Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ - Chương 65
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ


Chương 65


Kẻ giết người.

Ba năm không tới, cô nhi viện Ánh mặt trời cũng không có bao nhiêu thay đổi. Khuất Diễn Trọng xuống xe đi vào bên trong, đụng phải viện trưởng Diêu Phương đang định ra ngoài.

Gặp người đàn ông trước mặt, viện trưởng Diêu Phương hoảng sợ, sau đó liền vui mừng, vội vàng tiến lên đánh giá Khuất Diễn Trọng một lần, cao hứng nói: “Tiên sinh, anh tới rồi! Không sao thì tốt, không sao thì tốt! Anh vào trong thăm bọn nhỏ đi, chúng đều tốt, đều rất ngoan, mấy đứa lớn đã ra ngoài đi làm, còn thường xuyên trở về chăm sóc mấy đứa nhỏ hơn.”

“Viện trưởng, không phải nói đi mua đồ ăn sao? Sao lại trở về rồi? Tiên sinh này là…” Một đứa nhỏ ôm cái xẻng đi tới, tò mò nhìn Khuất Diễn Trọng.

Viện trưởng Diêu Phương từ ái sờ đầu đứa bé kia: “Đây là Khuất tiên sinh trước đây cô kể với mấy đứa.” Sau bà lại giới thiệu cho Khuất Diễn Trọng biết, “Tiên sinh hẳn không quen đứa nhỏ này, hai năm trước nó được Sanh Sanh đưa tới.”

Biểu tình trên gương mặt Khuất Diễn Trọng không hề thay đổi, nhưng Diêu Phương bỗng nhớ tới gì đó, lập tức dừng câu chuyện, lại mất tự nhiên thay đổi chủ đề: “Đúng rồi, bọn nhỏ đều đang chờ tiên sinh, hiện tại đa phần đều đang ở trong phòng.” Bà vỗ vai đứa nhỏ ngây thơ kia, kêu nó rời đi trước.

“Tôi tới tìm An An, hỏi con bé chút chuyện.” Khuất Diễn Trọng đưa mắt nhìn đứa trẻ đi vào vườn rau, nói thẳng.

Viện trưởng Diêu Phương nhịn không được mà thở dài, tựa hồ sớm biết anh sẽ nói vậy, gật đầu: “Đứa nhỏ An An kia số thật khổ. Tiên sinh, hướng này, tôi dẫn tiên sinh đi gặp An An.

Lầu hai bên phải, căn phòng có ánh sáng tốt nhất, bố trí bên trong vô cùng ấm áp, một cô bé an tĩnh cúi đầu ngồi chơi búp bê. Viện trưởng Diêu Phương đi qua chào hỏi cô bé, thân mật sờ đầu, nhưng An An một chút phản ứng cũng không có. Viện trưởng Diêu Phương sớm đã nhìn quen cảnh này, vì thế chỉ biết dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Khuất Diễn Trọng.

“Đứa nhỏ này sau khi trải qua chuyện kia… Từ lúc trở về một đứa trẻ bình thường liền biến thành thần trí không rõ, không nói câu nào, cũng không giao tiếp với những người khác, các anh trai chị gái trong viện thay phiên ở chung nhưng cô bé vẫn không có khởi sắc, luôn là bộ dáng này, chúng tôi cũng không biết phải làm sao đây.”

“Vất vả cho viện trưởng, bà đi làm chuyện của mình đi.”

Chờ viện trưởng Diêu Phương ra ngoài, Khuất Diễn Trọng đi tới ngồi trước mặt An An. Đây từng là đứa bé nhỏ nhất trong viện, hiện tại đã tám tuổi, khi đó nó thích đeo lấy Tống Sanh nhất, lúc đi du lịch còn quấn lấy anh và cô gọi ba mẹ.

Khuất Diễn Trọng có chút thất thần, anh không lên tiếng, cứ không có phản ứng như vậy. Vai An An đột nhiên run run, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống dính lên con búp bê. Cô bé ngẩng đầu nhìn Khuất Diễn Trọng, bộ dáng đã không còn ngu dại như lúc trước, rất lâu nó không nói chuyện, thanh âm vốn non nớt có chút khàn khàn.

“Tiên sinh, tiên sinh, chị Sanh Sanh, Đại Vương, chị ấy chết rồi.” An An nghẹn ngào, nói năng lộn xộn.

Khuất Diễn Trọng vuốt ve cái nhẫn trên tay, hỏi cô bé: “Em từng đến hiện trường tử vong của Tống Sanh?”

“Em bị người xấu bắt, chị Sanh Sanh vì cứu em cũng bị bắt theo. Bọn em thiếu chút đã chạy thoát nhưng lại bị bắt trở về, người xấu giết chị Sanh Sanh…” An An nói chuyện đứt quãng, thân mình run rẩy, trong mắt tràn ngập sợ hãi, nhưng cô bé vẫn cố gắng từ từ kể lại sự việc, “Chị Sanh Sanh kêu em ngủ, nói em đừng xem, nhưng em đã nhìn thấy, hắn ta cắt chị Sanh Sanh ra, rất nhiều máu… Rất nhiều, em rất sợ, nhưng chị Sanh Sanh không cho em khóc, kêu em không được nói chuyện, kêu em coi nhưng không biết… Em nghe lời… Chị ấy nói sẽ tới đưa em về… Chỉ là không có… Ưm ưm…”

“Em nói “hắn”, “hắn” là ai?” Khuất Diễn Trọng có trực giác mãnh liệt, cái chết của Tống Sanh không phải do bọn buôn người hung ác kia làm, một nửa thi thể kia của cô rốt cuộc ở đâu, anh nhất định phải biết.

An An ra sức lắc đầu, khóc nói: “Em không biết, em không biết, em… Em hình như nghe có người kêu hắn…”

“”Hắn” không phải bọn buôn người, đúng không?” Khuất Diễn Trọng như suy tư, hỏi tiếp.

“Không phải, trước chỉ có mình hắn, người kia giết chị Sanh Sanh, sau lại có người mang một nửa thi thể của chị ấy và em tới nơi có nhiều kẻ xấu, sau đó được người tới cứu. Chị Sanh Sanh kêu em giả bộ bất tỉnh, nhưng em nhìn thấy hết, em không dám nói, chị Sanh Sanh cũng không cho em nói… Hu hu, em không dám nói gì cả.” An An khóc tới cả người run rẩy, tay nắm con búp bê đặt trước ngực, đây là món đồ chơi cuối cùng Tống Sanh mua cho nó, sau khi thoát khỏi tay bọn buôn người, cô bé ôm chặt con búp bê này chưa từng buông tay, cũng chưa từng mở miệng.

Thời điểm rời khỏi cô nhi viện, Khuất Diễn Trọng gọi điện cho Bishop.

“Tôi cần cậu giúp đỡ.”

Bishop tươi cười nhận điện thoại, người đàn ông bên cạnh anh ta kinh ngạc hỏi: “Ai thế? Sao có thể khiến anh dùng thái độ này nói chuyện hả?”

“Chính là cháu trai của lão đại, tiến sĩ Khuất.” Thấy cấp dưới không để bụng, Bishop cười lắc đầu, “Đừng xem thường người đàn ông này, bằng không chỉ có cậu chịu thiệt, tôi không thể không thừa nhận Khuất và cậu anh ta vô cùng giống nhau, ngoại trừ chuyện Khuất có thể khống chế tốt chính mình.”

Ở căn cứ bí mật xa xôi nước L, Tống Ly Thụ ngồi xổm nhìn màn hình máy tính đeo cặp kính đen vô thần cũng nhận được một cú điện thoại.

“Tôi không ngờ anh sẽ gọi cho tôi.” Tống Ly Thụ một tay kẹp di động, một tay không ngừng gõ lộc cộc trên bàn phím.

Ở đầu bên kia, Khuất Diễn Trọng trực tiếp mở miệng: “Tôi nghi ngờ cái chết của Tống Sanh có hung thủ khác, tôi cần cậu giúp đỡ. Tôi biết cậu từng có thời gian dùng thiết bị theo dõi Tống Sanh, tôi từng thấy một tin nhắn gửi tới di động cô ấy, người gửi là Y, cậu hẳn có thể khôi phục những tin nhắn đó.”

Tống Ly Thụ rốt cuộc cũng ngừng tay, kéo mắt kính xuống nằm ngửa ra sau, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc mới lên tiếng: “Tôi sớm biết anh sẽ cần, mấy tin nhắn đó tôi đều sửa sang lại, còn vài món đồ thú vị khác, lát nữa sẽ đóng gói gửi cho anh.”

“Cảm ơn.”

“Bắt được hung thủ, anh sẽ đi tìm Sanh Sanh sao?” Không đợi Khuất Diễn Trọng trả lời, Tống Ly Thụ đã cười nói, “Tôi chỉ đùa thôi, cứ vậy đi.”

Cùng lúc đó, tại căn biệt thự trên núi, người đàn ông mặc đồ bình thường tiếp đón một vị khách.

“Y, anh biết tin tiến sĩ Khuất ra tù chưa? Không ngờ hắn ta lại tới nhanh như vậy, anh nên coi lại mấy cái đuôi của mình đi, bằng không tới lúc bị tiến sĩ Khuất tóm được, đừng trách tôi không cứu anh.” Thương Lang, người từng là thủ hạ được Phương Tuy Dương tin tưởng nhất không chút khách khí ngồi trước mặt người đàn ông, nói.

Người đàn ông kia không chút để bụng uống trà: “Một tên đàn ông dễ dàng thỏa hiệp như vậy, lại bởi vì phụ nữ mà không gượng dậy nổi, tôi cảm thấy anh ta chưa đủ uy hiếp tới mình.”

“Ha ha.” Thương Lang cười quái dị hai tiếng, “Anh sẽ vì cái tính tự cao tự đại này mà trả giá, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi, tự mà giải quyết đi, Hạ Hồng Vân tiên sinh.” Dứt lời hắn liền đứng dậy bỏ đi.

Người đàn ông ngồi uống trà kia chính là phụ rễ trong hôn lễ của Du Tụ Thần và Nam Lâu – Hạ Hồng Vân, là Hạ Hồng Vân từng bị Tống Sanh cự tuyệt, sau lại bị Khuất Diễn Trọng cảnh cáo không được xuất hiện. Giờ phút này, người đàn ông trông có vẻ là thư sinh yếu đuối trên mặt hiện lên một tia âm ngoan.

Hắn buông ly trà, đi vào biệt thự, nơi này có một tầng hầm ẩn nấp, cửa vào ở ngay bếp, người bình thường căn bản không thể ngờ được. Nhiệt độ ở tầng hầm rất thấp, vừa mở ra, hàn khí trong phòng liền xông thẳng tới chân. Trong phòng có mấy cái rương, ánh đèn dịu nhẹ bên trong chiếu sáng khiến tất cả rõ ràng như ban ngày.

Hạ Hồng Vân đi tới cái rương pha lê cuối cùng, duỗi tay gõ gõ, mỉm cười với người bên trong: “Tác phẩm nghệ thuật mà tôi thích nhất, em biết không, người yêu của em muốn tới tìm em, em nói xem anh ta có thể tới đây được không? Tôi đã có lòng tốt để lại cho anh ta một nửa, đúng là tham lam, anh ta thế mà còn muốn độc chiếm em ư? Không, tôi sẽ không nhường ra đồ mình cất giữ.”

Xuyên qua lớp kính trong suốt có thể nhìn thấy một nửa thi thể bên trong. Thi thể được cố định chắc chắn, bên cạnh còn có hoa khô trang trí, phía dưới là chiếc váy màu trắng tinh khiết. Từ bên ngoài nhìn vào, đây tựa như bên mặt của một cô gái xinh đẹp, chẳng qua gương mặt này có chút tái nhợt, trên lông mi ngưng tụ sương lạnh, trông thật giống được điêu khắc từ băng.

Nơi này có rất nhiều rương, bên trong đều chứa đựng thi thể. Có người chỉ còn lại nửa trên, hoặc là chặt đứt tay chân, biểu tình trên mặt mỗi thi thể đều bất đồng, nếu không biết, chỉ sợ người nhìn vào đều sẽ nghĩ đây là các tác phẩm nghệ thuật duyên dáng.

Khuất Diễn Trọng lại nằm mơ, từ sau khi rời khỏi cô nhi viện, anh ngồi trên xe tới phát ngốc, sau đó bất tri bất giác ngủ mất, anh liền bỗng nhiên nhìn thấy một mảnh sương mù trắng xóa, nghe tiếng của Tống Sanh từ xa truyền lại.

Khuất Diễn Trọng theo thanh âm tìm tới liền thấy Tống Sanh đứng trong vùng đất đầy tuyết, trên người chỉ mặc một chiếc váy trắng trước nay chưa từng thấy qua, sắc mặt tái nhợt có chút ủy khuất nhìn anh.

“Lạnh quá, ưm… Lạnh quá, thật sự rất lạnh.”

Khuất Diễn Trọng xuyên qua sương mù chạy nhanh tới ôm lấy cô. Tay vừa chạm tựa như ôm một khối băng, Khuất Diễn Trọng chẳng những không buông, thậm chí còn ôm rất chặt. Tống Sanh tựa vào lòng anh, mỉm cười, thỏa mãn cọ cọ: “Tốt quá, Manh Manh tới em liền không lạnh nữa.”

Khuất Diễn Trọng tỉnh dậy, phát hiện nhiệt độ đã hạ, trời bên ngoài đã không còn trong sáng, nói trời mưa trời liền đổ mưa, màn mưa che trời lấp đất không ngừng nện xuống, trước khi ngủ Khuất Diễn Trọng quên đóng cửa xe lại, mưa lạnh ập tới thấm ướt mọi thứ trong xe, nửa người của anh cũng bị ướt, một cổ lạnh lẽo giống hệt trong mộng.

Thời điểm Khuất Diễn Trọng muốn làm một chuyện, những người quen biết anh đều sẽ có một loại cảm giác kỳ dị, người đàn ông này có thể làm được, mà sự điên cuồng của anh đều khắc sâu vào ấn tượng của mọi người.

Ngoại trừ ngày đầu tiên trở về, mỗi tối Khuất Diễn Trọng cơ hồ đều không nghỉ ngơi, trong lúc tra cứu tài liệu thỉnh thoảng sẽ rơi vào giấc mộng, ngủ một lát, nhưng cho dù cường độ làm việc có cao cỡ nào cũng không khiến anh tiều tụy, ngược lại làm anh ngày một sắc bén. Anh hoàn toàn không màng thân thể của mình, không màng bất cứ chuyện nào khác, chỉ có chấp niệm duy nhất chính là tìm ra nửa phần thi thể còn lại của Tống Sanh, điều tra rõ ràng chân tướng cái chết của cô.

Không buông tha một dấu vết để lại, cũng không buông bỏ một kẻ hiềm nghi, hơn nữa được nhiều người hỗ trợ, so với tưởng tượng Khuất Diễn Trọng rất nhanh tiếp cận được với người có khả năng là hung thủ nhất.

Hạ Hồng Vân, tên đàn ông từng muốn tiếp cận Tống Sanh bị anh ngăn cản. Hắn là bạn học của em họ Du Tụ Thần của Khuất Diễn Trọng, từng làm phụ rễ trong lễ kết hôn của anh ta, chỉ là mấy năm nay không hay liên lạc. Là đứa con thứ hai không được yêu thương nhưng trong nhà lại có chút tiền, sau khi có được chút vốn liền mở công ty riêng, hoạt động cũng không tệ, có điều không mấy phát triển.

Hạ Hồng Vân này, người quen biết hắn đều nói hắn hay xấu hổ, là người đàn ông thập phần ngây thơ, cuộc sống bình thường vô cùng sạch sẽ, thiện lương hào phóng thích giúp đỡ mọi người, bạn bè đều cảm thấy hắn rất nghĩa khí, trong tư liệu Khuất Diễn Trọng điều tra thậm chí không ai nói xấu hắn.

Sau khi thành niên, Hạ Hồng Vân rời khỏi nhà họ Hạ, một mình sống bên ngoài, ngoại trừ du lịch cùng bạn bè, phần thời gian còn lại hắn sống ở biệt thự, giống như ẩn cư, mỗi mùa hắn đều đổi một chỗ ở, phần lớn chỗ ở đều nằm trên núi, thỉnh thoảng sẽ ở bên bờ biển, bạn bè đều gọi hắn là ẩn sĩ.

“Thành phố S, biệt thự Dung Sơn.” Nơi ở của Hạ Hồng Vân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN