Giang Hồ Xảo Khách - Chương 9: Giảo ngôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Giang Hồ Xảo Khách


Chương 9: Giảo ngôn


Tùng Vĩ khởi đầu từ tòa Tổng đàn Võ lâm đi đến tửu điếm của lão Nhị điếm chủ. Các vị Chưởng môn nối gót theo sau chân y. Đi ngang qua một cửa hiệu tơ lụa, y dừng bước nhìn lại các vị Chưởng môn, nói :

– Các vị tiền bối… Các vị có cảm thấy gì không?

Quan Chí Hải hỏi :

– Tiểu tử muốn nói gì?

Tùng Vĩ chỉ vào y phục mình :

– Các vị không thấy ngượng sao, khi để cho vãn bối vận y phục này? Nó rách bươm trông còn tệ hơn một tiểu Cái bang thất cơ lỡ vận.

Y chặc lưỡi :

– Ái chà! Thất cơ lỡ vận mới đầu nhập vào Cái bang của Ngầu Nại tiền bối đây để kiếm cái ăn. Còn vãn bối tệ hơn một tiểu Cái bang thất cơ lỡ vận, xem chừng các vị chưởng bối không có ý cho Tùng Vĩ chút dung hình coi được mắt rồi. Thế thì lời của các vị làm sao Tùng Vĩ này tin được.

Chánh Giới đại sư lên tiếng :

– A di đà Phật. Tiểu thí chủ cần y phục mới thì cứ vào chọn lựa.

Tùng Vĩ ôm quyền xá Chánh Giới đại sư.

– Vãn bối vô cùng cảm kích tấm lòng hào phóng của cao tăng đại đức. A di đà Phật.

Nghe Tùng Vĩ niệm lại câu Phật hiệu sau khi nói dứt câu, chân diện Chánh Giới đại sư đỏ bừng vì thẹn.

Tùng Vĩ phủi bộ trang y đạo tỳ rách nát bởi bị khảo hình bước vào cửa hiệu. Gã chủ hiệu nhìn Tùng Vĩ e dè.

Y liền chỉ các vị Chưởng môn nhỏ giọng nói :

– Hiệu chủ yên tâm. Các vị trưởng bối kia muốn Tùng Vĩ thay đổi trang phục đẹp nhất để tiễn đưa họ đến gặp Trương tiền bối. Phàm người có chức có quyền thì sinh vẽ như thế mà.

Gã chủ hiệu nhìn ra các vị Chưởng môn.

Quan Chí Hải đưa mắt nhìn gã chủ hiệu gật đầu. Gã đổi ngay thái độ đối với Tùng Vĩ :

– Mời công tử… mời công tử…

Chắp tay sau lưng, Tùng Vĩ đi rảo qua khắp các quầy để trang phục. Gã hiệu chủ bước sau lưng Tùng Vĩ, chỉ hết bộ này đến bộ kia mà giải thích.

Gã lấy một bộ trang y nho sinh bằng gấm Hàn Châu, vuốt rồi nói :

– Nếu công tử vận bộ trang phục này đúng là trang nam tử hạng vương tôn công tử.

Tùng Vĩ hất mặt nói :

– Thế bộ này bao nhiêu?

Gã chủ hiệu giả lả cười nói :

– Bộ trang y này, Đổng Mộc chỉ lấy của công tử có ba lạng bạc thôi.

Tùng Vĩ hất mặt :

– Còn bộ nào mắc hơn không?

– Dạ, có chứ… có chứ…

Đổng Mộc mời Tùng Vĩ vào gian biệt phòng, chỉ dây treo trang phục treo trên vách được bọc cẩn thận.

– Những bộ này đều có giá trị trên hai mươi lạng. Chúng được dệt bằng gấm Tô Châu, chỉ có những bậc vương tôn công tử mới vận mà thôi. Ngay cả những bậc trung lưu cũng chẳng dám dùng đến, họa lắm chỉ lấy một bộ dùng trong những ngày trọng đại.

Tùng Vĩ gật đầu. Y nhìn Đổng Mộc nói :

– Hiệu chủ Đổng Mộc này! Nếu như tại hạ có những bộ trang phục này đem bán lại cho hiệu chủ, hiệu chủ thu vào bao nhiêu?

Đổng Mộc giả lả cười nói :

– Hậy! Làm gì công tử có mà bán cho Đổng Mộc. Thú thật với công tử, tại Hàm Đan, cửa hiệu của Đông Mộc duy nhất có bán gấm Tô Châu thôi, không có cửa hiệu thứ hai đâu. Nếu công tử có thì đúng là chuyện lạ đó.

Tùng Vĩ khoát tay :

– Hê! Nếu tại hạ có mới hay chứ.

Đổng Mộc ngần ngừ rồi nói :

– Nếu công tử có, bổn hiệu sẽ thu lại với giá mười lạng, nhưng phải giống như các bộ ở đây.

Tùng Vĩ buông bằng một giọng chắc nịch :

– Giống y chang.

Đổng Mộc tròn mắt, mở to hết cỡ với vẻ ngạc nhiên, ngờ nghệch nói :

– Giống y chang là sao?

Vỗ vai Đổng Mộc. Tôn giá từ tốn nói :

– Bổn thiếu gia mua tất cả những bộ trang phục ở đây rồi bán lại cho hiệu chủ, chỉ chừa lại một bộ thôi. Không giống là gì. Sau đó, hiệu chủ cứ thản nhiên ra ngoài tính ngân lượng với vị Quan đại hiệp.

Gã hiệu chủ Đổng Mộc sững sờ :

– Ơ…

Tùng Vĩ hất mặt nói :

– Hê! Hai người chúng ta cùng có lợi mà. Nếu Quan đại hiệp và những vị Chưởng môn kia thắc mắc thì cứ nói bổn thiếu gia mua hết tất cả y trang trong gian biệt phòng này. Được chứ? Xem như hiệu chủ gặp thần tài rồi đó.

Đổng Mộc toét miệng cười. Gã vừa cười vừa nói :

– Không ngờ cửa hiệu của Đổng Mộc gặp may như vậy.

Gã vừa nói, vừa chọn lấy một bộ đẹp nhất vừa vặn với khổ người của Tùng Vĩ.

– Thiếu gia vận bộ này coi.

Tùng Vĩ chìa tay :

– Bổn thiếu gia sẽ vận nói sau khi đã nhận lại số ngân lượng bán tất cả đồ ở đây cho hiệu chủ.

Lão giả lả cười :

– Được được…

Đổng Mộc quày quả bước ra khỏi biệt phòng đi lấy ngân phiếu, trong khi Tùng Vĩ thay đổi y phục. Y bước lại tấm gương đồng ngắm bóng mình. Thay đổi bộ gấm y, Tùng Vĩ trông khác hẳn. Y chẳng thể nào ngờ được trong gương lại chính là mình. Trong tấm gương đồng, Tùng Vĩ chẳng khác nào một vị vương tôn công tử, phong lưu đĩnh đạc, rất ra vẻ oai phong và đầy phong độ.

Gã hiệu chủ quay lại. Chính ngay gã cũng phải chặc lưỡi, tấm tắc khen.

– Đổng Mộc chưa từng thấy người nào mỹ tú như công tử.

– Hiệu chủ quá khen, nhưng tại hạ cần ngân phiếu hơn.

– Có ngay… có ngay.

Lão hiệu chủ đặt tờ ngân phiếu vào tay Tùng Vĩ rồi nói :

– Tờ ngân phiếu này có giá trị tới ba trăm lạng, đúng với ba mươi bộ y phục ở đây.

Tùng Vĩ gật đầu :

– Hiệu chủ thật là tốt. Cứ ra nói với họ là tại hạ mua tất cả và gởi lại cho hiệu chủ.

– Đổng Mộc sẽ làm theo lời công tử.

Hai người sánh vai bước ra ngoài cửa hiệu.

Quan Chí Hải hỏi :

– Bao nhiêu?

Đổng Mộc khúm núm nói :

– Dạ, vị chi tất cả là sáu trăm lạng.

Quan Chí Hải chau mày, trố mắt nhìn gã hiệu chủ :

– Sáu trăm lạng một bộ trang phục?

Gã hiệu chủ bối rối.

Tùng Vĩ giả lả nói :

– Số ngân lượng kia có đáng gì so với Quan đại hiệp. Chỉ tại vì vãn bối chọn một bộ mà lại xé đến ba mươi bộ nên mới có cái giá đó.

Chánh Giới đại sư chau mày, niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật. Sao tiểu thí chủ lại xé?

– Vãn bối có cố tật, hễ bộ trang phục nào không vừa ý là xé ngay… nên trước đây dưỡng mẫu chỉ cho vận toàn đồ giấy. Ngay cả bộ đạo tỳ duy nhất cũng bị người ta xé… Nhưng số ngân lượng kia có đáng gì với giá trị của Ngọc Chỉ thần châu.

Y giả lả nói tiếp :

– Các vị chưởng tôn ở đây đều là những nhân vật vang danh võ lâm, chẳng lẽ chi một số ngân lượng ít ỏi đó mà để cho Đổng Mộc hiệu chủ cho là những người keo kiệt.

Quan Chí Hải lườm Tùng Vĩ, nhẩm nói :

– Ngươi đúng là điên thật.

Tùng Vĩ chau mày :

– Nếu như các vị chưởng tôn không muốn thì tại hạ sẽ cởi bộ trang phục trả quách lại cho hiệu chủ.

Thiên Nhất đạo trưởng buột miệng hỏi :

– Trả lại thì ngươi bận gì?

Tùng Vĩ dang rộng hai tay :

– Chẳng bận gì cả.

Thiên Nhất đạo trưởng cáu gắt hỏi :

– Ngươi cởi truồng cởi trần rồi đi với bần đạo sao?

– Thì chắc vậy rồi…

Tùng Vĩ nói rồi toan cởi dây thắt lưng, nhưng Quan Chí Hải miễn cưỡng ngăn lại :

– Thôi thôi. Lão phu trả tiền. Miễn ngươi đưa chúng ta đến nơi đến chốn.

Vừa nói, Quan Chí Hải vừa rút ngân phiếu nhưng cũng chỉ được có bốn trăm lạng. Lão nói với Đổng Mộc :

– Lão phu gởi ngươi bốn trăm lạng, còn bao nhiêu cứ đến Tổng đàn Võ lâm, sẽ có người giao nốt cho ngươi.

Đổng Mộc lưỡng lự.

Chí Hải chau mày :

– Đổng hiệu chủ biết danh tiếng của Quan Chí Hải chứ?

Gã hiệu chủ Đổng Mộc ôm quyền :

– Dạ dạ… Tiểu nhân sẽ đích thân đến Tổng đàn Võ lâm gặp Quan đại hiệp.

Gã vừa nói dứt câu thì Tùng Vĩ bước trở vào trong quầy. Tất cả mọi người đều đanh mặt nhìn theo Tùng Vĩ. Thản nhiên lấy cây quạt trầm, Tùng Vĩ quay lại nói với Đổng Mộc :

– Đổng hiệu chủ tính luôn cả cây trầm phiến này nữa.

Y nói xong, chấp tay sau lưng, phe phẩy quạt bước ra ngoài.

Những vị trưởng tôn võ lâm chỉ còn nước lắc đầu nối gót theo sau Tùng Vĩ.

Đổng Mộc nhìn theo Tùng Vĩ nói lớn :

– Công tử! Khi nào cần thì cứ ghé qua cửa hiệu của Đổng Mộc nhé… Lúc nào cửa hiệu của Đổng Mộc cũng rộng cửa đón công tử.

Tùng Vĩ dừng bước quay lại, khoát tay :

– Khi nào cần, bổn thiếu gia sẽ ghé thăm hiệu chủ.

Rời cửa hiệu của Đổng Mộc, Tùng Vĩ đến thẳng tửu điếm của lão Nhị.

Thiên Nhất đạo trưởng cản bước của Tùng Vĩ :

– Tiểu tử giấu Ngọc Chỉ thần châu trong tửu điếm này à?

Phe phẩy chiếc quạt trầm, Tùng Vĩ nói :

– Nơi vãn bối cất Ngọc Chỉ thần châu phải đi lại từ đầu mới có thể nhớ ra được. Nếu không đi lại từ đầu, làm sao đến chỗ đó được. Đầu tiên, vãn bối đến tửu điếm của lão Nhị để ăn uống… gặp các vị trưởng bối đó.

Thiên Nhất đạo trưởng chau mày. Lão đạo sĩ Võ Đang miễn cưỡng nói :

– Thôi được.

Lão vừa nói vừa bước lách qua một bên.

Tùng Vĩ nhìn Thiên Nhất đạo trưởng :

– Phàm ngươi tu tiên thì phải thâm trầm, nhưng sao đạo trưởng nôn nóng quá.

– Bần đạo thấy ngươi quá dềnh dàng.

– Trong trường hợp của vãn bối, đạo trưởng cũng phải làm như vậy thôi. Dục tốc bất đạt mà.

Nói dứt câu, Tùng Vĩ đi thẳng vào tửu điếm của lão Nhị. Mọi người nối bước theo sau y.

Lão Nhị từ trong bước ra. Lão sững sờ nhìn Tùng Vĩ, nói :

– Tùng Vĩ! Lão Nhị ta không nhận ra ngươi nữa.

Vừa cười, Tùng Vĩ vừa nói :

– Trên đời này cái gì cũng có thể thay đổi hết. Hôm qua, Tùng Vĩ còn là một tiểu đạo tỳ, hôm nay đã có thể sánh bước cùng các vị trưởng môn võ lâm.

Y chỉ từng người nói :

– Đây là Quan đại hiệp với danh tiếng lẫy lừng. Còn đây là Chánh Giới đại sư, người đầu trọc lớn nhất trong Thiếu Lâm tự. Còn vị này là Thiên Nhất đạo trưởng… và sắp thành tiên nếu trút bỏ xác phàm. Người bên này là ăn mày chúa… gặp đâu ăn đó, tức Bang chủ Cái bang.

Nghe Tùng Vĩ giới thiệu mà mặt các vị trưởng tôn đỏ gay vì thẹn.

Lão Nhị ôm quyền xá :

– Tửu điếm của tiểu nhân hân hạnh đón các vị trưởng môn nhân của võ lâm.

Mọi người đồng buông tiếng thở dài, miễn cưỡng ôm quyền đáp lễ lão Nhị.

Tùng Vĩ lên tiếng nói tiếp :

– Nhị điếm chủ! Lần trước Tùng Vĩ gọi những món ăn gì nhỉ?

– Tiểu đệ gọi toàn là những thức ăn tuyệt hảo của tửu điếm.

– Thế thì hôm nay cứ thế mà làm.

– Tất nhiên rồi. Lão Nhị đây không ngờ tiểu đệ phát tài nhanh như vậy.

– Tùng Vĩ đã nói rồi. Trên đời này, tất cả đều có sự thay đổi.

Y nói xong, chợt xoa trán ra vẻ suy nghĩ gì đó, rồi hỏi lão Nhị :

– Lão Nhị này! Tùng Vĩ còn có tật gì nữa không nhỉ?

Lão Nhị bối rối :

– Ơ…

Tùng Vĩ hất mặt :

– Lần trước Tùng Vĩ có gọi thêm gì không?

Lão Nhị rối rít nói :

– Có có… Tiểu đệ lịnh cho lão Nhị nấu thêm phần bưng về cho bá mẫu.

– À…

Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói :

– Dưỡng mẫu của Tùng Vĩ đã chết rồi.

Lão Nhị cúi đầu nhìn xuống, lí nhí :

– Lão Nhị chia buồn với tiểu đệ.

Tùng Vĩ khoát tay :

– Không cần đâu. Tùng Vĩ chỉ làm phiền lão Nhị ca ca nấu cho một bữa ăn cho hai mươi người toàn là thức ăn ngon đem cúng cho dưỡng mẫu.

Chánh Giới đại sư niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật. Sao cũng một người mà phải nấu cho hai mươi người.

Nhìn Chánh Giới đại sư. Tùng Vĩ từ tốn nói :

– Hậy! Đại sư sao không thấu hiểu nhỉ. Phàm dưỡng mẫu của vãn bối mới viên tịch thì bị những oan hồn không ai cúng theo người. Nếu chỉ cúng cho một người thì những oan hồn kia giật hết, lấy gì cho người ăn. Thứ hai nữa, đã là bóng ma hư vô thì khác hẳn người thường chúng ta. Người thường thì có bao tử, nhưng còn dưỡng mẫu chắc không có bao tử, nên ắt phải ăn nhiều.

Ngầu Nại thở hắt ra một tiếng :

– Ngươi thấy ma chưa mà nói không có bao tử?

Tùng Vĩ nhướn mày nói :

– Không có bao tử thì chúng ta mới không thấy. Nếu có bao tử thì chúng ta đã thấy họ rồi.

Y khoát tay :

– Chẳng lẽ cúng cho một người chết oan mà các vị Chưởng môn cũng tiếc rẻ sao?

Ngầu Nại lườm Tùng Vĩ.

Y giả lả cười nhìn lại Quan Chí Hải, ôm quyền nói :

– Quan đại hiệp! Thiên hạ đều xưng tụng người là Thiên hạ đệ nhất hiệp, chẳng lẽ cúng cho một oan hồn cũng không được sao? Thế thì…

Quan Chí Hải khoát tay :

– Quan lão phu có nói gì đâu.

Tùng Vĩ nhìn lại lão Nhị :

– Rồi. Nhị lão ca ca cứ theo đó mà nấu, càng nhiều càng tốt. Ngân lượng thì cứ tính cả cho các vị Chưởng môn đây. Hê! Nhị lão ca ca đừng ngại. Các vị đây là những bậc trưởng tôn hẳn không để cho Nhị lão ca ca thiệt thòi đâu. Cứ làm cho ngon là được. Còn bây giờ thì dọn hết rượu trong tửu điếm ra.

Lão Nhị phấn khích nói :

– Ta hầu phục ngay…

Cốc Thừa Tự lên tiếng :

– A di đà Phật. Bần tăng không ăn mặn và uống rượu.

Tùng Vĩ mỉm cười nói với Chánh Giới đại sư :

– Đại sư đúng là bậc xuất gia thanh tịnh. Quá tốt!

Quay vào trong nói với lão Nhị điếm chủ, Tùng Vĩ vừa ra dấu :

– Lão Nhị ca ca dọn thêm một to nước lạnh và một ít miếng đậu hũ để đại sư Chánh Giới dùng bữa.

Nghe Tùng Vĩ nói, mặt Chánh Giới đại sư thẹn đỏ.

Thức ăn được dọn ra, Tùng Vĩ ung dung vừa ăn vừa uống, trong khi những vị Chưởng môn cứ ngồi đực ra nhìn gã.

Tùng Vĩ bưng chén rượu của mình đưa lên trước :

– Vãn bối mời các vị Chưởng môn.

Ngầu Nại miễn cưỡng nói :

– Bổn Cái bang không thể uống rượu mời của tiểu tử.

Tùng Vĩ nhướn mày :

– Tại sao vậy?

– Tiểu tử là người chưa thành danh, lại chẳng có tiếng tăm gì trong giới võ lâm… làm sao lão phu hạ thân phận uống rượu với ngươi.

– Thế ư?

Tùng Vĩ nói xong dốc chén rượu đổ vào miệng. Y đặt chén xuống mặt, gắp lấy miếng thịt vừa nhai vừa nói :

– Bang chủ Ngầu Nại không uống được rượu mời của vãn bối, nhưng lại có thể đi mua thức ăn và rượu cho vãn bối chứ?

Mặt Bang chủ Ngầu Nại đỏ ửng :

– Ngươi…

Tùng Vĩ khoát tay nói tiếp :

– Nếu vãn bối lập danh thì phải là Tam khoa Trạng Nguyên, chứ không lập danh ăn mày chúa như tiền bối đâu.

Mặt Ngầu Nại đã đỏ càng đỏ hơn. Lão đặt tay vào ngọn Đả Cẩu bổng.

Tùng Vĩ nhướn mày nói :

– Ngầu Nại bang chủ vãn bối chẳng may chết thật thì không biết lấy ai chỉ đường cho Bang chủ tìm đến nơi giấu báu vật đó.

Thở hắt ra một tiếng, Ngầu Nại gắt giọng nói :

– Ngôn phong của tiểu tử quá gian trá.

– Nhưng vẫn có thể ngâm được Kinh Thi và thơ của đại thi hào Thôi Hạo. Còn ngôn phong của Bang chủ là gì, phải chăng chỉ có mỗi một câu… “quý nhân phúc đức mong ban bố cho”.

Mọi người phá lên cười.

Bang chủ Cái bang Ngầu Nại biến sắc, đứng bật lên.

Thiên Nhất đạo trưởng vội lên tiếng nói với Ngầu Nại :

– Bang chủ đừng nóng. Đây là lúc chúng ta cần bỏ tiểu tiết để lo cho đại sự võ lâm. Vị tiểu tiết làm sao lo được truyện lớn.

Tùng Vĩ ôm quyền :

– Đạo trưởng nói rất đúng, vãn bối bái phục. Người xưa có câu: Vô độc bất trượng phu thì phải có độc tâm. Muốn trở thành trượng phu thì phải có độc tâm. Đạo trưởng dạy rất đúng.

Đến lượt chân diện Thiên Nhất đạo trưởng đanh lại. Lão buông tiếng thở dài từ tốn nói :

– Bần đạo theo cõi thiên tu thì sao có độc tâm được?

– Vậy vãn bối phải kình đạo trưởng một chén.

Miệng lưỡi của Tùng Vĩ khiến Thiên Nhất đạo trưởng phải e dè. Lão đâu muốn mình trở thành trò cười bởi ngôn phong của Cang Tùng Vĩ, buộc phải bưng chén giả lả nói :

– Bần đạo tiếp nhận sự kính trọng của tiểu tử.

– Đa tạ đạo trưởng.

Tùng Vĩ chìa chén đến trước mặt Quan Chí Hải và Hà Chinh.

– Nhị vị trưởng tôn cũng thưởng ứng chứ?

Hai người kia đành miễn cưỡng gật đầu bưng chén.

Tất cả mọi người cùng buộc phải cạn chén với Tùng Vĩ. Uống cạn chén rượu, Tùng Vĩ dựa lưng vào thành tựa, nhâm nhi ngâm thơ:

“Tử vi vương, mẫu vi lộ.

Chung nhật chung bạc mộ, Thường dữ Tử vi ngũ.

Tương la tam thiên lý, đường thủy sử các nhữ”

(Con làm vua, mẹ làm tù binh

Suốt ngày giã hoàng hôn, thường làm bạn với cái chết

Cách xa ba nghìn dặm, biết nhờ ai nói cùng người)

Thiên Nhất đạo trưởng chau mày buột miệng hỏi :

– Tiểu tử! Ngươi dụng bài Thung Ca của Cơ Thích phu nhân có ẩn ý gì?

Tùng Vĩ ôm quyền nói :

– Kiến văn uyên bác… Tri nhân tri kỷ… Nếu Ngầu Nại bang chủ không biết cả bài thơ phú vịnh Hoàng Hạc lâu của Thôi Hạo đại thi nhân thì đạo trưởng biết cả Thung Ca… Bái phục.

– Ta muốn biết ngươi đọc bài Thung Ca ám chỉ ai là mẹ, ai là con của ngươi chứ?

Tùng Vĩ giả lả. Y vừa cười vừa bưng rượu chuốc ra chén rồi nhìn Thiên Nhất đạo trưởng nói :

– Đạo trưởng muốn nghĩ sao cũng được. Ai hiểu Cơ Thích muốn gởi gắm gì trong đó thì cứ hiểu. Cơ Thích đâu có phiền trách người nào mà.

Thiên Nhất đạo trưởng lườm Tùng Vĩ, hừ nhạt một tiếng :

– Tiểu tử đừng có hàm hồ đó.

Đôi chân mày Tùng Vĩ nhíu lại, y nhìn chăm chăm Thiên Nhất đạo trưởng.

Thiên Nhất đạo trưởng sững mặt nhìn Tùng Vĩ.

– Bần đạo có gì mà ngươi nhìn?

– Đạo sĩ vừa là tri kỷ vừa không phải là tri kỷ.

– Ngươi nói vậy có ý gì?

Tùng Vĩ mỉm cười cầu tình rồi nói :

– Đạo trưởng chỉ thuộc Thung Ca của Cơ Thích phu nhân, mà chẳng hiểu được ý của bài Thung Ca đó.

Y nhăn mặt, ôm quyền từ tốn nói tiếp :

– Vãn bối mạn phép dùng hình tượng này mong đạo trưởng miễn thứ.

Thiên Nhất đạo trưởng nói :

– Cứ nói.

– Dạ… con vẹt.

Mặt Thiên Nhất đạo trưởng đỏ bừng vì vừa thẹn vừa giận. Được dịp trả đũa vị đạo sĩ đáng kính của phái Võ Đang, Bang chủ Cái bang Ngầu Nại cười vang động cả tửu điếm.

Nghe Ngầu Nại cười, Thiên Nhất đạo trưởng càng thêm giận dữ và thẹn thùng hơn. Thẹn quá nên lão buột miệng chửi Tùng Vĩ :

– Tiểu tử dám nói bổn đạo là con vẹt à?

Tùng Vĩ nhăn mặt, từ tốn nói :

– Vẹt trên tiên giới khác với vẹt ở hạ giới.

– Nhưng vẹt vẫn là vẹt.

– Dạ… Đó là ý của đạo trưởng chứ tuyệt nhiên vãn bối không dám xúc phạm. Chứ có mấy ai có được trở thành vẹt nơi tiên cảnh.

– Tiểu tử ngoa ngôn, xảo trá quá đỗi rồi.

– Đạo trưởng nói vậy là oan cho vãn bối quá.

Thiên Nhất đạo trưởng hừ nhạt một tiếng rồi ngậm miệng lại. Lão thừa biết mình càng đôi co với Tùng Vĩ chỉ chuốc lấy sự chế giễu ngạo mạn của y mà thôi.

Thiên Nhất đạo trưởng vuốt râu nhìn Tùng Vĩ nghĩ thầm: “Hẳn tiểu tử này biết y chẳng sống được bao lâu nữa, nên mở miệng nói càn cho hả cơn tức giận. Mặc xác gã, cứ để ngoài ngôn phong của y, khi nào lấy được Ngọc Chỉ thần châu thì tính sau cũng không muộn”.

Với ý niệm đó, Thiên Nhất đạo trưởng tự chuốc rượu vào chén uống.

Tùng Vĩ nhìn lão hậm hực, nhếch môi cười ruồi.

Y nghĩ thầm: “Những người này đại diện cho chính đạo ư? Chắc chắn võ lâm tới thời kỳ mạt vận rồi”.

Y vừa nghĩ vừa nhìn lại Quan Chí Hải.

Vừa chạm mắt với Tùng Vĩ, Quan Chí Hải quay mặt đi chỗ khác. Lão từ tốn nói :

– Tiểu tử! Chúng ta ăn nhanh rồi sớm lên đường. Hẳn bấy nhiêu thời gian cũng đủ cho Cang Tùng Vĩ nhớ lại nơi giấu Ngọc Chỉ thần châu.

Tùng Vĩ ôm quyền nói :

– Quan đại hiệp nói rất đúng. Vãn bối bắt đầu nhớ được rồi.

Quan Chí Hải buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Tùng Vĩ gọi lão điếm chủ :

– Lão Nhị ca ca, tính ngân lượng.

Lão Nhị hối hả bước ra, khúm núm rồi nói :

– Tiểu đệ! Vị chi tất cả là hai mươi lạng.

Tùng Vĩ chỉ Quan Chí Hải :

– Tôn giá tính luôn chứ?

Quan Chí Hải lúng túng. Y nói với lão Nhị :

– Quan mỗ không đem theo ngân lượng. Ngươi có thể đến Tổng đàn Võ lâm…

Tùng Vĩ khoát tay :

– Ái chà! Lần trước mua y trang của vãn bối cũng thiết khất đến Tổng đàn Võ lâm, giờ chỉ có hai mươi lượng cũng lại thiếu, hẹn đến Tổng đàn Võ lâm…

Y lắc đầu chặc lưỡi :

– Xem chừng cái Tổng đàn Võ lâm của Quan đại hiệp giống như kho bạc của triều đình vậy.

Quan Chí Hải cau mày vì thẹn mặt.

Tùng Vĩ mỉm cười nói :

– Quan đại hiệp có cần mượn ngân lượng của Tùng Vĩ không?

– Nếu như ngươi có… Quan lão phu nghĩ ngươi chỉ nói chứ không có đâu.

– Nếu Tùng Vĩ là tiểu Cái bang thì không có thật, nhưng lúc này vãn bối là bậc vương tôn công tử, tất phải có chứ… Nhưng tiền bối đừng có hẹn Tùng Vĩ đến Tổng đàn Võ lâm.

Quan Chí Hải miễn cưỡng đáp lời :

– Ở đây, ta không có ngân lượng đem theo.

Tùng Vĩ chỉ vào búi tóc mình :

– Búi tóc của vãn bối còn thiếu cây trâm cài. Nếu tiền bối… Quan đại hiệp không ngại… là Thiên hạ đệ nhất hiệp lại sợ mất một cây trâm cài tóc sao?

Quan Chí Hải lúng túng.

Tùng Vĩ vỗ vào vai Nhị điếm chủ :

– Nhị lão ca ca. Người biết buôn bán chắc không bán chịu cho ai, đúng không nào?

Lão Nhị vừa cười vừa gật đầu.

Quan Chí Hải thở hắt ra một tiếng, rồi rút cây trâm vàng trao cho Tùng Vĩ. Lão vừa trao cây trâm vừa nói :

– Cang công tử cẩn thận đó.

Tùng Vĩ khoát tay :

– Không không… Cây trâm của đại hiệp là báu vật, kẻ tầm thường như Tùng Vĩ đâu có dám giữ.

Y nói dứt câu đặt cây trâm vào tay lão Nhị điếm chủ :

– Nhị ca ca lấy cây trâm này giùm Quan đại hiệp. Nếu như cần dùng để xăm thịt gà thì xăm… Ái chà! Cây trâm búi tóc của Quan đại hiệp nhọn lắm đấy. Nhị ca ca phải cẩn thận mới được.

Mặt Quan Chí Hải đỏ rần.

Tùng Vĩ đứng lên, chắp tay sau lưng nói :

– Chúng ta đi được rồi.

Lời còn đọng trên môi thì Tùng Vĩ sải bước ra cửa. Mọi người lần lượt nối gót theo y. Trông các vị Chưởng môn danh tiếng của võ lâm chẳng khác nào đám gia nhân theo bước hầu Tùng Vĩ. Nhưng khốn nỗi người trong cuộc thì chẳng nhận ra được điều đó.

Tùng Vĩ đi trước, theo ngay sau lưng y là Quan Chí Hải và Hà Chinh, dưới một bộ là Ngầu Nại, sau cùng là Thiên Nhất đạo trưởng và Chánh Giới đại sư. Tùng Vĩ dẫn họ đi qua các nẻo đường Hàm Đan trấn. Tất nhiên cảnh tượng kỳ lạ đó thu hút khách bàng quang phải dõi mắt theo nhìn.

Hà Chinh quay sang Quan Chí Hải :

– Quan lão huynh! Cớ gì người ta nhìn theo chúng ta dữ vậy?

Nghe Hà Chinh nói, Tùng Vĩ quay lại. Y giả lả đáp lời :

– Cả một lúc xuất hiện những cao nhân trưởng bối của võ lâm, nên mọi người tò mò cũng đúng thôi.

Cốc Thừa Tự cau mày hỏi :

– Họ tò mò gì?

Tùng Vĩ chắc lưỡi, xoa trán :

– Ngay như vãn bối cũng phải tò mò nữa, chứ đừng nói gì là những kẻ bàng quang chẳng biết gì kia.

Ngầu Nại bước nhanh lên, nhập chung với Quan Chí Hải và Hà Chinh. Lão cáu gắt nói :

– Họ thấy chúng ta theo chân Tùng Vĩ tiểu tử.

Tùng Vĩ nhướn mày nhìn Ngầu Nại bang chủ :

– Bang chủ hiểu ra rồi đó. Bỗng dưng một tên tiểu đạo tỳ vô danh Cang Tùng Vĩ lại vận trang phục đĩnh đạc, đường hoàng như những vương tôn công tử, lại được các vị Chưởng môn theo hầu phía sau. Không chừng thiên hạ lại tưởng lầm Tùng Vĩ là thiên tử giả giạng di hành kinh lý. Thế sao chúng ta không đến nha môn một chuyến nhỉ?

Nghe Tùng Vĩ nói, chân diện các vị trưởng tôn sam sầm trông thật khó coi.

Quan Chí Hải gằn giọng nói :

– Tiểu tử! Ngươi đừng có hàm hồ.

Tùng Vĩ khoát tay :

– Ậy! Chỉ cần Quan đại hiệp suy nghĩ một chút thôi, sẽ hiểu ra ngay ánh mắt của họ. Nhưng các vị trưởng bối đừng khoác vẻ mặt khó coi kia, kẻo họ lại nghĩ chúng ta là bọn đầu trộm đuôi cướp đó.

Nghe Tùng Vĩ thốt câu này, mọi người nhăn mày đanh mặt.

Hà Chinh gằn giọng nói :

– Tiểu tử! Ngươi giữ mồm, giữ miệng một chút, kẻo hối không kịp đó.

Đến lượt Tùng Vĩ bắt chước những vị trưởng bối nhăn mày, nhăn mặt trông thật nực cười. Y khoát tay như đuổi ruồi, nhưng miệng thì nói :

– Vãn bối không hàm hồ nữa. Phàm lời thật khó nghe, nhưng kẻ nói ra lời thật là kẻ thật thà chân chính.

Y nói dứt câu phe phẩy quạt trầm, tiếp tục rảo bước đi, mặc nhiên những nét bất nhẫn của các vị trưởng tôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN