Tường Vi Xinh Đẹp
Chương 38
Cơm đặt trên bàn, mẹ đột nhiên hỏi, “Tường Vy, buổi chiều con đừng đi học, ngủ một lát, rồi mẹ đưa con đi thẩm mĩ viện làm tóc.”
Tôi đang ăn lại bị nghẹn, vẻ mặt khó xử, “Nhưng là…”
“Không nhưng nhị gì hết, mẹ nói đi là đi.” Mẹ đập bát cơm xuống bàn, kết luận.
Tôi khẽ thở dài một cái, buông ra bát đũa, có chút oán giận không biết làm sao. Rõ ràng là mình đi xem mắt, mẹ thế nào mà so với mình còn chờ mong hơn, cũng không để ý tâm tình con gái mình như thế nào.
…
Mọi ngày không có thói quen ngủ trưa, đột nhiên được nghỉ ngơi, làm cho tôi không ngủ được, nhìn đèn treo trên trần nha, suy nghĩ không mục đích.
Học trưởng, hắn mới có bạn gái. Tin này tựa như một con đỉa cứ bám riết lấy tôi, phiền cái thân.
Bạn gái của hắn tên là Nguyệt Kỳ. Con đỉa đột nhiên cắn, tôi bừng tỉnh, mới vừa rồi mình đang nghĩ cái gì a?
Trên đầu giường có con thỏ bông, này là lễ vật Vương Chiêu Quân đưa cho tôi.
Buổi tối sẽ cùng hắn gặp mặt. Né 3 năm, cuối cùng vẫn không tránh khỏi.
(đoạn trên thật tra trong bản convert ý là anh vừa đến đưa thỏ nghịch chị nhưng ta thấy hơi vô lý nên sửa)
Buồn rầu nhắm mắt, nhẹ nhàng thở một hơi. Chi bằng hết thảy ân oán đêm nay làm rõ đi!
..
Buổi tối 6 giờ tôi đứng do dự ở trước cửa nhà hàng, dưới chân như dính đinh, làm sao cũng không thể di chuyển, cúi đầu nhìn chân, cảm giác được một cơn gió nhẹ thổi vào mặt.
“A di hảo, cháu là Vương Chiêu Quân.” Âm thanh trầm thấp dễ nghe truyền vào lỗ tai, một đôi giày màu trắng đập vào mắt, nội tâm hơi run lên.
“Tường Vy.” Hắn đi đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói, “Em thật xinh đẹp.”
Đôi mắt tôi có điểm nở, không khỏi đem đầu cúi thật thấp, nội tâm 1 lần lại 1 lần nói: “Tường Vy, ngươi không phải hận hắn nghiến rưng nghiến lợi sao? Không phải muốn nguyền rủa chết hắn, không phải đã quyết định nói rõ ràng với hắn sao?”
Tôi chớp chớp mắt, cắn răng hung hăng ngẩng đầu, nhìn đến một đôi mắt aôn nhu nhìn mình, ở trước mặt tươi sáng mỉm cười. Hơi thất thần, bộ dạng hắn vẫn phong hoa tuyệt mĩ như vậy.
…
Hắn không đợi tôi hoàn hồn, kéo tay tôi hướng bên trong đi.
“Mẹ.” Tôi giãy dụa quay đầu, hướng cứu viện duy nhất gọi.
“Dì vừa rồi đã ra ngoài.” Hắn gắt gao nắm tay tôi,dùng sức kéo tôi đến ghế lô có đèn mờ mịt.
“Cậu…nơi này chỉ có hai chúng ta sao?”
“Ngoan, ngồi đây.” Hắn trước đem tôi ấn xuống sôfa. Rồi mới đi đến đối diện, tao nhã ngồi xuống.
“Tường Vy.” Một đôi mắt xinh đẹp giống như trước kia nhìn chằm chằm tôi, trong ánh mắt xẹt qua một mảng kinh diễm, rồi lại là dày đặc thống khổ, “Em thất ước.” Nửa ngày hắn âm u mở miệng.
“Em không có đến nơi chúng ta ước định khi lên đại học. Hơn nữa, em còn thay số di động, đổi số QQ (*y!h TQ), không liên hệ với anh, không theo anh gặp mặt, không cùng bạn bè cũ họp lớp, em…là trốn anh sao?”
Lời nói của hắn như một mũi tên sắc bén, chiếu vào tim tôi.
Tôi giống như con thỏ bị kích động nhảy dựng lên, giọng nói hơi cao,” Vậy thì sao? Cậu lừa tôi suốt 3 năm, chẳng lẽ tôi còn muốn mỗi ngày bị lừa gạt sao?”
Thanh âm của tôi run nhè nhẹ, “Bị gạt suốt 3 năm còn chưa đủ, chẳng nhẽ 4 năm đại học còn muốn tôi tự mình dâng lên cửa, bị cậu giỡn chơi sao?”
“Em nói cái gì? Anh đâu có lừa em chuyện gì.” Biểu tình bi thương hiện lên trên mặt hắn.
“Cậu là con trai, lại lừa tôi coi cậu là nữ, làm cho cậu thành bạn tốt của ôi suốt 3 năm… cậu ăn đậu hũ của tôi lâu như vậy, cậu không phải luôn cười tôi ngốc, tôi bị cậu xoay đến chóng mặt?” Có chút tự giễu mở miệng hỏi lại, tôi không nhìn hắn, cố gắng bình tĩnh tâm tình đang bị kích động.
“Anh chưa từng nói anh là nữ a..” Hắn hơi hơi kinh ngạc, “Tường Vy, chẳng lẽ em cho rằng anh là nữ?” Nụ cười hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn.
“Câm miệng.” Tôi thẹn quá quát.
Bàn tay tiếp xúc hầu kết nam tính, bộ ngực bằng phẳng, nhéo một cái.
“Tường Vy.” Hắn ôn nhu mở miệng, “Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nhất kiến chung tình…”
Tiếng chuông thanh thúy dễ nghe vang lên, ” Thật xin lỗi, tôi có điện thoại.” Tôi đứng dậy đến bên cửa sổ, ấn nút nghe máy.
“Tường Vy, là mình, đây là di động của Phượng Húc…ngô. Đi ra chỗ khác không cần quấy, ha..” Thanh âm khàn khàn, hơi hơi tiếng thở dốc truyền tới.
“Ân, là mình.” Gỉa vờ như không nghe thấy bọn họ đang làm cái gì.
“Phượng Húc…ha…để cho em nói, thứ 7 tuần sau viện của chúng ta…muốn…cùng khoa tin tổ chức tiệc tối hữu nghị…ngô…để cậu làm chủ trì.” Thanh âm đứt quãng nói.
“Vì cái gì? Mình có thuộc hội radio của trường đâu? Hơn nữa, mình đang đi thực tập.” Nhíu mày, tôi có chút bất mãn.
“Đây là…hội học sinh quyết định…nói…nếu bà không hài lòng…phải đi tìm…Bạch Kỳ…A…”Điện thoại của màng bị cắt đứt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!