Phong Lưu Pháp Sư - Chương 647: Cộng hiệu vu phi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Phong Lưu Pháp Sư


Chương 647: Cộng hiệu vu phi


 

Tàn dương như huyết, nhiễm hồng thiên địa, vài phiến lá khô tà tà rơi theo gió, cửa hàng lác đác bên ngã tư đường.

Ngày thu tại Đằng Long thành mang một tia tiêu điều. Bụi cỏ héo khô, nhiệt độ vẫn cao như vào hạ.

Ngày dài huyết vũ, lời đồn thuận thế lên cao. Nhưng nhờ quốc gia nỗ lực tuyên truyền, lời đồn cũng dần được bình định. Dân chúng trong lòng khủng hoảng cũng nhờ quốc gia cường đại mà bình phục. Bọn họ đều biết có một lũ ma vật đang hăm he vùng đất mà mình đang sinh sống. Nhưng mọi người tin rằng Thương Lan đại đế cùng thiên thần thái tử điện hạ anh minh lãnh đạo, hết thảy khó khăn đều sẽ vượt qua.

Rất nhiều bách tính đưa hài tử tham quân huấn luyện, bảo gia vệ quốc, một ít dân chúng còn tự mang con trai duy nhất tòng quân. Cả học sinh các đại ma pháp đấu khí học viện cũng tham gia quân đội, ẩn thế cao nhân đều dần lộ diện, các chủng tộc cũng xuất ra một phần lực lượng.

Bầu trời Đằng Long thành, một hắc ảnh phiêu phù xuất hiện, đôi mắt huyết sắc yêu diễm nhìn xuống thành thị phồn hoa dị thường.

“Thế giới loài người, quả thật đa sắc màu, đáng tiếc… đáng tiếc…” Huyết quang từ mâu tử chợt thịnh, hư ảnh dần mờ nhạt đến khi biến mất.

—-

Tiểu Y theo thượng cổ thần dụ, trở thành tân man nhân tộc đại vu, hơn nữa gọi về thập đại thượng cổ man nhân tộc thủ hộ dũng sĩ, vì đối kháng ma giới nhập xâm mà tăng thiêm một phần lực lượng.

Còn Long Nhất từ cái chết đi ra, đầu tiên hấp thu năng lượng bảo hộ Thương Nguyệt đại lục, ngạo thiên quyết thuận thế đột phá bát tầng đỉnh phong, tìm được thổ thần thần bài, tề tập thất đại chủ thần bài, thất hệ ma pháp năng lượng hình thành một chủng biến hóa vi diệu. Xem ra từ Thương Nguyệt đại lục thu hoạch vô cùng lớn.

Tiểu Y lưu lại thống lĩnh man nhân tộc, còn Long Nhất vội vã phản hồi đô thành Thanh Phong đế quốc. Theo như Mặc Vận nói, hẳn là nàng ta đi đến mê vụ sâm lâm tìm kiếm hỏa thần sí diễm.

Trở lại Thanh Phong đế quốc thì đã khuya. Tại mộc phòng tạm thời kiến tạo, Mộc Hàm Yên vẫn đang phê bút lập kế hoạch cho Thương Nguyệt đại lục thực thi, thay đổi mọi mặt Thanh Phong đế quốc. Mặc dù Long Nhất mang một nhóm quan viên Thương Lan đế quốc trợ giúp xử lý một số việc, khiến Mộc Hàm Yên thở phào nhẹ nhỏm, nhưng nàng cũng không bởi vì vậy mà có chút thư giãn.

“Sao còn chưa nghỉ ngơi?” Một bàn tay to ấm áp đặt lên vai Mộc Hàm Yên.

Thân thể Mộc Hàm Yên chợt căng thẳng, nhưng liền lập tức trầm tĩnh. Xoay đầu lại, ôn nhu tựa vào lòng ngực như một chú mèo con.

“Đừng quá lao lực, không phải ta điều người đến giúp ngươi sao? Ngươi chỉ cần mang đại sự nắm chắc trong tay là được rồi, không cần phải đích thân ra tay.” Long Nhất có chút quan tâm lẫn tức giận nói. Một đạo nội lực tiến vào cơ thể Mộc Hàm Yên giúp nàng giải tỏa mệt mỏi.

“Biết rồi, hảo phu quân của ta.” Mộc Hàm Yên nhu mị nói, vùi đầu vào lòng ngực Long Nhất. Kỳ thật chỉ cần có hắn bên người, nàng liền không cảm giác được bất cứ thứ gì mệt mỏi, ngược lại nhìn thấy thế giới như càng thêm ngời sáng.

Hai người tĩnh mật âu yếm trong chốc lát, Long Nhất mở miệng nói: “Hàm Yên, trời vừa sáng ta sẽ quay về Thương Lan đại lục.”

Mộc Hàm Yên khẽ gật đầu. Nàng sao lại không biết chứ, đây là thời khắc vô cùng quan trọng, e rằng cả thế giới cũng chỉ một mình Long Nhất đảm đương, không ai khác trọng yếu hơn hắn.

Dần dần, Mộc Hàm Yên hô hấp trở nên nặng nhọc, khuôn mặt ửng hồng, đã bắt đầu động tình.

“Long Nhất, phu quân…” Đôi mắt Mộc Hàm Yên xạ xuất đầy mị ý, bàn tay khẽ đan vào giữa hai chân, ngón tay khều hai cái, dựng lên một trướng bồng cao cao.

Mộc Hàm Yên mị lực trời sinh, một khi đã muốn câu dẫn không ai có thể kháng trụ, quang thị cùng thanh âm mang lại kinh khủng sát thương lực.

Long Nhất trong sát na dục hỏa công tâm, hai tay nhanh chóng xé rách chướng ngại vật, ôm trọn một vùng thập phần co dãn.

“Ngô…” Mộc Hàm Yên thân thể một trận run rẩy, mĩ mâu khép hờ, hàm răng khẽ cắn vào môi dưới, câu nhân hướng Long Nhất như phóng suất điện cao áp.

Long Nhất thở một hơi nặng nhọc, mang Hàm Yên đặt phía dưới, thân thể hùng vĩ tiến lên.

Nhất thời y sam bay toán loạn, hai người trong cơn kích tình hòa cùng một thể.

“A… chết mất, hảo phu quân, nhanh lên một chút.”

“Đáng ghét, giờ này mà còn làm nhộn.” Mộc Tinh Tinh đứng bên cửa nghe thấy bên trong truyền ra dâm thanh lãng ngữ. Tim đập như sấp, trong đầu ảo tưởng bộ dáng hai người đang xyz. Hạ thân một trận dao động, ngọc dịch tràn khê cốc. Khẽ một tiếng khép chặt hai chân, muốn đi nhưng tâm ý lại cố rình… nghe lén.

Thật ra bên trong phòng Long Nhất cùng Mộc Hàm Yên đã biết Mộc Tinh Tinh tới, nhưng điều này lại làm cho tâm lý kích thích nên vẫn chưa đình chỉ.

Lúc này Một Tinh Tinh khe khẽ cước bộ, nín thở nhìn vào.

Long Nhất cảm giác có điểm không ổn, vốn định lên tiếng, nhưng Mộc Hàm Yên gắt gao ôm lấy eo hắn, hạ thấp giọng chỉ có hai người nghe được: “Phu quân, ngươi xem muội muội đang nhìn lén chúng ta, không phải càng thêm kích thích sao?”

Long Nhất hít sâu một hơi, lưng eo cử động đột nhiên nhanh hơn.

Mộc Hàm Yên vẫn hiềm không đủ kích thích, đứng dậy khiến Long Nhất ngồi trên ghế đối diện với cánh cửa, còn nàng quay lưng ngồi xuống giữa hai chân của hắn, kiều đồn phì nhuận hạ xuống, trong lúc nhất thời ngọc thố một trận dao động, lưng eo cuồn cuộn, trường thương thô dài chợt ẩn chợt hiện.

Mộc Tinh Tinh bên ngoài thở gấp, thảo nguyên sớm đã lầy lội một mảnh, thân nhiệt lên sao.

Đột nhiên, Mộc Hàm Yên kịch liệt nhổm lên, thân thể mềm mại bỗng nhiên cứng đờ, mị nhãn khép hờ, phát ra một tiếng rên rỉ thật lớn, lập tức mềm nhũn trong lồng ngực Long Nhất.

Mộc Tinh Tinh như đại mộng chợi tỉnh, nhìn thấy giữa hai chân có dịch thể theo tiết khố chảy ra, nhỏ giọt dọc theo chân, xấu hổ luống cuống rời đi thế giới không thuộc về nàng.

Lúc này Mộc Hàm Yên vung tay lên, đại môn chợt mở, Mộc Tinh Tinh hai chân bối rối đứng trước mặt hai người.

Long Nhất trừng mắt nhìn Mộc Hàm Yên, chơi đùa đến đây chẳng phải có chút quá đà sao.

“Tinh Tinh, tỷ tỷ biết ngươi thích Long Nhất đã lâu rồi, không bằng cùng ta tiện nghi tên xú tiểu tử này đi?” Mộc Hàm Yên cười khanh khách nói, mang Mộc Tinh Tinh đổ lên lồng ngực Long Nhất.

Mộc Tinh Tinh cương cứng trong lồng ngực Long Nhất, không cám có một cử động nhỏ nào. Đầu óc trống rỗng, ngửi được khí tức nam nhân khiến trống ngực nàng như con ngựa bất kham.

Nói đúng ra, Mộc Tinh Tinh cùng Mộc Hàm Yên tương tự như nhau, cả cơ thể cũng không khác. Nhưng Mộc Hàm Yên mị lực trời sanh, một cái nhíu mày, một tiếng cười cũng là câu nhân tâm phách. Còn Mộc Tinh Tinh trời sinh tính trực, tâm cơ không sâu, nhiều thứ trong lòng đều lộ ra ngoài mặt, có một loại mị lực hoàn toàn khác.

Cũng vì như thế, tâm tư của Mộc Tinh Tinh đối với Long Nhất không người nào không biết. Long Nhất đương nhiên cũng cảm giác được, chỉ là hồng nhan bên hắn quá nhiều, huống chi hắn cũng có chính sự phải làm, cơ bản không tồn tại tâm tư tầm hoa vấn liễu.

Lúc này, Mộc Tinh Tinh hoảng hốt lấy lại tinh thần, bỗng nhiên hai tay ôm chặt lấy eo Long Nhất, hô hấp nóng hổi lên trên ngực của hắn.

“Long Nhất…yêu…yêu ta…” Mộc Tinh Tinh mang hết dũng khí nói. Cái gì nàng cũng không để ý, đây chính là nam nhân mà nàng cần, phải dùng hết khả năng để được bên cạnh hắn, để ánh mắt của hắn được lưu lại trên cơ thể nàng.

Mỹ nhân hữu ý, Long Nhất đương nhiên có lòng, bàn tay to nâng lên chiếc cằm của Mộc Tinh Tinh, cúi đầu hôn xuống.

Đôi môi mềm mại mà băng lương phân phương bốn phía, khiến cho người khác thật không muốn rời. Long Nhất một mặt ôn nhu hôn Mộc Tinh Tinh, một mặt linh xảo giải khai y phục.

Mộc Tinh Tinh cũng là thiên hạ tuyệt sắc, da thịt ngay cả sương tuyết cũng phải nhượng phần, chiếc eo nhỏ nhắn, đôi chân thẳng tắp thon dài, tựa như một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ. Khiến cho người khác không đành lòng tiết độc.

Chỉ là, Long Nhất là một tên quái thai trời sinh cùng người khác bất đồng, đừng nói là nhân gian tuyệt sắc, coi như là thần nữ tiên nữ, hắn cũng có tiết độc chi tâm. Như thủy thần Tỉ Nhã, đây chính là một trong thất đại chủ thần cao cao tại thượng, tên nhãi này chẳng những không hề kính ý, ngược lại còn sắc đảm bao thiên mang nàng chiếm mất.

Mộc Tinh Tinh là thân xử nữ, sao có thể chịu nổi Long Nhất đại sư cấp bậc thủ đoạn. chiếc eo nhỏ nhắn như thủy xà vặn vẹo, hai chân sớm đã lộ ra một mảng tùng lâm. Hận không thể nhanh chóng mang thân cùng Long Nhất hòa thành một thể.

Long Nhất vừa nghe tiếng nỉ non liền biết ngay nhã ý, chậm rãi cùng Mộc Tinh Tinh tiến hành hợp thể. Mộc Hàm Yên cũng tình động như lửa đốt, dùng *** không ngừng ma sát sau lưng Long Nhất. (*** là cái gì tự liên tưởng  )

****, Mộc Hàm Yên tỷ muội cộng hiệu vu phi, làm cho Long Nhất hưởng thụ một phen ôn nhu tư vị.

Chỉ là thời gian cũng không vì vậy mà dừng lại nửa phần, chân trời dần quang khiết, ánh nắng dần chiếu rọi nhân gian, một buổi ban mai khiến lòng người thanh thản. Long Nhất được hai tỷ muội hầu hạ mặc xiêm y, tiễn đến Thương Lan đại lục truyền tống trận.

“Phu quân bảo trọng, Thương Nguyệt đại lục có hai tỷ muội ta sẽ vì phu quân mà xử lý thỏa đáng.” Mộc Hàm Yên ôn nhu vuốt ve khuôn mặt tuấn tú Long Nhất cười nói.

“Cho ta?” Long Nhất nhíu mày.

“A a, hôm nay phu quân uy vọng không ai dám sánh, đại kiếp buông xuống, tất cả chủng tộc cùng lãnh thổ quy về một mối là phương pháp tốt nhất, phu quân muốn trốn tránh trách nhiệm sao?” Mộc Hàm Yên giảo hoạt cười nói.

Long Nhất nhún vai, trong lòng tự hắn đã có tính toán. Nếu có thể bình an vượt qua trường kiếp nạn, thiên hạ đương nhiên phải thống nhất. Bất quá lão đầu tử vẫn còn niên thanh thể tráng, chờ hắn già rồi, hài tử của mình cũng lớn, chính mình không phải tiêu diêu tự tại sao.

Hôn tạm biệt hai nàng, Long Nhất tiến vào truyền tống ma pháp trận. Bạch quang chợt lóe đã biến mất khỏi Thương Nguyệt đại lục.

Tại hậu sơn Mễ Á thánh ma học viện, một hư ảnh đột ngột xuất hiện, không phải Long Nhất thì còn ai vào đây? Sở dĩ tới nơi này, Tất nhiên là muốn thông qua học viện truyện cổ ma pháp trận tiến vào mê huyễn sâm lâm; tìm kiếm hỏa thần sí diễm chân thân.

Long Nhất từ trên đỉnh núi nhìn xuống học viên lão sư Mễ Á thánh ma học viện , trong lòng không khỏi có chút cảm khái. Nhớ lại năm đó tại học viện phát sinh đủ thứ chuyện lớn nhỏ linh tinh.

“Xem ra trái tim của ta đã già rồi.” Long Nhất cười một tiếng lắc đầu, đột nhiên có chút thương tang. Có câu làm thanh nhiên thẳng một đường mà đến, tuổi về già hồi ức hóa xa xăm.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN