Hệ Thống Sủng Phi
Chương 7
Vị Hoàng Hậu này cố tình hay vô ý? Nếu nói là cố tình, bản thân nàng chỉ
là một Tiểu Chủ trắc bát phẩm, làm thế nào khiến nàng ta chú ý như vậy?
Nhưng nếu vô tình… Thân là Hoàng Hậu, không thể nào không biết hành động vừa rồi của nàng ta sẽ mang tới cho nàng bao nhiêu ánh mắt tò mò cùng
phiền phức.
Yến An Quân kéo ánh mắt dính trên người Hoàng Hậu về mới lơ đãng thấy Đoan
Mộc Quân đang dùng ánh mắt đầy đố kị nhìn nàng, nàng nghĩ đại khái vị
công chúa này cảm thấy Hoàng Hậu nói chuyện với nàng mà không nói với
nàng ta là nặng bên này nhẹ bên kia… Thế nhưng, thân ái à, lẽ nào dấm
chua của Hoàng Hậu ngươi cũng muốn ăn? Thật ra nếu có thể, nàng rất muốn nhường cơ hội vạn người để ý này cho Đoan Mộc Quân!
[Tinh! Lần đầu xuất hiện thu hoạch hai mươi ánh mắt thù hận, nhận được điểm mị lực có thể phân phối +20]
Nghe tiếng hệ thống thông báo, Yến An Quân bỗng phát hiện, người như nàng,
cho dù bị ánh mắt thù hận nhìn một cái cũng là một loại ông trời ban ân!
Cũng may, nàng chỉ là một Tiểu Chủ.
Cũng may, hai người hai bên trái phải nàng càng khiến người ta chú ý, một
người đẹp cực kỳ, một người đêm qua được thánh sủng. Vì vậy chủ đề ném
tới bên cạnh nàng như một đám đạn pháo, nàng cúi đầu, ăn trà bánh. Các
chị em, chỉ cần trâu bò đánh nhau không giết chết ruồi muỗi nàng, mấy
người thích nói gì thì nói.
Đầu tiên là bộ trang phục đỏ của Đoan Mộc Quân. Bộ váy áo của nàng ta quả
thật quá chói mắt, Đoan Mộc Quân bị nói xanh cả mặt. Dù sao màu đỏ tươi
không phải để người có vị phân thấp mặc, đúng là quá phận. Có điều lần
này làm khó dễ màu sắc trang phục chỉ là mấy nhân vật nhỏ, mấy vị đầu to thật sự lại không nhiều lời với cách ăn mặc của Đoan Mộc Quân, ngược
lại cảm thấy cực kỳ hứng thú với thân phận Đại Cật của nàng ta.
“Thần thiếp nghe nói Đại Cật là một nơi rất đẹp, chắc hẳn Đoan Mộc muội muội
rất quen thuộc với danh thắng Đại Cật, sao không kể cho các tỷ muội
chúng ta cùng Thái Hậu nương nương nghe xem?” An Tu Nghi chính tam phẩm
ăn một miếng bánh ngọt, ánh mắt xoay chuyển liền tìm đề tài hướng về
phía Đoan Mộc Quân, loại chuyện sát muối lên vết thương của người khác
này đám cung phi vô cùng thành thạo.
“Đại Cật vừa bị diệt, vị tỷ tỷ này, ngươi hỏi ta lời này là có ý gì?” Đoan
Mộc Quân lạnh giọng nói. Đối với chuyện Đại Cật diệt vong, nàng căm hận
hơn ai hết, nay bản thân không có thân phận không có bối cảnh làm thế
nào luôn nắm chặt nam nhân kia? Nếu lúc này nàng vẫn là Công Chúa Đại
Cật, Tu Nghi, tứ phi gì đấy thân phận đều không thể so với nàng!
An Tu Nghi quả thật rắc muối lên vết thương của Đoan Mộc Quân, tuy không
giống với dự tính ban đầu, nhưng kết quả là như nhau. An Tu Nghi cho
rằng vị Đoan Mộc Công Chúa này không đành lòng nhắc đến quốc gia của
mình, lại không ngờ Đoan Mộc Quân chỉ vì phía sau không có bối cảnh mới
thấy khó mở miệng, Đoan Mộc Quân cảm thấy bị người ta làm mất mặt.
“Đoan Mộc muội muội chớ giận, hôm nay tất cả mọi người ở đây, vốn nên vui vẻ, chúng ta đều hầu hạ Hoàng Thượng, các tỷ muội cũng cần thân mật một
chút, không nên vướng mắc trong lòng vì một chuyện nhỏ như thế.” Tiếu
Thục Phi lau nước trà bên môi, chậm rãi nói.
Lời này nghe vẻ có ý tốt nhưng tinh tế nghĩ kỹ mới thấy là nói Đoan Mộc
Quân không hiểu đại thế, vì một chút chuyện nhỏ mà toan tính chi li.
Đoan Mộc Quân tuy đầu óc thiếu sót lại không ngu. Suy đi tính lại, sắc
mặt nàng chuyển sang tái mét, viền mắt đỏ ửng, hơi giơ cằm cao lên,
người ngoài nhìn vào tưởng toàn thân cao ngạo.
Tốp người này diễn trò hãi, Yến An Quân ở bên vừa quan tâm tình hình chiến
đấu vừa ra sức ăn bánh ngọt, cho đến khi một viên bánh ngọt cuối cùng
trên đĩa bị nhét vào miệng nàng.
Nàng phẩy phẩy quạt tròn, cầm chén trà lên uống một ngụm, giờ mới nuốt toàn
bộ bánh ngọt trong miệng xuống, nàng kéo tay áo Lộc Nhi phía sau hỏi
nhỏ: “Bánh ngọt này gọi là gì? Rất ngon.”
“Tiểu Chủ, đây là bánh tuyết trà vân, chỉ ở chỗ Hoàng Thượng cùng Thái Hậu
mới có, thật ra nếu không phải ngày đặc biệt, bình thường các Tiểu Chủ
sẽ không ăn được.” Lộc Nhị biết rõ như lòng bàn tay loại bánh ngọt bị
dán nhãn “chỉ được nhìn xa không được ăn” này.
[Tinh! Độ thiện cảm của nhân vật mục tiêu tăng thêm hai điểm, độ thiện cảm của nhân vật mục tiêu sửa thành chín điểm. Thưởng điểm mị lực có thể phân
phối +2. Đánh giá hữu nghị: ↖(^w^)↗ Chúc mừng được nhân vật mục tiêu nhìn trộm, bạn đã sơ bộ khơi mào hứng thú của Hoàng Đế, tiếp tục cố lên nha!]
“Nhân vật mục tiêu” nghe vẻ là danh từ chuyên dùng của một vị Hoàng Đế nào
đó… Yến An Quân khóe mắt nhếch lên, lén lút liếc ra ngoài cửa, quả nhiên thấy có một đoạn góc áo màu hoàng kim.
Không biết vì sao, vừa thấy người này trong lòng nàng liền hoàn toàn bình tĩnh rồi.
…
Đàn phụ nữ ríu rít nhằm vào Đoan Mộc Công Chúa, Thái Hậu ở phía trên mỉm
cười không nói một lời, sắc mặt Đoan Mộc Quân đã tái mét, cho đến khi
ngoài cửa điện đột nhiên vang lên tiếng thỉnh an khấu kiến Hoàng Thượng.
“Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng.”
Thiệu Tuyên Đế vẻ mặt bình thản liếc qua một phòng nữ nhân của mình, thản nhiên nói: “Đều dậy đi.”
Yến An Quân rất tò mò vị Hoàng Thượng Cao Thú này nhìn thấy nhiều phụ nữ
của mình như vậy rốt cuộc có biểu cảm gì, không ngờ vừa nhấc đầu lên đã
chạm phải một tầm mắt sáng quắc.
Con mẹ nó! Hoàng Thượng ngươi không nhìn cả phòng quốc sắc thiên hương,
nhìn chằm chằm vào ta là muốn gây chuyện chắc? Loại ánh mắt rất thèm
khát này thật sự dọa chết người đấy biết không…
Vì vậy… Nàng nheo mắt lại tiếp tục chọi mắt với hắn! Thật ra loại thói
quen này bắt nguồn từ một trò đùa ở hiện đại của nàng, ánh mắt hai người nhìn nhau, ai cười trước người đấy thua. Bởi vậy có thể thấy được, nàng không sợ nhất là chọi mắt, vì bất kể ánh mắt của ngươi là nghiêm túc,
dụ dỗ, sắc bén hay quyến luyến, với nàng mà nói đều là mây bay.
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Đoan Mộc Quân giả vờ thản nhiên sửa sang dung nhan, thân là một cô công chúa thận trọng, nàng cố gắng thể hiện sự lạnh lùng của mình, có điều màu
hồng trên mặt lại hoàn toàn bán đứng nàng.
Thiệu Tuyên Đế thu hồi ánh mắt đối diện với Yến An Quân, sải bước đi qua không liếc nàng lấy một cái.
“Nhi tử thỉnh an mẫu hậu.” Đế Vương trẻ tuổi đẹp trai cung kính khom người
với Thái Hậu ở ghế trên, trong mắt Từ Phúc Thái Hậu hiện lên một tia
ngạo mạn cùng hưởng thụ.
Bàn tay mang theo bảo vệ mống đỡ hờ một cái, ánh mắt làm bộ ôn hòa thoáng
nhìn: “Hoàng Đế thường xuyên đến thăm ai gia là tốt rồi, không cần hành
lễ.”
“Lễ không thể bỏ.” Thiệu Tuyên Đế thản nhiên nói.
Yến An Quân sờ cằm, luôn cảm thấy cách giao tiếp của Hoàng Đế cùng vị mẫu
hậu này của hắn có chút kỳ quái, giống như không phải mẹ con, trong mắt
Thái Hậu không có sự từ ái với con cháu, Hoàng Đế cũng không tôn kính là bao, giống như mọi người đều đang tô vẽ mặt ngoài thôi.
Người trong hoàng cung ngày ngày phải dùng mặt nạ giả tạo sống qua ngày, nhất định là sống rất mệt.
“Hôm nay Hoàng Đế khó được tới một lần, chi bằng ở lại dùng bữa cơm với ai gia đi.”
Từ Phúc Thái Hậu vội vàng gọi cung nữ thêm đôi đũa, Thiệu Tuyên Đế bước
tới ngồi xuống bên cạnh Từ Phúc Thái Hậu: “Nhi tử đã dùng bữa sáng, ngồi một chút liền về, Tĩnh Nghiên người dùng bữa với mẫu hậu đi.”
“Vâng, Hoàng Thượng.” Hoàng Hậu cúi người, nhìn thoáng qua phía bên này. Yến
An Quân cảm giác Hoàng Hậu nhất định không nhìn Đoan Mộc Quân, mà là
nàng, đây không phải vì nàng tự làm hài lòng bản thân, mà là một loại
trực giác phái nữ.
Nàng nhìn chằm chằm cái bàn trước mặt, thấy tiếc nuối, bánh tuyết trà vân hết rồi, không còn để ăn nữa…
Thiệu Tuyên Đế không biết nên khóc hay nên cười nhìn biểu cảm của tiểu nữ
nhân ngồi bên dưới, bỗng có cảm giác trong nhà đang nuôi thú cưng, hắn
nhìn đĩa bánh ngọt trên bàn, đưa cho cận thị bên cạnh thì thầm một lúc.
Cũng may lúc này Từ Phúc Thái Hậu đang nói chuyện, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Thái Hậu, chỉ rất ít người nhìn chằm chằm vào Thiệu Tuyên Đế. Về phần số ngươi chú ý tới động tác của nội thị lại càng ít, vì vậy
hành động này chỉ ba người thấy rõ ràng – Hoàng Thượng ban cho nàng một
đĩa bánh ngọt.
Yến An Tâm hết hồn nhận đĩa bánh tuyết trà vân này, da đầu tê tê vùi đầu ăn mà miệng đắng ngắt, cũng may bánh có vị nàng thích, dù vẻ mặt đau khổ
nhưng ăn vẫn ngon, thế mới bớt chút cảm giác hoảng hốt trong lòng.
Hoàng Thượng… lên cơn động kinh à?
Dùng đồ ăn sáng ở chỗ Thái Hậu xong, Yến An Quân cùng một đàn Tiểu Chủ bước
ra cửa, đặc biệt cảm thấy được trả tự do. Có điều giao mùa xuân hạ khí
trời nóng bức, nàng quyết định làm tổ trong Tú Ngọc Cung nhà mình không
ra ngoài.
Nàng nghĩ kỹ rồi, cho dù hệ thống quân giận nàng không cố gắng nàng cũng sẽ
không lắc lư trước mắt Hoàng Thượng, hứng nắng làm việc dù sao rất bức
bối, đến lúc đó hiệu suất không đảm bảo, cùng lắm thì… đến mùa đông lại
hành động đi.
Nàng dẫn Lộc Nhi bước nhanh trở về Tú Ngọc Cung, một đám công công, cung nữ
đứng ngoài cửa cung, nàng tò mò nhìn hai cái, những người này đang làm
gì?
“Yến Tiểu Chủ ~” Công công áo xanh trẻ tuổi dẫn đầu vừa nhìn thấy nàng hai
mắt liền phát sáng như bóng đèn, giơ tay lên như mèo chiêu tài: “Yến
Tiểu Chủ, xin dừng bước…”
Nàng dừng chân, nghi hoặc nhìn hắn.
Có danh hiệu Tiểu Chủ rất nhiều, người là Yến Tiểu Chủ trong cung này đại khái chỉ có mình nàng.
“Vị công công này xưng hô thế nào?” Nàng nhíu mày, nhìn vị công công áo lam miệng sắp nhếch đến mang tai, bỗng có dự cảm không hay ho.
“Nô tài là Tiểu An Tử bên cạnh Hoàng Thượng, đại hỉ rồi! Yến Tiểu Chủ,
Hoàng Thượng chỉ tên muốn ngài tối nay thị tẩm, nhìn xem, nô tài dẫn
người tới hầu hạ, lúc này ngài hãy đi… chuẩn bị, chuẩn bị chứ?”
“Đa tạ công công.” Lộc Nhi nhìn còn có vẻ hưng phấn hơn cả nàng, vội vàng
nhét bạc vào tay An công công, An công công cũng tủm tỉm cười nhận lấy.
Đây không phải nhận hối lộ, mà là truyền thống trong cung trước giờ, An
công công thân là người bên cạnh Hoàng Thượng đương nhiên có thói quen
nhận bạc thưởng.
Lộc Nhi vui ra mặt kéo nàng quay về tẩm cung, phía sau theo một chuỗi người dài thật dài.
Đã từng dùng vô số đêm nghiên cứu đĩa AV giáo dục quốc tế, đã từng vô số
lần đang lướt web thì nhảy ra trang web đen… Nhưng trên thực tế, khi hai chữ “thị tẩm” này nhảy ra, nàng phát hiện bản thân không bình tĩnh như
mình tưởng, muốn khóc… Rốt cuộc thầm vui mừng này là chuyện gì?
Nhất định tại hệ thống quân ảnh hưởng tư duy của nàng, rõ ràng nàng vẫn thuần khiết trước sau như một nha!!
[Tinh! Thân ái, thị tẩm gì đấy, tiếp tục sử dụng điểm mị lực đi. Nhắc nhở hữu
nghị: vu khống hệ thống sẽ bị điện giật nha ~ [ngoáy mũi] [khinh bỉ]]
“Ha ha…” Nàng nghẹn một hơi, thầm cười gượng: “Ta chỉ tiện mồm nói tí thôi, nghìn vạn lần đừng coi là thật nhé.”
Về vấn đề sử dụng điểm mị lực… Yến Anh Quân suy nghĩ một chút, lấy bảng tư liệu ra: chưa đầy một nắm (thắt lưng): 23, ngọc nhũ nõn nà (làn da):
44, âm thanh của tự nhiên (giọng nói): 34, phẩm quan quần phương (nhan
sắc): 50, hành vân lưu thủy (cầm): 0%, phá tẫn tàn cục (kỳ): 5%, trâm
hoa chữ nhỏ (thư): 20%, hồn nhiên thiên thành (họa): 2%, độ thân mật
cùng mục tiêu: 9, điểm mị lực còn lại: 40 (có thể phân phối), phần
thưởng đặc biệt của hệ thống: Hồi Hồn Đan, Tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ:
0%.
Nàng xem xét thông tin bên trên một lúc lâu, nếu phải thị tẩm nhất định
không thể thêm tất cả điểm vào một hạng mục, thế nhưng nhìn cả nửa ngày
cũng không tìm ra đường nào tốt. Nàng suy nghĩ một chút, nếu ngọc nhũ
nõn nà (làn da) cùng phẩm quan quần phương (nhan sắc) có trị số cao nhất thì coi hai mục này là điểm mạnh đi, về phần giọng nói cùng độ mềm dẻo
xếp phía sau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!