Phong Lưu Pháp Sư
Chương 656: Thân thế của Tư Yên
Màn đêm thập phần yên tĩnh, những vì tinh tú lấp lánh trên cao. Gió mùa thu mang theo một tia lạnh lẽo.
Những nữ nhân của Long Nhất buổi tối vẫn thường tụ tại ngự hoa viên hoàng cung, nói chuyện gia đình, phủ cầm lộng huyền (chơi đàn), vô cùng náo nhiệt. Cũng có khi hoàng hậu Đông Phương Uyển cũng gia nhập thập phần vui vẻ.
Chỉ là hôm nay chúng giai nhân có chút trầm mặc, nhìn vẻ mặt mỗi người không ai biết họ đang nghĩ điều gì.
Từ Mễ Á công quốc truyền đến tin tức Long Nhất sử dụng truyền tống trận đến Ma huyễn sâm lâm đến nay chưa trở về. Hơn nữa cổ ma pháp truyền tống trận đã mất đi hiệu lực, không biết bên trong xảy ra sự tình gì.
Long Nhất chính là nguồn sống của chúng nữ, là hình tượng của mỗi một người dân Thương Lan đại lục. Giờ đây ma giới nhòm ngó đại lục, hết thảy đều do Long Nhất chủ trì đại cục. Hắn là niềm hy vọng của mọi người. Rất nhiều người tin tưởng chỉ cần Long Nhất tồn tại, hết thảy đều có thể nghênh nhận mà giải, cả chúng nữ đều nghĩ thế.
“Mấy đứa con dâu này, các con làm sao vậy? Ngày thường không phải náo nhiệt lắm sao?” Đông Phương Uyển mang theo vài cung nữ đi tới, cười hỏi.
“Mẫu thân, chúng ta đang nghĩ phu quân đã đi đâu, lâu như vậy còn chưa có tin tức, lỡ có mệnh hệ nào.” Nam Cung Hương Vân mang thai đã lớn đứng lên trả lời.
“Hoảng cái gì, nhi tử ta còn không biết sao? Mệnh của nó chính là mệnh con gián, ngay cả trời có sập nó vẫn sống tốt.” Đông Phương Uyển tự tin nói.
“Hì hì, tỷ phu là con gián, chúng ta là gián đàn bà, còn nương thân, người chẳng phải là…” Nạp Lan Như Mộng hì hì cười nói. Mặc dù nàng đã là nữ nhân của Long Nhất, nhưng vẫn như cũ gọi hắn là Tỷ phu. Nạp Lan Như Nguyệt trước tình thế hạo kiếp sắp buông xuống, đại lục tất yếu phải thống nhất nên đã đem Nạp Lan đế quốc nhập vào Thương Lan đế quốc. Nàng cùng tất cả tỷ muội ở cùng một chỗ.
“Nói nhảm… ha ha…” Đông Phương Uyển cười mắng. Chúng nữ bị Nạp Lan Như Mộng trêu chọc tâm tình trở nên tốt hơn không ít.
“Phu quân khẳng định không có việc gì. Nói không chừng đang bị mỹ nữ vây quanh a.” Lãnh U U cười nói.
“Đúng vậy, đúng vậy. Tỷ muội, chúng ta không nên lo lắng cho hắn. Để Vô Song gảy một điệu nhạc đi. Nghe nhạc đối với bảo bảo trong bụng Hương Vân tỷ tỷ mới là có lợi. Phu quân nói đây là cái gì dạy cho thai nhi a.” Phong Linh cười nói.
Tâm tình chúng nữ dần buông lỏng. Ít nhất ngoài mặt là như thế.
Tại một bên ngự hoa viên, Man ngưu cùng Lệ Thanh trong lòng như có bóng ma không tiêu tán.
“Thật không biết lão đại lúc nào trở về. Lão ngưu ta cứ phải ở mãi Đằng Long thành. Thật muốn cùng lão đại giết đến Ma giới, vậy mới sướng khoái.” Man Ngưu cầm Lục ngọc tài quyết trong tay thở dài nói.
“Không cần gấp. Ngày đó sẽ không quá xa đâu.” Lệ Thanh ôm hàn băng kiếm nhàn nhạt nói.
Tại Thương Nguyệt đại lục, đô thành Thanh Phong đế quốc.
Tiểu Y ngửa đầu nhìn một mảnh tinh không, miệng niệm một tràng chú ngữ. Bỗng nhiên đôi mắt trong suốt luân chuyển, trước mắt xuất hiện một tia hình ảnh không trọn vẹn.
“Thiên sứ? Thần giới? Thiếu gia như thế nào lại chạy đến thần giới?” Tiểu Y lẩm bẩm nói. Vừa rồi tại dự ngôn họa diện xuất hiện thiên sứ, nhưng không có Long Nhất tồn tại.
“Tiểu Y muội muội, quả nhiên ở chỗ này.” Mộc Tinh Tinh cười nói đi về phía trước. Sau khi phá thân nàng trông ngày càng vũ mị. Thiên sanh vũ mị cùng thuần chân dung hợp thành một loại khí chất thập phần mê người.
« Tìm ta có việc gì không ? » Tiểu Y không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi.
“Tỷ tỷ tìm ngươi. Nàng muốn hỏi có tin tức gì về Long Nhất không.” Mộc Tinh Tinh nhìn chằm chằm Tiểu Y, hiển nhiên nàng cũng rất muốn biết.
« Trở về rồi nói. » Tiểu Y nhàn nhạt nói.
Hai người trở lại nơi ở của Mộc Hàm Yên, thấy nàng ta đang thu thập xiêm y và một vài thứ khác.
« Tỷ tỷ muốn đi đâu ? » Mộc Tinh Tinh vội hỏi.
“Hôm nay Thanh Phong đế quốc mọi chuyện xử lý đâu đã vào đấy. Có mấy vị quan viên Thương Lan đại lục tọa trấn. Ta muốn đi Đằng Long thành, các ngươi cùng đi với ta đi.” Mộc Hàm Yên vũ mị nói, cười vỗ vỗ đầu Mộc Tinh Tinh.
Mộc Tinh Tinh cười vui vẻ. Từ khi xyz cùng Long Nhất, nàng ngày càng khắc khoải chờ mong, ngày tư đêm tưởng.
“Tiểu Y, Long Nhất có tin tức gì không?” Mộc Hàm Yên hỏi.
“Ta đoán thiếu gia đang ở thần giới.” Tiểu Y nói.
“Thần giới!?” Mộc Hàm Yên cùng Mộc Tinh Tinh ngây ngốc. Thần giới với các nàng chính là một thứ tồn tại khả vọng bất khả cập.
———-
An Cát Lạp lười biếng duỗi thẳng người. Lưng của nàng vô cùng mềm mại không một tia tỳ vết. Theo sự hoạt động của đôi tay, đôi ngọc thố đầy đặn phập phồng càng thêm khiêu khích, khiến Mễ Tây Ny nhìn đến mê người. Loại phong tình mê người này một tiểu cô nương như nàng không thể có được.
“An Cát Lạp a di, người đẹp quá.” Mễ Tây Ny khen.
“A di già rồi.” An Cát Lạp lắc đầu cười nói.
“Chỗ nào già a. Người nhìn bộ ngực xem, so với ta còn to hơn, căng tròn hơn, thật là hâm mộ đó.” Mễ Tây Ny nhịn không được lấy tay xoa xoa đôi ngọc thố của An Cát Lạp thập phần co dãn.
An Cát Lạp đánh khẽ bàn tay bé nhỏ tác quái của Mễ Tây Ny, đứng dậy mặc xiêm y vào, đôi *** mê người ẩn vào trong.
“Đứng lên đi Mễ Tây Ny, mang ta đi gặp tiểu tình lang của ngươi.” An Cát Lạp cười nói. Đôi môi hoàn mỹ tuyệt nhân khẽ trêu người.
“An Cát Lạp a di, người nói bậy, Long Nhất không phải… hừ, ta làm sao để ý hắn chứ?” Mễ Tây Ny đỏ mặt, ra bộ khinh thường đi qua một bên.
“Nga? Ngươi không thích hắn a, vậy a di có thể không cần khách khí rồi.” An Cát Lạp nói đùa.
“An Cát Lạp a di, người ngay cả cha ta đều trông không vừa mắt, làm sao có thể thích cái tên gia hỏa trẻ tuổi kia chứ.” Mễ Tây Ny nói. Thật không biết Long Nhất nghe được sẽ ra cái dạng gì. Có lẽ hắn sẽ cho Mễ Tây Ny thụ ngược đãi một phen a.
“Ha ha, cũng có thể lắm chứ.” An Cát Lạp cười nói.
Long Nhất lúc này đang thoải mái nằm trên tầng thứ Ba mươi sáu Hỏa thần bảo, híp mắt suy nghĩ một vài chuyện. Lực lượng thần giới chắc chắn phải hợp nhất, nhưng sáng chế thần điện hắn cũng phải lấy được. Nếu Địch Bỉ Á quả thực lưu lại thượng cổ thần giới công pháp điển, đối phó với thiên ma vương không chỉ nắm chắc thêm một thành.
Tuy nhiên sáng chế thần điện tại lạc nhật phong, bên trên huyền không hải, kết giới bên ngoài cả chủ thần cũng không thể vào được, còn bên trong là ba ngàn thủ vệ thực lực thông thiên. Còn phải trải qua thần giới tuyệt địa tà ác cấm khu. Bằng thực lực hắn hôm nay mơ tưởng nghĩ đến, nhưng làm sao có thể không nghĩ đây?
“Long Nhất, khi nào ngươi trở về Thương Lan đại lục?” Tư Yên đi đến hỏi. Mặc dù ngữ khí nàng rất bình tĩnh, nhưng Long Nhất nghe bên trong lại có một tia vội vàng.
Thần giới chẳng khác nào là tuyệt địa đối với Tư Yên. Thần ma tự cổ bất lưỡng lập (sáng tối không thể sống chung). Nếu thân phận nàng bại lộ thì không chỉ đơn giản là không còn vui chơi ở đây nữa.
“Tạm thời ta không có ý định này.” Long Nhất nhàn nhạt nói.
“Ngươi phải biết rằng, nếu thân phận ta bại lộ, cả ta và ngươi đều không được chỗ nào tốt.” Tư Yên mang theo một tia tức giận nói.
“Việc này không nhọc ngươi quan tâm, ta tự có biện pháp. Ngươi tự quản bản thân cho tốt là được.” Long Nhất liếc mắt nhìn Tư Yên một cái, nói.
“Ngươi… mong là như vậy.” Tư Yên nghiến răng nói.
Lúc này, Mễ Tây Ny đẩy cửa tiến vào, mang theo một nữ tử vũ mị nghịch thiên.
“Long Nhất, các ngươi ở đây a. Ta giới thiệu một vị đại mỹ nữ cho ngươi biết.” Mễ Tây Ny kéo Long Nhất lại nói.
“Đây là a di An Cát Lạp. Hấp dẫn lắm phải không. Bất quá ngươi đừng ăn gan hùm để ý nàng ta, bằng không hạ tràng nhất định rất bi thảm.” Mễ Tây Ny hì hì cười nói.
“Thế nào được chứ, ta chỉ là bậc hậu bối, nào dám có ý với a di. Những người theo đuổi nàng mỗi người một câu thóa mạ cũng đủ làm ta chết a.” Long Nhất hướng An Cát Lạp cười nói.
“Ngươi hiểu được là tốt rồi.” Mễ Tây Ny cười nói.
An Cát Lạp đánh giá Long Nhất từ trên xuống dưới. Đây là một nam nhân rất tuấn dật, bất quá tại thần giới người như thế này cũng không cho là xuất chúng. Làm cho nàng ấn tượng sâu sắc chính là khóe miệng mỉm cười vô cùng câu nhân cùng hắc mâu như muốn xuyên thấu mọi bí mật của người khác.
Tinh tế đánh giá một lần nữa, đôi mắt An Cát Lạp hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức trở nên nghiêm túc.
“Mễ Tây Ny, ngươi mang vị khách nhân này ra ngoài, ta có lời muốn nói với Long Nhất.” An Cát Lạp chánh sắc nói. Đôi mi thanh tú hiện lên một tia uy thế không thể nghi ngờ.
“Nga.” Mễ Tây Ny lên tiếng, rồi hòa cùng Tư Yên ra ngoài, đi một bước nhòm lại ba lần, như sợ Long Nhất bị An Cát Lạp ăn mất.
“Không biết có gì chỉ giáo?” Long Nhất cười hỏi, nhưng trong lòng lại bất an. Cảm giác nữ nhân này tựa hồ biết không ít bí mật ở hắn.
An Cát Lạp đột nhiên xuất ra một đạo bạch quang phủ trụ cả gian phòng. Tùy ý đánh ra một chưởng, tốc độ rất chậm, trông giống như đang âu yếm.
Nhưng Long Nhất thật sự kinh hãi. Toàn thân bị năng lượng của nàng tập trung, sinh ra cảm giác không thể phản kháng.
Bỗng nhiên, tinh thần lực Long Nhất cuồng trướng, thất đại thần bài trong ý thức hải cao tốc vận chuyển. Thất thải quang mang trên thân chợt thiểm, toàn thân tiêu thất.
“Di, không nghĩ tới ngươi có ngũ vị chủ thần lạc ấn, còn có thất đại chủ thần bài.” Đôi mắt An Cát Lạp lộ ra một tia kỳ dị, kinh ngạc nhìn Long Nhất.
“Thật ra ngươi là ai?” Long Nhất nhíu mày hỏi.
“Đừng hỏi những câu ấu trĩ như vậy, nhân loại.” An Cát Lạp cười duyên.
“Ngươi làm thế nào nhìn xuyên thấu cơ thể ta?” Long Nhất bất đắc dĩ nói.
Ngươi mặc dù có thần chi lạc ấn cùng chủ thần bài, nhưng lại thiếu một thứ. Bằng không há có thể dễ dàng nhìn xuyên qua ngươi.” An Cát Lạp nói.
“Còn thiếu cái gì?” Long Nhất buồn bực nói. Hắn vừa bị đả kích rất lớn.
“Chủ thần công pháp.” An Cát Lạp nói.
“Ngươi có?” Đôi mắt Long Nhất sáng ngời.
“Không có, nhưng sáng chế thần điện tại Lạc nhật phong có, ngươi có thể đến lấy.” An Cát Lạp cười duyên nói.
“Ngươi nói cũng vô ích, ta căn bản không vào được thì nói làm gì.” Long Nhất buồn bực nói.
“Có lẽ có phương pháp đi vào cũng không chừng.” Đôi mắt An Cát Lạp luân chuyển, nhìn phía chân trời, như lâm vào trầm tư.
Long Nhất một lần nữa bị hấp dẫn. Bất quá lúc này An Cát Lạp đang lâm vào trầm tư, trông như một thần nữ quang khiết mê người, như một loài thiên nga trắng, khiến cho người khác không khỏi ngẩn ngơ. Từng đường nét cơ thể vô cùng tinh xảo, dưới ánh dương quang ngay cả huyết quản cũng có thể nhìn thấu, thật là một vưu vật a.
An Cát Lạp lấy lại tinh thần, thấy Long Nhất vẫn nhìn chằm chằm vào nàng không cách nào che dấu. Bất quá đôi mắt của hắn không khiến nàng tồn tại ác tâm, chỉ là mê luyến. Điều này thập phần khó có được. Do đó nàng cũng không ngại, nữ nhân xinh đẹp là để cho nam nhân say mê.
“Ta đẹp lắm sao?” An Cát Lạp cười khanh khách.
“Đúng vậy, bổn thiếu gia đã thật lâu không bị sắc đẹp mê thành như vậy.” Long Nhất cười nói. Bất quá lời hắn nói là sự thật. Mỗi một nữ tử bên người hắn cũng là khuynh thành khuynh quốc, phàm nữ nhân muốn hấp dẫn hắn vô cùng khó khăn. Không nghĩ tới tại thần giới lại có một người như vậy.
Thấy mỹ nữ liền muốn chiếm hữu cũng rất bình thường, Long Nhất lại càng không ngoại lệ. Bất quá hắn hiểu được chênh lệch giữa hai người. Nữ nhân này, chỉ có thể ngắm nhìn mà thôi.
An Cát Lạp không tưởng được Long Nhất thật thà đến thế, đối với nàng vừa hân hưởng vừa cẩn thận vạch ra ranh giới.
“Khụ khụ, An Cát Lạp, ngươi vừa rồi nói có biện pháp tiến vào Lạc nhật phong, không biết đó là biện pháp gì.” Long Nhất bị An Cát Lạp phát hiện có chút xấu hổ, ho hai tiếng một lần nữa đổi đề tài.
An Cát Lạp lắc đầu: “Thứ cần chính là thứ ta đang tìm. Không có được nó, trừ phi ngươi thực lực vượt qua sáng chế thần, bằng không vĩnh viễn không vào được Lạc nhật phong.”
“Sáng chế thần?” Long Nhất lãnh tiếu cười hai tiếng.
“Ngươi đối với sáng chế thần có dị nghị?” An Cát Lạp ngữ khí khinh thường cau mày nói.
“Không có, sáng chế thần căn bản không tồn tại.” Long Nhất nhún nhún vai.
“Làm sao ngươi biết?” An Cát Lạp thâm ý hỏi.
“Là do ta biết thôi. Không dây dưa vấn đề này nữa, ngươi muốn tìm cái gì?” Long Nhất chuyển vấn đề.
“Tiên huyết hậu duệ sáng chế thần.” An Cát Lạp nói.
Long Nhất ngẩn ra. Nàng nói chính là hậu duệ Địch Bỉ Á a, làm sao hắn biết hậu duệ hắn ở đâu.
Như nhìn ra nghi vấn của Long Nhất, An Cát Lạp nói: “Ta có thể cảm ứng được người mang hậu duệ huyết mạch tồn tại. Mấy hôm trước ta cảm ứng được hắn xuất hiện tại hướng kia, bất quá hôm qua đột nhiên biến mất.”
Long Nhất nhíu mày, trong lòng suy nghĩ. Đột nhiên cước bộ khựng lại. An Cát Lạp nói mấy hôm trước hậu duệ Địch Bỉ Á xuất hiện tại phương hướng kia, hôm qua lại tiêu thất. Trong lòng hắn chợt nghĩ đến một người, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là nàng?”
“Là ai?” Thính lực An Cát Lạp vô cùng minh mẫn, lập tức hỏi.
Người Long Nhất nói tới chính là Ma giới công chúa Tư Yên. Á Lịch Sơn Đại không phải nói một phần trong cơ thể nàng là thuần chánh thần tộc huyết thống sao? Mấy hôm trước nàng theo mình xuất hiện tại Vân Mộng đầm lầy. Hôm qua để che dấu khí tức trên người nên đã dùng đến ngưng thể châu.
“Ách… người này có phải cùng ma giới có chút quan hệ?” Long Nhất thuận miệng hỏi. Bất quá hắn cho rằng An Cát Lạp không biết đến việc này
Nhưng khiến cho Long Nhất bất ngờ chính là, lời này vừa xuất, An Cát Lạp vẻ mặt thản nhiên thân thể mềm mại đột nhiên chấn động, xiết chặt bả vai Long Nhất gằn từng chữ: “Nói, nàng bây giờ ở đâu?”
“Đừng kích động, kích động dung mạo sẽ xuất hiện nếp nhăn. Ngươi buông ta ra trước đã rồi nói.” Long Nhất trong lòng vô cùng kinh ngạc, quả thực tiểu yêu nữ có huyết thống Địch Bỉ Á sao?
An Cát Lạp rất nhanh bình tức tâm tình, buông Long Nhất ra: “Xin lỗi, ta quá kích động, ngươi bây giờ có thể nói.”
“Đó chính là nữ hài tử vừa đứng cùng ta khi nãy.” Long Nhất nói.
“Là nàng!” An Cát Lạp ngẩn ra, sau đó lại nói: “Nhưng ta không phát hiện được khí tức của nàng ta. Nàng ta hẳn là dùng phương pháp ẩn nặc khí tức.”
Biết được chân tướng An Cát Lạp ngược lại trở nên bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở dài, tựa hồ nhớ đến điều gì.
“Ta không hiểu được, tại sao một ma giới công chúa lại có huyết thống Địch Bỉ Á.” Long Nhất nghi hoặc nói.
“Ngươi làm sao biết được cái tên Địch Bỉ Á? Cả thần giới đều tìm không ra bao nhiêu người biết rõ chân tướng hắn.” An Cát Lạp nhìn chằm chằm Long Nhất nói.
“Một người tên Á Lịch Sơn Đại đọa lạc thiên sứ nói cho ta biết.” Long Nhất nói.
“Á Lịch Sơn Đại, hắn bây giờ ở đâu?” An Cát Lạp nghe tên Á Lịch Sơn Đại một lần nữa kích động, tâm tình nàng tựa hồ không yên tĩnh a.
“Đã chết.” Long Nhất nhắc đến Á Lịch Sơn Đại, thanh âm vô cùng thê lương.
“Đã chết?” An Cát Lạp mê ly hỏi lại. Nhìn bạch sắc thái dương bên ngoài cửa sổ, cô đơn mà thương cảm.
Long Nhất không nói gì. Xem ra An Cát Lạp cùng Địch Bỉ Á huynh đệ và Á Lịch Sơn Đại trong lúc đó quan hệ rất sâu.
« Địch Bỉ Á là thúc thúc của ta. » Thật lâu sau, An Cát Lạp mới nhàn nhạt nói.
Ách… Long Nhất ngạc nhiên. Vậy An Cát Lạp chẳng phải là nữ nhi của thượng cổ hắc ám chủ thần Địch Bỉ Tư?
“Ngươi đoán đúng, Địch Bỉ Tư là phụ thân của ta. Lúc ấy thần giới kinh thiên chi biến ta còn rất nhỏ. Địch Bỉ Á mềm lòng tha cho ta một mạng. Hắn cho rằng ta còn nhỏ không hiểu sự, nhưng không biết mọi việc ta đều nhất thanh nhị sở.
Về sau Địch Bỉ Á có một nữ nhi, chính là đường muội An Na. Nàng trời sanh không thể tu luyện thần lực, do đó Địch Bỉ Á không vui. Sau khi Địch Bỉ Á mất tích, ta cùng An Na tương y vi mệnh. Cho đến mười vạn năm trước bộc phát thầm ma đại chiến, An Na bị thiên ma vương lẻn vào thần giới bắt đi. Hắn dùng nàng uy hiếp nên tại thần ma đại chiến ta không ra tay.
Thần ma đại chiến kéo dài ngàn năm. An Na không được phóng thích. Thiên ma vương lại xuất hiện một nữ nhi, ta đoán đây là kết quả. Cho đến khi thiên ma vương bị phong ấn, ta mới biết tin An Na đã chết. Ta trăm phương ngàn kế tìm thông đạo đến ma giới, nhưng Địch Bỉ Á sau khi mất tích tất cả bí mật đều phong tại Lạc nhật phong sáng chế thần đại điện. Chỉ có tiên huyết trực hệ hậu duệ Địch Bỉ Á mới có thể mở ra.” An Cát Lạp chậm rãi nói.
Long Nhất không nghĩ tới chuyện lại phức tạp như thế. Kết giới tại Lạc nhật phong chỉ có tiên huyết tiểu yêu nữ mới có thể mở ra. Điều này không khó. Nhưng sau khi mở ra kết giới, ba ngàn thần vệ thực lực tương đương nhất cấp thần. Cho dù An Cát Lạp cùng chủ thần lực liều mạng, cũng không thể toàn thân trở ra. Chính mình đi tới đơn giản là muốn chết.
Bất quá, bản thân có Địch Bỉ Á thần bí cự thạch đầu tượng. Á Lịch Sơn Đại nói, cho dù đầu tượng không thật sự do đầu Địch Bỉ Á biến thành thì cùng Địch Bỉ Á cũng có quan hệ mật thiết. Còn có kim sắc khắc bàn tại cự điện dưới vực sâu. Dựa vào chúng có thể hay không đỡ được công kích của ba ngàn thần điện thủ vệ?
Long Nhất cùng An Cát Lạp trong lúc nhất thời đều lâm vào bên trong suy tư của riêng mình.
Lúc này tại đại sảnh hỏa thần bảo tầng thứ ba mươi sáu. Mễ Tây Ny không ngừng nhìn về căn phòng ngăn cách với Long Nhất, tâm tình có chút lo lắng.
“Tư Yên, ngươi nói An Cát Lạp a di cùng Long Nhất đang bàn cái gì a.” Mễ Tây Ny hỏi Tư Yên đến giờ vẫn trầm mặc không nói.
“Nói chuyện yêu đương cũng không chừng.” Tư Yên khó mở miệng một lần, nhưng vừa nói liền khiến Mễ Tây Ny phẫn nộ không thôi.
“Ngươi nói bậy. An Cát Lạp a di sao có thể để ý Long Nhất.” Mễ Tây Ny kêu lên.
“Ngươi cứ coi như ta nói bậy đi.” Tư yên nhún nhún vai. Một lúc sau mới phát hiện động tác này là thói quen của tên hỗn đản kia.
Qua một lúc lâu, cửa phòng mở rộng ra, Long Nhất đi ra nói: “Tư Yên, ngươi đến đây một chút.”
Tư Yên sửng sốt, rồi lại đi vào. Nàng giờ như hổ lạc bình nguyên, chỉ cần Long Nhất tiết lộ thân phận ma tộc của nàng, nhất định nàng chết không có đất chôn thân.
“Tại sao chỉ để lại một mình ta chứ. Thật không công bằng.” Mễ Tây Ny nhìn Tư Yên tiến vào bên trong không cam tâm nói.
Tư Yên vừa vào phòng liền phát hiện bên trong và bên ngoài hoàn toàn cách ly. Nàng phát hiện tuyệt mỹ thần tộc nữ nhân đang dùng ánh mắt kích động nhìn nàng.
“Tư Yên, nhanh… nhanh tới đây để ta nhìn ngươi.” An Cát Lạp kích động nói.
Tư Yên bất giác tiến tới bên cạnh Long Nhất, nghi hoặc nói: “Ngươi là ai? Ta không nhận ra ngươi.”
“Ta là a di của ngươi a.” An Cát Lạp tiến lên giữ chặt đôi tay Tư Yên.
Tư Yên có chút không biết phải làm thế nào, ánh mắt cầu trợ nhìn về phía Long Nhất.
“Ta là tỷ tỷ của mẫu thân ngươi a, mẫu thân ngươi tên gọi An Na đúng không?” An Cát Lạp khẩn khẩn nắm chặt đôi tay của Tư Yên.
Tư Yên vừa nghe hai chữ An Na, cả người như bị sét đánh, đột nhiên tâm tình thất khống kêu to: “Cút ngay, các ngươi đều cút ngay. Các ngươi đều là hung thủ, các ngươi đều là hung thủ.”
Tư Yên hung hăng đẩy An Cát Lạp ra, tâm tình kích động khiến cho hiệu quả thu liễm khí tức của ngưng thể châu biến mất. Nàng một đầu thanh ti loạn vũ, mâu tử hiện lên trận trận huyết mang. Ô sắc trường trường chỉ giáp xuất hiện đánh loạn trong không trung.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao phải giết chết mẫu thân, phụ thân, tới cùng là tại sao a?” Tư Yên khóc rống lên rồi vô lực nằm trên mặt đất, hai tay ôm lấy yết hầu khóc lớn, nước mắt không ngừng chảy xuống. thật là kiến giả thương tâm, văn giả rơi lệ a.
Lúc này Long Nhất trong lòng có chút đồng tình với tiểu yêu nữ. Không nghĩ tới mẫu thân nàng bị Thiên ma vương giết chết. Có câu nhất dạ phu thê bách nhật ân (một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa). Huống hồ còn sanh hạ một nữ nhi. Thiên ma vương quá tàn nhẫn, chẳng lẽ đây là bản tính ma tộc?
“Ngươi nói mẫu thân ngươi bị Thiên ma vương giết chết?” Khuông mặt tuyệt mỹ của An Cát Lạp có chút khó coi, khiến người khác phải sợ hãi.
Tư Yên buông tay ra ngẩng đầu lên, huyết sắc mâu tử nhìn An Cát Lạp, khóe miệng nói: “Đúng vậy, hắn dụng kiếm cắt đứt cổ mẫu thân, ngay trước mặt ta, ngươi hài lòng chưa?”
“Muội muội đáng thương của ta.” An Cát Lạp rơi lệ, hận ý trong mắt so với Tư Yên chỉ có hơn chứ không kém.
Hai nữ nhân điên cuồng mang theo hận ý, nhìn thật sự có chút đáng sợ.
Ngàn vạn lần chớ chọc vào nữ nhân, Long Nhất nhìn mà dựng tóc gáy, lặng lẽ trốn ra ngoài. Nơi đây oán khí tận trời không nên ở lâu a.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!