Hệ Thống Sủng Phi
Chương 87
Một người giật mạnh dây cương, vó trước của ngựa giơ cao, tiếng hí vang
trời vang lên ngoài điện, phía sau là tiếng giày sắt “rầm rập” chỉnh tề.
Tướng quân trẻ tuổi tuấn lãng tay cầm một thanh kiếm, nhíu mày đến gần đại
điện, hắn quỳ một gối xuống hành lễ: “Hoàng Thượng, vi thần đã sắp xếp
các bộ xong, lúc này chỉ chờ Hoàng Thượng hạ lệnh.”
“Đám tặc tử mưu nghịch này, một kẻ không tha.”
Thiệu Tuyên Đế xoay người trở lại bên cạnh Yến An Quân, hạ lệnh mà mặt không đổi sắc.
Những kẻ này dám mưu nghịch lần thứ nhất sẽ dám mưu nghịch lần thứ hai, huống chi những kẻ này đã giết bao nhiêu thị vệ của hắn? Hắn muốn bọn chúng
phải đền mạng, coi như làm gương cho binh sĩ, để thị vệ an giấc ngàn
thu.
Từ đầu đến cuối hắn không liếc Thục Phi lấy một cái, cũng mặc kệ đám phi tần phía sau.
Tội thần mưu nghịch tới đây hôm nay…
Đâu chỉ có ca ca của Thục Phi?
Yến An Quân nhìn Tô Văn Ca mặc bộ giáp đen có chút sợ hãi, giống như về lại thành Kiều Châu ngày ấy, khóe mắt Yến An Quân giật giật, nàng quay đầu
đi. Tuy Tô Văn Ca không phải người hại nàng xuyên qua tới đây, nhưng là
người đầu tiên nàng có thể nói mấy câu khi mới tới dị quốc, loại hành vi kia của hắn thật sự mang tới tổn thương rất lớn cho trái tim thủy tinh
yếu ớt của nàng.
Ngược ánh nến, Tô Văn Ca yên lặng ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn đảo qua một đám
cung phi, cuối cùng dừng trên cô gái có dung nhan bắt mắt nhất đứng bên
cạnh Thiệu Tuyên Đế.
Ánh sao lấp lánh dưới đao quang kiếm ảnh, nàng mở to đôi mắt hạnh, vẻ mặt nhu hòa đến thần kỳ.
Tô Văn Ca nhìn một lúc sau bỗng đứng lên cầm kiếm nhảy vào đám người.
—— nhìn những ngón tay nhỏ bé đặt trên cái bụng tròn tròn, nhất định đã mang lục giáp, nàng có bầu.
Đuôi mắt hắn hơi nhếch lên, bóng kiếm hơi đổi, trong nháy mắt bên người đã vẩy ra mấy đường máu tươi.
Dòng máu ấm áp vẩy lên khắp người, trong mắt Tô Văn Ca dần ngưng tụ hơi
lạnh. Hắn đứng tại chỗ vung tay phải, binh lính ngoài điện nghiêm chỉnh
bước vào đến bên cạnh Thiệu Tuyên Đế, mà bên kia đại điện là đài diễn
của Tô Văn Ca cùng quân sĩ thuộc hạ của hắn.
Vẻ mặt Thiệu Tuyên Đế hơi thay đổi, lẳng lặng ôm Yến An Quân vào lòng. Hắn hiểu rõ nỗi lòng mình, không khỏi cười thầm trong lòng, không ngờ sống
nhiều năm hắn mới có cảm xúc như vậy. Nhưng đây là Yến An Quân, đây là
nữ nhân của hắn, từ trên xuống dưới nàng đều có dấu ấn của hắn, sao có
thể bị nam nhân khác mơ ước?
Dù chỉ là liếc nhìn một cái… nửa cái cũng không được!
“Lộc vào tay ai còn chưa biết đâu!”
Ánh mắt Tiếu Tự Hổ nặng nề âm u, vừa lau máu trên đao vừa cười lạnh, giơ
đao quyết chiến với Tô Văn Ca, hai người một người trấn thủ biên cương
một người khai cương quốc thổ, một người bảo đao chưa già một người
thiếu niên anh tài, đao cùng kiếm “leng keng” va chạm tuôn ra một chuỗi
ánh sáng bạc.
“Hay lắm!”
Ảnh Nhị Thập Cửu trên mái nhà hưng phấn nhìn trận đánh nhau sống chết này.
Nói đến ảnh vệ, luận về khinh công và công phu chạy trốn đương nhiên không
ai bằng, nhưng đối với đao kiếm chém giết lại không quá am hiểu, bọn họ
đều dùng kiếm trong tay áo hoặc ngân châm để chấm dứt tính mạng đối thủ, dùng dây xích dài như Ảnh Nhị Thập Cửu đã coi như ngoại tộc.
Cho nên nếu trực tiếp đối kháng với địch, võ công của ảnh vệ so ra kém Tiếu Tự Hổ và Tô Văn Ca. Tiếu Tự Hổ thành danh đã lâu, một tay Hổ Khiếu Đao
làm quân địch nghe đã sợ vỡ mật, còn Tô Văn Ca lại dùng một thanh trường kiếm, kiếm như thu thủy, xuất kiếm không dấu vết!
Hai người này chém giết có thể gọi là đối kháng giữa lực và kỹ thuật, người thường thì không nhìn ra cái gì, nhưng đối với người võ nghệ đầy mình
như Ảnh Nhị Thập Cửu thì hai người này quả là bảo bối di động.
“Lão đại.”
Bên kia mái nhà, Ảnh Tam cung kính đứng sau một người áo đen đeo mặt nạ
sắt, hai người đồng loạt nhìn Ảnh Nhị Thập Cửu cũng một thân đen nhánh
đang vô cùng vui vẻ.
Ảnh Nhất được xưng “lão đại” nhìn chằm chằm Ảnh Nhị Thập Cửu, ngữ khí lần
đầu tiên có chút không xác định: “Tính tình thế kia… thật sự có thể bảo
vệ được tiểu chủ tử tương lai à?”
“Có lẽ, dù sao… con người sẽ thay đổi.” Ảnh Tam lạnh lùng nhìn phương xa,
thâm trầm nói: “Nếu là trước kia, ngươi có đoán được Hoàng Thượng có một mặt hiền hòa như khi đối mặt với Bảo Phi không?”
“… Không đoán được.”
…
Thị vệ đều tập trung ở bên Thiệu Tuyên Đế, Hoàng Hậu ôm bụng dời bước chậm
rãi tới gần Yến An Quân, có điều không nghĩ tới chuyện nàng là Hoàng
Hậu, bộ quần áo màu vàng sáng rất bắt mắt, đám người bức cung cũng không phải đồ ngốc, ai không muốn đánh được con cá lớn? Nay thấy Thiệu Tuyên
Đế chi lo cho phi tử trong lòng, bỏ mặc Hoàng Hậu ở một bên, những người này mừng rỡ.
Vì thế, bắt đầu không sợ chết nhắm tới mục tiêu.
Thị vệ bên cạnh Hoàng Hậu cũng không ít, nên quân Tiếu gia vừa đánh vu hồi vừa hướng dần tới Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu hết sức chăm chú di chuyển thân mình, ánh mắt thoáng nhìn bỗng thấy một tên quân Tiếu gia đang bổ đao về phía mình, Hoàng Hậu hoảng sợ nhìn bốn phía, thấy người gần mình nhất chính là…
Yến An Quân.
Bảo Phi.
Hoàng Hậu nghiến răng nhắc cái tên này, trong đầu bỗng lóe lên một chủ ý
tuyệt diệu. Nàng làm bộ như biến sắc hoảng sợ, chân lướt như gió chạy
vội tới bên cạnh Yến An Quân, tay túm lấy tay áo Yến An Quân ra sức kéo.
Yến An Quân vốn tựa vào Thiệu Tuyên Đế nhìn động tĩnh trong điện, nào biết
tình hình thế này rồi Hoàng Hậu còn bày trò? Nàng hơi lảo đảo, Thiệu
Tuyên Đế bên cạnh phản ứng lại vội vàng bảo vệ nàng, có điều không hiểu
vì sao bàn tay Hoàng Hậu kéo tay áo Yến An Quân bỗng lùi lại.
[Tinh! Ở bên cạnh Hoàng Đế đột nhiên bị người kéo, phát động kỹ năng kim long hộ thể!]
[Tinh! “Thẻ Giữ Thai” tự động có tác dụng, bắn ngược 80% lực nguy hại của đối phương!]
Hai tiếng thông báo của hệ thống vang rõ bên tai Yến An Quân, tay áo Yến An Quân “xoẹt” một tiếng bị xé rách, không đợi nàng phản ứng lại, chỉ ngay một giây sau, Hoàng Hậu ban đầu làm vẻ hoảng sợ nay đã thật sự tái mặt
bị đẩy ra xa một trượng, đập mạnh lên người quân Tiếu gia định đánh lén.
Nàng vốn muốn kéo Yến An Quân để chặn tên này, thuận tiện vụng trộm va chạm
bụng nàng ta, dù sao Bảo Phi không mang tử thai, nói không chừng va chạm xong sẽ thành một xác hai mạng!
Nàng tính kế thì hay, nhưng sự thật thường tàn nhẫn.
Hoàng Hậu bị ném ra, bụng chấn động, dưới chân nàng đột nhiên chảy ra một ít
máu đen. Thiệu Tuyên Đế nhìn thoáng qua chán ghét nhíu mày. Hắn đại khái đoán được máu đen dưới thân Hoàng Hậu nhất định là “tử thai” lúc trước
vụng trộm sai Thái Y giữ lại, quả là điềm xấu.
Nhất là lúc Bảo Nhi đang có thai xảy ra loại chuyện này, lại càng là điềm xấu!
Thiệu Tuyên Đế giơ tay ôm Yến An Quân vào trong lòng, cúi đầu hôn lên gương
mặt mềm mại của nàng: “Bên kia không sạch sẽ, nhìn không tốt cho con.
Bảo Nhi có mệt không? Giờ chúng ta hồi cung đi.”
“Nơi này không sao chứ?”
Yến An Quân chỉ chỉ đám Tô Văn Ca cùng quân Tiếu gia đang hỗn chiến.
Thiệu Tuyên Đế cười khẽ một tiếng: “Trận này tất thắng, đều được trẫm nắm
trong tay, Bảo Nhi không cần lo lắng.” Hắn hơi dừng, ánh mắt lạnh nhìn
khắp điện hỗn độn cùng nhóm cung phi sợ đến thất hồn lạc phách, lại nói: “Sau ngày này, hậu cung sẽ đại biến.”
“Bảo Nhi… Sau này nàng có nguyện cùng trẫm…” Thiệu Tuyên Đế há miệng thở
dốc, có điều câu nói kế tiếp lại bị bao phủ trong một tiếng hét, Yến An
Quân đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy tướng quân tuổi trẻ đẹp trai, tư thế oai hùng đang thẳng lưng, trường kiếm trong tay xuyên thủng giáp sắt, đâm
một nhát thấu tim người đối diện.
Khóe miệng Tiếu Tự Hổ nhỏ ra từng giọt máu, sau đó càng chảy càng nhiều, hắn không thể tin nhìn kiếm trên ngực mình, chỉ vào Tô Văn Ca không biết
nói câu gì, rồi sau đó thân mình khổng lồ đổ “rầm” xuống đất, như bị
hàng nghìn hàng vạn cột sét đánh ngã không dậy nổi.
Tô Văn Ca lạnh mặt rút kiếm ra, rút một cái khăn trên người ra lau thân kiếm.
Thiệu Tuyên Đế thấy Yến An Quân không nghe rõ lời hắn nói nên vẻ mặt ngây
ngô, bỗng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hắn dịu dàng cười, lắc đầu nói:
“Quên đi, sau này nói.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!