Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Chương 90: Nàng đúng là tiểu dã miêu
Ông cậu già vừa nghe đến Thường Đằng lập tức nhíu mày, xua tay nói: “Con đừng nhắc tới cha con nữa, ta vừa nghe trong lòng đã thấy bực bội rồi!”
Thường Hiên đành không dám đề cập tới nữa, ông cậu già ngủ cả ngày còn chưa ăn cơm, nên lệnh cho người hầu đưa cơm lên, lại thấy Thường Hiên đứng một bên, cũng để cho hắn cùng ăn với mình. Thường Hiên không dám không theo, đành phải ăn cơm cùng ông cậu già, trong lúc ăn cơm, lại cố ý vô tình nhắc tới chuyện cha mình.
Ông cậu già vốn dĩ có tức giận, bất quá nghe đến tính toán của cha Thường với cô nương kia, cuối cùng sắc mặt cũng tốt hơn một chút: “Cái này nói cũng đúng. Kỳ thật chúng ta cũng không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, nếu nợ ân tình của người ta, vậy phải chiếu cố nàng ấy thật tốt thì cũng đúng. Nếu con không thể chiếu cố, ta sẽ nhận nàng ấy, cần gì phải cưới nàng ấy!”
Thường Hiên ở bên liên tục nói đúng vậy, ông cậu già lại hỏi về vị hôn phu mất tích kia của Trầm Ngư, Thường Hiên tự nhiên là không biết, vì thế ông cậu già nhíu mi lại nảy ra ý hay: “Vẫn là nghĩ cách tìm được vị hôn phu kia của nàng ấy đi, chúng ta đưa bọn họ một khoản tiền, từ nay về sau chuyện này sẽ chấm dứt, con thấy thế nào?”
Thường Hiên vội gật đầu, kỳ thật hắn vốn cũng nghĩ như vậy: “Hôm nay cháu trở về lập tức hỏi thăm cô nương kia về chuyện vị hôn phu của nàng ấy, sau đó sẽ truyền tin cho đại ca Hồ Nhất Giang nhờ tìm giúp.”
Ông cậu già mặt nhăn nhó gật đầu: “Con nói đúng, lát nữa ta cũng phái thủ hạ lưu ý một chút, tốt xấu gì cũng phải giúp nàng ấy tìm lại vị hôn phu.”
Thường Hiên được lời ca ngợi này của cậu già, lập tức nhân cơ hội nói cha mình vẫn chờ ở ngoài, cậu già không tình nguyện hừ một tiếng: “Bảo hắn vào đi.”
====
Ông cậu già và cha Thường lần đầu tiên có thể ngồi xuống miễn cưỡng tâm bình khí hòa nói chuyện năm đó. Ông cậu già đuổi Thường Hiên ra ngoài, nói là muốn một mình nói chuyện, lúc Thường Hiên đi ra có chút lo lắng, bất quá thấy sắc mặt của cậu vẫn tốt, nghĩ đến hẳn không có vấn đề gì lớn, nên tự mình đi ra ngoài.
Sau khi Thường Hiên đi ra ngoài, trên đường vừa vặn đi qua tiệm bánh bao của Nhạc phu nhân, nên muốn vào gặp Nhạc phu nhân. Lúc trước khi cha chưa trở về, Nhạc phu nhân còn từng hỏi qua tin tức của cha, nay tốt xấu cũng phải nói một tiếng.
Ai biết vừa ngồi xuống, nước trà dâng lên, Thường Hiên đang nghĩ nên vào đề như thế nào, Nhạc phu nhân đã nói thẳng: “Cha con đã trở lại, ta cũng yên tâm.”
Thường Hiên sửng sốt, gật gật đầu.
Nhạc phu nhân cảm khái nở nụ cười: “Qua vài ngày nữa, ta sẽ lên đường đi tìm ông Hồ.” Ông Hồ là xưng hô của Nhạc phu nhân gọi Hồ Nhất Giang.
Thường Hiên lại sửng sốt, tìm Hồ Nhất Giang?
Nhạc phu nhân biết Thường Hiên không rõ, cười giải thích nói: “Trước kia hắn luôn đứng gác cửa cho ta, ta nghĩ nay ta đi tìm hắn, coi như là cho hắn một kinh hỉ.”
Thường Hiên nhất thời hiểu được, thì ra Nhạc phu nhân đã hạ quyết tâm phải gả cho Hồ Nhất Giang.
Thường Hiên tự nhiên là vì Hồ Nhất Giang mà cao hứng, bất quá nghĩ đến bản thân từng mong muốn Nhạc phu nhân sẽ là mẹ kế của mình, không ngờ tới rốt cuộc là không có duyên phận, trong lòng hắn cũng có chút tiếc nuối.
Nhạc phu nhân lại suy nghĩ vô cùng thoáng: “Con gọi hắn một tiếng Hồ đại ca, nếu ta thực sự đi theo hắn, con lại gọi ta là đại tẩu, ta bị thiệt rồi.” Nhạc phu nhân miệng tuy nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, xem ra tâm tình không tệ.
Thường Hiên tự nhiên là vì thẩm ấy mà cao hứng, bất quá cao hứng nhiều, khiến Thường Hiên nhớ tới một chuyện: “Con nhớ Hồ đại ca mấy ngày trước có gởi thư, nói là trên sông đang có mấy nhóm người tranh giành địa bàn, hiện nay đang rất ầm ĩ, lúc này thẩm đi có phải sẽ bất tiện hay không?”
Nhạc phu nhân nghe thấy cũng thở dài: “Hôm nay lão Hồ phái người đưa tin cho ta, nói chuyện này cũng đã yên, bọn người cùng đấu với bọn họ kia tất cả đều bị diệt rồi. Chẳng qua… Chẳng qua lão Hồ cũng bị thương, nay vẫn nằm ở trên giường, ta đi qua cũng để chăm sóc hắn.”
Thường Hiên lại không biết Hồ Nhất Giang bị thương, nghe thế lập tức nhíu mày, vội hỏi có nghiêm trọng không, Nhạc phu nhân nói không có gì, bất quá là vết thương da thịt, dưỡng một chút là tốt rồi. Thường Hiên thấy vậy, cũng yên lòng.
Sau khi về nhà, Thường Hiên và A Phúc nói chuyện Nhạc phu nhân, lại nói chuyện của Trầm Ngư. A Phúc nghĩ nghĩ, nên bớt chút thời gian đến chỗ Trầm Ngư hỏi thăm chuyện vị hôn phu kia, ai biết hỏi tới hỏi lui, Trầm Ngư cũng nói không rõ, chỉ biết là người kia dáng vẻ cao cao, họ Hồ, mọi người bình thường đều gọi hắn là ‘Tiểu Hổ tử’. ( nghe sao giông giồng Hồ đại ca nhở ~~~)
Tiểu Hổ Tử, vóc dáng cao lớn, cái này thật sự không tính là manh mối gì, vì thế A Phúc tiếp tục hỏi, nhưng Trầm Ngư thật sự không biết, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Kỳ thật ta căn bản cũng không nhớ rõ dáng vẻ của hắn.” Đã nhiều năm trôi qua như vậy, nàng ấy thật sự là không nhớ rõ!
A Phúc hết cách, đành phải thử dò hỏi lại nếu có thể tìm được vị hôn phu kia, ngươi có phải tình nguyện gả cho hắn không. Trầm Ngư cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một phen, rốt cục nói: “Cha ta nói, nếu có thể tìm được, tự nhiên là phải gả cho hắn.” Nói xong nàng ấy ngẩng đầu, mở to đôi mắt sáng ngời bổ sung: “Bất quá nếu tìm không thấy, thì nhất định phải gả cho Thường tiên sinh.”
A Phúc nhìn nàng ấy có dáng vẻ chấp nhất, trong lòng lặng đi vì cha chồng mà lau một trận mồ hôi, nghĩ vốn tưởng rằng cô nương này coi trọng cha chồng thôi, nay xem ra, chỉ là lựa chọn thứ hai mà thôi.
Lúc A Phúc trở lại trong phòng, Thường Hiên cũng đã trở về, đang cau mày lo lắng vì cha. A Phúc thấy lại nở nụ cười: “Cậu là người không tệ, nếu đồng ý muốn gặp cha, tự nhiên sẽ không có khả năng gây khó xử, nhiều lắm chỉ mắng vài câu thôi, bất quá ta thấy cha cũng không sợ cậu mắng.”
A Phúc tưởng tượng thấy cha chồng ngày thường vẫn nghiêm túc trước mặt cậu cúi đầu chịu đánh chửi, bỗng nhiên có chút muốn cười.
Thường Hiên thấy dáng vẻ của nàng, mày lại buông lỏng, thấy nàng trong mắt có chút ý cười nghịch ngợm, cũng tiến lại gần, một tay ôm nàng vào trong ngực, cố ý nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt cho một con dâu như nàng, lại dám ở sau lưng chê cười cha chồng, thật sự là bất hiếu!”
A Phúc cũng không sợ hắn, cười khẽ một tiếng, tựa vào trong lòng hắn nói: “Nhìn chàng có dáng vẻ hung hăng, ta lại muốn cười, chàng làm gì được?”
Thường Hiên lại tiến sát thêm vài phần, cúi đầu dùng răng nanh cắn nhẹ nhàng lên vành tai mượt mà trong suốt của nàng, đè thấp âm giọng khàn khàn nói: “Đã nhiều ngày ta luôn bận rộn, cũng chưa kịp quản nàng.”
Khi răng nanh Thường Hiên cắn A Phúc, cả người A Phúc cũng giật mình, nàng tự nhiên là hiểu được ý Thường Hiên, lập tức cả người dựa ở trong lòng Thường Hiên trên mặt cũng nổi lên một chút đỏ hồng mơ hồ.
Thường Hiên nhìn thấy rất vừa lòng, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ nói giọng khàn khàn: “Thừa dịp đang yên ổn một chút, chúng ta trước tiên ngủ một lúc đi.”
A Phúc vừa nghe, nâng tay kháng cự đẩy Thường Hiên đang phát nhiệt ra: “Vẫn là không cần, chốc nữa bọn nhỏ sẽ cùng nhau đến đây ăn cơm, hơn nữa cha cũng mau chóng trở về.”
Nhưng tay Thường Hiên nhanh nhẹn, lúc này hắn đã nhân cơ hội cởi bỏ áo ngoài của A Phúc, lộ ra da thịt trơn bóng trắng trẻo như ngọc. Thường Hiên thật sự là đã lâu chưa từng thân cận với nương tử, vì thế ban ngày ban mặt thấy cảnh xuân, tự nhiên là thở dốc dồn dập ánh mắt trầm xuống, lập tức vùi đầu phủ lên vai mềm mại của A Phúc.
A Phúc ban đầu còn giãy dụa vài cái, cuối cùng đành chiều hắn, theo hắn lên giường, bất quá lúc quần áo bị cởi hoàn toàn, nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhắc nhở Thường Hiên: “Đóng cửa sổ lại đã.”
Thường Hiên lúc này căn bản nghe không vào, đôi môi trên người A Phúc tham lam gặm cắn tạo ra những điểm đỏ giống như đóa mai hồng nở rộ trong tuyết. A Phúc một mảnh xuân quang lộ ra, nhìn cửa sổ không đóng chặt càng nóng nảy, một tay cầm mái tóc Thường Hiên kéo: “Đóng cửa sổ …” Âm giọng hàm hồ lười biếng, không có cách nào, dưới tiến công của người đàn ông này, nàng đã ý loạn tình mê giống như chú mèo con.
Thường Hiên mất hứng ngẩng đầu, thở dài, chọc chọc chóp mũi của nương tử bất đắc dĩ nói: “Lại còn kéo tóc ta, nàng đúng là mèo hoang nhỏ.” Nói xong đành khoác áo đứng dậy, nhanh chóng đóng chặt cửa sổ, sau đó vội vàng trở lại trên giường, xốc chăn lên cả người nhảy bổ vào A Phúc, giống như diều hâu đem A Phúc đặt ở dưới thân.
A Phúc bất ngờ không kịp đề phòng, bị một người lớn như hắn đè lên, thở gấp gáp mấy hơi, ủy khuất nói với hắn: “Buông ra, đè chết ta mất.”
Thường Hiên nhìn mặt nàng hồng hồng, buồn cười nói: “Nhìn nàng sao ngay cả thở cũng không thở nổi, đến đây đến đây, ta tiếp cho nàng mấy hơi.” Nói xong dùng môi bao trùm lên môi của nàng, sau đó bắt buộc mở đôi môi ra, nhẹ nhàng vượt qua hàm răng, dùng đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng nàng phiên giang đảo hải. Bất quá Thường Hiên cũng quả thật sợ làm hỏng A Phúc, đem hai chân không dấu vết di chuyển sang hai bên, khiến trong lượng trên người A Phúc giảm bớt rất nhiều. Đồng thời vật giữa hai chân càng thêm cường thế, cứng rắn chọc vào nơi mềm mại của A Phúc vận sức chờ phát động. A Phúc cảm giác được vật cứng đang chọc mình, cũng cảm giác được gần như cả người bị nhiệt độ hòa tan xuyên qua lớp quần áo mỏng manh.
Thường Hiên đang hôn một phen, đã thấy nàng thất thần, nên dứt khoát ở trên môi nàng khẽ cắn một ngụm, cái cắn này cũng không đau, nhưng tê dại khó chịu, làm A Phúc cúi đầu kêu ra tiếng, dùng đôi mắt ngập nước nhìn Thường Hiên. Thường Hiên vừa lòng ha ha nở nụ cười, khàn khàn ra lệnh: “Ta đang làm chính sự, nàng phải nghiêm túc một chút.”
Nói xong, hắn ra tay bỏ đi chỗ quần áo còn lại trên người A Phúc, tính tiếp tục thực hiện nghiệp lớn chưa thành của hắn.
Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có giọng nói của con nít, sau đó là một tiếng hô vang: “Cha, mẹ, chúng con đã đọc xong sách rồi!”
Giọng này, là Tiểu Đoàn Tử.
Thường Hiên đáng thương vẻ mặt đau khổ cau mày từ trên A Phúc ôn hương ngọc nhuyễn đi xuống dưới, A Phúc cũng vội vàng mặc lại quần áo, hai người vội đi mở cửa. Trước kia không có con làm loại chuyện này thực thoải mái, nay coi như là đại gia đình, ma ma người hầu nhiều, con cũng nhiều, vì thế muốn ban ngày ban mặt làm một chút chuyện không đứng đắn cũng không được. ( ~~~ Hiên ca … >”
==
Để bọn nhỏ cơm nước xong, lại nhắc tới chuyện lúc trước, Thường Hiên tiếp tục lo lắng cho cha, A Phúc thấy vậy nói có thể phái người qua hỏi một chút, nếu không được thì Thường Hiên đến phủ của cậu nhìn xem. Ai ngờ đang nói, cha Thường đã trở lại, chuyện đầu tiên khi trở về chính là gọi vợ chồng Thường Hiên đến.
Thường Hiên thấy cha tuy rằng vẫn không có biểu tình gì như cũ, nhưng xem ra tâm tình hẳn là không xấu, lập tức yên tâm. Cha Thường thấy bọn họ tiến vào, nhìn thật kĩ, sau đó ý bảo bọn họ ngồi xuống. Hai vợ chồng không dám, nhưng cha Thường vẫn bắt bọn họ ngồi xuống.
Cha Thường nhẹ thở hắt ra nói: “Nay có cậu các con giúp đỡ, trong nhà cũng không có khó khăn gì nữa.”
Thường Hiên vừa nghe lời này nghĩ rằng không ổn, sao cha có dáng vẻ như muốn về tây phương cực lạc, giống như giao phó hậu sự vậy.
Quả nhiên, cha Thường nói: “Hôm nay cha và cậu các con nói rất nhiều, cuối cùng cậu con rốt cục cũng đồng ý mang theo ta về Giang Nam đi gặp mẹ các con.” Nói đến lời này, giọng cha Thường có vài phần run run, trong mắt mơ hồ có nước mắt.
Thường Hiên nghe xong thật cao hứng: “Cha, đây là chuyện tốt!”
Cha Thường gật đầu: “Nếu có thể, ta muốn các con cũng đi cùng luôn.” Ông nhìn nhìn A Phúc: “Mẹ con nếu biết Thường Hiên có vợ con, nhất định rất cao hứng, ta nghĩ các con đều nên đi tế bái mẹ.”
A Phúc vội vàng gật đầu: “Đó là dĩ nhiên.”
Thường Hiên cũng thực chờ mong cùng cảm khái: “Cha, đến lúc đó một nhà chúng ta đều đi, cùng đi gặp mẹ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!