Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ


Chương 21


Lên xe vào nhà.

Diện tích căn hộ của Khuất Diễn Trọng khá lớn, khá giống bên phía Tống Sanh, nhưng không biết vì sao cùng trong không gian rộng lớn, Tống Sanh lại cảm thấy căn phòng của mình thật bình thường, mà bên này lại vô cùng… Trống trải.

Có lẽ vì bên kia quá hỗn loạn, cô không thích dọn dẹp, đồ vật cứ vứt lộn xộn, ngược lại càng có hơi thở của cuộc sống. Mà nơi này của Khuất Diễn Trọng dọn dẹp quá mức sạch sẽ, tất cả đồ vật đều đặt có nơi có chỗ, sạch tới mức có thể phản quang. Đưa mắt nhìn xung quanh, Tống Sanh cảm thấy cả đời mình chưa từng gặp qua nơi nào sạch sẽ như vậy, nhưng nó lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Gạch đen cùng vách tường màu trắng, bức màn màu xám, ghế sô pha mà lục, vô số sách đặt trên giá sách màu nâu, tuy bố trí nơi này có vẻ rất cách điệu, nhưng bởi vì toàn bộ đều dùng màu trầm nên một chút sự tươi đẹp cũng không có, thật khiến người ta cảm thấy áp lực.

Tống Sanh nhìn quanh một vòng, lại đảo mắt nhìn Khuất diễn Trọng. Anh giúp cô lấy đôi dép lê màu đen trong tủ, từ sắc mặt hoàn toàn không nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì.

“Phòng tắm ở đây.” Dẫn Tống Sanh tới cửa nhà tắm, anh gật đầu rồi đi qua thư phòng. Mà hình máy tính sáng lên, cô nghĩ đó hẳn là nơi anh làm việc.

Tống Sanh trấn định đi vào nhà tắm rồi đóng cửa lại. Cửa vừa đóng, cô liền ôm đầu mình quỳ xuống đất, trời à, tim cô đập thật sự rất nhanh! Trong không gian này toàn bộ đều tràn ngập hương vị của giáo sư Khuất, phong cách áp lực quạnh quẽ này cũng giống hệt anh, cảm giác bị anh vây quanh khiến cô hít thở không thông. Lúc này cô không phải thẹn thùng, mà là kích động. Nghĩ tới chuyện tiếp theo sẽ làm, cô hít một hơi thật sâu, bò dậy tới trước bồn rửa tay.

Nhìn khăn lông của giáo sư Khuất, Tống Sanh như có tật giật mình nhìn phía sau cánh cửa, sau đó cầm cái khăn kia ngửi ngửi, a, một chút hương vị dư thừa cũng không có.

Đương nhiên không có hương vị ở đây chính là hương vị của giáo sư Khuất! Lấy khăn lông che gương mặt tươi cười sáng lạn của mình, Tống Sanh một chút cũng không phát hiện bản thân lúc này giống một kẻ cuồng si.

Dung dịch rửa tay của giáo sư Khuất, bàn chải đánh răng của giáo sư Khuất, xà phòng của giáo sư Khuất, dầu gội đầu của giáo sư Khuất, dao cạo râu của giáo sư Khuất… Tất cả đều bị Tống Sanh cầm lấy nghịch nghịch. Nếu không phải lý trí nhắc nhở Tống Sanh phải tắm nhanh lên, nếu không sẽ bị Khuất Diễn Trọng chú ý, cô đã lấy bàn chải của Khuất Diễn Trọng đánh lên răng của mình, dùng khăn lông của anh lau mặt gì gì đó.

Cho dù không được phá phách nhưng cô thật muốn trộm đem giá treo khăn mang về. Khó khăn thu tay mình lại, Tống Sanh cởi quần áo vào trong tắm. Dòng nước ấm áp chảy qua làn da trắng nõn, làm gương mặt đáng yêu nhàn nhạt ửng hồng, hàng lông mi nhè nhẹ run rẩy.

Cọ rửa được một lát, cô bỗng nhiên ngồi sụp xuống, bụm mặt bắt đầu nhắc nhở: “Bình tĩnh, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút…”

Ngay thời điểm Tống Sanh đang cố gắng xây dựng tâm lý của mình, tâm tình của Khuất Diễn Trọng ở ngoài cũng có chút phức tạp. Sau khi Tống Sanh vào phòng tắm, anh trở lại bàn làm việc của mình, vốn định tiếp tục những việc mình đang làm lúc nãy thì trong đầu lóe lên gì đó, anh click mở phần mềm giám thị trên máy tính.

Trong phòng mỗi nơi đều có camera theo dõi, lúc nào cũng ghi chép mỗi cảnh tượng của từng góc phòng. Hành vi không bình thường như vậy là vì anh mắc chứng bệnh tâm lý. Anh thường cảm thấy ở góc nào đó có giấu người, lý trí luôn nhắc anh chuyện này hoàn toàn không có khả năng, nhưng tâm lý lại luôn nằm bên trên, những lúc xuất hiện ảo giác, anh nhất định phải mở máy theo dõi, bảo đảm nơi này không có người ngoài, nếu không thần kinh của bản thân sẽ căng chặt

Thói quen bệnh hoạn này anh vẫn luôn khắc chế, tự như anh khắc chế thói ở sạch của chính anh.

Anh mở phần mềm, vốn là muốn tạm tắt camera theo dõi phòng tắm, dù sao cảnh tượng bên trong quá nhạy cảm, anh không muốn mạo phạm người kia lúc này.

Nhưng thời điểm vừa mở phần mềm, anh vừa vặn thấy một màn Tống Sanh cầm khăn lông của mình đắp trên mặt, tựa hồ còn vui sướng mà xoay vòng vòng.

Khuất Diễn Trọng: “…”

Sau đó anh thấy Tống Sanh lại bắt đầu đùa nghịch dao cạo râu, cô còn làm bộ làm tịch quát mắng chính mình trước gương, rồi lại bật cười.

Khuất Diễn Trọng chậm rãi thu tay về, dựa vào ghế làm việc, hai chân bắt chéo bình tĩnh nhìn xem tiếp video.

Mãi tới khi chơi đủ rồi, Tống Sanh mới vừa đi tới vòi sen vừa cởi quần áo. Khuất Diễn Trọng có thói quen thong thả ung dung cởi đồ rồi đặt gọn gàng qua một bên, nhưng Tống Sanh lại hoàn toàn khác, hiệu suất cởi quần áo của cô quá cao khiến Khuất Diễn Trọng cảm thấy trước mắt nhoáng lên công phu, người trong màn hình đã cởi hết áo thúc, động tác lúc này là thoát nội y.

Khuất Diễn Trọng dừng một chút, duỗi tay chậm nửa nhịp tắt video, nhưng nội y Cậu Bé Bọt Biển màu vàng của Tống Sanh lại đập vào mắt, hơn nữa hình ảnh đó lại ngoài ý muốn khắc sâu vào ký ức.

An tĩnh ngồi đó mấy phút, anh rời khỏi máy theo dõi, bắt đầu làm việc. Mà giờ phút này Tống Sanh cũng duỗi tay tắt vòi sen, sau khi lau khô thân thể, thời điểm mở túi mình mang theo, cô mới phát hiện có lẽ vì bản thân quá khẩn trương nên căn bản không mang nội y tới. Có điều nếu đã chuẩn bị dụ hoặc người, không mặc nội y thì có sao?

Mày có thể, dũng sĩ! Tống Sanh lại nhìn áo ngủ của mình, nhịn không được mà cảm thấy thẹn thùng, cái áo này tựa hồ trong suốt! Thời điểm tay cầm run rẩy, một thảm kịch đột nhiên ập tới. Cái áo kia cứ thế mà rơi xuống đất, trong nháy mắt ướt đẫm.

Hiệu suất thấm nước thật tốt, ha ha ha.

Tống Sanh lạnh mặt duỗi tay nhặt áo ngủ ướt đẫm, còn không kịp phát biểu cảm tưởng của mình, cô đã vì tâm tình quá bi phẫn và kích động mà tay khẽ dùng sức, không cẩn thận xé rách áo ngủ.

Trời! À!

Sao lại xui như vậy, chẳng lẽ cô có thù với nước sao? Lúc này cô thật muốn gọi cho Nam Lâu, hỏi cô ấy chính mình nên làm sao bây giờ.

Đập đầu một cái vào tường, Tống Sanh bắt đầu đờ đẫn tự hỏi có nên bất chấp tất cả trực tiếp chạy ra ngoài hay không.

Ngay thời điểm tự hỏi chính mình, Tống Sanh lại phát hiện dưới đất chỗ mình ngồi xổm nhỏ vài giọt máu, cả người lập tức đơ ra.

Bà dì tùy hứng tới thăm, trước không tới, ngay thời khắc quyết định vận mệnh của cô lại không chút do dự mà công kích.

Che ngực lại, Tống Sanh cảm thấy cả người đều không khỏe, nội tâm cơ hồ sắp hỏng rồi.

Xuất sư vi tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm (1), cô nên làm gì bây giờ?

(1) Xuất sư vi tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm: Xuất chinh chưa báo tin thắng trận thì người đã chết, việc này mãi khiến anh hùng rơi lệ xót xa

“Giáo sư Khuất, giáo sư Khuất.”

Khuất Diễn Trọng vừa hoàn thành công việc liền nghe tiếng của Tống Sanh từ phòng tắm truyền tới. Anh sửng sốt, đứng dậy đi qua, đứng yên cách cửa phòng tắm ba bước, không chút biểu cảm dư thừa, hỏi: “Chuyện gì?”

Cửa mở ra một ít, cái đầu và nửa vai lộ ra, Tống Sanh thật bội phục giáo sư Khuất đứng bất động bình tĩnh như dãy núi, sau đó hạ quyết tâm nói ra những gì đã luyện tập.

“Có thể phiền giáo sư Khuất qua bên kia lấy giúp tôi áo ngủ, nội y, còn cả băng vệ sinh không?” Yêu cầu này khiến cô cảm thấy thẹn thùng, thật muốn đập đầu chết đi.

“Có thể.” Khuất Diễn Trọng không chút do dự đồng ý.

Cầm chìa khóa của Tống Sanh đi qua phòng đối diện, Khuất Diễn Trọng nhìn căn phòng hoàn toàn đối lập với bên mình. Trên sô pha chứa đầy sách và đồ ăn vặt, trên bàn có bình hoa nhài, bên dưới là thảm và gối ôm, không gian tràn ngập sự tươi mát.

Khuất Diễn Trọng thích sạch sẽ, nói đúng hơn là anh có mắc chứng cưỡng bách, nhưng đứng trước nơi này, cho dù đa số đồ vật đều vứt lộn xộn anh vẫn cảm thấy không tồi, có lẽ vì chủ nhân của nói với anh có chút đặc biệt. Ác cảm khi tiếp xúc với người khác của anh không có cách nào xuất hiện trên người cô.

Dựa theo miêu tả, Khuất Diễn Trọng vào phòng của Tống Sanh, thời điểm tìm áo ngủ, anh phát hiện trong chăn có một cái gối ôm.

Trên gối ôm có hình của anh, còn cả nửa thân trần cơ bắp. Nhìn chằm chằm gối ôm một lúc lâu, Khuất Diễn Trọng mới trả gối ôm về chỗ cũ.

Trong ngăn tủ có bộ nội y hồng nhạt hình trái dâu tây – Trước kia anh từng nhìn thấy. Còn cả áo ngủ Ultraman Tiaga, sở dĩ anh chọn cái này mà không chọn đồ có hình Doraemon là bởi vì so với màu xanh, anh dường như có ấn tượng với màu hồng và màu vàng hơn.

Đối với một người không thích xem phim, cuộc sống không thú vị như hòa thượng thanh tu ở thời cổ đại, ngoại trừ đọc sách rèn luyện quét tước vệ sinh ra, ngay cả hứng thú thích một người cũng không có thì biết Ultraman Tiga là một chuyện vô cùng hiếm thấy.

Lấy xong đồ Tống Sanh yêu cầu, Khuất Diễn Trọng không trực tiếp rời đi, anh qua nhà tắm kiểm tra nước nóng, kết quả mọi thứ vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.

Cho nên vì cái gì cô lại nói nước nóng bị hỏng mà qua bên anh mượn nhà tắm?

Mang vấn đề này trở về, sau khi đưa đồ cho Tống Sanh, anh liền vào thư phòng ngồi trước máy tính, tìm kiếm dữ liệu “Lấy cớ máy nước nóng bị hỏng đi mượn nhà tắm”.

Kết quả đầu tiên xuất hiện với tiêu đề là “Chị hàng xóm nói máy nước nóng trong nhà bị hỏng rồi qua bên tôi mượn nhà tắm, sau đó tôi mất thân xử nam”.

Khuất Diễn Trọng nghĩ nghĩ, cuối cùng click vào tiêu đề kỳ lạ này, tiếp theo anh liền tiếp nhận một lễ rửa tội kỳ lạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN