Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Chương 66: Thường Hiên đại phú thương
Thường Hiên đối hai đứa con trai trong nhà vừa thích lại vừa là phẫn hận, đặc biệt nhìn thấy bọn chúng luôn kề cận A Phúc, càng thêm bất bình, mỗi khi ở trong ổ chăn đều lên án: “Từ khi có bọn chúng, nàng đã bị chia đi một nửa!”
Hắn nói xong càng thêm bất bình, lại bổ sung nói: “Mà đâu chỉ một nửa, rõ ràng là hơn phân nửa!”
Hắn xuyên qua cửa sổ u oán nhìn ánh trăng bên ngoài: “Trước kia nàng là trăng tròn mười lăm, nay bị hai tiểu tử kia cắn một ngụm, chỉ còn mảnh trăng nhỏ mười ba đầu tháng để lại cho ta.” Nói đến đây, hắn không có một chút trầm ổn giống đại chưởng quỹ trông coi bảy cửa hàng, ba phường thêu, ngược lại như một đứa con nít chịu uỷ khuất.
A Phúc miễn cưỡng nhịn cười, vươn tay lên vỗ vỗ hai má đang tức giận của hắn, an ủi nói: “Ngoan.”
Thường Hiên hừ một tiếng, xoay mặt đi.
A Phúc thường ngày hiểu rõ hắn, nay rõ ràng đã thành nhân vật lớn, ở bên ngoài cũng uy phong, nhưng lúc ở nhà, có lẽ là vì ở chung một chỗ với mấy đứa nhỏ, ngược lại càng ngày càng có tính tình làm nũng, đùa giỡn. Lập tức A Phúc cũng không thèm để ý, chỉ trải giường chiếu chuẩn bị lên giường đất ngủ.
Nay bọn họ một nhà sớm đã không còn ở tiểu viện hai gian cửa lúc trước rồi, đã thay đổi thành một đại viện, trong nhà thuê thêm người, tỳ nữ tự nhiên cũng nhiều lên. Nhưng A Phúc đối với hai đứa nhỏ cùng với Thường Hiên luôn tự mình đi làm, cũng vì nguyên nhân này, Thường Hiên mỗi lần đều cảm thấy mình được quan tâm.
Bất quá hắn có nói thế nào thì hai đứa nhóc mũm mĩm kia, cũng là con ruột thịt của hắn. Bình thường hắn mặc dù ở trước mặt hai đứa nhỏ luôn giả bộ là một người cha nghiêm khắc, nhưng ngẫu nhiên nổi hứng, cũng sẽ cùng bọn nhỏ vui đùa. Có đôi khi, A Phúc nhìn cha con ba người ở trên giường chơi loạn, trong lòng nổi lên cảm giác thỏa mãn, nhịn không được suy nghĩ, Thường Hiên bình thường cũng là ngoài miệng nói ghét bỏ một chút, kỳ thật nếu không có đứa con nào, hắn phỏng chừng so với mình cũng đau lòng không kém đâu.
Bên này Thường Hiên thấy A Phúc trải giường chiếu cởi áo tháo thắt lưng lại không có ý tiếp tục dùng ngôn từ ôn nhu an ủi mình nữa, lập tức cũng thấy mất mặt, sờ sờ mũi rồi giống như chú cún con tiến đến bên người A Phúc.
A Phúc không để ý tới hắn, leo thẳng lên giường, Thường Hiên thấy vậy, cũng nhanh chóng cởi quần áo chui vào ổ chăn.
Trong ổ chăn, hắn từ sau lưng A Phúc ôm lấy nàng, tiến đến bên tai nàng, đột nhiên hỏi: “Ta nhớ nàng trước kia có sổ nợ mà, sao đã lâu chưa từng thấy qua.”
A Phúc được nghe, cười khẽ một tiếng: “Không biết đã ném đi đâu từ lâu rồi!”
Thường Hiên bắt đầu kích động: “Vẫn là lấy ra nữa đi!”
A Phúc trở mình, tinh tế đánh giá hắn, cuối cùng nhăn đôi mày lá liễu, cười hỏi: “Chẳng lẽ chàng đã làm chuyện gì rất có lỗi với ta, nên mong chờ ta phạt chàng sao?”
Thường Hiên vừa nghe, vội giải thích: “Làm sao có thể! Ta mấy năm nay một chút sai lầm cũng không có, nàng thấy mà.”
A Phúc nhẹ gật gật đầu, cái này nàng tin. Nếu không phải bởi vì Thường Hiên mấy năm nay thật sự là không thể soi mói, nàng cũng không đến mức đem sổ nợ kia vất đến một chỗ không hề để ý tới!
Thường Hiên thanh minh cho mình, bắt đầu tiếp tục nói lời gièm pha: “Loại sổ nợ này á, hoàn toàn có thể coi như đồ gia truyền, người lớn dùng lại cho con trai dùng. Nàng nay có phải hẳn là nên lấy ra, cho hai xú tiểu tử kia một ít nợ hay không?”
A Phúc vừa nghe lời này, nhất thời ánh mắt sáng lên, ý kiến như thế cũng hay.
Tiểu Đoàn Tử không ngoan, ghi nợ; Tiểu Niệm Nhi không ngoan, ghi sổ! Nếu là cha Thường Hiên không ngoan, dĩ nhiên cũng phải tiếp tục ghi nợ! Xem tình hình mấy năm nay không có sai lầm gì, nhưng khó bảo đảm sau này không có. Phải biết rằng nay Thường Hiên tốt xấu cũng là phú thương một vùng, mỗi ngày lui tới xã giao nhiều, khó đảm bảo một ngày nào đó không thu hút đến một con yêu thiêu thân.
A Phúc đã có chủ ý, ngày hôm sau lập tức đem sổ sách giở ra, đối với hai tiểu bất điểm không nghe lời bắt đầu giáo huấn gia quy. Hai tiểu tử kia một đứa bốn tuổi, một đứa ba tuổi, cũng là có thể nghe hiểu tiếng người, vừa nghe phải ghi nợ, nhất thời giật mình, bọn chúng bình thường việc xấu lan tràn, hôm nay làm vỡ bình hoa ngày mai học bài không tốt, đều là ‘Chuyện tốt’ để ghi sổ!
Đang lúc bọn chúng muốn chạy vào lòng mẹ làm nũng để nàng đánh mất ý niệm này trong đầu, cha bọn chúng đã xuất hiện.
Thường Hiên ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Nợ này nhất định phải ghi, các con ngày thường làm sai chuyện gì, mẹ con sẽ nhớ kỹ. Chờ buổi tối cha về, tự nhiên sẽ vì mẹ các con mà trút giận.”
Hai tiểu tử kia ngươi xem ta ta xem ngươi, cuối cùng nhu thuận gật đầu nói: “Đã biết.”
A Phúc thấy hai đứa nhỏ này ngày thường làm cho người ta đau đầu nay nhu thuận, trong lòng tự nhiên là thập phần đắc ý, bất quá dù đắc ý nhiều nàng vẫn quay đầu nói với Thường Hiên: “Chàng ngày thường nếu có sai lầm gì, ta cũng sẽ nhớ kỹ, chờ cha trở về, tất nhiên sẽ để ông ấy xử trí chàng!”
Thường Hiên vừa nghe, nhất thời nhíu mày.
Hai tiểu tử kia, Tiểu Niệm Nhi chưa thấy qua ông nội, Tiểu Đoàn Tử mặc dù có thấy nhưng cũng không nhớ, lập tức nhịn không được đối với cha mình lớn tiếng nói: “Cha, thì ra cha cũng sợ cha của cha!”
Thường Hiên nghe vậy, trầm mặt xuống: “Thật sự là không hiểu chuyện, đó là ông nội của các con!”
Tiểu Đoàn Tử nhìn hắn hung dữ, đành phải ủy khuất rụt cổ nói: “Con đã biết, đó là ông nội.”
Thường Hiên trầm mặt xuống, tự nhiên khiến A Phúc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Con nít không hiểu chuyện, chàng không thể từ từ dạy dỗ sao? Đó cũng không phải tiểu nhị bên cửa hàng, chàng cần gì phải dựng râu trừng mắt?”
A Phúc lảm nhảm một phen, Thường Hiên cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo, không dám nói gì.
=======
Lời tuy nói như vậy, nhưng khi hai đứa nhỏ kia không ở trước mặt, A Phúc cũng khó tránh khỏi nhớ tới cha chồng ở bên ngoài: “Cũng đã ba năm rồi, không biết cha chừng nào thì trở về?”
Trong lòng Thường Hiên đang nghĩ đến chuyện của hầu phủ, có chút không yên lòng nói: “Trước đó vài ngày không phải có một phong thư sao, nói là qua một thời gian ngắn nữa sẽ trở về.”
A Phúc thở dài: “Mấy năm nay, cha phỏng chừng trong lòng cũng không chịu nổi.” Nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì Thường quản sự đạp khắp Giang Nam, nhưng không tìm được người cậu họ Sở kia của Thường Hiên, vì thế cũng không tìm được mộ của mẹ Thường Hiên.
Thường Hiên nghe A Phúc nói như vậy, lập tức cũng nghĩ tới chuyện này, bất đắc dĩ nói: “Cha cũng quá cố chấp, kỳ thật nếu mẹ còn sống, biết ông có dáng vẻ này, làm sao thích chứ?”
Lập tức hai người đều không nói nữa. Thường quản sự đi hai năm, Hồ Nhất Giang càng thêm ân cần để lay chuyển Nhạc phu nhân, Nhạc phu nhân mới đầu là bất vi sở động, sau cũng dần dần không hề kháng cự.
Đoạn thời gian trước, A Phúc ở bên này nhận được tin của Thường quản sự, Nhạc phu nhân sẽ đến đây hỏi thăm, nay nghe tin ông sắp trở về, Nhạc phu nhân lại cười khổ một tiếng.
“Ông ấy tìm lâu như vậy, cuối cùng lại không tìm được!” Nhạc phu nhân chỉ nói một câu như vậy, rồi bước đi.
Ngày hôm sau, A Phúc lại có tin tức, nói Nhạc phu nhân muốn gả cho Hồ Nhất Giang, Hồ Nhất Giang cao hứng cả thành tán loạn, nói là muốn mời mọi người giúp đỡ làm hỉ sự, nói nhất định phong quang cưới Nhạc phu nhân vào cửa.
Nghe nói thế, A Phúc và Thường Hiên cũng chỉ có thể nhìn nhau cười khổ. Bọn họ từng nghĩ Nhạc phu nhân có lẽ sẽ là mẹ của mình, xem ra lần này cuối cùng là công dã tràng. Cũng tốt, Nhạc phu nhân gả cho Hồ Nhất Giang, đối với thẩm ấy mà nói hẳn là lựa chọn tốt nhất.
Lập tức vợ chồng hai người còn nói tiếp, Thường Hiên nói sắp đến Trung thu, hắn đã chuẩn bị xong quà tặng, để A Phúc bớt thời gian vào phủ một chuyến, tặng cho các vị phu nhân thiếu phu nhân. A Phúc dĩ nhiên là đồng ý, bất quá bởi vì chuyện này, lại nghĩ tới một sự kiện nên nói với Thường Hiên.
“Chàng còn nhớ phu quân của Hoa Nghênh Xuân Thành Khánh không ?” Khi A Phúc nhắc tới việc này có chút cẩn thận, nàng biết phu quân nhà mình là con lừa thuận, nói chuyện không thể ngược lông, mà Thành Khánh này từng cấu kết với Nhị lão gia*, chính là ngược lông.
(*) chỗ này trong bản QT là đại lão gia nhưng ta thấy là Nhị lão gia mới đúng nên tự ý sửa
Thường Hiên quả nhiên sắc mặt lập tức trầm xuống, cái trầm xuống này, khiến A Phúc run lên trong lòng. Phải biết rằng người đàn ông này mặc dù ở bên gối quả thực giống như chú cún con tìm mọi cách lấy lòng mình, nhưng ở bên ngoài cũng là người đàn ông biết cách che giấu, nói một không hai, khi nghiêm túc, nhìn thấy sẽ khiến lòng run lên.
A Phúc lập tức cẩn thận nhìn Thường Hiên một cái, vẫn kiên trì nói: “Bọn họ hiện nay cuộc sống qua ngày thật sự không dễ dàng!”
Kỳ thật từ khi A Phúc và Thường Hiên thoát kiếp nô dịch, trong phủ cũng lục tục thả ra một ít nha hoàn người hầu, trong đó có cả vợ chồng Hoa Nghênh Xuân sớm đã bị vắng vẻ bỏ qua một góc làm việc nặng.
Từ khi bọn họ rời đi, nhà không có tiền của, Hoa Nghênh Xuân ngày thường nhận may vá, giặt quần áo cho người ta, Thành Khánh thì ra ngoài làm chút việc làm tạm bợ duy trì sinh kế, cuộc sống thật sự là gian nan.
Kỳ thật hiện nay Tôn ma ma* đã đi, lúc ấy bọn họ là nha hoàn cùng nhau lớn lên cũng đều tự có nơi chốn của mình. Ngâm Thu vẫn ở phòng nhị lão gia, chỉ là sớm đã bị vắng vẻ, làm một người không được sủng ái sống qua ngày. Người khác hoặc là bệnh chết, hoặc là mỗi ngày vất vả nuôi con, cũng có người dựa vào nịnh bợ ôm đồm việc ở phòng bếp hoặc phòng thêu mà sống, dù sao, như thế nào vẫn phải sống.
(*) chỗ này có thể làm Lâm ma ma
A Phúc bởi vì có quan hệ tốt với Hoa Nghênh Xuân, hôm ấy tình cờ gặp Hoa Nghênh Xuân bất quá mới hai mươi tuổi đầu, đã dung nhan tiều tụy tóc cũng bạc nhiều, nhớ tới tình nghĩa cũ, thật không đành lòng, nên mở miệng mong Thường Hiên tốt xấu giúp một ít.
Thường Hiên kỳ thật làm sao không biết nương tử mình về điểm này làm việc cẩn thận đâu, lập tức trầm mặc trong chốc lát, kéo nương tử vào trong ngực: “Hiện giờ cũng không giống ngày xưa, nếu ra tay giúp bọn họ một phen cũng không phải là không thể được, có điều Thành Khánh kia thật sự khiến người ta không vui, cố gắng cho hắn đến cửa hàng giúp đỡ việc vặt là được! Về phần Hoa Nghênh Xuân, có thể qua phường thêu phụ việc.”
A Phúc vừa nghe, thích ý tiến đến mặt Thường Hiên hôn nhẹ một cái: “Cũng là chàng tốt, ta vốn tưởng chàng sẽ không đồng ý.”
Thường Hiên hiếm khi được nương tử chủ động thân cận, trong lòng rất vui mừng, bất quá trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Nương tử nhà ta mở miệng, vi phu sao có thể cự tuyệt.”
Lời này thốt ra, A Phúc càng thêm cao hứng, vươn cánh tay trắng tròn như ngọc giữ lấy gáy Thường Hiên, lại dùng bộ ngực mềm mại đầy đặn co dãn nhẹ cọ lên ngực cường tráng của người đàn ông.
Gương mặt Thường Hiên rốt cục không nghiêm túc được nữa, cúi đầu xuống hung hăng bắt được đôi môi A Phúc hôn một trận. Rất nhanh A Phúc tóc rơi loạn, dáng vẻ ý loạn tình mê run rẩy trong lòng Thường Hiên, còn ánh mắt Thường Hiên thì tối dần, thở dốc cũng dồn dập, phía dưới lại cứng rắn chọc vào nơi mềm mại của A Phúc. Vì thế không bao lâu sau, hai người đã lăn xuống giường đất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!