Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Chương 9: A Phúc khéo tay . .
Kỳ thật Thường Hiên nói có gì là không đúng đâu, cha con Thường quản sự tuy nói trong đám người hầu trong phủ coi như là có chút uy tín danh dự, nhưng đến trước mặt chủ tử còn không phải cúi đầu khom lưng nhìn sắc mặt mà làm việc sao. Đã biết bản thân là một nha hoàn không có nhan sắc lại không có gia thế còn bắt lấy người ta, thật là gây cho người khác phiền toái to lớn. Thường Hiên nay chỉ tức giận oán giận một chút thôi, có gì không đúng đâu? Chính mình sáng sớm còn nói muốn hầu hạ người ta tốt cả đời, hầu hạ cả đời, sao lại sợ một tiếng mắng chứ?
Huống hồ A Phúc vốn là nha hoàn, bị người mắng vài tiếng có gì đặc biệt hơn người, làm sao vừa bị Thường Hiên mắng đã ủy khuất như vậy?
A Phúc tự mình nghĩ vậy, ủy khuất trong lòng cũng lập tức tiêu tán, nâng lên bàn tay đã được bếp sưởi ấm, xoa xoa đi nước mắt đã sớm khô, đối với chính mình nhẹ nhàng nở nụ cười nói: “Có gì ghê gớm đâu chứ, vốn là nhan sắc bình thường thôi, còn làm cho nhà người ta thêm phiền toái nữa mà!”
Chính nàng nghĩ thông suốt, nên không hề để ý đến lời nói của Thường Hiên, lập tức ngẩng đầu lấy nồi múc nước đun lên, vội đem gạo đã sớm chuẩn bị tốt cho vào trong nồi.
Làm xong, nàng vừa ngồi xuống muốn lấy củi tiếp tục nhóm lửa, ai biết Thường Hiên lại đi chậm chậm đến cửa phòng bếp, thấy nàng đang cúi đầu nhóm lửa, ho khan 1 tiếng.
A Phúc quay đầu lại, thấy hắn đang đứng ở cửa chăm chú nhìn mình, vội vàng cúi đầu, ôn nhu nói: “Cơm rất nhanh sẽ nấu xong, chàng vào phòng uống miếng nước đi.”
Thường Hiên trên mặt có chút ngượng ngùng, bước chân qua cửa đi đến bên A Phúc.
A Phúc tuy nói trong lòng sớm đã nghĩ thông suốt, nhưng đối mặt với hắn vẫn có chút không tự nhiên, trong miệng vòng vo nói: “Trong bếp rất oi bức, lại nhiều khói, chàng mau đi ra đi.”
Thường Hiên lại cầm một cái ghế nhỏ ngồi xuống cạnh A Phúc, giọng trầm đục nói: “Không ra.” ( Hiên ca trẻ con ghê >.
A Phúc bất đắc dĩ, đành tự mình cầm lấy củi tiếp tục nhóm lửa.
Thường Hiên vẫn nhìn chằm chằm A Phúc, mắt đầy lửa nóng, A Phúc càng không được tự nhiên, nàng cảm thấy ánh mắt Thường Hiên so với nhà bếp còn nóng hơn. ( * gật gù* vậy mang ánh mắt Hiên ca ra nấu ăn, tiết kiệm củi lửa )
Viện này vốn là xây cho người hầu, tất nhiên sẽ không quá lớn, phòng bếp có bao nhiêu chỗ trống đâu. Vốn A Phúc ngồi ở trước bếp là vừa đủ để hoạt động, nay lại thêm một đại nam tử như Thường Hiên, nhất thời phòng bếp nho nhỏ lại có vẻ càng thêm chật chội.
A Phúc cẩn thận đứng lên, giơ tay muốn lấy muôi đảo, ai biết vừa nhấc người lên lại đụng phải tay Thường Hiên, nàng theo bản năng lui trở về.
Thường Hiên thô giọng hỏi: “Nàng đứng lên muốn làm gì?” Lời này bởi vì âm giọng thô cứng, mà có vẻ có vài phần giống như chất vấn.
A Phúc cuống quít nói: “Lấy muôi, đảo nồi thôi.”
Thường Hiên cúi đầu nhìn, quả nhiên nghe tiếng là biết cháo trong nồi đã sôi trào, thật sự cần phải lấy muôi đảo rồi. Lập tức hắn đứng dậy vén tay áo, cầm lấy cái muôi bên cạnh, mở nắp nồi ra lung tung khuấy đảo một chút.
A Phúc vội vàng giữ lại: “Nhẹ chút.”
Thường Hiên quay đầu liếc nhìn A Phúc một cái, cái liếc mắt này thật ra có ý hàm xúc khác: “Ta đã biết, sau này nhẹ chút là được.”
A Phúc gật gật đầu, nhưng sau đó cảm thấy trong lời của hắn có ý khác, tim đập rộn ràng, tức thì mặt đỏ bừng.
Hai người tiếp tục ngồi ở trước bếp nhóm lửa nấu cơm, hai người đều không hé răng, một người cẩn thận nhóm lửa, một người ngồi ở một chỗ không nói lời nào. A Phúc nhìn trộm Thường Hiên, ôn nhu nhắc nhở: “Chàng, chàng không ra ngoài đi nghỉ ngơi sao?” Kỳ thật nàng muốn hỏi hắn chạy đến phòng bếp làm cái gì, nhưng nàng không dám trực tiếp hỏi như vậy.
Thường Hiên lại nhìn chằm chằm A Phúc đang bị ánh lửa làm nổi bật hai má ửng hồng, giọng vẫn trầm trầm như cũ nói: “Đã nói không ra.”
Thường Hiên vừa nói như vậy, A Phúc tự nhiên không dám hỏi lại, đành phải mềm mại nói: “Được rồi, không ra cũng được.” Hắn cho dù ở tại chỗ này, cũng là không ai dám đuổi, trong tiểu viện này, Thường Hiên chính là đại gia.
A Phúc tính tình nhu thuận như thế, Thường Hiên thế nhưng có chút băn khoăn, đỏ mặt giải thích nói: “À, ta không ra, ta vào đây muốn tìm nàng có việc …”
A Phúc không ngờ tới, giương mắt nhìn hắn, ôn nhu hỏi: “Chuyện gì?”
Thường Hiên bởi vì lúc trước nói lời khó nghe, trong lòng đối với A Phúc là vừa đau lòng vừa mắc cỡ, nhưng lại ngượng ngùng nói thẳng, đối mặt với A Phúc trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng có chút bối rối, lơ đãng lại rơi xuống ngực A Phúc, vì thế vội vàng nói: “Sao nàng còn chưa cởi ra?” (=.=)
A Phúc bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn đến cổ trắng phiếm hồng, trước ngực cũng bởi vì thở dốc mà phập phồng, nàng tận lực khắc chế ý xấu hổ thấp giọng nói: “Chưa kịp mà thôi.”
Thường Hiên lại còn nói: “Vậy nàng về phòng đi, về phòng cởi nó ra, ta ở trong này thay nàng nhóm lửa là được.”
Để Thường Hiên nhóm lửa, A Phúc trong lòng thập phần băn khoăn, vội vàng lắc đầu nói không cần: “Cơm rất nhanh sẽ nấu xong, hơn nữa ta bó cũng không quá chặt, cũng không đau.”
Thường Hiên lại nói: “Cho dù không đau, nhưng cứ trói lại cũng không thoải mái, nàng không đau lòng nhưng mà ta đau lòng, mau cởi ra đi!”
Nàng không đau lòng nhưng ta đau lòng… Lời này nghe vào trong tai A Phúc, nhất thời hiểu được ý của hắn, lập tức chẳng những cổ, ngay cả hai tai đều đỏ bừng, cuống quít gật gật đầu, lắp bắp nói: “Ờ, ta đi ngay…” Nói xong vội chạy nhanh ra khỏi phòng bếp.
Chốc lát A Phúc đã ở trong phòng sửa sang cho tốt, lại mặc chỉnh tề vào phòng bếp, chỉ thấy nồi cháo đã bắc ra, Thường Hiên mở nắp cầm hai cái bát đang múc cháo.
Thường Hiên thấy A Phúc lại đây, quay đầu nhìn nàng, còn cố ý nhìn chằm chằm bộ ngực của nàng, chỉ thấy nơi đó có hai luồng đầy đặn xuyên qua lớp áo khoác đơn bạc thậm chí có cảm giác đang run run, nhịn không được con mắt tối lại, trong miệng nói giọng khàn khàn: “Như vậy tốt hơn nhiều lắm.”
A Phúc tuy rằng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng bị Thường Hiên nhìn chằm chằm như vậy làm sao có thể tự nhiên được, lập tức không biết làm gì, thấp giọng nói: “Chàng về phòng nghỉ ngơi đi, để ta làm được rồi.” A Phúc không quên Lâm ma ma đã nhắc nhở, nhất định phải hầu hạ tốt Thường Hiên.
Sau một lát A Phúc đã lưu loát đem đồ ăn mang lên bàn, bất quá chỉ là cháo dưa muối thôi, buổi tối cũng không cần phải ăn nhiều lắm. Thường Hiên đứng lên, từ trong ngực lấy ra một bao giấy dầu, cẩn thận mở từng tầng ra, nhìn A Phúc đang cúi đầu ăn cháo, lại đem bao giấy dầu kia đặt lên bàn cơm.
A Phúc giương mắt nhìn, chỉ thấy trong bao giấy dầu kia là điểm tâm nặn thành hình hoa hồng màu đỏ nhạt, vừa thấy đã biết là đồ của người phú quý. Chỉ là điểm tâm hoa hồng này đã có chút biến hình, đóa hoa ngã trái ngã phải, nghĩ đến chắc là vì bọc ở trong bao giấy dầu lại bị Thường Hiên nhét trong ngực nữa.
A Phúc không biết Thường Hiên có ý gì, lập tức tiếp tục vùi đầu ăn cháo. Thường Hiên vừa ăn cháo, một bên len lén nhìn A Phúc, đã thấy A Phúc căn bản chưa từng để ý tới điểm tâm kia, trên mặt lại có chút không thoải mái.
A Phúc lúc này bởi vì đắm chìm trong tâm sự của mình, không để ý đến sắc mặt Thường Hiên, chỉ có cúi đầu ăn cháo. Thường Hiên cầm chén cháo trong tay uống sạch, đem bát đặt trên bàn.
Bát cơm bằng gốm thô đặt lên bàn phát ra một âm thanh, không to, nhưng cũng không nhỏ, âm thanh này đủ để biểu hiện chủ nhân của cái bát trong lòng đang không vui.
A Phúc lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cái bát không trên bàn, nhìn sắc mặt Thường Hiên, nàng nhất thời nghĩ đến hẳn là mình quá mức chuyên chú mà không chú ý tới múc tiếp cháo cho Thường Hiên, vì thế vội vàng xin lỗi nói: “Ta vừa rồi nghĩ đến Lâm ma ma, nên không chú ý tới.” Nói xong cuống quít cầm lấy cái bát không kia muốn đến phòng bếp lấy thêm cháo cho hắn.
Thường Hiên trong lòng càng thêm không vui, náo loạn nửa ngày nàng căn bản vẫn không biết mình sao lại thế này? Hắn thực mất hứng đứng lên nói: “Không cần, ta ăn no rồi.” Nói xong lập tức cứ như vậy đi vào phòng.
A Phúc trong lòng càng nghi hoặc, bất quá nàng vẫn là vội vàng ăn xong, đem bát đũa dọn dẹp thật tốt, cuối cùng lúc cầm khăn lau lau dọn bàn, nhìn đến phần điểm tâm hoa hồng kia, vội cẩn thận dùng giấy dầu bọc lại, đặt ở một bên bàn.
Làm xong, trong lòng nàng nhớ chuyện ban ngày nhìn thấy Thường Hiên có một cái lỗ nhỏ trên áo. Nàng nghĩ đêm nay nhất định phải bớt chút thời gian khâu lại cho hắn, hắn ngày thường đều đi theo tam thiếu gia, khó tránh khỏi gặp một ít chủ tử nhà giàu, để cho người khác nhìn thấy hắn mặc quần áo rách, sẽ khiến người ta chê cười.
Ai biết sau khi nàng vừa vào buồng, chỉ thấy Thường Hiên đang nằm ở trên giường, giầy cũng không cởi, ánh mắt nhìn thẳng đỉnh màn mà ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
A Phúc tiến đến bên người hắn, ôn nhu nói: “Áo chàng bị rách rồi, cởi ra ta vá lại cho chàng một chút nha.”
Thường Hiên lại xem như không thấy nàng, vẫn nhìn đỉnh màn như cũ, trong miệng tức giận nói: “Nàng quản chuyện này làm gì, dù sao vẫn còn có thể mặc!”
A Phúc bị hắn nói như vậy nhất thời nghẹn họng, không biết nói cái gì cho phải, nửa ngày rốt cục lại ôn nhu khuyên bảo: “Rách 1 lỗ, mặc cũng không tốt lắm.”
Thường Hiên vẫn bất động như cũ, trong miệng ngang ngược nói: “Vá xong có thêm một miếng vá, càng khó nhìn!”
A Phúc miễn cưỡng mím môi nở nụ cười nói: “Chàng cởi ra, ta khâu cho chàng, nếu chàng không thích, cùng lắm thì sau này không mặc là được.”
Thường Hiên bật ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn A Phúc, chỉ thấy A Phúc trên môi mang theo một chút ý cười nhu hòa đứng một bên. Thường Hiên trên mặt tức thì nóng lên, cuống quít dời mắt, cứng rắn nói: “Được.” Nói xong cũng cởi áo khoác tùy tay quăng cho A Phúc.
A Phúc nhận lấy, cầm trong tay tiến đến dưới ngọn đèn, cẩn thận tìm chỗ rách ban ngày đã thấy, rất nhanh là tìm được. Nàng từ trong tay áo lấy ra túi kim chỉ bản thân ngày thường vẫn mang theo, dùng kim quen thuộc, lại lấy kim chỉ trong túi xỏ chỉ cẩn thận, sau đó mới se chỉ luồn kim bắt đầu may vá.
Thường Hiên xuyên qua đỉnh màn lén nhìn, sườn mặt mềm mại trơn bóng của A Phúc bởi vì một chút đèn đuốc làm nổi bật vài phần trầm tĩnh, mà hàng lông mi dày cụp xuống, ở trên mặt tạo thành một cái quạt duyên dáng. Nàng một tay nắm quần áo, một tay cầm kim, thỉnh thoảng dừng lại xem xét, sau đó lại tiếp tục thành thạo máy vá.
Thường Hiên ngơ ngác nhìn chằm chằm A Phúc, trong khoảng thời gian ngắn tất cả nỗi lòng bắt đầu bạo khởi, khi thì hổ thẹn, khi thì bất đắc dĩ, khi thì ngọt ngào, khi thì uể oải. Hắn chưa bao giờ từng có một khắc ý thức rõ ràng như vậy, bản thân đã có gia đình, có một nương tử, một người sẽ vì hắn nấu cơm vá quần áo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!