Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Chương 85: Thường quản sự trở về
Trong đó tự nhiên cũng có hầu phủ chủ nhân trước kia của Thường Hiên. Nay đại lão gia và đại phu nhân đã rời đi, chỉ có tam thiếu gia và Vượng chưởng quản Phúc Vận Lai, mà đại thiếu gia một lòng ra sức học hành không hỏi thế sự. Nghe nói tam thiếu phu nhân vốn luôn bất hòa, náo loạn với tam thiếu gia, nhưng nay nàng ấy sống cũng không tệ, mà mẹ chồng luôn bất mãn với mình cũng đã rời đi, nên rốt cục cũng dừng lại. Nhưng tam thiếu gia tự nhiên vẫn rất bất mãn với tam thiếu phu nhân, mỗi ngày không về nhà, ngẫu nhiên ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu. Bất quá lúc này hắn đã không phải là mao đầu tiểu tử như lúc trước, hắn không bao giờ cầm bạc đi bao nuôi hoa khôi, lại càng không nuôi quả phụ ở biệt viện nữa.
Vượng phu nhân và Vượng hoàn toàn lạnh nhạt, có một lần khi đi trên đường mua son phấn, từng ngẫu nhiên gặp Thường Hiên. Thường Hiên liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt Vượng phu nhân đã gầy đi, lờ mờ nhìn ra được hình dáng của thanh mai trúc mã ngày xưa.
Vượng phu nhân dừng lại bước chân, hô gọi: “Thường Hiên, là huynh.”
Thường Hiên gật đầu nở nụ cười: “Muội bây giờ có tốt hơn không?”
Vật đổi sao dời, đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, bọn họ đều đã có gia đình riêng, không ngờ tới trên đường ngẫu nhiên gặp còn có thể cười chào hỏi nhau.
Vượng phu nhân gượng nở nụ cười, gật đầu nói: “Mỗi ngày bất quá là qua loa mà sống thôi.”
Thường Hiên lại nở nụ cười, lời này hắn cũng không biết nên trả lời thế nào. Chuyện của Vượng, hắn tự nhiên cũng có nghe thấy, nhưng có một số việc không phải hắn có thể hỏi. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện lần trước bọn họ nói chuyện, kết quả sau đó Vượng phu nhân sinh non.
Vượng phu nhân thấy Thường Hiên không nói lời nào, nên dứt khoát hỏi: “Ta nghe nói mấy ngày nay Vượng và huynh về phần hợp đồng có bất hòa?”
Thường Hiên không ngờ tới nàng hỏi cái này, lắc đầu nói: “Đâu có.”
Hiện nay Vượng may quần áo, Thường Hiên làm vải vóc, vốn trong Phúc Vận Lai có lão chưởng quầy muốn tiếp tục mua vải của Thường Hiên, nhưng Vượng lại không đồng ý, hắn cự tuyệt mua vải ở cửa hàng của Thường Hiên. Vì thế trong kinh không khỏi có chút đồn đãi, nói bọn họ bất hòa, không ngờ tới lời này ngay cả Vượng phu nhân cũng nghe nói.
Vượng phu nhân thở dài, nói nhỏ: “Hắn hiện giờ tính tình thay đổi rất nhiều, luôn cảm thấy ta đối với hắn không tốt, ở nhà ngang ngược phát hỏa, không ngờ ở bên ngoài thế nhưng lại đối phó với huynh như vậy, chuyện này đều là ta không phải.”
Thường Hiên nghe vậy sửng sốt, lập tức cười nói: “Muội đừng nói vậy, chuyện này có quan hệ gì với muội đâu.”
Vượng phu nhân cúi đầu lặng im không nói, có quan hệ gì với muội đâu, Thường Hiên trong lòng sợ là so với bất kì ai đều rõ ràng hơn, nhưng hắn nói ra những lời này, hiển nhiên chính là cố ý giả ngu.
Hai người trầm mặc nửa ngày, rốt cục Thường Hiên nói: “Thời giờ không còn sớm, muội cũng nên sớm về nhà đi.”
Vượng phu nhân đỏ mắt, giương mắt nhìn Thường Hiên, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Thường Hiên, nay ta muốn hỏi huynh một vấn đề, huynh nói cho ta biết được không?”
Thường Hiên vốn dĩ đã tính muốn nhấc chân chạy lấy người, nghe thế, do dự rốt cục vẫn dừng lại, “Muội hỏi đi.”
Vượng phu nhân cắn chặt răng, rốt cục hỏi ra lời vẫn muốn hỏi, nhưng ban đầu không bỏ được thể diện đến hỏi, sau lại không còn tư cách hỏi vấn đề đó.
“Huynh lúc trước, chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện cưới muội sao?”
Thường Hiên lúc nghe được vấn đề này, trong mắt không có một chút gợn sóng, hắn đã sớm liệu đến, không phải sao?
Vượng phu nhân thấy hắn không đáp, tiếp tục hỏi: “Nếu không phải nàng ấy bỗng nhiên xuất hiện, có phải huynh sẽ cưới ta hay không?”
Thường Hiên suy nghĩ thật lâu, rốt cục ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Vượng phu nhân. Khi nàng vẫn là một tiểu nha hoàn, hắn vẫn là một gã sai vặt, bọn họ từng cùng nhau chơi đùa, nàng từng làm nũng với mình, cũng từng lén lút đem thứ tốt để lại cho mình ăn.
Hắn nghiêm túc nhìn Vượng phu nhân hiện nay, khuôn mặt gầy của nàng tràn ngập ủ rũ, nhớ lại cô gái luôn thích nói đùa giỡn. Khi đó hắn hiền lành, mỗi khi cô gái đó mất hứng, hắn đều nghĩ rằng mình đã làm sai chuyện gì, vội ngốc hồ hồ đi dỗ.
Trong mắt Vượng phu nhân đã ươn ướt, nàng cố gắng ép hỏi: “Vì sao huynh không trả lời muội?”
Nàng từng oán giận, căm thù, nàng cũng biết mình đã làm chuyện quả thật bỉ ổi, nhưng nàng không thể hiểu được, vì sao người mà mình sớm xem trọng cứ như vậy bị một A Phúc không biết từ đâu đến cướp đi? Nếu không phải A Phúc, Thường Hiên hẳn sẽ lấy mình, là chính mình!
Nay nàng nhận mệnh, nàng vẫn không cam lòng, nàng chỉ muốn hỏi một câu, nếu trên đời không có A Phúc, người đàn ông kia có phải sẽ lấy mình hay không?
Thường Hiên nhẹ nhàng mà hỏi: “Vấn đề này có quan trọng không? Tất cả đều đã là chuyện quá khứ.”
Vượng phu nhân nghiêm túc gật gật đầu, cười khổ một tiếng: “Cái này với muội mà nói, rất quan trọng.”
Thường Hiên nhìn Vượng phu nhân trong mắt đầy chấp nhất, rốt cục thở dài, thản nhiên nói: “Lúc đó ta còn trẻ, đối với hôn sự không có ý gì. Bất quá nếu không có A Phúc, ta và muội, hẳn là thuận theo tự nhiên đi.”
Vượng phu nhân nghe xong, cúi đầu ngây người nửa ngày, rốt cục dùng giọng điệu không rõ cảm tình nhẹ nhàng mà nói: “Muội hiểu rồi.”
Nói xong, nàng quay đầu rời đi.
Kỳ thật Thường Hiên nói đúng, tất cả đều là chuyện quá khứ, sở dĩ nàng muốn một đáp án, chẳng qua là vì chuyện này làm khó nàng nhiều năm, thậm chí ảnh hưởng đến tận cuối đời nàng.
*******************
Thường Hiên nghĩ hiện giờ cha cũng không biết tung tích, bên người không có trưởng bối, lại thấy Cậu Trình đối con gái thật sự là vô cùng sủng ái, nên muốn để Cậu Trình đặt tên. Cậu Trình lại có chút thụ sủng nhược kinh, về nhà cầm giấy viết ra không biết bao nhiêu cái tên, thắp nến suy nghĩ cả đêm. Con trai Trạng Nguyên kia của ông nhìn mà buồn cười, hỏi có cần hắn giúp đỡ không, lại bị Cậu Trình chửi bới đuổi ra ngoài.
Kỳ thật chuyện đặt tên này cũng không cần vội, Thường Hiên mỗi ngày đều vây quanh con gái của mình, mở miệng luôn gọi con gái con gái, A Phúc luôn cảm thấy, phỏng chừng con gái của mình tên đã là ‘Con gái’.
Về phần chủ nhân trong phủ, nay Thường Hiên và bọn họ không liên hệ nhiều lắm, chủ yếu là Cậu Trình không thích. Ông nhắc tới nơi đã từng là hầu phủ kia đều căm tức, không cho Thường Hiên và bọn họ tiếp xúc nhiều, mà nay trong phủ chỉ còn lại có hai vị thiếu gia, lại do Vượng tổng quản tất cả, mấy người này Thường Hiên cũng đều không thích lắm, mọi người cũng dần dần trở nên xa lạ.
Lại một ngày kia, Phu nhân Lục Các bỗng nhiên tìm đến, nói một ít việc nhà với A Phúc rồi cũng không đi. A Phúc nhìn ra nàng ấy có việc muốn nói, nên để cho Tế Vân lui xuống.
Phu nhân Lục Các thấy không có người ngoài ở đây, thế này mới bắt đầu kể khổ. Thì ra Lục Các năm đó so với Vượng cũng là tuổi không chênh lệch nhiều lắm, nay Vượng bỗng nhiên trở thành đại quản gia, làm chưởng quản Phúc Vận Lai, Lục Các đến nay vẫn không có gì làm, ở trong phủ chịu áp chế. Phu nhân Lục Các có ý là, có thể xin chủ nhân cho phép bọn họ rút tển khỏi hộ tịch hay không.
Ban đầu A Phúc còn chưa rõ nàng ấy muốn xin thoát khỏi nô dịch vì sao phải tìm đến mình, sau bỗng nhiên hiểu được. Sau khi rút tên, một nhà già trẻ an trí như thế nào đều là vấn đề, Lục Các đoán chừng là muốn làm thuộc hạ của Thường Hiên kiếm chút việc làm.
A Phúc nghĩ ở giữa rốt cuộc cũng từng là chủ nhân, nếu làm loạn khiến mọi người không thoải mái sợ là sẽ đắc tội người trong phủ, nên nói: “Kỳ thật bên Thường Hiên cũng đang cần người, nếu Lục Các có thể đến giúp đỡ thì hẳn là không thể tốt hơn, nhưng việc này nếu để cho bên phủ biết, e sợ đối phương sẽ nghĩ này nọ.”
Ai ngờ Phu nhân Lục Các liên tục xua tay: “Thôi, bọn họ có năng lực suy nghĩ gì chứ, hiện giờ Lục Các ở trong phủ cũng không có chuyện gì làm, bọn họ còn ước gì chúng ta rời đi để đỡ phải nuôi không đám người này nữa.”
Sau đến buổi tối, A Phúc và Thường Hiên thương lượng lại, Thường Hiên cũng quả thật thiếu người, chỉ nói để xem trong phủ an bài cả nhà Lục Các như thế nào.
Qua một khoảng thời gian, Lục Các quả nhiên thuận lợi rút tên khỏi hộ tích thoát kiếp nô, một nhà già trẻ đến tìm nơi nương tựa, Thường Hiên lập tức đem tiểu viện lúc trước từng ở cho bọn họ sống, lại an bài bọn họ đến cửa hàng làm việc.
Phu nhân Lục Các và A Phúc sống rất hợp, về sau không ba thì năm ngày lại đến tìm A Phúc nói chuyện, cũng làm cho A Phúc có bạn. Một hôm Phu nhân Lục Các đang nói chuyện riêng, đột nhiên hỏi A Phúc chuyện của Tế Vân. A Phúc kỳ thật nay cũng đang buồn sầu, vốn dĩ từ lâu đã nói muốn tìm một người thích hợp cho Tế Vân, nhưng sau đó hầu phủ lại xảy ra chuyện như vậy, nên vẫn trì hoãn. Lúc này Tế Vân tuổi càng ngày càng lớn, mắt thấy đã sắp qua năm mới, qua năm lại thêm một tuổi, nhưng Tế Vân vẫn không có người để phó thác.
Phu nhân Lục Các nghe thế cũng nhíu mày, nói muội xem nha hoàn kia càng lớn càng thanh tú, tỷ thấy nàng ấy mặt mày luôn có vài phần lẳng lơ, mà muội nay vừa mới sinh con gái, mọi chuyện trong phòng cũng không tiện, trăm ngàn lần đừng để xảy ra chuyện gì, nếu không đến lúc đó muội muốn khóc cũng không kịp.
A Phúc vừa nghe lời này cũng hơi giật mình, nghĩ chắc không đến mức đó đâu, ai ngờ Phu nhân Lục Các nói thẳng: “Muội xem Vượng kia, nay có chút địa vị, trong phòng đã có thêm vài người, ta nghe nói Vượng hiện giờ cũng không thân cận với nương tử nhà hắn đâu. Thường Hiên mặc dù tốt, nhưng phàm là chuyện gì ta cũng nên đề phòng một chút.”
A Phúc nghe thấy liên tục gật đầu, kỳ thật không nói chuyện này, nhưng ở tuổi của Tế Vân quả thật cũng nên gả ra ngoài. A Phúc nói làm là làm, không quá nửa tháng, đã tìm cho Tế Vân một chưởng quầy trong cửa hàng tuổi còn trẻ, dáng vẻ không tệ, làm việc cũng ổn thỏa. Tế Vân nghe thế, khóc lớn một hồi, nói mình không muốn gả đi.
A Phúc nghe lời nàng ấy nói, nhất thời hiểu được, thì ra nàng ấy quả thật có tâm muốn vào phòng Thường Hiên. Hiểu được chuyện này, tim A Phúc cũng lạnh vài phần, buổi tối ngủ mới nói thử với Thường Hiên, nói muốn gả Tế Vân ra ngoài. Thường Hiên cũng là người vô tâm, trực tiếp kéo A Phúc qua dụi dụi, trong miệng hàm hồ nói: “Gả thì gả, chuyện này có phải chuyện lớn gì mà phải bàn bạc với ta!”
A Phúc nghe nói như thế, bấy giờ mới yên lòng, nghĩ sau này sẽ mua nhiều đồ cưới hơn cho Tế Vân.
Kế tiếp chính là thời khắc cuối năm, A Phúc và Thường Hiên càng ngóng trông tin tức của Thường quản sự, mà Cậu Trình cũng chú ý giúp đỡ hỏi thăm tin tức. Sau rốt cục Hồ Nhất Giang cũng hồi âm, nói là tìm được Thường quản sự rồi, nay đang về kinh, sang năm hẳn là có thể về đến.
A Phúc và Thường Hiên nghe xong tự nhiên là mừng rỡ, bất quá mừng rỡ qua đi, Thường Hiên bắt đầu cân nhắc tin Hồ Nhất Giang đưa tới.
Chỉ thấy ngoại trừ nói một ít chuyện Thường quản sự sắp trở về, còn nhắc tới kế tiếp nhà các ngươi hắn sẽ có chuyện vui lớn, đến lúc đó ta trở về nhất định sẽ tận lực uống rượu mừng. Giọng điệu trong thư kia là hưng phấn trước nay chưa từng có.
Thường Hiên không hiểu nguyên do, rốt cuộc là chuyện vui lớn gì, nếu là chuyện mình có con gái, Hồ Nhất Giang không phải đã sớm biết rồi sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!