Cô Vợ Hung Dữ - Chương 50: Khiêu khích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Cô Vợ Hung Dữ


Chương 50: Khiêu khích


Trải qua lần giáo huấn này, các huấn luyện viên xung quanh nhìn thấy Nguyệt Nguyệt liền trốn ngay, cho dù cách rất xa cũng phải chạy nhanh. Bởi vậy chỉ cần là nơi Nguyệt Nguyệt xuất hiện, trên cơ bản có thể gọi là “Tiêu diệt vết tích vạn người”!

Có điều ngoại trừ học trò của cô.

Xét thấy lần trước biểu hiện của Nguyệt Nguyệt diệt toàn cuộc gần như trong giây lát, học trò của cô vốn không nghe lời hiện tại hết sức ngoan ngoãn trước mặt cô, không ai có gan mang ý tưởng không nghe lời trong đầu. Thế nên Nguyệt Nguyệt rất hài lòng.

Mà học trò của cô cũng rất hài lòng.

Tuy rằng Nguyệt Nguyệt vẫn giống như trước đây, không có việc gì lấy bọn họ ra luyện tập, so với phương pháp sấm vang chớp giật thu thập đám người kia, Nguyệt Nguyệt vẫn rất ôn hòa. Thậm chí gần như có thể nói là Nguyệt Nguyệt dịu dàng tàn phá bọn họ.

Nhưng cũng vì Nguyệt Nguyệt tàn phá, khiến tập thể học trò bức bối, vì thế để hả giận bọn họ luôn chạy xung quanh, làm gì nhỉ? Trút giận đó.

Bọn nhóc này bỏ chạy đến sân diễn tập lính đặc chủng bên cạnh, đánh hội đồng trút giận những lính đặc chủng kia. Ban đầu đám nhóc này làm sao có thể đánh lại lính đặc chủng giàu kinh nghiệm? Thế nhưng bọn họ có chỗ dựa vững chắc. Nguyệt Nguyệt ở đây, ai dám động tới bọn họ?

Bọn họ đánh bạn, các bạn có thể đánh trả, nhưng ai dám ra tay hung hãn? Ai dám làm bị thương một sợi tóc của bọn họ? Ai dám thật sự động tới bọn họ? Thế nên nhóm lính đặc chủng chỉ có thể nhẫn nhịn… Cho đến khi có một lần có người không nhịn được nữa thực sự ra tay nặng đánh trả. Kết quả chưa tới một lúc thì Nguyệt Nguyệt đã tới nơi.

Nếu Nguyệt Nguyệt đến đánh người dám đánh học trò cô thì thôi đi. Thế nhưng, cô sẽ không lấy lớn bắt nạt nhỏ mà trực tiếp tìm huấn luyện viên của bọn họ, để cô đánh một trận. Dù sao nuôi không dạy là không tròn nhiệm vụ. Vậy nên học trò không ngoan khẳng định là “lỗi” của huấn luyện viên.

Những vị huấn luyện viên kia đều kêu rên “Vì sao người bị thương luôn là mình?” Vì thế mỗi lần bị Nguyệt Nguyệt đánh, các huấn luyện viên đều lấy “đầu sỏ” dưới quyền mình hung hăng trút giận, luyện tập bọn họ nghiêm khắc. Lại là tiếng kêu than dậy trời đất…

Ngày tháng như vậy duy trì một khoảng thời gian, các huấn luyện viên không thể nhịn được nữa.

Thế là liên danh chống án.

Mà kết quả chờ đợi được lại là tàn khốc!

Chống án không bao lâu, phía trên phái người xuống giải quyết vấn đề. Bởi vậy trong lòng mọi người chứa đầy hy vọng. Người đến là sư trưởng quân khu Khúc Hướng Nam, nghe nói là sĩ quan công chính nghiêm minh, làm chuyện gì cũng rất công bằng. Thậm chí có một lần hình như có một vị sĩ quan cấp cao quân khu sau khi uống say ẩu đả, đánh bị thương một binh lính bình thường đến nỗi vào bệnh viện cũng do Khúc Hướng Nam ra mặt, anh bắt lấy vị sĩ quan cấp cao kia, đưa đi xử lý. Sau đó nghe nói trong quá trình có rất nhiều nhân vật lớn đưa ra vô số ám chỉ cho anh, thậm chí giáp mặt anh dàn xếp cũng không ít, thế nhưng anh vẫn chống lại tất cả, đưa vị kia vào trại tạm giam.

Vậy nên lần này cấp trên phái Khúc Hướng Nam xuống giải quyết vấn đề vẫn khiến bọn họ rất hài lòng.

Thế nhưng khi bọn họ vui mừng bôi đen Nguyệt Nguyệt một tràng, được rồi, là kể ra từng chuyện hung bạo của Nguyệt Nguyệt, sau đó chỉ thấy Khúc Hướng Nam mang vẻ tức tối hậm hực đi tới địa bàn của Nguyệt Nguyệt.

Bọn họ vốn muốn cùng đi qua, nhưng Khúc Hướng Nam lại nghiêm lệnh nói: “Tiếp tục huấn luyện!” Thế là bọn họ đều không yên lòng mà huấn luyện, chờ tin tốt của Khúc Hướng Nam, chờ anh làm chủ cho bọn họ, chờ đợi rửa sạch oan khiên.

Thế nhưng kết quả mà bọn họ mỏi mắt mong chờ chính là Khúc Hướng Nam nổi giận đùng đùng trở về, gọi ra những huấn luyện viên vừa tố cáo vào doanh địa, đánh một đám một trận. Cuối cùng anh còn nói —— ai dám trêu chọc Nguyệt Nguyệt, anh sẽ đánh chết người đó.

Hu hu hu… thói đời thay đổi mà…

Bởi vậy bắt đầu từ ngày đó, Nguyệt Nguyệt quả thật một tay che trời.

Cho đến khi có một ngày ông cụ phái Nguyệt Nguyệt tới làm huấn luyện đến nơi giải quyết. Bởi vì trong lúc ông cụ tới thị sát, bọn họ gần như dùng hết mọi từ ca ngợi có thể nghĩ ra, ở giữa còn lặp lại nhiều lần từ đã dùng. Khi nhắc tới thành quả huấn luyện của Nguyệt Nguyệt biểu hiện của học trò cô, từ hình dung như “tuổi trẻ đầy hứa hẹn”, “rường cột nước nhà”, “kỳ tài võ học” gần như mỗi câu xuất hiện mấy lần. Thật sự làm khó bọn họ phải nghẹn ra nhiều từ như vậy.

Thế là ông lão hài lòng, bàn tay vung lên cười tuyên bố “Huấn luyện chấm dứt!” Nhất thời toàn sân hoan hô. Những binh lính bình thường bị đám nhóc thuộc hạ của Nguyệt Nguyệt bắt nạt giận mà không dám nói lần này thật sự mừng muốn khóc. Thậm chí không so đo hiềm khích lúc trước mà tiến lên ôm đám nhóc này.

Trời cao đất rộng à, những tai họa này rốt cuộc sắp đi rồi.

Nguyệt Nguyệt cũng rất hài lòng, cô ở bên cạnh cười tủm tỉm. Hôm nay Tường Tử biết ông lão sẽ tới, anh cũng sớm đi cùng Nguyệt Nguyệt, chứng kiến thời khắc vui vẻ này.

Thế là nhóm Nguyệt Nguyệt kiêu hãnh rời khỏi trong sự hoan hô nhiệt tình của các quân binh.

Cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Nguyệt Nguyệt, đám nhóc sắp lên xe rời khỏi được Nguyệt Nguyệt ra hiệu, nước mắt vui mừng tiễn biệt với mọi người la lên nói: “Tạm biệt! Chúng tôi sẽ nhớ các anh.”

Thế là nhóm binh lính che giấu lương tâm trả lời: “Chúng tôi cũng sẽ nhớ các cậu.” Có trời biết, bọn họ hận không thể cho đám nhóc này lập tức biến mất.

Mà đám nhóc thấy các binh lính bình thường bị bọn họ bắt nạt luyến tiếc mình như vậy, bọn nhóc cũng cảm động, kiềm lòng không được cất cao giọng đáp lại: “Chúng tôi sẽ trở về.”

Nhất thời toàn sân lặng ngặt như tờ, giờ phải trả lời sao đây? Hu hu hu…sớm biết vậy không nói tiếp rồi, giờ phải làm sao? Lẽ nào lại trả lời “Hoan nghênh bất cứ lúc nào” ư? Bọn họ chẳng muốn gặp lại đám ôn thần này nữa.

Thế là bầu không khí trở nên bi tráng, người có phản ứng đầu tiên là huấn luyện viên đứng đầu hô to: “Tạm biệt!” Trực tiếp vượt qua vấn đề nan giải này. Chúng tôi không nghe thấy, chẳng nghe được gì cả. Đó là ảo giác, ảo giác thôi.

Đoàn người Nguyệt Nguyệt lên xe lẫm liệt đi khỏi. Còn những binh lính đưa tiễn đoàn người Nguyệt Nguyệt thì rốt cuộc không nhịn được toàn thể đều hoan hô, rốt cuộc thái bình rồi.

Đoàn người Nguyệt Nguyệt dưới sự dẫn dắt của ông lão đến khách sạn lớn nhất thành phố B, hôm nay coi như tổ chức tiệc mừng công cho Nguyệt Nguyệt. Tuy rằng cô không vào sinh ra tử làm chuyện gì lớn, nhưng mà công lao của cô cũng không thể xóa nhòa. Hiện tại các cấp trên cao cấp tương lai này dưới sự “giáo dục” của Nguyệt Nguyệt thật sự lột xác như có kỳ tích. Hình tượng “quần là áo lượt” hồi trước đã hoàn toàn tan biến, giờ coi như công đức viên mãn.

Cho nên mừng công là phải rồi.

Cơ mà ông lão cũng biết, mình là loại người không được lòng người cho lắm, thế là bao trọn phòng riêng, thanh toán tiền, rồi khích lệ tượng trưng một phen, sau đó lấy cớ có việc rời khỏi buổi tiệc.

Thế nên giờ đây chính là thiên hạ của đám nhóc.

Có điều còn phải được Nguyệt Nguyệt cho phép.

Lại là Quan Dương được mọi người đề cử, nơm nớp lo sợ hỏi Nguyệt Nguyệt: “Huấn luyện viên, hôm nay bọn em có thể chơi tới bến không?”

Nguyệt Nguyệt gật đầu, trả lời: “Hôm nay tùy các cậu chơi, muốn thế nào cũng được.”

Nhất thời mọi người bắt đầu hoan hô. Giờ đã có lời nói của Nguyệt Nguyệt, giống như được uống thuốc an thần vậy.

Tuy nhiên vẫn còn hơi lo lắng, thế là Quan Dương lại bị giao cho “trọng trách” —— kính rượu!

Quan Dương trưng ra khuôn mặt đau khổ, sợ hãi rụt rè từ trên bàn cầm lấy một ly rượu nhỏ, rót đầy rượu Mao Đài, nói lắp bắp với Nguyệt Nguyệt: “Huấn…huấn luyện viên…em kính…kính chị một ly…”

Sau đó Nguyệt Nguyệt còn chưa nói gì, ánh mắt lạnh lùng của Tường Tử lướt qua, ánh mắt tựa nhát dao bay qua, khiến Quan Dương có cảm giác bị ngũ mã phân thây. Cậu ta nuốt nước bọt, run rẩy bổ sung: “Chị uống đồ uống là được rồi.” Câu này cuối cùng không nói lắp. Cùng lúc đó, Quan Dương vừa vội nói, vừa lấy đồ uống rót đầy nước trái cây đưa tới trước mặt Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt nghe Quan Dương nói vậy, cô bất giác nhíu mày, nhìn thấy động tác cậu ta lại thấy khó chịu. Thế là cô vỗ một cái lên bàn, tiếp theo đứng lên, trợn mắt nhìn cậu ta, cô không vui nói: “Không được.”

Nhất thời mọi người đều kéo áo nuốt nước bọt, ở trong lòng mặc niệm cho Quan Dương một lần. Dù sao chọc tới Nguyệt Nguyệt, cậu ta xong rồi.

Hy vọng cậu ta có thể để lại toàn thây, A-men.

Mọi người đều cầu nguyện.

Quan Dương thấy tình huống như vậy, lập tức muốn nhận sai, xin Nguyệt Nguyệt tha thứ, nhưng cô đã cất tiếng: “Khinh thường tôi phải không? Bảo tôi uống nước trái cây à? Hừ! Uống rượu!”

Sau đó Quan Dương vốn chuẩn bị sẵn sàng, đang định nhắm mắt chịu sự hành hung của Nguyệt Nguyệt, cô lại không trách cậu ta? Thật là kỳ tích mà. Quan Dương cảm thấy hạnh phúc tràn đầy trong lòng khó nói nên lời. Cậu ta bất chấp mọi thứ, vội vàng dùng hai tay run rẩy rót ly rượu cho Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt vẫn không hài lòng, cô giành lấy chai rượu trên tay Quan Dương, rồi mở nắp ra, trừng mắt nhìn cậu ta nói: “Rót rượu trong ly làm gì?”

Quan Dương ngớ ra hỏi: “Vậy rót vào đâu ạ?”

“Cái này.” Nguyệt Nguyệt trực tiếp tự làm, rót rượu vào trong cái bát rỗng trước mặt, sau đó hết sức khí phách nói, “Dùng ly tính là gì? Muốn uống phải dùng bát.”

Thế là mọi người đều sửng sốt.

Bà cô của tôi ơi, đó không phải là rượu nếp, rượu đỏ có nồng độ thấp. Đó là rượu đế đó. Bạn thấy người nào dùng bát uống rượu đế chưa?

Tuy nhiên, không thể lay chuyển được Nguyệt Nguyệt, Quan Dương chỉ đành nghe lời làm theo, rót đầy rượu trong bát, thấp thỏm giơ bát lên, cung kính hướng về phía Nguyệt Nguyệt nói: “Huấn luyện viên, em kính chị!” Cậu ta đang định không đếm xỉa gì hết, nhắm mắt lại uống một ngụm lớn.

Nguyệt Nguyệt đã đầy khí phách giơ bát lên, uống một hơi hết bát rượu, sau đó cô đặt cái bát lên bàn vang một tiếng, lớn tiếng nói: “Được lắm.”

Quan Dương cầm bát, có phần khóc không ra nước mắt.

Hu hu hu, cũng không thể uống vậy chứ.

Thế nhưng cậu ta bất cẩn liếc thấy ánh mắt Tường Tử gần như muốn chém cậu ta, cậu ta phải nhận mệnh.

Nếu cậu ta không dám uống, Tường Tử sẽ chỉnh chết cậu ta. Đầu tiên là do cậu ta đốt lửa, khiến Nguyệt Nguyệt uống rượu, vả lại còn là rượu đế, thậm chí vừa uống là cả bát.

Nếu cậu ta dám giở trò quỷ, muốn chơi xấu, Tường Tử sẽ chẳng do dự lột da cậu ta.

Quan Dương bèn một tay bóp mũi, một tay cầm bát, nhắm hai mắt lại, tỏ vẻ bất cứ giá nào liều mạng uống vào. Vừa nuốt xuống ngụm đầu tiên, cảm giác như lửa đốt từ cổ họng tràn tới dạ dày, phản ứng trực tiếp nhất chính là khóe mắt Quan Dương bất giác lưu lại giọt nước mắt. Đó là máu mắt của cậu ta, thật sự rất khổ cực.

Hu hu hu… sặc chết người ta rồi.

Sau đó Quan Dương uống xong, cũng bắt chước Nguyệt Nguyệt đặt bát thật mạnh xuống bàn.

Nguyệt Nguyệt thấy vậy đang muốn khen ngợi Quan Dương thì đã thấy cậu ta như bùn nhão ngã phịch xuống đất.

Xem tư thế này, nhất thời không đứng nổi.

Quả nhiên, bất cứ lúc nào cũng không thể khiêu khích Nguyệt Nguyệt.

Bằng không chẳng có kết cục tốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN