Dâm Nữ - Chương 17: Vui quá hóa buồn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
261


Dâm Nữ


Chương 17: Vui quá hóa buồn


Nói trước là chương này dành tặng 1 bạn fan team thấy cũng đã gắn bó đã lâu với team, đó là bạn @blood_waltz, vốn team cũng chưa có ý định edit chương này nhưng nhờ bạn nên team đã gắng cho trót để edit ahihi <3 my love bạn <3

Edit & Beta: Su Bà Bà

Sau khi tan học, Lâm Hãn Vũ rốt cuộc cũng không nhịn được mà gọi Nguyễn Miên Miên lại: “Cậu chờ một chút, tôi có việc muốn nói.”

Nguyễn Miên Miên vừa nghe thì khuôn mặt nhỏ nhăn thành mặt mướp đắng, quả nhiên là Lâm Hãn Vũ muốn tới tìm cô gây phiền toái. Cô cũng không dám chạy mà chỉ có thể ngoan ngoãn “Ân” một tiếng, lưu lại ở trên chỗ ngồi.

Trong phòng học vẫn còn có mấy người chưa về hết tò mò nhìn qua, không biết Nguyễn Miên Miên đã làm gì chọc đến Lâm Hãn Vũ, dù sao thì không cần nghĩ cũng sẽ biết, kết quả của cô khẳng định là thực thảm. Có mấy người còn cố ý cọ tới cọ lui không chịu rời đi, muốn thỏa mãn lòng tò mò hiếu kì của bản thân nhưng lại bị ánh mắt hung ác của Lâm Hãn Vũ đảo qua: “Mấy người các cậu, có phải muốn tôi tự mình đưa các cậu ra ngoài hay không?”

“Đâu dám, đâu dám.” Vài người kia cười ngượng ngùng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng học.

Nhất định là đôi mắt của chủ nhiệm lớp xảy ra vấn đề, còn nói cái gì mà Lâm Hãn Vũ biến thành người tốt, nhưng hiện tại vừa thấy thì anh vẫn là tiểu bá vương danh tiếng hung ác lan xa kia mà thôi!

Chờ toàn bộ người trong phòng học rời khỏi, Lâm Hãn Vũ mới đen mặt đi đến trước mặt Nguyễn Miên Miên rồi hưng sư vấn tội.

“Đầu ngỗng ngốc, vì sao cậu lại hại tôi?”

Quả thực là tức chết anh, anh đã bao giờ chật vật như thế này đâu, tất cả là nhờ cô gái tên Nguyễn Miên Miên này ban tặng, lần này mặc kệ Nguyễn Miên Miên có nói như thế nào, anh cũng đều sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô!

Nguyễn Miên Miên sợ tới mức run lên, nhưng cũng may mắn là cô đã làm tốt chuẩn bị từ trước.

Giờ phút này, cô vội vàng véo một cái thật đau vào phần thịt trên cánh tay của mình, ngay tức khắc, nước mắt liền trào ra. “Không phải là tôi cố ý… Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi, chỉ là muốn giúp cậu…”

“Giúp tôi cái gì?” Lâm Hãn Vũ bị chọc giận đến mức hóa cười. “Giúp tôi mất mặt ở trước mặt cả lớp sao?”

Nguyễn Miên Miên vừa khóc vừa nói: “Tất cả mọi người đều cảm thấy cậu là một học sinh hư, không muốn để ý đến cậu, nhưng tôi biết cậu trên thực tế là một người tốt, tôi muốn giúp đỡ cậu, tôi muốn cho mọi người biết, cậu không phải là một người xấu, cậu cũng có thể chăm chỉ học tập thật tốt… Thế cho nên tôi liền dùng danh nghĩa của cậu để viết bản kiểm điểm kia, mấy thầy cô nếu biết tâm ý của cậu thì nhất định sẽ thích cậu…”

Ôi không, hôm nay đi học, tất cả giáo viên đều để ý đến anh, mấy môn học kế tiếp đều điểm tên của anh, sự “ưu ái” như vậy anh không thể chịu nổi.

“Aha, ý của cậu là tôi còn phải cảm ơn cậu? Tôi nói cho cậu biết nhé đầu ngỗng ngốc, hôm nay tôi nhất quyết sẽ không để yên cho cậu!”

Chẳng phải Lâm Hãn Vũ từng nói anh sẽ không đánh nữ sinh sao?

Nguyễn Miên Miên bất chấp tất cả, cô xông thẳng vào người Lâm Hãn Vũ rồi ôm lấy đùi anh, chặt chẽ buộc ở mặt trên giống như trang sức đeo trên chân.

“Tôi sai rồi, ahuhu….” Cô nhắm mắt lại không dám ngẩng đầu.

Lâm Hãn Vũ đại kinh thất sắc, anh cuống quít lùi lại phía sau: “Đầu ngỗng ngốc, cậu… Đồ bệnh tâm thần a! Mau buông tôi ra!”

“Không buông!” Nguyễn Miên Miên khóc đến rối tinh rối mù, thoạt nhìn trông rất ủy khuất: “Lỡ tôi buông rồi cậu liền đánh tôi thì sao…”

Cách lớp quần đồng phục hơi mỏng, anh có thể trực tiếp cảm nhận được thân thể mềm ấm của cô, anh chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kì một cô gái nào a, cả vành tai của Lâm Hãn Vũ đều đỏ bừng.

“Tôi nói muốn đánh cậu khi nào a?! Cậu mau… mau buông tay!”

Tiếng thở tức giận của Lâm Hãn Vũ làm Nguyễn Miên Miên càng thêm kiên định với quyết tâm không thể buông tay ra, cả người ôm càng chặt: “Không được… Trừ phi cậu nói cậu sẽ không đánh tôi…”

Sắc mặt của Lâm Hãn Vũ đỏ giống như nhỏ máu, một nửa là vì tức giận, còn một nửa là do phản ứng sinh lí, tại sao trên thế giới này lại có người vô sỉ đến như vậy cơ chứ!

Anh trừng mắt nhìn Nguyễn Miên Miên, nhưng lại không có cách nào mạnh tay với cô.

“Thôi được rồi, tôi sẽ không đánh cậu! Cậu mau buông tay đi!”

Nguyễn Miên Miên nghe vậy thì liền ngẩng đầu lên rồi trợn to cặp mắt mênh mông sương mù ngân ngấn nước kia: “Lời cậu nói là thật chứ?”

“Vô nghĩa!”

“Tôi đây liền buông a!” Nguyễn Miên Miên lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay ra, bởi vì mới vừa khóc nên mũi cô vẫn có hơi hồng hồng, nói cho hết lời thì nước mũi liền chảy ta, Nguyễn Miên Miên vội vàng theo bản năng chà lau mặt ở trên vải quần của Lâm Hãn Vũ.

Một màn này bị Lâm Hãn Vũ nhìn thấy không sót tý nào.

Thấy sắc mặt Lâm Hãn Vũ nhìn chằm chằm mình có chút không tốt, Nguyễn Miên Miên liền ngay lập tức cảnh giác nói: “Cậu định làm gì, đàn ông nói chuyện phải giữ lời, cậu chắc sẽ không đổi ý chứ?”

Lâm Hãn Vũ hơi chút co giật khóe miệng: “… Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Anh chỉ là đang đau lòng thay cho chiếc quần của mình.

“Vậy thì tốt, nói cho cậu biết a, tôi đã xin lỗi cậu rồi, ân oán giữa chúng ta coi như đã được xóa bỏ hết, sau này cậu không được tới tìm tôi để báo thù.”

“Tôi nói được thì nhất định sẽ làm được.”

Vứt ra những lời này xong, Lâm Hãn Vũ liền đen mặt rời khỏi. Chắc anh bị choáng váng nên mới lãng phí thời gian ở trên người Nguyễn Miên Miên, vẫn là nên nhanh chóng quay về nhà thay quần mới a, tưởng tượng đến cảnh trên vải quần của mình có dính thứ chất lỏng sáng lấp lánh nào đó thì Lâm Hãn Vũ liền sợ bản thân sẽ nhịn không được xúc động muốn quay trở lại phòng học hành hung Nguyễn Miên Miên.

Chẳng lẽ con gái bây giờ đều là như vậy sao? Hay là chỉ có mỗi một người kỳ quặc như Nguyễn Miên Miên?

Mà thôi kệ, anh vẫn nên cách xa loài sinh vật mang tên con gái này thôi a, đời này đều không nghĩ lại trêu chọc thêm cô gái nào nữa.

Còn Nguyễn Miên Miên, sau khi thoát khỏi nguy cơ, cô cực kỳ cao hứng.

Mặc kệ Lâm Hãn Vũ nghĩ như thế nào, tóm lại là bản thân không còn lo sẽ bị đánh nữa, thật tốt quá!

“Ký chủ, có phải cô đã quên mất một chuyện quan trọng rồi hay không?” Hệ thống sâu kín nhắc nhở.

“Chuyện gì?”

“Ký chủ, nhiệm vụ của cô đó a! Chỉ còn thời gian 2 ngày!”

Nguyễn Miên Miên sửng sốt, sau đó phát điên: “A a a a a sao cậu không chịu nói sớm!” Cô hiện tại khẳng định đã đắc tội Lâm Hãn Vũ a.

Vui quá hóa buồn, tới rồi đi đúng là nhanh như vậy.

Bà tác giả lặn đâu mấy tháng nay rồi ấy ahuhu =(( dâm nữ mới chỉ up đến chương 17, còn quyến rũ thì 170c, không biết bả đang vi vu nơi phương nào, chờ mòn cả dép rồi ahuhu =(( mà thôi, team Vũ cưa điểm danh ahaha <3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN