Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Chương 86: Thường quản sự trở về
Thường Hiên cúi đầu không nói, vấn đề này không có cách nào trả lời, nếu hắn nói đó là cha của mình thì sao có thể không trở về, liệu có phải cậu sẽ trực tiếp một cước đá mình hay không? Cái này thực sự có thể, bởi vì hắn từng chính mắt thấy Cậu Trình giận dữ nhấc chân đá biểu đệ Trạng Nguyên, hơn nữa đá thẳng vào mông. Biểu đệ Trạng Nguyên đáng thương học võ nghệ đầy mình nhưng không dám phản kháng lại, sau khi bị đá ngã xuống đất chuyện đầu tiên hắn ta làm không phải là đứng lên mà vội vàng hỏi chân Cậu Trình có đau hay không. (anh trạng nguyên này hiếu thảo ghê ^^ )
Cậu Trình đối với người cha họ Thường kia hiển nhiên là cực kỳ không hài lòng: “Khi cháu và cháu dâu ta bị khi dễ, hắn chạy đi đâu ? Nay tất cả đã yên ổn, ngay cả cháu gái cũng đã sinh, hắn lại trở về?” Cậu Trình chọn mi, vẻ mặt khinh thường.
Trên thực tế từ lần đầu tiên ông nhìn thấy cha Thường, ông đã không chấp nhận người này bởi vì muội muội mình, phải biết muội muội là người thế nào, người như thế này mà cũng đòi xứng?
Thường Hiên vừa nghe đã biết khúc mắc này quá sâu, chỉ đành phải nói cha nhớ mẹ như thế nào, mấy năm nay vừa được tự do thì lập tức đến Giang Nam tìm kiếm mộ mẹ, ai biết tìm suốt mấy năm cũng không có tung tích, nay bất đắc dĩ mới phải trở về.
Cậu Trình cũng không phải lần đầu tiên nghe chuyện này, lúc này ông nghe thấy còn phản ứng lại, hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo mà nói: “Ta đã mai danh ẩn tích đổi họ từ lâu, hắn sao có thể dễ dàng tìm được chứ!”
Cậu Trình đắc ý trong chốc lát, lại đem cha Thường phỉ nhổ một phen, cuối cùng cũng thuận khí một ít, rốt cuộc khoát tay nói: “Con về trước đi, chờ cha con trở về, để hắn đến gặp ta.”
Thường Hiên nghe nói thế thiếu chút nữa bị sặc, nghĩ người cậu này cũng thật khó lường, bất quá hắn lại nghĩ, y theo cá tính của cha, ở trước mặt người cậu này, hẳn là người kém khí thế, bằng không năm đó cũng không đến mức mặc cho ông ấy đem quan tài mẹ chuyển đến phía nam mới khiến cho trong mười mấy năm sau đó muốn bái tế một chút cũng không có cơ hội.
Thường Hiên ở trong lòng thay cha thở dài một hơi, cáo biệt cậu về nhà.
Qua năm mới, vợ chồng Thường Hiên trông mong mòn mỏi, cuối cùng cũng chờ được đến lúc cha Thường trở về, vì thế sáng sớm ra cửa thành đón. Bọn họ hai người mang theo con gái, còn có tôi tớ nha hoàn đi theo, trận hình này cũng không nhỏ. Nhóm người này đứng ở cửa thành từ giữa trưa đợi cho đến trời tối, cuối cùng cũng nhìn thấy xa xa có một chiếc xe ngựa cũ đi đến, người cầm lái ngồi phía trước là một bóng người quen thuộc, đúng là cha Thường đã mấy năm không gặp!
Thường Hiên thấy cha, vội thúc giục Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi gọi ông nội, đồng thời chính mình cũng vội đi lên vài bước nghênh đón.
Cha Thường nhìn thấy con dâu dẫn theo hai đứa cháu ra nghênh đón, trên khuôn mặt vốn không có biểu tình gì nay cũng toát ra thần sắc kích động, lập tức nhanh chóng xuống xe. Thường Hiên và A Phúc tiến lên chào, Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi một tiếng gọi ông nội vui vẻ, cha Thường nhìn hai cháu nội đều đã lớn như vậy, mừng đến cười toe tóet.
Sau A Phúc lại ôm con gái trong lòng tiến lên: “Đây là con gái vừa mới mấy tháng, còn chưa đặt tên tự.”
Cha Thường hai mắt đều sáng lên, tiến lên cầm lấy ôm lấy, vừa khéo bé gái trong tã lót kia giống như cảm giác được người trước mắt là thân nhân của mình, cũng hướng về cha Thường nhếch miệng cười, chọc cha Thường cũng nhịn không được cười rộ lên.
Bên này một nhà đang đoàn tụ, bên kia rèm che chiếc xe ngựa cha Thường vừa đi bị vén lên, một cô nương khuôn mặt đôn hậu, ăn mặc giản dị ngạc nhiên nhìn mọi người.
Thường Hiên vừa vặn nhìn thấy cô nương này, hắn lập tức cũng không nghĩ nhiều, vội mở miệng hỏi: “Cha, đây là?”
Cô nương chớp đôi mắt to đen nhánh nhìn Thường Hiên, mặt đỏ hồng lên, ngượng ngùng trốn vào trong xe ngựa.
Thường Hiên nhớ tới thư mà Hồ Nhất Giang đưa tới, hơi nhíu mi, quay đầu nhìn về phía cha già, khó hiểu hỏi: “Cha, người ấy là ai?”
A Phúc lúc này cũng thấy được cô nương kia, nàng cũng đem ánh mắt nghi hoặc hướng về phía cha chồng.
Hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa… Hồ Nhất Giang dùng giọng điệu hưng phấn nói nhà mình có tin vui…
Một loại cảm giác quái dị từ trong lòng A Phúc dâng lên, nàng nhịn không được mở to hai mắt nhìn nhìn rèm che trước xe ngựa đã buông xuống… Không thể nào đâu!
Lúc này cha Thường, bế cháu nội gái nhu thuận của mình, cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, rốt cục giống như xấu hổ ‘Khụ’ một tiếng, thấp giọng nói: “Về nhà rồi nói sau.”
A Phúc và Thường Hiên hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể mời cha Thường lên xe ngựa, bất quá cha Thường vẫn lên chiếc xe ngựa kia trở về.
Nhìn thấy cha Thường còn có cô nương ở trong xe ngựa, A Phúc và Thường Hiên trong lòng lại nổi lên nghi hoặc, nam nữ khác biệt, cùng ngồi một chiếc, chuyện này thật sự đúng như bọn họ đoán sao?
Trên đường trở về, A Phúc ôm đứa nhỏ cúi đầu suy nghĩ, nàng vẫn cho rằng bản thân coi như cũng đã hiểu cha chồng nhà mình, biết cha chồng kia đối với mẹ chồng đã mất rất nặng tình, tuyệt đối sẽ không cưới người khác. Nếu thật sự muốn cưới, sợ là đã sớm đem Nhạc phu nhân nghênh vào cửa rồi.
Nay, cha chồng trở về, thế nhưng còn mang về một cô nương, chuyện này là sao? Xem cô nương kia tuy rằng đôn hậu đơn thuần, nhưng luận về tuổi tác hẳn là so với Thường Hiên lớn hơn mấy tuổi ( lúc này Thường Hiên hai mươi tư tuổi ), nếu cha chồng nhận làm con gái, chênh lệch tuổi tác cũng có chút hơi ít.
A Phúc nâng mi nhìn Thường Hiên, chỉ thấy Thường Hiên cũng cúi đầu nhíu mày trầm tư, nàng muốn nói chuyện, bất quá miệng há ra lại nghẹn lại. Thân làm con dâu lại ở đây cùng Thường Hiên thảo luận vấn đề cha chồng muốn tái giá, hẳn là có chút là lạ, huống chi có lẽ căn bản không phải như vậy.
Mà Thường Hiên trong lòng ngoại trừ nghi hoặc, còn thêm càng nhiều lo lắng. Phải biết rằng Cậu Trình đối với cha đã rất bất mãn, nếu để ông ấy biết cha lại mang về một cô nương, sợ là không biết sẽ tức giận đến cỡ nào, phỏng chừng trực tiếp cầm roi thay người mẹ đã mất giáo huấn cha cũng nên?
Hắn lúc này ở trong lòng ngàn cầu vạn nguyện, chỉ hy vọng mình đã nghĩ nhiều, người phụ nữ kia và cha căn bản không có quan hệ như vậy.
======
Ngựa một đường đinh đang vang, tâm sự mọi người theo tiếng chuông thanh thúy mà bất ổn, cuối cùng tiếng đinh đang cũng ngừng, xe ngựa cũng ngừng lại, bọn họ đã về nhà, nên xuống xe.
Sau khi xuống xe, A Phúc tận mắt nhìn thấy cô nương kia theo sát bên cạnh cha chồng xuống xe, thấy cô nương này tuổi cũng không nhỏ, nhưng hiển nhiên chưa trải chuyện đời, một đôi mắt to đen nhánh chứa ba phần khiếp sợ ba phần ngạc nhiên đánh giá mọi người.
Sau khi vào nhà, Cha Thường nhìn nhìn cô nương phía sau, bất động thanh sắc phân phó A Phúc: “Để nàng ấy ở hậu viện trước đi.”
A Phúc vội gật đầu đồng ý, phân phó vú già dẫn cô nương này đi rửa mặt nghỉ tạm.
Cô nương này nhìn vú già xa lạ, hiển nhiên có vài phần sợ người lạ, tiến đến bên cạnh Cha Thường nhỏ giọng nói: “Ta không thể tiếp tục đi theo ông sao?”
Cha Thường nghiêm mặt lắc lắc đầu: “Không được.”
Trong mắt vị cô nương kia có chút ủy khuất, bất quá nàng ấy vẫn gật gật đầu: “Được.”
Cha Thường khả năng cũng cảm thấy mình vừa rồi nói có chút lạnh lùng, nên không tỏ biểu tình gì bổ sung một câu: “Ta đã nói rồi, sau khi trở về mọi việc nàng phải nghe lời.”
Cô nương vội dùng sức gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ nghe lời.”
Cha Thường thấy nàng ấy như vậy, giọng điệu cũng ôn hòa một ít: “Không có gì đâu, nàng đi theo nàng ấy rửa mặt trước đi.”
Cô nương cáo biệt cha Thường, nhu thuận theo vú già đi xuống.
Mà lúc này Thường Hiên và A Phúc hai mắt đều không chớp … Nếu bọn họ không nhớ lầm, lúc trước khi đối đãi với Nhạc phu nhân, cha cũng chưa từng nói ôn hòa như vậy!
Cha Thường quay đầu lại, nhìn thấy con trai và con dâu đang nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt có chút không được tự nhiên, khụ một tiếng rồi nói: “Vào nhà nói đi.”
Vào nhà nói đi… A Phúc ở trong lòng cũng hiểu những lời này, ý chính là nói vị cô nương này thân phận quả thật là có liên hệ với cha chồng, cho nên muốn vào phòng nói tỉ mỉ, chậm rãi sao?
Lúc này Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi cũng xuống xe ngựa, bọn chúng đã chạy tới gọi ông nội, cha Thường nhìn hai đứa cháu, khôi phục vẻ bình thường, ôn hòa từ ái nói với bọn chúng mấy câu, sau đó nắm tay bọn chúng đi vào hậu viện.
Thấy tình cảnh như vậy, Thường Hiên và A Phúc đang ngây người cũng chạy nhanh đuổi theo.
Cha Thường trước tiên xuống rửa mặt một phen, thay bộ quần áo sạch sẽ, thế này mới để cho vợ chồng hai người đến. Lúc này A Phúc đã dỗ con gái đi ngủ, hai con trai cũng được bà vú đưa đi nghỉ ngơi, vì thế trong phòng chỉ có vợ chồng hai người và cha Thường.
Cha Thường nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lại dùng ánh mắt bình tĩnh đảo qua con trai và con dâu mình, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Vị cô nương này gọi là Trầm Ngư, là con gái một ngư dân ở vùng Giang Nam.”
Thường Hiên gật đầu, chờ cha tiếp tục nói.
A Phúc cũng gật đầu, Trầm Ngư, tên rất hay… Trầm ngư lạc nhạn…
Cha Thường uống một ngụm trà nhỏ, tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Nàng ấy từ nhỏ sớm mất mẹ, đi theo cha ở trên thuyền đánh cá mà sống. Trước kia đã từng định việc hôn nhân, sau vị hôn phu kia bởi vì chọc phải tai họa nên cả nhà đã rời đi, từ đó cũng không trở về.”
Thường Hiên nuốt một ngụm nước miếng.
A Phúc cắn cắn môi.
Cha Thường tiếp tục: “Lúc ấy cha ở trên sông xảy ra chuyện, đã được cha nàng ấy cứu giúp, sau đó nàng ấy và cha lại chăm sóc cha rất nhiều ngày, thế mới cứu sống được cha.”
Thì ra là ân cứu mạng?
Thường Hiên vội vàng mở miệng tỏ thái độ: “Cha, người ta cứu cha, đó là có đại ân với Thường gia!”
A Phúc dùng sức gật đầu: “Thường Hiên nói đúng, chúng ta nhất định phải báo đáp người ta!”
Cha Thường buông chén trà, nâng mắt nhìn qua con trai và con dâu, sau đó khẽ thở dài: “Bất quá sau đó cha nàng ấy bị bệnh nặng, trước khi chết phó thác nàng ấy cho cha.”
Thường Hiên và A Phúc trong lòng trầm xuống, bọn họ nhìn nhau, lại cùng nhau tỏ thái độ: “Cha, nếu Trầm Ngư cô nương là ân nhân cứu mạng của cha, chúng ta đương nhiên phải chiếu cố nàng ấy cả đời.”
Cha Thường nhìn hai người, rốt cục nói vào trọng điểm: “Cha nàng ấy trước khi chết có mong muốn chính là hy vọng ta có thể lấy nàng ấy, chăm sóc nàng ấy cả đời.”
Đầu A Phúc lập tức mơ màng, cha chồng muốn tái giá? Nhưng lại là một cô nương cũng không hơn mình mấy tuổi?
Nàng nhớ lại cô nương vừa e lệ vừa tò mò kia, nghĩ chẳng lẽ sau này mình phải gọi vị cô nương kia một tiếng mẹ chồng?
Mà lúc này Thường Hiên bỗng dưng đứng lên, lớn tiếng nói: “Cha, chuyện này trăm ngàn lần không được!”
Cha Thường cúi đầu nhìn chén trà trong tay, thản nhiên hỏi: “Vì sao không được?”
Thường Hiên nóng nảy, lập tức nói thẳng: “Cậu đã đến kinh thành, ông ấy còn đang chờ cha đi gặp ông ấy! Nếu cha trực tiếp tìm cho con một mẹ kế, ông ấy e là sẽ đem người đuổi ra ngoài!”
Cha Thường vừa nghe con trai nói, vốn dĩ mặt không có biểu tình gì cũng lộ ra khiếp sợ và kích động chưa bao giờ có, ông nhìn chằm chằm Thường Hiên, từng chữ từng chữ hỏi: “Con nói cái gì, cậu con đến đây?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!