Uổng Công Tính Kế - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Uổng Công Tính Kế


Chương 46


Edit: NMT 1

Beta: Lam Phượng Hoàng

LPH: do có bạn NMT edit nên ta đăng tiếp truyện này, chào mừng bạn ý nào mọi người ơi!!!

Phủ quốc sư gió lạnh như đông, phủ Trấn Nam Vương lại giăng đèn kết hoa, náo nhiệt như xuân.

Nghe nói vị tiểu thư Trương gia kia xinh đẹp hiền lành lại dịu dàng hào phóng, rất thích hợp với vị trí dâu cả. Sau khi gả vào, nàng rất hiếu thảo lễ phép với cha mẹ chồng, quan tâm chăm sóc em trai em gái của chồng, tương kính như tân với Kỷ Tây.

Mặc dù công chúa Diễm Dương vẫn còn đau lòng không nguôi với chuyện của Kỷ Đông, nhưng có con dâu như vậy làm bạn mỗi ngày, lại luôn nhẹ giọng dịu dàng khuyên can an ủi, nên cũng đã tốt lên rất nhiều.

Từ khi Kỷ Tây thành hôn cưới vợ đến giờ, càng chín chắn đáng tin, tất cả mọi việc ra ra vào vào của phủ Trấn Nam Vương đều do một mình hắn gánh vác, không gì không ổn, Kỷ Đình rất vui mừng.

Đến ngày hai mươi mốt, chính là ngày Kỷ Nam thành hôn với Tiểu Ly.

Sáng sớm, nữ quyến các nhà đều đến. Công chúa Diễm Dương cáo ốm không ra, phu nhân mới cưới của Kỷ nhị thiếu gia ở bên cạnh giúp Trấn Nam vương phi chào hỏi khách khứa, Kỷ gia có nhiều bằng hữu thân thích như vậy, nàng lại tiếp đón đâu ra đấy, lại còn thừa sức che chở Tiểu Ly, không cho phu nhân các nhà dừng quá lâu trong tân phòng trêu ghẹo nàng ấy.

Vì vậy khi Tần Tang đến, trong phòng Tiểu Ly không có người ngoài, Tiểu Ly đang được Thiếu Di hầu hạ mặc giá y đỏ tươi. Ánh mắt Thiến Di ném tới cửa sổ nơi áo tím chợt lóe, bình tĩnh thản nhiên tìm cớ dẫn các nha hoàn ra ngoài.

Tiểu Ly lơ lơ đãng đãng, ngơ ngác ngồi ở trước gương, lúc Tần Tang đứng phía sau nàng nàng mới phát hiện.

“Tần Tang tỷ tỷ!” Nàng chợt đứng lên, giữ chặt tay Tần Tang, “Tỷ đã đi đâu? Tại sao lâu vậy mới tới thăm muội?”

Cách lớp quần áo, cánh tay bị thương của Tần Tang bị nàng nắm lấy, đau đến mức mi tâm nhảy dựng, lại cười giấu giếm, dịu dàng nói: “Gần đây cứ dây dưa một số việc…… Hôm nay muội xuất giá, cho dù thế nào tỷ cũng phải tới gặp muội.”

Tiểu Ly miễn cưỡng cười cười với nàng ta, buông ánh mắt xuống.

“Sao vậy? Hối hận à, không muốn gả?” Tần Tang cười ôm lấy bả vai nàng, ấn nàng ngồi xuống trước gương lần nữa, nàng ta cầm lược gỗ lên, chải tóc cho nàng.

Tiểu Ly thở dài, nói: “Muội không hối hận…… Phụ thân, mẫu thân nuôi muội lớn, muội phải báo đáp bọn họ, muội cũng thực thích Kỷ Nam. Huống hồ…… Cũng chỉ có bọn họ thích muội.”

Tâm tư Tần Tang nhạy bén, vừa nghe thấy lời nàng liền cười: “Chỉ có bọn họ thích muội sao? Sư phụ muội thì sao?”

“Sư phụ không thích muội…… Muội biết.” Nếu không sao một khắc trước còn nói thích nàng ngốc, sau đó lại tỏ vẻ mặc kệ nàng, đi gặp Tần Tang tỷ tỷ thông minh?

Tâm tư đảo lộn, nàng lại thở dài.

“Vậy sao…… Vậy còn muội? Thích hắn không?” Tần Tang dịu dàng hỏi, vỗ về tóc đen mềm mại trong tay, nàng ta cười nhìn về phía ấu muội mặc một thân giá y đỏ tươi trong gương, “Tiểu Ly, muội thích hắn không? Thích không giống như thích người khác ấy?”

Tiểu Ly nhìn nàng ta qua gương, chần chờ rồi gật đầu khẳng định.

Thích, thích hắn!

không giống như thích những người khác.

không phải bởi vì hắn chơi với nàng, không phải bởi vì hắn đối xử tốt với nàng mà thích hắn. Mà là muốn chơi đùa cùng hắn, chẳng sợ hắn ghét bỏ nàng; là chờ mong hắn đối xử tốt với nàng, chẳng sợ hắn luôn lạnh mặt.

Là tuy rằng tất cả mọi người đều nói với nàng quốc sư đại nhân lợi hại thế nào, nàng vẫn muốn ôm hắn vào lòng. Là tuy rằng đã biết mình vô dụng yếu đuối, vẫn nguyện vì hắn mà kiên cường dũng cảm.

Là vừa nhìn thấy hắn, lòng của nàng liền mềm đi, không thể không bối rối.

hắn không giống với tất cả mọi người, chỉ mình hắn khi dễ nàng mà nàng lại không muốn ném đạn Phích Lịch vào mặt hắn.

Thích một cách độc đáo như vậy.

Tiểu Ly nhớ tới nhớ lui mũi liền chua, đỏ hốc mắt. Tần Tang cúi người ôm đầu vai nàng, hai má kề nhau.

Bộ dạng Tiểu Ly không giống nàng, nàng giống mẫu thân, bộ dạng Tiểu Ly lại càng giống phụ thân các nàng, hơn nữa, mặt mày Tiểu Ly trong sáng vô lo giống phụ thân trong trí nhớ Tần Tang.

Ánh mắt ấu muội trong gương giống hệt phụ thân trong trí nhớ, Tần Tang lã chã rơi lệ.

Nàng không chăm sóc tốt cho muội muội, cũng may cha mẹ trên trời hiển linh, từ nay về sau, có người sẽ chăm sóc tốt cho muội muội cả đời.

Qua hôm nay, cuối cùng Tần Tang cũng không còn gì vướng bận.

“Sao vậy?” Tiểu Ly thấy nàng rơi lệ mà khẩn trương: “Sao lại khóc?”

Tần Tang lau nước mắt, cười nói: “không có…… Tỷ thật hâm mộ muội, quần áo này thật đẹp!”

Tiểu Ly nhìn nhìn giá y đỏ thẫm trên người, chả vui mừng nổi, lại an ủi nàng: “Khi tỷ tỷ lập gia đình nhất định sẽ đẹp hơn muội!”

Bàn tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng xoa lên màu đỏ tươi rực rỡ, nụ cười của Tần Tang phai nhạt rất nhiều.

“Giờ lành sắp đến, tỷ phải đi rồi.” Tần Tang lấy cây trâm Phượng bằng vàng khảm đá quý rũ tơ mà mẫu thân để lại ghim lên đầu nàng, “Tiểu Ly, về sau…… phải sống tốt.”

Tiểu Ly nắm chặt tay áo nàng ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy do dự bất an, Tần Tang cười lắc đầu, cúi người nói mấy câu bên tai nàng.

“…… thật vậy sao?!” Trong con ngươi của tiểu nha đầu sáng lên như đốt lửa.

Tần Tang xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, gật gật đầu cười, cả người lướt theo cửa sổ nhảy ra ngoài.

**

Thế tử Trấn Nam Vương cưới dưỡng muội, người trong nhà gả vào nhà mình, Kỷ Đình chủ trì việc chiêu đãi tân khách trong vương phủ, kiệu hoa của Tiểu Ly do Kỷ Tây bảo vệ, đi một vòng quanh thành rồi lại tiến vào cửa phủ Trấn Nam Vương.

Việc trọng đại như thế, ngày hôm đó, hầu như tất cả dân chúng thành Thượng Kinh đều chạy ra đầu đường, đội nghi thức ăn mặc đỏ thẫm đầy khí thế đánh đàn thổi sáo dọc đường đi, bọn hạ nhân phủ Trấn Nam Vương ôm theo hộp đựng thức ăn phát bánh hỉ bên đường, bách tính ăn bánh hỉ tranh nhau chúc mừng, nhất thời trong thành vô cùng náo nhiệt.

Kỷ Tây dẫn theo một đội hộ vệ bảo vệ kiệu hoa, theo lý thuyết thì hộ vệ của phủ Trấn Nam Vương đều là cao thủ, không cần phải lo lắng, nhưng Đại hoàng tử điện hạ mới nhận chức quận thủ (cai quản một quận) của Thượng Kinh lại “Lo lắng”, tự mình mang theo một đội nhân mã đến hộ tống.

Từ xa xa Kỷ Tây ôm quyền cảm tạ Đại hoàng tử điện hạ đang ngồi trên lưng ngựa, Đại hoàng tử điện hạ nhướng mày cười, nụ cười kia nhìn thế nào cũng đều không có ý tốt.

Lúc đoàn người đánh đàn thổi sáo vô cùng náo nhiệt đi tới cửa thành, hai mắt Đại hoàng tử điện hạ sáng ngời, thần kinh run lên —— rốt cục người hắn chờ mong cũng đã đến!

Trò hay sắp bắt đầu rồi!

Kỷ Tây cũng nhìn thấy người tới, ghìm cương ngựa, hắn khoát tay, đánh đàn thổi sáo phía sau dừng lại, bọn hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh của phủ Trấn Nam Vương vây quanh bao lấy kiệu hoa.

Người đến lẻ loi một mình, lẳng lặng đứng trong cơn gió mùa đông của kinh thành, tơ lụa màu đen bị gió lạnh thổi phất lên, khiến hoa thiên mật thêu bằng chỉ vàng giống như vật sống nhẹ nhàng lay động trong gió, ngọt ngào vô lo nhìn mọi người trên thế gian này.

Kỷ Tây chỉ yên lặng nhìn người tới, trên mặt không lộ vẻ gì. Vẻ mặt Đại hoàng tử điện hạ lại là hứng thú dâng trào —— gần đây hắn không chỉ dưỡng thương thật tốt, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, nghe nói ngay cả rượu cũng đã cai. Hôm nay toàn thân mặc áo tím đậm đẹp đẽ quý giá bức người, càng tôn lên đôi mắt sáng rực như hai viên ngọc, cưỡi trên con ngựa cao to, ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Ngộ Bạch tràn đầy trêu tức.

Trần Ngộ Bạch biết hôm nay hắn tới là để trêu đùa, cố ý đến xem trò cười.

Vậy hắn liền trêu đùa cho hắn ta xem!

Trần Ngộ Bạch cười, xách từ phía sau ra một đứa bé.

Hôm nay Tiểu tử kia cố ý bị bắt mặc một bộ áo tím, ngũ quan trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn béo tròn rất rõ ràng, hoàn hoàn chỉnh chỉnh là một Mộ Dung Lỗi thu nhỏ!

Cho dù là bản thân Mộ Dung Lỗi, cũng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, giật mình chết sững.

Đương nhiên, rốt cuộc hắn cũng cười không nổi.

Trần Ngộ Bạch lại vẫn cười đến dịu dàng ấm áp, còn tiện đà chỉ cho tiểu tử kia xem: “Ngươi xem, người kia chính là phụ thân ngươi, qua đó đi!”

Cục đá nhỏ hưng phấn hét to một tiếng, hô một loạt tiếng “Phụ thân!” Vọt tới bên Mộ Dung Lỗi.

Kỷ Tây nhìn quốc sư đại nhân liếc mắt một cái, bỗng nhiên cất giọng ra lệnh: “Bảo vệ tiểu thư!”

Bọn hộ vệ phủ Trấn Nam Vương đều là Kỷ gia quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, chẳng sợ gì một đứa trẻ, lập tức giơ đao giương rìu.

Thấy đứa bé chạy thẳng tới một rừng đao kiếm, Mộ Dung Lỗi như vừa tỉnh mộng, thoáng chốc can đảm hầu như nát vụn, điên cuồng hét lên một tiếng: “Ai dám đả thương hắn!”

Đại hoàng tử điện hạ ra lệnh một tiếng, các tùy tùng liền rút đao chém về phía bọn hộ vệ phủ Trấn Nam Vương, Kỷ gia quân đâu dễ chọc? Hai bên nhất thời đánh loạn cả lên.

Mũi chân Mộ Dung Lỗi nhún trên ngựa bay lên trời, như một bóng tím xẹt qua, khó khăn lắm mới ôm lấy được đứa bé trước khi nhóc nhảy vào loạn quân!

Trong một đám hỗn loạn, quốc sư đại nhân vui vẻ tự nhiên đi đến đứng một ên kiệu hoa, Kỷ Tây đứng ngay bên kiệu, lúc xốc màn kiệu lên còn ung dung gật gật đầu với Kỷ Tây.

Kỷ Tiểu Ly che khăn voan đỏ ngồi trong kiệu hoa, đang lắng lỗ tai nghe chuyện gì xảy ra bên ngoài, trước mắt chợt sáng ngời, làn gió tươi mát tràn vào, sau đó có một cánh tay với vào nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức không cho phép kháng cự.

Nàng vừa cúi mắt nhìn, chợt thấy tơ lụa màu đen nàng đã rất quen thuộc, mà hoa văn bằng chỉ vàng thêu trên cổ tay áo kia không phải hình hoa văn cát tường nàng quen thuộc, mà là từng nhánh từng nhánh hoa, là loại hoa văn nàng tự tay thêu.

hắn thật sự đã đến. Mặc quần áo nàng tự tay may. không lâu trước kia nàng từng dựa vào dưới cửa sổ phía Nam vui mừng nói với hắn: nàng thích nhìn hắn mặc bộ quần áo này.

hắn đồng ý rồi, hắn chưa từng lừa nàng.

Mấy thứ trên đầu quá nặng, Tiểu Ly cúi đầu, nước từ trong hốc mắt rơi thẳng xuống, “lộp độp” rơi trên mu bàn tay Trần Ngộ Bạch.

Bàn tay vốn dùng lực như muốn bóp nát xương cốt nàng, bỗng chốc bị giọt nước mắt này đánh trúng, giống như bị phỏng, ngón tay cứng đờ, sức lực lập tức trở thành có thể được gọi là dịu dàng.

Tiểu Ly nương theo sức lực đó bước khỏi kiệu hoa, Kỷ Tây vẫn ngồi trên lưng ngựa trông chừng cho nàng mỉm cười, rốt cục thúc ngựa, dấn thân vào trận hỗn chiến.

Tân nương tử của thế tử Trấn Nam Vương – Thần Võ đại tướng quân Kỷ Nam bị quốc sư đại nhân kéo ra khỏi kiệu hoa!

Bọn hộ vệ của phủ Trấn Nam Vương cùng bọn thị vệ của quận thủ Thượng Kinh đánh loạn xà ngầu!

Đại hoàng tử ôm tiểu hài tử có bộ dạng giống hắn như đúc, ngửa mặt lên trời cười dài! Rống giận gọi tên Thiên mật sứ tiền nhiệm – Cố Minh Châu!

Quá phấn khích rồi!

Đúng là trăm năm có một mà!

Thành Thượng Kinh tràn ngập tiếng hoan hô ủng hộ và la hét phản đối như gió gào sóng dập của bách tính!

Trong náo nhiệt chấn động đất trời, Trần Ngộ Bạch thong dong phẩy tay áo, không biết từ nơi nào thư đồng Tiểu Thiên xuất hiện, vui vui mừng mừng nâng một cái khay đỏ thẫm lên, bên trên là một thanh Ngọc Như Ý màu trắng khảm ba viên ngọc xanh.

Ngọc Như Ý màu trắng, nhấc khăn voan đỏ lửa.

Lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong như ngọc, cùng đôi mắt trong trẻo như băng tuyết ngàn năm, rốt cục cũng lại được nhìn thấy.

Buổi lễ kết thúc.

Trần Ngộ Bạch nhìn nàng, trong mắt chỉ có nàng, môi mỏng khẽ mở, tuy thầm thì nhưng vẫn có thể nghe thấy: “Đồ đệ của ta, thế giới của ta, đã rơi vào tay ta, ta không đồng ý thì không thể rời. Người cản trở, gây trở ngại, Bạch mỗ ta dùng mạng đáp bồi, dùng mạng chống chọi, tuyệt không nói láo, nếu dùng binh, ta thà chết không lùi. Theo trình tự, ta đã dùng lễ, cũng đã hoàn tất nghi lễ, lúc này, như chim xa bầy, thê phải theo ta. Mọi người ở đây, hãy cùng làm chứng.”

Nội lực của hắn thâm hậu, ai ai cũng đều chứng kiến, mỗi một lời đều nghe được rõ ràng, nhất thời tiếng hoan hô vang dội!

Thành Thượng Kinh trình diễn một vở tuồng phấn khích trăm năm khó gặp.

**————————–

Tác giả có lời muốn nói: ý đoạn thoại kia của Quốc sư đại nhân chính là: đồ đệ của ta sống là người của ta chết là ma của ta, cản ta là chết! Ta để sính lễ lại mang người đi, đây là lão bà của ta, các ngươi đều làm chứng cho ta.

Các cô nương đến tung hoa làm chứng cho Quốc sư đại nhân đi ~

LPH: lạy hồn, ý như thế thì viết như thế, lòng vòng chín cong mười tám quẹo chi cho tôi xây xẩm thế hử?!?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN