Cát Bụi Giang Hồ - Vào truyện: Vuông Khăn Màu Máu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
214


Cát Bụi Giang Hồ


Vào truyện: Vuông Khăn Màu Máu


Vuông khăn màu máu

Gã thiếu niên nắm chặt thanh đao, cán đao có cột một vuông khăn.

Vuông khăn đỏ, màu đỏ của máu, mấy chéo khăn phất phất trong gió, phản chiếu ánh mặt trời chói mắt.

Trời nắng chang chang, ánh mặt trời rọi vào lưỡi thép, dội vào mắt mọi người những tia sáng xanh chớp chớp, mồ hôi đã đẫm hết bộ quần áo đen của hắn, mặt hắn nhễ nhại.

Hắn bị bao vây, những kẻ bao vây hắn gồm có bốn người.

Nhưng hắn biết rất rõ đó là bốn kẻ dễ sợ, đã bao lần hắn định buông đao, buông bỏ sức chống đối, buông bỏ tất cả. Nhưng hắn vẫn không làm.

Hắn có thể chết, nhưng tuyệt đối, hắn không thể làm nhục vuông khăn đỏ buộc nơi cán đao của hắn, bởi vì vuông khăn đỏ tượng trưng cho một con người.

Buộc chiếc khăn ấy vào thanh đao là đã nói lên sự quyết tâm chiến đấu đến cùng, nếu cần, chiến đấu cho đến chết, cho vuông khăn được thêm một lần nữa đậm máu, quyết không chịu tỏ ra hèn yếu trước mặt địch nhân.

Vuông khăn đỏ, bản thân của nó, hình như phảng phất có mang theo một chí khí quật cường, bất khuất. Bằng vào chí khí bất khuất đó, bằng vào khí thế của vuông khăn đó, hắn vung mạnh thanh đao.

Tiếng rống của hắn, tiếng gió xé bởi một đường đao, kéo theo nhiều tiếng rú rợn người.

Vuông khăn đó phất lên dưới ánh sáng chói lọi kéo theo những tia máu bắn lên như hoa cải…

Máu bắn ướt mặt đất, máu bắn ướt thân hắn, máu nhuộm thêm vuông khăn màu đỏ rực lên.

Hắn lập tức nghe thấy lưỡi thép của hắn chạm vào thịt người bùm bụp, chạm vào xương người côm cốp.

Những thây người ngã xuống, mắt họ trừng trừng, máu ướt thây người của họ, máu trào ra khóe miệng họ, máu nhỏ xuống từ tròng mắt họ, mắt họ vẫn trừng trừng nhìn vào vuông khăn màu máu buộc ở cán đao của đối phương.

Họ không phải chết vì thanh đao đó, cũng không phải chết vì cái tay của gã thiếu niên đó. Vật thu lấy sinh mạng của họ chính là vuông khăn, vuông khăn màu máu buộc ở cán đao. Khí thế của vuông khăn đó đẩy mạnh tàn lực của gã thiếu niên, khí thế của vuông khăn đó làm cho bọn bao vây run sợ, và cuối cùng, họ ngã vì khí thế khủng khiếp của vuông khăn màu máu.

Khí thế đó đã đoạt mất hồn phách của họ trước khi họ ngã xuống, trước khi họ bị lưỡi thép phập vào mình.

Người thiếu nữ đứng dựa bên song cửa, tay nàng nắm chặt cánh tay của hắn, ánh mắt của nàng long lanh hơn những vì sao đang nhấp nháy trên không và dịu dàng hơn đáy nước trong veo của mặt hồ sen trước ngõ.

Tay nàng nắm cứng cổ tay của hắn, nàng không thể rời hắn được.

Hắn là một gã thiếu niên, tay hắn có buộc vuông khăn màu đỏ.

Dưới ánh sáng của vừng trăng giữa tháng, màu đỏ của vuông khăn rực lên rạng rỡ, rạng rỡ như trái tim của tình nhân.

Trời đã tối lâu rồi, quả hắn cần phải đi, đáng lý nên đi.

Thế nhưng hắn vẫn đứng yên, đứng yên trong bàn tay cô gái.

Bởi vì hắn không thể làm nhục vuông khăn mà hắn đang buộc trong tay, hắn không có quyền để cho vuông khăn đó chứng kiến một sự thiếu hụt cảm tình con người.

Khi đã buộc vuông khăn đó vào tay rồi thì không có quyền để cho bất cứ người đẹp nào thất vọng.

Vuông khăn đỏ không những tượng trưng cho dõng khí mà còn tượng trưng cho sự nhiệt tình.

Cuối cùng, hắn xích lại gần hơn, môi hắn sát vào tai nàng, thì thầm trong bóng tối.

Những lời êm như ru, ngọt như mật, hình như luôn giành sẵn cho những cặp tình nhân.

Nhưng ánh mắt như đáy nước hồ thu của nàng, như si như dại, đang trân trối, không phải vào mặt hắn, không phải vào mắt hắn, mà lại nhìn đờ đẫn vào cổ tay của hắn, vào chỗ đang buộc vuông khăn…

Y như một quả bóng đang căng bỗng vụt xì hơi, bao nhiêu nhiệt tình của hắn bỗng tiêu tan mất hết, vì hắn chợt phát hiện ra rằng có thể không phải nàng yêu hắn, yêu cái con người của hắn, mà cái khiến cho nàng say mê đến ngây dại là vuông khăn trong tay hắn, vuông khăn màu đỏ.

Từ sau cuộc chiến tại gò Bạch Hổ, Lữ Ngọc Hồ đã trở thành một bậc anh hùng trong con mắt của tất cả thanh thiếu niên và là thần tượng “ước mong” trong lòng của tất cả những người thiếu nữ.

Không một thanh thiếu niên nào mà không mong ước mình sẽ là một Lữ Ngọc Hồ, không một thiếu nữ nào không mơ tưởng Lữ Ngọc Hồ sẽ là của riêng của mình.

Một thần tượng được nổi lên trong lòng của tất cả thanh thiếu niên nam nữ sau trận chiến tại gò Bạch Hổ…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN