Trọng Sinh Thiên Kim Phúc Hắc: Cố Thiếu Xin Tự Trọng - Chương 30: Nhìn quen mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Trọng Sinh Thiên Kim Phúc Hắc: Cố Thiếu Xin Tự Trọng


Chương 30: Nhìn quen mắt



Chương 30: Nhìn quen mắt

Là người đại diện cho nhà họ Thẩm, bất luận là ở trong mắt mọi người cô có được Thẩm Duyên coi trọng hay không, nhưng mà ở bên ngoài, cô là đại diện cho nhà họ Thẩm, đại diện cho Thẩm Duyên tới đây, cho nên, người của nhà họ Tiết vô cùng coi trọng Thẩm Tích Chu.

Cho nên, khi Thẩm Tích Chu đi đến nhà lớn nhà họ Tiết, thì thấy Tiết Công đang ngồi trong phòng khách tráng lệ chờ cô.

Thẩm Tích Chu đứng ở cổng, nhìn vào bên trong.

Hết thảy mọi thứ đều không thay đổi, thật giống như cô vẫn còn là cô vẫn còn là cô con gái cao quý của nhà họ Tiết, thật giống như cô có thể xoay người nhào vào trong nhà, gọi Tiết Công là ông nội, ôm lấy cổ ông, nhổ ria mép của ông.

“Cô chủ nhỏ.” Thẩm Văn Sơn đứng ở sau, thấy cô bất động đứng đó, nhẹ giọng nhắc nhở một câu.

Thẩm Tích Chu lập tức tỉnh táo lại, đúng, cô đã không còn là Tiết Phạn, bây giờ cô là Thẩm Tích Chu, cô đến nhà họ Tiết không phải là để thăm người nhà, mà là đến để phúng viếng.

Ha ha, đây rốt cuộc là chuyện gì thế, trên thế gian này, có lẽ cũng chỉ có mình cô hiểu rõ được.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Tích Chu điều chỉnh lại tâm tình mình, chậm rãi đi đến phòng khách.

Không ít người đã tới nhà họ Tiết thăm hỏi, mặc dù phòng khách nhà họ Tiết rất lớn, thậm chí còn có thể dùng để mở tiệc, thế nhưng nhiều người chen chúc như vậy, vẫn lộ ra một chút chật chội.

Nhưng nhà họ Thẩm lại không giống nhà những người khác, cho nên, đương nhiên là sau khi đi vào phòng khách thì cô phát hiện ra, một người ăn mặc như một linh mục, chào hỏi với Thẩm Tích Chu: “Cô Thẩm.”

“Tôi đến thăm ông Tiết.” Trên mặt Thẩm Tích Chu nhàn nhạt khiêm tốn, gật đầu với người kia một cái.

“Ở chỗ này, mời cô Thẩm đi theo tôi.” Người kia lại khom người, tư thế đúng mực khiến người khác không thể bắt bẻ, trên tay anh ta đeo một đôi găng tay màu trắng, nhẹ nhàng đưa tay ra với Thẩm Tích Chu, bày ra tư thế mời.

Đột nhiên đôi mắt Thẩm Tích Chu híp lại, găng tay trắng……

Hình như cô đã từng gặp ở đâu đó, khi cô vẫn còn là Tiết Phạn, cô đã từng nhìn thấy ở chỗ nào nào.

Thế nhưng mà nhìn thấy ở chỗ nào nhỉ?

Thẩm Tích Chu chậm rãi đi theo người đàn ông kia đi vào nhà họ Tiết, chỉ có ánh mắt cô vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng người nọ, người này là người làm nhà họ Tiết sao? Làm sao cô lại không nhớ rõ nhà họ Tiết lại có một người như thế?

Không, không, không phải là trọng điểm, trọng điểm là, sao cô lại thấy người này quen mắt như vậy?

Người này, và cái găng tay trắng kia, cô đã từng nhìn thấy đâu chứ?

Mặc dù trong đầu đầu đang không ngừng suy nghĩ, thế nhưng trên mặt cô lại không thay đổi chút nào, đi theo người nọ vào nhà họ Tiết.

Thẩm Văn Sơn đi theo sau lưng cô, chăm chú nhìn cô lau mồ hôi lạnh một cái, mặc dù Thẩm Văn Sơn nói, người thừa kế nhà họ Thẩm là ai không quan trọng, người ông trung thành chỉ có một là Thẩm Duyên. Thế nhưng mà, bây giờ Thẩm Duyên lại rất coi trọng đứa cháu gái này, lần này để cho cô là đại diện cho mình, đương nhiên là ông cũng không hy vọng có chuyện gì xảy ra, khiến nhà họ Thẩm mất mặt.

Mặc dù biểu hiện gần đây của cô chủ nhỏ không tệ, nhưng mà biểu hiện của cô trong mười mấy năm kia lại khiến người ta cảm thấy vô cùng lo lắng, Thẩm Văn Sơn cũng không cho rằng trong thời gian ngắn như vậy cô lại thay đổi tốt hơn.

Trong lòng nghĩ như vậy, Thẩm Văn Sơn còn lo lắng hơn cả Thẩm Tích Chu

 ……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN