Dục Uyển
Chương 97: Đêm khó quên
Anh đại tức giận túm lấy cổ em trai Từ Tam, trước mắt hắn không phải là một Hoắc Khiêm bị giam cầm, phải được giấu kín dưới anh mặt trời. Mà là một người bằng xương bằng thịt đang bị vây bởi cả đám phụ nữ, kêu khóc cầu cứu, mật độ dày đặc đến mức không có ai có thể chen chân vào.
“Gần đây các người rất thân thiết, những gì anh nói chú đã quên sạch.” Anh Đại nhếch miệng cười, kiểu cười gượng giận dữ.
“Ai thân thiết với ai? nếu không phải là anh bảo giám sát bọn họ, anh nghĩ… em muốn đi sau đuôi thằng khùng với con heo mập đó?”
Lý do hắn hàng ngày phải kè kè bên cạnh, là ngăn chặn Hợi miệng rộng không biết gì mà vô tình đưa Hoắc Khiêm đến trước mặt Bồ gia, tránh cho chuyện khủng khiếp đó xảy ra thì hắn cần phải theo sát cả ngày lẫn đêm. Nhưng đó là lúc mới bắt đầu và dần dần mọi thứ đã thay đổi.
“Không muốn? anh thấy chú rất vui vẽ thì đúng hơn, nhớ kĩ…sau khi đám người Bồ gia rời khỏi, là lúc chúng ta xử lý Hoắc Khiêm? đến lúc đó chú mà ngăn cản anh không ngại xử luôn cả chú.”
“Em…”
Vừa rồi nếu không phải Hoắc Khiêm ra tay cứu, thì hắn đã về hầu phật tổ. Ngày đó đến, hắn thật sự có thể ra tay giết Hoắc Khiêm…Nhưng khoan hãy nói đến việc của tương lai, vì hiện tại bọn họ có thể dẫn được Hoắc Khiêm rời khỏi đây được hay không là một chuyện cực kì khó với ba anh em họ Từ.
“Đủ rồi! giờ không phải lúc hai người cãi nhau” Từ nhị lên tiếng, cắt ngang câu chuyện
“Sáng mai đám người của Bồ gia sẽ rời khỏi Đảo, nhất định sẽ đi ngang qua đây nếu để họ nhìn thấy hắn, chúng ta chết chắc, chúng ta phải nghĩ cách đưa Hoắc Khiêm rời khỏi đây trước khi trời tối.”
“Anh nghĩ có khả năng cướp người từ tay mấy bà chị đó? biệt danh của họ là gì…chính là cắn không nhả, họ đã chấm trúng thằng nhóc Hoắc Khiêm đêm nay nó khó mà giữ thân.” Từ Tam lên tiếng.
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
Cả ba anh em họ Từ bất lực nhìn vào trong, cách không xa trong bóng tối chập chờn mờ ảo của Động Thiên Tơ, là hình ảnh đang chống cự và kèm theo tiếng khóc chói tai của một người.
“Uyển…Uyển…tôi muốn về nhà…”
“Ngoan đừng khóc…không có Uyển, có bọn chị được không? rượu này rất tuyệt…nào há miệng ra, bọn chị thương….”
Không cho Hoắc Khiêm mở miệng nói thêm lời nào, ba bà chị lắm tài nhiều tật này đã đổ hết rượu vào trong miệng hắn. Sau nửa tiếng giằng co thì họ phát hiện ra đây là cách tốt nhất có thể khiến Hoắc Khiêm hoàn toàn yên lặng.
Ba bà chị thở dài như trút được gánh nặng, họ mỉm cười nhìn nhau.
“Thằng nhóc có vẻ ổn….ngoan ngoãn hơn lúc nãy.”
“Ba chúng ta ai sẽ lên trước?”
“Theo quy tắc cũ.”
*-*-*-*–
Một tiếng trước đây- Động Thiên Tơ
Cách bày trí trong quán giống như thời cổ đại, bàn ghế cũng được làm từ gỗ mộc thô sơ, những dãy lụa phất phơ phần phật trong gió. Sau những ngày mưa to bão lớn, đánh gãy bảng hiệu. Thì hôm nay Động Thiên Tơ đã chính thức hoạt động lại, tưng bừng hoành tráng với những đợt khuyến mãi thật hấp dẫn, mua một tặng hai, mua hai tặng bốn…
Những người đẹp khoác lên mình những bộ y phục như phim cổ trang lục, lam, chàm, tía những sắc cầu vòng rực rỡ, bảy người đẹp của Động Thiên Tơ đang cầm những vòi rượu lả lướt đi ra, ngào ngạt hương cách xa cả km vẫn còn ngửi thấy.
Hương thơm của đó đã kéo nhanh bước chân của cả ba Hợi miệng rộng, Từ Tam và Hoắc Khiêm không thể thiếu.
Gió biển thổi không ngừng, cát lún dưới chân nhưng không hề cản trở nhịp bước của bọn họ, tóc bồng bềnh bay, khuôn mặt rạng ngời, và sải chân thật dài. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh những nàng tiên của động thiên tơ cúi người rót rượu, căng tròn mềm mại đọ sát xuống bàn, cái khe hẹp đen hút đó đã làm tim bọn họ rạo rực, cổ họng khô khốc.
Dứt khoát mạnh mẽ trong từng bước chân, gió biển kết hợp với nắng sớm làm cho khung cảnh xung quanh thật lộng lẫy và….
“Ha..a..!!! bọn họ ăn mặc cái kiểu gì vậy.”
“Diễn tạp kĩ cho ai coi, ném cho bọn nó cái áo.”
Không thiếu sự hài hước.
Người ta cởi áo để khoe thân cường tráng, bụng đẹp sáu múi, còn Hợi nhà ta thì chỉ có bụng béo mỡ nhiều, làn da lại đen sạm xấu xí nhưng vẫn tự tin tiến bước, mỗi cái nhấc chân của gã là mỡ thừa ở đó lại nhấp nhô chuyển động như sóng. Nếu các bạn hỏi áo của gã ở đâu? tại sao không khoác để chịu sự bôi bác của tác giả và người xung quanh cười cợt, thì nhanh thôi bạn sẽ thấy nó trên người của Hoắc Khiêm.
Trong thời gian ngắn nhất, Từ Tam đã vuốt keo chải tóc bằng sản phẩm tự chế, chiết xuất từ nước bọt tinh khiết của hắn, để tạo cho mình một vẻ ngoài dể nhìn khi xuất hiện trước mặt những nàng tiên của động Thiên Tơ. Khác xa với Hợi miệng rộng, chỉ có thịt và mỡ thì hắn là xương với gân.
Từ Tam vừa cởi áo ra đã tạo ra một hiệu ứng tương phản, dìm hàng cả hai. Nếu lại hỏi, áo của Từ Tam ở đâu? thì đáp án cũng là ở trên người Hoắc Khiêm.
Chỗ nào trên người của Hoắc Khiêm phải cần dùng đến cả hai chiếc áo để che đậy…
Vẻ ngoài lôi thôi, quần áo xộc xệch, cứ vài bước là nó lại tuột xuống, Hoắc Khiêm phải dừng lại để xiết chặt. Nhưng trai đẹp là được, chỉ bằng khuôn mặt đó đã ăn đứt nhiều thứ khác.
“Cậu nhóc đẹp trai này là ai đây?”
“Không phải là người trên đảo? lần đầu tiên đến đây sao?”
Hoắc Khiêm vừa bước vào quán thì kéo bên trái, đẩy bên phải, các nàng tiên đã dẹp hai trướng ngại vật mang tên Hợi miệng rộng và Từ Tam để dể dàng tiếp cận con mồi. Nựng má, véo mông, hắn bị thiệt thòi không ít trước sự tấn công vồ vập của những bà chị xinh đẹp.
“Tôi…tôi..” Hoắc Khiêm càng lẫn tránh thì họ càng lấn tới.
Từ Tam và Hợi miệng rộng cố gắng rướn họng lên ho đến đỏ mặt nhưng không thu về được một chút sự chú ý nào. Cho tới khi Hoắc Khiêm bị dọa đến sợ, chạy ra sau lưng của bọn họ núp thì bảy nàng tiên của động thiên tơ mới biết đến sự tồn tại của họ.
“Hợi ca! anh tới khi nào? sao không gọi em.” Nàng Lam với bộ ngực khủng xinh đẹp, e ấp lên tiếng.
“He…e..!!! anh đến cùng với thằng nhóc này….thấy em bận nên anh không dám làm phiền.”
Con bà nó, vừa nhìn thấy thằng nhóc này, cô em là người hung hãn nhất dùng tay hất bay ông đây sao. Hợi miệng rộng đang chửi thầm trong bụng, nhưng ngực khủng là được. Khi gã nhìn vào cặp vú nảy nở đó thì mọi lầm lỗi có thể bỏ qua hết, đàn ông mà… rất rộng lượng.
“Từ Tam! sao mặt anh lại bị trầy?”
Từ Tam chụp lấy tay của người đẹp đưa lên cao, đây chính là đáp án. Màu sơn chưa khô trên móng tay hoàn toàn tệp màu với vết sơn trên mặt gã.
“không thấy quen chút nào sao? chính là bộ móng vuốt sắc bén này…lần sau nhớ cắt móng cho kĩ.”
Đồng chung hoàn cảnh của Hợi miệng rộng vừa nhìn thấy Hoắc Khiêm, thì ngay cả mặt của hắn còn chưa nhìn đã tàn nhẫn đẩy sang một bên như hàng phế.
“Hợi miệng rộng! trở về khi nào vậy? không phải mày nói…sẽ không trở lại nữa?”
“Tao đã nói mà..thằng đó sẽ quay lại, mày xem chỉ mới có một tháng.”
Chuyện với những nàng tiên xinh đẹp vẫn chưa đi đâu vào đâu, mông hay ngực vẫn chưa xơi được miếng nào thì chuyện khác lại ập đến với Từ Tam và Hợi ca. Từ xa, một đám người kéo đến. Cầm đầu là một người đàn ông, mặt nhỏ, dáng dấp cũng nhỏ, nhưng âm lượng thì không nhỏ chút nào. Bọn họ là người của Hạ Đằng.
Đảo Chết chia làm hai khu vực Thượng và Hạ. Thượng với rừng anh túc rộng lớn, cây hái ra tiền của đảo. Hạ với mỏ quặng tuy không nhiều nhưng cũng đủ tạo ra lượng thuốc súng bảo đảm an ninh trên đảo.
Thượng và Hạ trước giờ luôn không được hòa thuận. Trong khi ba anh em họ Từ và Hợi miệng rộng vẫn tranh nhau anh sẽ ngồi ghế Đảo chủ thay cha của họ, thì bên ngoài vẫn còn một thế lực lớn hơn luôn muốn ngồi vào vị trí đó, là người của Hạ Đằng. Cũng giống như ba anh em họ Từ, người của Hạ Đằng cũng lén lút nhận những phi vụ thuê sát thủ với chi phí cao.
“Bọn nó nói khi nào tới? có biết hôm nay sinh nhật tao?”
“Em có nói cho bọn nó biết, hôm nay anh đãi tiệc mừng…nhưng công việc trên mõ quặng vẫn chưa xong, từ khi thằng mặt nạ sắt đó đến…hành anh em không đứa nào được khi yên.”
Khi nghĩ đến người tên mặt nạ sắt thì máu trong người của gã đại ca kia đã sôi sùng sục, trước giờ công việc ở mõ quặng là do hắn quản lý, nhưng từ khi gã đó xuất hiện thì cha hắn giao hết công việc cho tên đó quản lý, hắn trở thành kẻ ăn không ngồi rồi nên giận cá chém thớt, giận lây sang những người xung quanh.
“Nhìn cái gì…không phải chỉ có người của Thượng Đằng có tiền, bọn này cũng có..các cô có cần đứng hết qua bên đó, không muốn tiếp khách”
Hắn nghênh mặt lên nhìn về phía các nàng tiên. Bọn họ lập tức chạy ùa tới, bao vây lấy hắn vì sợ hắn sẽ gây ra chuyện giống như mọi lần.
“Mau vào lấy thêm rượu ra.” Nàng làm lập tức đuổi khéo em út, nhưng người ta vừa đi thì nàng lại kéo về, kề tai nói nhỏ.
“Sai đứa nào đi tìm mấy chị lớn về gấp…lát nữa ở đây nhất định sẽ có đánh nhau.”
“Dạ em biết rồi.”
Bị ngó lơ sự tồn tại của mình, Từ Tam và Hợi miệng cũng không thấy làm phiền, vẫn ngồi xuống ghế và uống rượu của mình, nhìn đám người của Hạ Đằng cười nói lớn tiếng, cho tới khi…
“Lão già vô dụng đó đúng là tệ hại…để danh tiếng của Đảo Chết ngày càng đi xuống”
“Dạ phải! người bên ngoài đã không còn ai khiếp sợ khi nghe đến hai chữ “Đảo chết”, theo em lão ta nên nhường lại cái ghế đó cho lão đại của Hạ Đằng chúng ta.” Rượu vào thì lời ra, hơi men đã làm bọn họ trở nên mạnh bạo hơn.
“Nói rất hay, nêu Thượng Đằng không thể làm chủ, thì để Hạ Đằng chúng giúp lão cai quản….lão già đó vừa vô dụng lại hèn nhát.”
Đó mới nói sự hênh hoang ngông cuồng là căn bệnh có thể lây nhiễm từ người bên cạnh, cho nên cần phải chọn bạn thật kĩ để kết giao, và khi rượu đã vào trong người thì lời gì bọn họ cũng có thể nói, bất phân tôn ti trật tự gì hết.
Công phu mà Hợi miệng rộng đang luyện gọi là mặt dày tai điếc, và đạt tới cảnh giới thượng thừa, cho nên với những lời nói cười nhạo của mọi người xung quanh không ảnh hưởng gì đến hắn. Nhưng khi đụng đến cha già kính yêu thì không được à nha.
“Rầm…m..!!!”
Không riêng gì Hợi miệng rộng mà Từ Tam đều đập bàn đứng dậy, tốt xấu gì hắn cũng gọi cha của Hợi ca là cha nuôi đã nhiều năm, người ta chửi lên đầu hắn có thể ngồi yên sao.
“Mày gọi ai là lão già vô dụng? thằng khốn.”
Bên phía của Thượng Đằng chỉ có hai người là Hợi miệng rộng và Từ Tam, thì làm địch nổi cả mười mấy người của Hạ Đằng phía sau hắn.
“Từ Tam! nhìn mặt mày thật xanh xao, có phải lúc xung trận thiếu suôn sẻ, tao có mấy viên thuốc tốt…đặc trị cho những thằng yếu sinh lí, mày có muốn tao tặng dùng thử, hoàn toàn miễn phí…ha…a….!!!”
“Không cần! để giành cho ông già mày…nếu không, mẹ mày lại không hài lòng đi ra ngoài tìm trai, lại sinh thêm mấy thằng tạm chủng miệng thúi như mày”
Nụ cười của gã trở nên méo mó, như bị điểm trúng huyệt tử. Và trận chiến bắt đầu…
“Chó chết..!!!”
Đám người Hạ Đằng hùng hổ xông thẳng vào, ném bàn chọi ghế mọi thứ bắt đầu biến dạng. Hoắc Khiêm ngơ ngác không biết gì cũng bị kéo vào cuộc. Vì người bên Hạ Đằng cũng bay vào đánh tới tấp.
“Vui quá…vui quá…tôi cũng muốn chơi”
“Thằng ngốc! đây không phải chơi…mà là đánh thật đó, chú khôn ngoan nên tránh ra.”
Một chiếc ghế từ xa bay đến, Hợi miệng rộng lập tức đẩy Hoắc Khiêm ra một bên, hắn té lăn xuống đất, nhưng trên trán vẫn bị chút trầy xước.
“Chết tiệt! mau qua đó phụ một tay.”
“Bọn Thượng Đằng đúng là chán sống.”
Trận đánh trở nên dữ dội hơn khi đám người dự tiệc mừng sinh nhật của Hạ Đằng kéo đến rất đông. Do tính chất công việc, suốt ngày khuâng vác nặng nhọc nên người nào của Hạ Đằng thân thể cũng cường tráng mạnh khỏe, nhìn bắp tay cuồng cuộng của họ thì lực đánh ra nhất định là khủng khiếp.
Ba địch lại ba mươi người…có thể sao…có thể sao…
Đương nhiên là không thể.
“bốp..p..!!!”
Sau những phút vùng vẩy trong vô vọng. Cả Từ Tam và Hơi miệng rông như cá nằm trên thớt, bị đám người của Hạ Đằng chế ngự. Tức giận vì đánh bầm dập cả mặt, gã lập tức rút súng ra, mặt dù bị đám người phía mãnh liệt ngăn cản.
“Đại ca! anh điên rồi..không được nổ súng trên đảo, anh quên quy định rồi?”
“Bọn mày tránh ra..tao nói người điên chính là kẻ đã đặt ra cái quy định ngu xuẩn đó, có súng mà lại không được sử dụng thì tạo ra nó để làm gì hả?”
“Hôm nay tao sẽ là người thay đổi cái quy định đó…con heo mập, thằng yếu sinh lý…hai bọn mày biết…tao khao khát tao mong chờ cái chuyện này từ rất là lâu”
“Ha…a….ha…!!!”
Gã lảo đảo đi tới, cầm khấu súng dọa người xung quanh, đám người của Hạ Đằng cũng đứng ngồi không yên. Xích mích đánh nhau đến đổ máu hay nằm liệt giường vài tháng là chuyện thường như cơm bữa xảy ra trên đảo, nhưng nổ súng giết người là chuyện không được phép. Đại ca của họ chỉ cần có chút men trong người, là quên sạch hết tất cả.
“Mau ngăn đại ca lại, đừng gây lớn chuyện.”
“Thằng nào dám bước tới, tao sẽ bắn nó trước tiên.”
Chân đã nhấc lên nhưng phải đành hạ xuống, gã đã nói như vậy rồi thì còn ai dám bước ra ngăn cản.
“Tao không tin mày dám bắn.” Máu O nóng tính, dù súng kề sát bên cạnh nhưng Từ Tam vẫn không chịu mềm mỏng miệng lưỡi chút nào.
“Nhưng tao tin…Từ đại ca của tao, mày làm ơn ngậm miệng lại nói ít một chút.” Hợi miệng rộng vừa cười vừa khóc, hối hận vì đã không mang súng theo.
Trước sự thách thức của Từ Tam, gã cảm thấy như mình bị sỉ nhục nếu hôm nay không bắn phát súng này, thì gã sẽ trở thành cho cười của tất cả mọi người.
|Mày không tin…được”
Hắn gật gù cười, rồi từ từ xiết nhẹ lấy cò, và…
“Pằng…ng…ng…!!!”
Âm thanh nổ vang trời, một phát đã kinh động toàn dân trên đảo. Mọi người đều nhắm mặt lại không dám nhìn, cảnh tượng kinh hoàng trước mặt. Không gian trở nên ngưng động, mùi thuốc súng phảng phất trong không trung. Có lẽ bây giờ Từ Tam đã nằm trên vũng máu, mọi người không ai dám mở mắt ra.
Nhưng…
“Đừng..đừng mà..”
Giọng nói hoảng hốt của anh đại bên Hạ Đằng, kẻ lớn tiếng hô hào sẽ bắn chết Từ Tam đã làm mọi người giựt mình mở mắt ra. Cảnh tượng mà họ nhìn thấy không phải là cái đầu bê bết máu của Từ Tam, mà là đại ca của họ đang run rẩy ngồi trên đất.
Vì hắn còn chưa kịp bóp cò đã bị tiếng nổ vừa rồi làm giựt mình, đến rơi cả súng và ngồi lăn trên đất. Vậy người vừa nổ súng là ai đây…
“Hoắc…” Từ Tam không thể thốt lên lời khi nhìn thấy người thanh niên rạng rời trước mắt mình.
“Thằng ngốc!”
Chỉ có những lúc thế này, thì Hoắc Khiêm mới trở thành một con người hoàn toàn khác. Bản năng của một con sư tử bị ngủ quên bị đánh thức khi ngửi thấy mùi vị sự nguy hiểm, ánh mắt lộ lên sự sắc bén vô cùng quen thuộc và nụ cười nhếch môi đầy tự tin khi hạ gục được đối phương.
Không biết ai trong số người của Hạ Đằng đã làm rơi súng để hắn nhặt được, một phát bắn chỉ thiên chuyên nghiệp vừa rồi đã kết thúc tất cả và cứu được mạng của Hợi miệng rộng lẫn Từ Tam.
“Chảy máu rồi.” Một tay cầm súng chĩa vào đầu gã, tay còn lại Hoắc Khiêm tự lau vết máu trên trán.
“Người vừa ném ghế có phải anh?”
“Ha…a…!! hiểu lầm…là hiểu lầm, tôi nhấc tay lên còn không nổi làm gì có khả năng ném cái ghế to như vậy vào người chú.”
Điều làm cho gã run rẩy không phải là câu hỏi khờ khạo của Hoắc Khiêm mà là nụ cười của hắn, mang vẻ gì đó nguy hiểm, chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hỏi tội người khác của ai như cách của thằng nhóc này đang làm.
“Không phải anh?”
“Tuyệt đối không phải”
Lúc những bà chị của động Thiên Tơ cũng như hai ông anh của Từ Tam kéo đến, thì mọi chuyện đã xong. Các nàng Lục Lam Chàm Tía như ông thấy mật, chạy ào đến khóc sướt mướt.
“Các chị sao bây giờ mới về, vừa rồi bọn em rất sợ.”
“Chúng ta vừa khai trương lại thành ra thế này…bàn ghế đều bị bọn họ đập nát.”
Mùi hương ngào ngạt từ người của ba người phụ nữ thành thục này toát ra, thật khiến người ta say đắm và vẻ đẹp của họ cũng không thể rời mắt, tuổi ngoài bốn mươi nhưng dáng vẻ vẫn như gái đôi mươi, ngực mông eo, chỗ cần to thì to ngoại cỡ, chỗ cần nhỏ thì nhỏ vượt mức. Như ba sinh vật tuyệt mĩ chỉ muốn ôm vào lòng.
“Lại là các người”
Đảo Chết ngoài hai thế lực Thượng và Hạ thì người nằm giữa là ba bà chị của Động Thiên Tơ cũng là người có tiếng nói lớn trên đảo, ít nhiều mọi người cũng nể mặt họ.
“Ngày nào không đánh nhau ở động Thiên Tơ, các người ngứa người sao? phải phá cho sập động các người mới thoải mái?” Chị Đại, với mái tóc hung đỏ uốn lượn lên tiếng.
“Đại Tỉ! thật ra..không phải vậy, là đám Thượng Đằng hạ cẳng chân thượng cẳng tay trước, em chỉ là tự vệ.”
“Rầm..m..!!!”
Chỉ một cái nhấc tay thật nhẹ nhàng, gã Hạ Đằng đã bị hạ đo ván. Đó chính là khả năng lợi hại của ba bà chị này, khiến ai cũng phải nể.
“Ha…a..!! đáng đời mày.”
“Bốp…p…!!!”
Cười chưa sướng miệng, Hợi miệng rộng đã bị ăn đập.
“Ở đây có chỗ cho cậu lên tiếng? khi nào tôi cho phép thì mới được mở miệng, hiểu không?” Bà chị hai với mái tóc thẳng mượt mà, cũng lợi hại không kém, chỉ cuộn tròn nắm đấm đã khiến Hợi miệng rộng máu me bê bết mặt.
Tội nhất có lẽ là anh bạn gầy gò cao lớn, chỉ ngậm miệng, cắn răng lắc đầu thôi, chưa từng lên tiếng cũng bị bà chị ba quật ngã đo ván.
“Tôi…tôi..chưa nói gì mà sao cũng bị đánh” Từ Tam mếu máo lên tiếng.
“Thấy chướng mắt đánh được không?” Bà chị ba của Động Thiên Tơ trừng to mắt nhìn hắn, chính là người không thích nói lý lẽ nhất, muốn gì làm ngay lập tức.
Đúng là Đảo Chết toàn là ngọa hổ tàng long, nơi hội tụ những con người bất thường.
“Vừa rồi là ai nổ súng?”
Bằng sóng mắt quyến rũ đậm sát khí của mình, ba bà chị của động Thiên Tơ đã khiến cho đám người xung quanh run rẩy ngón tay, cùng chỉ về một hướng.
“Là hắn.”
Và đáp lại là nụ cười ngây ngô đáng tự hào của kẻ không biết gì, Hoắc Khiêm.
Thời gian thuật truyện đã kết thúc, quay lại hiện tại…
————–
“Dục Uyển! chỉ có cô mới cứu được hắn…nhanh lên, Hoắc Khiêm đang gặp nguy hiểm”
Mặc dù dọc đường đi Hợi miệng rộng đã kể hết mọi chuyện cho cô nghe, nhưng Dục Uyển khó mà hình dung ra được cảnh tượng mà cô đang nhìn thấy lúc này, nên rất hoang mang. Hoang mang vì không biết có nên tin lời của Hợi miệng rộng, cứu Hoắc Khiêm hay không.
Vì cô không nhìn được chút nguy hiểm nào.
“Nếu biết cưng thích uống rượu, chị đã mang ra từ sớm.” Chị Đại tóc đỏ vừa nói vừa không ngừng ép rượu vào miệng Hoắc Khiêm.
Thật ra hắn làm gì biết uống rượu, mà là họ phát hiện ra Hoắc Khiêm khá “nhạy cảm” với rượu. Chị mới có nửa ly nhỏ thì hắn đã ngoan ngoãn ngồi yên không kêu khóc đòi về nhà, nhưng…
“Uyển…Uyển…!!!” Vẫn không quên gọi tên người con gái đó.
“Không có Uyển nào cả, ở đây chỉ có chị thôi…Uyển của cưng, sẽ không biết cách làm cho cưng hài lòng như chị đâu.” Chị hai tóc đen cũng không chịu thiệt, vừa nũng nịu, vừa dựa sát vào người Hoắc Khiêm.
“Khuôn mặt đẹp như vậy ai nở làm trầy…nói chị biết, chị phá nát mặt nó cho cưng.” Chị Ba vừa phát ngôn đã làm cho ba anh em họ Từ phải run mình.
Ngoài thừa tuổi tác ra thì ba bà chị này cũng rất thừa nhiệt tình, và mối quan tâm đặc biệt với trai trẻ đẹp. Mà đẹp kiểu Hoắc Khiêm lại là hàng hiếm trong hiếm, nên đã vào tay bọn họ thì đừng hòng thoát ra. Ba anh em họ Từ đứng ngồi không yên vì điều này, họ vừa nghe được sáng mai ba bà chị này sẽ đem “hàng mới” đi khoe với những bà chị khác trên đảo.
“Tới rồi…tới rồi.”
Từ Tam phấn khích khi nhìn thấy Dục Uyển.
Tiếng hét của Từ Tam đã làm phá hỏng bầu không khí vui tươi của ba bà chị kia, mất cả hứng. Nhất là bà chị ba vừa đặt vào vào ngực của Hoắc Khiêm, vuốt ve chưa sướng tay đã phải lấy ra, không thể tưởng tượng nổi làn da của đàn ông có thể mềm mượt như vậy, đúng là trai trẻ có khác.
Chị Ba lúc này chỉ muốn đứng dậy đập cho Từ Tam một trận.
“Ai tới?” Chị Ba lên tiếng
“Vợ của hắn tới rồi…em đâu có nói bừa, thằng nhóc này có vợ rồi.”
Trong trạng thái bất tĩnh nhân sự, khuôn mặt đỏ bừng, người nồng mùi rượu. Nửa thân trên còn cố cự trên ghế, nửa thân tuột dần xuống sàn, cô đã biết chuyện gì diễn ra với hắn.
Hoắc Khiêm toàn năng cái gì cũng giỏi chỉ có uống rượu là tệ vô cùng, chuyện này cô đã biết từ rất lâu. Trong các buổi tiệc hắn chưa bao giờ uống quá một ly rượu, nếu không phải trường hợp đặc biệt hắn sẽ không phá lệ. Nhìn cả đóng chai không đếm xuể trên bàn cô biết họ đã cho hắn uống bao nhiêu chai.
Thật khó mà giải thích được, bọn họ là anh em sinh ba, chỉ cách nhau có vài phút nhưng điểm cách biệt lại quá lớn, trong khi tửu lượng của Hoắc Luật được đánh giá là xuất sắc, Hoắc Phi trên mức trung bình khá, thì hắn ngay cả cột mốc yếu và kém cũng không thể vượt qua.
Ba chị đại Động Thiên Tơ nhìn chầm chầm vào Dục Uyển, đánh giá toàn diện từ trên xuống dưới. Sự thật dù họ không muốn thừa nhận, nhưng nó quá hiển nhiên. Cho dù họ trẻ lại hai mươi năm cũng không thể nào sánh bằng con nhóc này.
Phải xinh đẹp xuất sắc thế này mới xứng đôi với “cục cưng” của họ, nếu nói hai đứa nhóc này không phải là một cặp trời sinh khó mà thuyết phục được người nghe.
“Hắn là gì của cô?” Chị ba lên tiếng.
Ánh nhìn nãy lửa phóng ra, lâu lâu cả ba chị em họ mới nhìn trúng một người, lại phải buông tay dể dàng như vậy, thật không cam tâm chút nào.
Hợi miệng rộng lớn tiếng chen ngang vào.
“Là vợ…không là chồng, không phải em đã nói với chị, thằng nhóc đó đã là hoa trong chậu.”
“Câm! tôi hỏi cô ta…không phải hỏi cậu, nếu không muốn ăn đập thì ngậm miệng lại.”
Chỉ bằng cái ánh mắt cũng đủ làm người ta phải sợ, không hổ là một trong ba chị đại của Đảo chết.
“Quan hệ giữa hai người khó nói đến vây? phải nhờ người khác nói thay…xem ra là gạt người, đã vậy thì mời các người về cho…ở đây không tiếp khách qua đêm.”
“Cô mau lên tiếng nói gì đi, nếu không sẽ không kịp… tối nay thằng ngốc sẽ bị bọn họ ăn sạch sẽ.” Từ Tam lên tiếng hối thúc, mấy anh em bên cạnh cũng ra hiệu làm ám chỉ.
Quan hệ giữa cô và Hoắc Khiêm là gì, vẫn còn một dấu chấm hỏi lớn đối với Dục Uyển, nếu là một tháng trước cô sẽ không do dự mà tuyên bố “chẳng là gì.” Nhưng bây giờ….
“Hắn là đàn ông của tôi.”
Một trăm câu nói của anh em họ Từ và Hợi miệng rộng cũng không bằng thái độ này của Dục Uyển, ba chị em của Động Thiên Tơ không phải kẻ ngang ngượng không hiểu đạo lý, vợ của người ta đã đến tận động đòi người, họ cũng không thể vô lý mà không thả ra.
—————————
“Rầm…!!!”
Từ Tam mặt mày nhăn nhó, vươn người ưỡn vai, vì phải cõng Hoắc Khiêm đi xuống đoạn đường dài, nước mưa ngập lún làm người hắn toàn bùn đất, nên khó chịu vô cùng.
“Trả hắn cho cô.”
“Đẹp mã thì được cái tích sự gì…có mấy chai rượu cũng không xử lý được.”
Nhưng bọn người của Từ Tam vừa xoay lưng đi không lâu thì Hoắc Khiêm đã nôn sống nôn chết vào người Dục Uyển. Vì không có thời gian chuẩn bị trước, nên cô chỉ biết đứng yên nhắm mắt chịu đựng và từ từ thích nghi với mùi hôi thối trên người, vì nếu mở mắt ra thì người nôn tiếp theo sẽ là cô.
Sau khi nở nụ cười thật hạnh phúc, Hoắc Khiêm ngã phịch xuống giường.
Có lẽ là hiệu hứng Hoắc Phi mang lại đã ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng của Dục Uyển, suốt buổi tối cô không cảm thấy khó chịu bực tức chỉ một tâm trạng duy nhất là trống rỗng.
Với căn phòng tắm nhỏ hẹp, Dục Uyển đã ngâm mình trong bồn hơn tiếng đồng hồ, cảm giác vô vị cứ lan tràn, thời gian cứ trôi qua không điểm nhấn và làn nước lạnh lẽo trong đêm khuya kia cũng không ảnh hưởng đến quyết định sẽ bước ra khỏi bồn tắm của Dục Uyển.
“Choang…ng..!!”
Chính âm thanh này đã đánh thức cô dậy chỉ vài phút chộp mắt. Dục Uyển vội quấn khăn tắm chạy ra ngoài. Trên bàn nước chảy lên láng, và những mãnh sành vỡ nát dưới đất. Hoắc Khiêm đang đứng loạng choạng trên đất, cô lập tức chạy đến đỡ lấy hắn.
“Anh muốn uống nước? ngồi yên.” Cô đặt hắn về giường rồi chạy đi lấy nước.
Nhưng Dục Uyển vừa xoay lưng thì Hoắc Khiêm đã mạnh bạo kéo cô về. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đối diện nhìn hắn. Hơi men và mùi hương của hắn phảng phất trên chóp mũi, khoảng cách của họ thật gần gũi, hai cánh tay đang chống đỡ trên ngực Hoắc Khiêm, làm cô có thể cảm nhận được độ nóng của lòng ngực hắn.
“Dáng dấp cũng không tệ? so với người lần trước nhìn tốt hơn…con mắt nhìn người của Dì đã có tiến bộ.”
Không gian như ngừng chuyển, thời gian ngưng động. Dục Uyển hoàn toàn không thể lường trước câu hỏi này của Hoắc Khiêm, ánh mắt đó nhìn cô, khiến cô hoang mang vô cùng. Dục Uyển nghi ngờ Hoắc Khiêm đã hồi phục trí nhớ.
“Anh vừa nói gì?”
“Dì tôi bảo cô đến đây không phải vì chuyện này.”
Hoắc Khiêm xoay người đè Dục Uyển xuống giường, và giựt bung chiếc khăn tắm ném xuống đất.
“Bụp..p..!!”
Lúc này mới là sự ngưng động hoàn toàn, sau âm thanh xẹt điện của cầu giao thì mọi thứ đã chìm vào trong bóng tối. Dục Uyển cũng như người lạc vào mê cung hỗn độn không lối ra. Bình tĩnh suy nghĩ lại, rốt cuộc thì cô đang phải đối mặt với chuyện gì.
Hoắc Khiêm hồi phục lại trí nhớ chỉ bằng mấy chai rượu, có thể sao…nhưng tại sao hắn không nhận ra cô. Chuyện Lữ Trị cho hầu gái của Lữ gia đến phục vụ ba anh em họ Hoắc đã bắt đầu từ lúc họ thành niên. Vì không muốn anh em họ chọn bừa con gái không sạch sẽ bên ngoài, nên bà ta đã đích thân chọn cho họ. Nhưng chuyện đó đã chấm dứt trước sinh nhật mười bảy tuổi của họ.
Điều đó đồng nghĩa kí ức hiện tại của Hoắc Khiêm đang dừng lại trước năm mười bảy tuổi, lúc đó cô vẫn là một Hoắc Dục Uyển với khuôn mặt xấu xí, điều này có thể giải thích tại sao Hoắc Khiêm không nhận ra cô.
Trong khi Dục Uyển đang miên mang suy nghĩ, lấp đầy những thắc mắc bằng những mảnh ghép suy luận hợp logic, thì Hoắc Khiêm lại hành động một cách bản năng, điều làm hắn cảm thấy thoải mái nhất.
Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ của cô, cô cần phải xác thật lại, có phải hắn đã hoàn toàn hồi phục trí nhớ. Hay đây chỉ là một đoạn kí ức của quá khứ bất ngờ tái hiện một cách bản năng dưới tác dụng của rượu, giành cho kẻ say.
“Hoắc Khiêm! có phải anh…ưm..ưm..”
“Suỵt!”
Nhưng cô còn chưa nói xong đã bị chặn lại, không hề nho nhã lịch sự như vẻ ngoài, hắn dùng tay che hết cả mặt của Dục Uyển, đó là cách Hoắc Khiêm khiến cho phụ nữ không thích phải im miệng trên giường.
“Tôi và cô ngang hàng? Hoắc Khiêm…cô có tư cách gọi thẳng tên tôi sao?”
Bàn tay cố trụ trên mặt không phải là điều làm cho Dục Uyển khó chịu nhất, mà chính là hành động của cánh tay còn lại của hắn, thô bạo tách hai đùi của cô ra. Không chút vụng về, hắn thành thục một cách điêu luyện khi tìm lối vào. Cô rùn mình cảm nhận được cứng rắn của hắn đang chạm vào bên đùi mình.
Cơ thể Hoắc Khiêm đang nóng hừng hực, Dục Uyển lại như một tảng băng mát lạnh. Cơ thể mềm mại ngào ngạt hương khiến hắn u mê chỉ muốn xiết thật chặt, một cảm giác vừa lạ lẫm lại quen thuộc. Hương thơm này, cơ thể này…hắn chỉ muốn chôn sâu vào trong.
“Áh… áh..!!!”
“Chết tiệt! cô không phải xử nữ?”
Hoắc Khiêm cảm thấy có chút khó chịu, vì bắt đầu có hứng thú với mùi hương và cơ thể mềm mại này, thì lại phát hiện hắn lại không phải là người đầu tiên nếm mùi vị nó, sự mất mát đó khiến hắn xiết chặt lực ở tay hơn, khiến cho Dục Uyển càng trở nên khó thở.
“Dì tôi có biết chuyện này?”
Trong bóng tối mờ ảo, có có thể thoáng nhìn thấy nụ cười sáng bóng và khóe môi hơi cong lên của Hoắc Khiêm, một chút kinh miệt và chế giễu. Chuyện Hoắc Khiêm ám chỉ là Lữ Trị có biết người hầu gái nhà bà ta đưa đến, đã không còn thân trong sạch.
“Chắc là dì không biết rồi…bởi vì dì sẽ không đưa một thứ không sạch sẽ lên giường của tôi.”
“Ưa..ưa..!!!” Nếu cô có thể mở miệng, sẽ nói cho hắn biết lần đầu tiên của Hoắc Dục Uyển không phải bị ba anh em họ phá nát.
Sự bất mãn khiến cho hành động của hắn thêm hoang dại hơn, và hắn cũng không cần phải lịch thiệp với một người hầu gái dân đến tận miệng, thân thể lại không trong sạch. Luật động càng lúc càng mãnh liệt, hắn nâng hai chân của cô lên cao, kẹp chặt ở hông và đem nam căng to tướng đẩy thật sâu vào bên trong, mỗi lần hắn ra vào cô như kẻ chết đi sống lại.
“Áh…h…!!! Hoắc Khiêm…nhẹ…tôi..tôi đang…Áh..a..!!”
Một lần nữa Dục Uyển lại phạm sai lần phát ngôn, Hoắc Khiêm túm lấy tóc của cô
“Hoắc Khiêm…không phải một con ở như cô có thể gọi, gọi tôi là đại thiếu gia nghe rõ chưa?”
Thật ra Dục Uyển rất muốn nói cô đang mang thai, cô muốn hắn nhẹ với cô một chút vì con của cô có thể là của hắn. Nhưng nhìn vào những hành động “lịch thiệp” vừa rồi của hắn giành cho mình, Dục Uyển không dám mở miệng thừa nhận mình đang mang thai, vì không biết hắn sẽ thô bạo với cô thế nào.
“Đại thiếu gia! anh…anh…nhẹ một chút được không?”
“Tốt hơn rồi, tôi thích những phụ nữ biết nghe lời, đặc biệt là ở trên giường..nhớ kỹ.”
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, và hành động của hắn cũng thật đã dịu dàng hơn trước.
Hắn còn cúi xuống hôn vào môi cô, đó là điều làm Dục Uyển rất bất ngờ, nhẹ nhàng cắn lấy và mút từng cách môi một cách thật tinh tế, cách hắn trêu đùa lưỡi cô đã đủ giày vò cô đến kiệt sức, cảm giác muốn buông hết mọi thứ trên đời, được cùng hắn hoàn nguyện làm một.
Cả cách những ngón tay của hắn chạm vào cô cũng thật dịu kì, những ngón tay của hắn như đang tiêm chất độc vào người cô, những chỗ nó dừng lại đều mang đến cho cô khoái cảm sung sướng, âu yếm trước ngực, vuốt ve ơ eo, di chuyển sang bụng và xoa nắn bên dưới một cách chậm rãi, đó là cách mà hắn đang hành hạ cô.
“Ưm..m..!!!”
Cô chưa từng biết một Hoắc Khiêm đáng sợ như lúc này. Lúc nhẹ nhàng khiến cô sống dở chết dở, còn khi hắn mạnh bạo cũng làm người ta sống không yên.
“Trên người cô có mùi hương rất tuyệt, tôi rất thích.”
Càng chìm đắm trong mùi hương của Dục Uyển thì hắn lại càng sung sức hơn, luật động cũng mãnh liệt và cuồng bạo hơn. Và Dục Uyển càng khổ sở hơn.
“Áh…h..ah…..ah..!!! Hoắc…á không, đại thiếu gia…dừng lại..dừng lại..Áh…a…a.h..!!”
Vì đau suýt một lần nữa Dục Uyển đã gọi tên của Hoắc Khiêm, may cho cô là kịp thu lại.
Nhưng đã quá muộn, Hoắc Khiêm đã đắm chìm trong đam mê dục vọng, mùi hương đang lan tỏa và thân thể của Dục Uyển khiến hắn mê luyến, hoàn toàn không để ý đến lời nói cũng như cảm giác của cô lúc này, chỉ muốn đem bản thân vùi sâu bên trong ấm áp của cô.
Đây có lẽ sẽ là một đêm khó quên của Dục Uyển, nó mang đến cho cô rất nhiều cảm xúc, sợ hãi, sung sướng, khoái cảm, bấn loạn, cầu cứu…nhưng lại chẳng là gì với Hoắc Khiêm.
Sáng hôm sau thức dậy, hắn đã trở về bộ dạng ngây ngô mất trí nhớ như trước đây, mặt dù đã để lại bao nhiêu vết bầm xanh đỏ khắp người Dục Uyển.
Kí ức đêm qua không động lại chút nào.
——- hết chương 97——
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!