Thái Cực Đồ - Chương 20: Vừa gặp quy nguyên lại chạm địch - tôn nhất bình để lộ xuất thân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Thái Cực Đồ


Chương 20: Vừa gặp quy nguyên lại chạm địch - tôn nhất bình để lộ xuất thân


Đang lúc hoang mang bất định, bên tai chàng liền nghe tiếng cười lạnh của lão cẩu hộ pháp:

– Để xem ngươi làm sao thoát? Đỡ!

Vù…

Bao quanh chàng lúc này là những gì đã từng gặp, đó là những thân cây rừng nghiêng ngả với khá nhiều những màn sương vụ mờ ảo!

Lần trước, cách đây không lâu, lúc chàng vì quá lo lắng cho Bạch Bang chủ và Du Thừa Phong, chàng đã xông bừa vào khu rừng có ẩn tàng kỳ môn trận thế của Thiên Nhất Trang, và có lẽ cũng là khu rừng hiện giờ chàng chưa lọt vào! Lần đó, may mà chàng đã nhanh chóng phát hiện Du Thừa Phong nên kịp thời thoát ra, chưa đến nỗi phải bị giam hãm hoặc hôn mê như Du Thừa Phong đã bị!

Nhưng còn lần này, nếu huyệt động khi nãy đã đưa chàng vào chính giữa khu rừng kỳ ảo, liệu chàng có gặp may mắn như lần trước không? Huống chi chàng đang bị lão cẩu hộ pháp từ chỗ ẩn nấp tập kích, quyết hạ sát chàng?

Do phải ứng phó, chàng đánh liều, vội dịch chuyển bộ vị theo Thái Cực Huyền Ảo Bộ.

Vút!

Ngay khi dịch chuyển, không những ngọn kình tập kích của lão cẩu phải rơi vào hư không mà cảnh quang bao quanh chàng cũng thay đổi.

Nhờ vậy, chàng mới biết thế nào là những kinh hoàng Du Thừa Phong đã gặp và kể lại từ chính khu rừng này.!

Những ảo ảnh đã xuất hiện và đó chính là những hình ảnh cực kỳ ma quái rất dễ uy hiếp những ai kém đởm lược và định lực!

Đã biết đó là những ảo giác chỉ xuất hiện nếu cứ di chuyển bừa trong trận đồ, Bất Thông vội đứng yên và ngưng thần chờ đợi!

Chàng làm như thế cốt ý là để chờ đợi một lần tập kích khác nữa của lão cẩu hộ pháp!

Nhưng, không hiểu sao không thấy lão tập kích! Trái lại, nhờ chàng đứng bất động nên những ảo giác bỗng tan biến đi!

Không dám nghĩ trận đồ đã bị ai đó triệt thoái, Bất Thông vẫn đứng yên vị!

Được một lúc lâu vẫn không thấy bị tập kích, chàng chợt nảy ra ý liều!

Chàng nhắm mắt và bắt đầu di chuyển theo Thái Cực Huyền Ảo Bộ.

Vút! Vút!…

Sau vài lượt như vậy chàng lại đứng yên và từ từ hé mắt nhìn!

Cảnh quang quanh chàng vẫn là cảnh rừng bình tịch, không có ảo giác cũng như không có những lần tập kích của lão cẩu hộ pháp!

Với sắc mặt đang biểu lộ nhiều kinh nghi, chàng lại nhắm mắt và lại thử dịch chuyển!

Vút! Vút!

Và lần này, khi mở mắt, chàng suýt nữa phải bật reo khi nhận ra chàng đang đứng ở bên ngoài khu rừng!

Nếu chàng nhờ không lầm thì ở vị trí chỉ cách chàng vài trượng chính là nơi trước kia chàng đã đưa Du Thừa Phong ra khỏi trận đồ và đã nhìn thấy Hà Thiên Lượng!

Sự thật này khiến chàng phải đăm chiêu suy nghĩ:

“Cũng nhờ Thái Cực Huyền Ảo Bộ mà ta hai lần thoát khỏi trận đồ! Lần trước thì chưa rõ nhưng lần này đã quá rõ, phải chăng hai loại công phu Thái Cực ta đã tình cờ luyện là có liên quan đến Thiên Nhất Trang? Nếu liên quan, tại sao Hà Lạc Thái Cực Đồ lại được di lưu ở gần Tu La Viện còn Hà Lạc Huyền Ảo Chưởng lại di lưu chỉ ở gần Thiên Nhất Trang? Hay đây chỉ là điều trùng hợp tình cờ? Và công phu kia không hề có liên quan đến Thiên Nhất Trang?”.

– Bất Thông?

Một thanh âm nửa hỏi nửa kinh ngạc bỗng vang lên khiến Bất Thông giật mình!

Và chàng vụt trầm giọng khi nhận ra ai là người phát thoại:

– Là ngươi, Văn Quy Nguyên? Hóa ra ngươi đã tu luyện xong Tu La…

Văn Quy Nguyên nhìn chàng dò xét :

– Chuyện đó các hạ đã hứa không nhắc đến, nhớ chưa ? Còn các hạ, sao bỗng dưng tìm đến đây ?

Chàng vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt :

– Không riêng gì ta, các phái cũng đến để hỏi tội Tôn Nhất Bình! Ngươi biết điều hay chưa ? Hay vì mới quay về nên chưa biết ?

Văn Quy Nguyên cười nhẹ :

– Ta đã biết ! Rồi sao ? Tôn Nhất Bình đã cùng ba phái Côn Luân, Không Động, Điểm Thương bỏ đi từ lâu, các phái còn lại cũng đã quay về sơn môn của họ, sao các hạ vẫn cố tình nấn ná ở đây?

Lời của Văn Quy Nguyên vừa dứt, một tràng cười bỗng vang lên :

– Nguyên nhi ! Nhị sư bá vẫn đối xử tốt với ngươi, sao bây giờ ngươi bỗng có những lời lẽ hàm ý bất kính ? Nhị sư bá quá thất vọng về ngươi ! Ha…ha…

Không riêng gì Văn Quy Nguyên, Bất Thông ngay khi đưa mắt nhìn cũng phải giật mình kinh hãi !

Tôn Nhất Bình không chỉ xuất hiện một mình. Cạnh lão còn có người của ba phái Côn Luân, Điểm Thương và Không Động, chứng tỏ bọn họ không hề bỏ đi như Văn Quy Nguyên vừa nói !

Văn Quy Nguyên ánh mắt có phần nào trấn tĩnh hơn nhìn vào Tôn Nhất Bình :

– Lão không đáng là nhị sư bá của ta. Lão đừng quên, chỉ cách đây không lâu, ở Tu La Viện, chính lão…

Như không muốn Văn Quy Nguyên đề cập đến lần đó, lần mà lão nhất quyết lấy mạng cả Văn Quy Nguyên lẫn Bất Thông, lão họ Tôn dùng giọng giảo quyệt nói át đi :

– Chính ngươi mới đừng quên, rằng hai năm trước ta là người giang rộng hai tay đón ngươi về Thiên Nhất Trang này ! Chuyện đó người của đại phái đều nhìn thấy, đâu phải ta bịa ra?

Lời của Tôn Nhất Bình liền được Sa Hồng Cát, chưởng môn của phái Côn Luân thừa nhận :

– Quả nhiên có điều này! Văn trang chủ! Làm người điều cần nhất là phải ân oán phân minh, nếu không phải Tôn lão huynh là người hào hiệp và rộng lượng thì đừng nói Thiên Nhất Trang bây giờ sẽ không do Trang chủ chấp chưởng, mà đến sinh mạng của Trang chủ cũng không còn.

Hoa Vô Sắc cũng lên tiếng :

– Cũng như Sa chưởng môn, Hoa Vô Sắc ta tuy biết lời nói thật thì khó nghe (Trung ngôn nghịch nhĩ) nhưng không thể không nói! Đối với đại ân đại đức của Tôn lão huynh, đáng lẽ Văn Trang chủ không nên có những lời nói bất kính như vừa rồi! Trái lại, Trang chủ nên yêu kính và nên tuân nghe mọi mệnh lệnh của Tôn lão huynh mới phải !

Thạch Phù Vân, chưởng môn Không Động phái chợt bật cười :

– Có lẽ Văn Trang chủ vì chút tao ngộ nào đó đối với Tôn lão huynh nên mới có thái độ này! Mà thôi, dù sao Tôn lão huynh cũng là trưởng bối, chỉ là nhị sư bá của Văn hiền điệt, Tôn lão huynh hà tất phải để tâm! Thạch mỗ nói có phải không? Ha… ha…

Nghe bọn họ lần lượt giở giọng thố tử hồ bi, Bất Thông càng nghe càng lợm giọng! Nhưng dẫu sao đây cũng là việc của Thiên Nhất Trang, của họ Văn mà chàng đang nghi ngờ là kẻ thù đã sát hại thân phụ, Bất Thông lập ý quyết tạ thủ bàng quang, không xen vào.

Và chàng phải thán phục Văn Quy Nguyên khi nghe y trầm tĩnh hỏi :

– Chư vị đã nói hết chưa? Nếu đã hết tại hạ xin được hỏi. Rốt cuộc ý định thật sự của chư vị là gì? Nếu là vì tàng thư võ học của Văn gia, điều đó xin chư vị cứ hỏi Tôn Nhất Bình! Còn như vì một lý do nào khác, xin chư vị cứ thẳng thắn nói ra không cần phải che dấu!

Đang đứng phía sau Sa Hồng Cát, Cửu Vỹ Tiên Địch Hành bỗng khoa chân bước ra:

– Văn Quy Nguyên ngươi thật sự muốn biết định ý của chúng ta? Được, ta xin nói!

Tu La Viện đã gây họa tày trời là đã mưu hại Văn lão Trang chủ Thiên Nhất Trang. Là hậu nhân của Văn gia sao ngươi vẫn cố tình lẻn học công phu của Tu La Viện?

Tỉnh ngộ, Văn Quy Nguyên cười khẩu với Tôn Nhất Bình :

– Hóa ra lão muốn biết ta đã tìm thấy gì ở Tu La Mật Thất? Sao lão không đơn phương gặp ta để ta sẽ cho lão biết điều đó? Lão nghĩ bằng cách này là đủ uy hiếp Văn Quy Nguyên ta sao?

Tôn Nhất Bình vẫn bình thản, mỉm cười với Văn Quy Nguyên :

– Ta chỉ ngại ngươi chưa đủ lịch duyệt, dễ lầm kế của kẻ thù đã mưu hại nội tổ ngươi. Nếu ngươi chịu theo ta vào Trang có lý nào ta không dám cùng ngươi đơn phương hội diện.

Văn Quy Nguyên cũng mỉm cười :

– Được! Ta sẽ theo lão! Nhưng còn bọn họ thì sao?

Nghe đến đây, đột nhiên Bất Thông đâm lo cho Văn Quy Nguyên! Và chàng càng thêm lo lắng khi nghe Tôn Nhất Bình cứ thản nhiên bảo :

– Họ là khách được ta mời, đương nhiên bổn Trang là chủ phải dùng lễ đãi họ!

Bất Thông bật quát :

– Ngươi đừng nghe lão! Lão đang dùng kế dẫn dụ ngươi!

Định Hành lướt nhanh đến với lời dọa nạt :

– Ngươi là ai? Sao dám xen vào? Nếu còn một lời nào nữa tương tự đừng trách ta không khách sáo!

Chàng vỡ lẽ, hóa ra thất đại phái cùng xuất hiện ở đây do chàng đến muộn và còn phải cùng Du Thừa Phong lo giao đấu với lão Mông Diện nhân nên dường như mọi người ở đây vẫn chưa biết chàng là ai! Định nói mấy lời giễu cợt Địch Hành, Bất Thông nhìn thấy Tôn Nhất Bình và Văn Quy Nguyên sắp tiến vào Thiên Nhất Trang đành phải kinh hoàng gầm lên:

– Tôn Nhất Bình chờ đã!

Định lao đi, chàng bất ngờ nghe một tiếng gió rít kèm theo tiếng quát của Địch Hành:

– Ngươi muốn chết!

Véo…

Biết Địch Hành đang lén quật trường tiên vào, Bất Thông phẫn nộ vừa dịch người vừa phát chiêu:

– Ngươi chưa đủ tư cách nói câu này! Cút!

Vút!

Vù… Vù…

Ầm!

Với thân thủ thật sự biến ảo, ngay khi Địch Hành bị chấn lùi nhưng chưa hiểu tại sao lại như vậy, Bất Thông đã lao đến ngáng đường Tôn Nhất Bình.

Vút!

Kinh ngạc nhìn chàng, Tôn Nhất Bình kêu khẽ :

– Võ công của ngươi tăng tiến phải chăng là do cùng Văn Quy Nguyên lọt vào Tu La Mật Thất?

Văn Quy Nguyên cũng trố mắt nhìn chàng, hiểu rõ sự nghi ngờ của Văn Quy Nguyên, chàng vừa lắc đầu với y, vừa quát hỏi Tôn Nhất Bình :

– Hôm nay nếu lão không nói rõ về tung tích của Bạch bang chủ, lão đừng mong rời khỏi đây!

Tôn Nhất Bình bật cười :

– Ngươi cản ta được sao? Ha… ha…

Vừa cười, lão định lách người vượt qua!

Nhưng, Bất Thông đâu dễ buông tha:

– Được hay không, hay xem đây!

Vù… Vù…

Có ý dò xét xuất xứ võ học của Bất Thông, Văn Quy Nguyên lập tức chao người nhảy tránh qua một bên, nhượng hẳn một phạm vi đủ rộng cho Bất Thông và Tôn Nhất Bình giao đấu!

Nào ngờ hành vi của Văn Quy Nguyên làm cho Hoa Vô Sắc hiểu sai, Lão nhe răng cười khả ố:

Văn Trang chủ sao bỏ đi vội?

Dừng lại nào!

Văn Quy Nguyên đang chán ghét thái độ giả dối của họ, thêm câu nói này nữa của Hoa Vô Sắc đủ làm cho Văn Quy Nguyên phải có phản ứng:

– Ta đi hay ở, lão làm gì có tư cách gì để hỏi? Đừng trách ta vô lễ! Đỡ!

Vù… Vù…

Hoa Vô Sắc có phần bất ngờ vì lối phát kình quá ảo diệu của Văn Quy Nguyên nên phải kêu lên sửng sốt:

– Tu La Ám Minh Chưởng?!

Vừa kêu lão vừa tận lực phát chiêu xô ra một kình cũng kỳ quái không kém.

Ào… Ào…

Ầm!

Văn Quy Nguyên thoáng chấn động và phải ngờ ngợ kêu lên :

– Là công phu võ học của Ma Trung Tử?

Hoa Vô Sắc vụt cười lạnh :

– Ngươi chớ quá ngạc nhiên! Tốt hơn hết, ngươi nên giao Tu La tuyệt học để đổi lấy sinh mạng của ngươi! Xem đây!

Ào… Ào…

Bây giờ Văn Quy Nguyên càng hiểu rõ hơn ý đồ của Tôn Nhất Bình và bọn họ!

Họ đang muốn diễn lại tấn tuồng đã xảy ra tại Võ Di Sơn hai năm trước! Nếu ở đó họ đã chia nhau phần di học của Ma Trung Tử thì giờ đây họ lại rắp tâm chiếm đoạt công phu Tu La mà họ nghĩ đã rơi vào tay Văn Quy Nguyên!

Văn Quy Nguyên thêm phẫn nộ vận dụng toàn bộ chân lực vào sở học:

– Xem chiêu!

Vù… Vù…

Trong khi đó, với chiêu đầu của Bất Thông, Tôn Nhất Bình ung dung phát thoại:

– Chỉ là công phu của lão họ Bạch thôi sao! Vậy ngươi phải chết!

Vù… Vù…

Nào ngờ đó chỉ là hư chiêu của Bất Thông nhằm dụ lão phải cùng chàng động thủ. Và khi thấy Văn Quy Nguyên cũng phải ra tay, do Hoa Vô Sắc tự khởi sướng, Bất Thông với ý định đã đạt thu chiêu cười dài :

– Muốn ta chết đâu phải dễ! Ha… ha…

Và chàng thi triển Thái Cực Huyền Ảo Bộ để tránh chiêu thần tốc của Tôn Nhất Bình.

Vút!

Vù…

Không thể giết được Bất Thông ngay chiêu đầu, Tôn Nhất Bình bật rít :

– Vẫn là lối tránh chiêu hèn hạ! Chạy đi đâu! Đỡ!

Vù… Vù…

Đang lúc đó Bất Thông cũng quát:

– Ai bảo ta chạy? Trúng!

Ào…

Ầm!

Bị trúng một kình, đó là điều Tôn Nhất Bình chưa bao giờ nghĩ đến! Do đó, lão gầm vang dội:

– Súc sinh muốn chết! Đỡ!

Sau tiếng gầm, Bất Thông phải kinh hoàng khi nhìn thấy Tôn Nhất Bình bỗng có khuôn mặt đỏ lựng! Không những thế, chiêu trảo nửa chưởng của lão cũng đỏ rực lên một cách quái dị!

Vù… Vù…

Không thể nghĩ trên đời này lại có loại công phu quá đỗi quái dị này, Bất Thông có phần nào hoang mang nên cước bộ phải chậm lại !

Lập tức, chưởng của Tôn Nhất Bình ào đến thật thần tốc.

Vù… Vù…

Kình phong chưa kịp đến thì từ chưởng của lão bỗng phả nhiệt khí thật nóng và làm cho Bất Thông nhất thời tỉnh ngộ! Và theo bản năng chàng vội dịch người.

Vút!

Thật may, Bất Thông vừa thoát đi thì luồng chưởng mang theo nhiệt khí của lão liền lao sượt sát chân.

Ào…

Tuy không bị trúng chưởng nhưng nhiệt khí từ chưởng đó lao thật gần khiến khắp người Bất Thông chợt nóng lên như kẻ vừa vô tình rơi đúng vào lò lửa đỏ!

Đang ngấm ngầm khiếp hãi, chàng nghe Tôn Nhất Bình quát:

– Nằm xuống!

Ào… Ào…

Hào khí bốc lên, Bất Thông liên tiếp dịch bộ và tận lực phát kình:

– Chưa chắc! Đỡ!

Vút!

Ào… Ào…

Vút!

Ầm!

Bị chấn kình đưa đẩy, Bất Thông phải thất kinh khi có tiếng Sa Hồng Cát như đang cười ngay bên cạnh:

– Tôn lão huynh hà tất phải phí lực! Cứ để mỗ thu thập tiểu tử thay! Ha… Ha…

Cùng với tràng cười, Bất Thông bỗng nghe lạnh khắp thân do bóng chưởng của Sa Hồng Cát đang điệp trùng vây phủ.

Ào… Ào…

Biết khó thoát, Bất Thông định mạo hiểm phát kình thì nghe Văn Quy Nguyên lớn tiếng gầm vang:

– Dùng Xa Luân Chiến để chiếm phần hơn, thủ đoạn quả là đê hèn! Đỡ!

Ầm!

Bị công kích, Sa Hồng Cát buộc phải lo thân nên Bất Thông có dịp lao ra!

Vút!

Đang muốn tìm Tôn Nhất Bình thì chàng nghe tiếng của Tôn Nhất Bình ở ngay bên cạnh:

– Nạp mạng!

Ào… Ào…

Lại là một chưởng vừa đỏ vừa nóng rực, Bất Thông lập tức hồi bộ và khẽ xoay nửa người :

– Vỹ Hồ Xuyên Vân! Trúng!

Bốp! Bốp!

Không ngờ đang trong lúc nguy ngập là vậy nhưng Bất Thông lại dám mạo hiểm dùng đấu pháp này để vừa áp sát vừa tung ra hai cước, Tôn Nhất Bình không kịp tránh nên lập tức vươn trảo trả đũa.

– Trúng!

Vụt …

Bất Thông tuy kinh hãi vì không ngờ lão Tôn Nhất Bình cũng biết vận dụng Quỷ Ảnh Nhiếp Tâm Trảo nhưng cũng nhanh nhẹn dịch chuyển theo Thái Cực Huyền Ảo Bộ.

Vút!

Không cho lão kịp biến chiêu, chàng cười ngạo nghễ:

– Lão hụt rồi, nhưng ta thì không! Đỡ!

Ào… Ào…

Hai mắt của Tôn Nhất Bình phải hoa lên vì trước mặt bỗng xuất hiện nhiều dấu chưởng tay mờ ảo.

Vội lùi lại, lão hất mạnh một kình:

– Muốn chết!

Ào… Ào…

Đã qua hai lần chạm chiêu, Bất Thông biết nội lực Tôn Nhất Bình dường như không hề kém nếu so với lão cẩu hộ pháp kia. Do đó, thay vì chạm chiêu, lần này chàng bất ngờ thu chiêu về và còn nhanh chóng đạp bộ chuyển từ Tốn vị sang Ly vị.

Vút!

Đúng lúc có cơ hội, chàng quật luôn một thức Hà Lạc Huyền Ảo Chưởng:

– Đỡ!

Ào…

Ầm!

Hoang mang vì lại bị trúng kình, Tôn Nhất Bình bật kêu lên kinh hoàng:

– Là môn công phu tà môn gì vậy?

Bất Thông đắc ý càng thi triển nhanh hơn Thái Cực Huyền Ảo Bộ.

Vút!

Và khi cơ hội lại đến, chàng cười vang:

– Phải là tà môn hay không, lão cũng phải đỡ!

Ào….

Chính lúc đó, tai chàng nghe tiếng gầm giận dữ của Sa Hồng Cát Vang lên:

– Ngươi vẫn chưa chịu nạp mạng ư? Lần này ngươi phải chết!

Biết Sa Công Cát quát Văn Quy Nguyên, Bất Thông không cần nhìn cũng dư biết điều gì đang xảy ra!

Đành bỏ lỡ cơ hội hạ thủ Tôn Nhất Bình, chàng thần tốc lao về phía có tiếng quát của Sa Hồng Cát.

Vút!

Chàng vờ quát:

– Lão quỷ họ Sa, xem ám khí!

Viu…

Vừa nghe quát lại vừa thấy một vật đen đúa lao đến thật nhanh, lão Sa Hồng Cát đang định quật chưởng tối hậu vào Văn Quy Nguyên đành phải khựng lại và định nhảy tránh!

Nào ngờ có tiếng Tôn Nhất Bình vang lên:

– Không phải ám khí! Đừng để tiểu tử lừa!

Sa Hồng Cát lập tức nhả kình như chưa hề có chuyện khựng lại.

Ào…

Nhưng với một sát na phải khựng lại của Sa Hồng Cát là quá đủ cho Văn Quy Nguyên và Bất Thông!

Văn Quy Nguyên thần tốc cuộn người lao ra, kịp tránh thoát chiêu chưởng của Sa Hồng Cát.

Vù…

Ầm!

Đang khi đến đó, Bất Thông đang đà lao đến liền nhân cơ hội Sa Hồng Cát bàng hoàng vì hụt chiêu để phát tiếng quát đầy uy lực:

– Sa lão cẩu! Đỡ!

Vù…

Ngược lại, lúc Văn Quy Nguyên lao thoát ra thì lại lao đúng vào vị trí đang lao đến của Tôn Nhất Bình! Do đó, Văn Quy Nguyên phải một phen kinh hãi vì tiếng quát thịnh nộ của Tôn Nhất Bình:

– Ngươi chạy đi đâu? Đừng trách ta hạ thủ bất dung tình!

Đành phải xuất chiêu chống đỡ, Văn Quy Nguyên bật rít:

– Hãy xem Tu La Mai Hoa Ấn!

Ào… Ào…

Trận chiến càng thêm hỗn loạn do có tiếng quát hậm hực của Hoa Vô Sắc:

– Tiểu tử này càng lúc càng ngông cuồng! Là do ngươi tự tìm chết, đừng bảo bọn ta sao lại liên tay! Đỡ!

Ào… Ào…

Biết đó chỉ là lời nói ngoài môi miệng nhằm khỏa lấp những tâm địa của hạng tiểu nhân, Bất Thông bật cười mỉa mai:

– Có lão liên tay thì cũng vậy thôi! Rồi lão cũng phải chịu nhục như Tôn Nhất Bình. Ha… Ha…

Vút!

Chàng đang phát ra chưởng quật vào Sa Hồng Cát nhưng đột nhiên thu về và bất ngờ di hình hoán vị biến mất!

Đúng như chàng vừa nói, thay cho chàng, lão Hoa Vô Sắc cả người lẫn chưởng lại lao đúng vào tầm chưởng đang quật mạnh ra của Sa Hồng Cát.

Ầm!Ầm!

Thấy hai lão phải cùng nhau đối chưởng, Bất Thông không nhịn được cười:

– Vẫn có câu, có đánh nhau mới nhận ra bằng hữu, hai lão, ha…ha…

– Ngươi muốn cười ư? Hãy xuống Quỷ Môn Quan mà cười!

Ào… Ào…

Quá bất ngờ vì có tiếng quát và có tiếng kình phong rú rít ngay bên cạnh, Bất Thông không những phải ngưng cười mà còn phải kinh hoàng dịch bộ.

Vút!

Ầm!

Do không thể tránh được trọn vẹn một kích ám toán đó, chàng hậm hực nhìn lão Thạch Phù Vân vừa bất ngờ xuất thủ.

– Lão….

Lại một tiếng quát khác buộc chàng phải ngưng lời dù chỉ có một chữ:

– Nạp mạng!

Ào… Ào…

Thêm tiếng quát nữa:

– Ngươi phải chết!

Ào… Ào…

Không còn cách nào khác vì ở hai bên và ở phía sau đều có đại địch uy hiếp, Bất Thông bật lao về phía Thạch Phù Vân.

Vút!

Thạch Phù Vân nhe răng cười độc ác:

– Ngươi tận mạng rồi! Hà… Hà…

Ào…

Nhưng thân hình chàng bỗng nhòe đi, kèm theo cái cười khẩy:

– Đâu dễ như lão tưởng! Đỡ!

Vút!

Ầm!

Bất ngờ bị Bất Thông dùng bộ pháp ảo diệu để quật cho một kình, Thạch Phù Vân càng thêm kinh hãi khi phát hiện hai chưởng của đồng bọn là Sa Hồng Cát và Hoa Vô Sắc lại đang lao ào ào đúng vào lão ! Lão kêu thất thanh :

– Đừng ! Mau thu chiêu nào !

Định dừng lại để xem lão họ Thạch làm sao thoát, Bất Thông lại phải lao đi khi nghe tiếng kêu thất thanh của Văn Quy Nguyên :

– Xích Dương Chưởng?! Lão là truyền nhân của ác ma Xích Hỏa Đầu Đài?! Chao ôi…

Chưa lao đến nơi đã nhìn thấy toàn thân Văn Quy Nguyên đang bị ngọn chưởng đỏ tựa chu sa của Tôn Nhất Bình bao phủ, Bất Thông cuống cuồng gào lên :

– Không được hại người! Tôn ác ma, Tôn lão cẩu! Đỡ!

Vút!

Vù…

Vì chàng phát kình ở khoảng cách xa nên đối với Tôn Nhất Bình đó chỉ là lời hăm dọa vô dụng! Do đó, lão vẫn thản nhiên phủ chụp ngọn kình đỏ rực kia vào Văn Quy Nguyên.

Ào… Ào…

Ngỡ Văn Quy Nguyên phen này khó toàn mạng, Bất Thông bỗng ngỡ ngàng khi có bóng người đột nhiên lao xuyên qua bóng chưởng lợi hại của Tôn Nhất Bình.

Vút!

Ầm!

Diễn biến xảy ra hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng, đến Tôn Nhất Bình cũng không thể ngờ! Nhân vật nọ không những kịp lao khỏi bóng chưởng đỏ rực của Tôn Nhất Bình mà còn thừa năng lực mang theo Văn Quy Nguyên đi thoát, trước khi có tiếng chấn kình vang lên!

Đưa mắt nhìn theo, Bất Thông vừa kinh hoàng vừa lo lắng phải gào lên:

– Lão là Môn chủ bọn hắc y nhân? Lão mang Văn Quy Nguyên đi đâu?

Và dù biết chỉ là hành động vô vọng, Bất Thông vẫn bật tung người đuổi theo bóng nhân ảnh bí ẩn nọ!

Vút!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN