Hệ Thống Sủng Phi
Chương 102
Một năm vừa qua, hệ thống quân thật sự biến mất như đã nói, Yến An Quân
không chút do dự hướng ánh mắt về phía con trai mới một tuổi, hệ thống
quân nói chủ nhân tiếp theo là Bánh Bao, vậy bây giờ nhất định nó đang ở trên người Bánh Bao… Nhưng lúc này Bánh Bao dù lớn hớn chút thì vẫn chỉ là một cục thịt biết chạy, nói còn chưa thành lời, rốt cuộc hệ thống
quân giao tiếp với thằng bé thế nào?
Rất hiển nhiên, vấn đề này hệ thống căn bản chưa từng nghĩ đến.
Vì vậy… nó ỉu xìu xìu.
Bánh Bao chơi mệt rất buồn ngủ, tối hôm qua thằng bé và muội muội thừa dịp
mẹ ngủ say liền muội vỗ một cái ta vỗ một cái cả đêm, hôm nay hiếm khi
nào thằng bé ngủ nướng. Về phần phụ hoàng nói cái gì “mỗi ngày hứng nắng sớm”, “nam tử hán phải dậy sớm” các loại… Bé còn nhỏ, nghe không hiểu
gì hết…
Bánh Bao lăn lộn trên giường hai vòng, mơ mơ màng màng ôm muội muội mềm nhũn nằm sấp trên giường nhỏ ngủ say như chết. Bánh Trôi nhăn cái mặt nhỏ
quẫy người, cuối cũng vẫn không giãy được khỏi vòng tay ca ca, đành phải lộn người, một bàn chân nhỏ thò lên má Bánh Bao.
Bánh Bao há miệng, nước miếng rơi từng giọt lên chân Bánh Trôi.
[Tinh! Chúc mừng người chơi nhận được hệ thống dưỡng thành Thái tử.]
Ồn ào quá… Đối với tiếng hệ thống, Bánh Bao còn chưa có khả năng miễn dịch như mẫu thân nhà mình, “A!” Bánh Bao tính tình không tệ, chỉ kêu một
tiếng biểu thị sự bất mãn của mình.
[Này, tỉnh tỉnh!]
Ngủ…
[Bánh Bao! Dậy đi!]
“…” Bánh Bao dựng thẳng một lỗ tai, tuy bé chưa mở mắt nhưng đã bắt đầu tập trung tinh thần. Vừa rồi… Hình như có người gọi bé, gọi như vậy ngày
thường ngoại trừ mẫu hậu chỉ có phụ hoàng, nhưng mà âm thanh này rất xa
lạ, không giống mẫu hậu cũng chẳng phải phụ hoàng…
Hứ, Bánh Bao không thèm nói chuyện với người lạ!
Bánh Bao kiêu căng trở mình một cái, không ngờ mặt bị một bàn chân nhỏ sút
cho một cước, sững sờ sờ mặt dính đầy nước miếng, Bánh Bao lau mặt… Mơ
hồ ngửi được mùi của chính mình…
“Oa!!!”
Tiếng khóc này có thể nói là kinh thiên động địa. Bánh Bao ngửa cổ gào khóc không hề có tiết tấu.
Bánh Trôi ở bên bị Bánh Bao làm cho giật mình tỉnh giấc, bé dựng thân thể
tròn vo dậy nhìn ca ca khóc thê thảm, vô thức sờ sờ chân, lại bỗng đứng
hình — nước miếng trên chân tuy phần lớn bị bôi lên mặt Bánh Bao nhưng
một phần nhỏ vẫn còn! Cảm giác dính dính này…
Bánh Trôi nhìn bàn chân nhỏ núng nính của mình, dùng tay kéo sát lên mặt,
chớp chớp mắt nhìn rõ thứ ở trên, cố gắng nghĩ tới chất lỏng nào trong
đầu tương xứng với nó. Đôi mắt như ngọc lưu ly của bé đầy mờ mịt, trong
lúc cố gắng ôm chân lên mặt bị ngã ngửa ra một cái.
Giờ mới dọa Bánh Trôi sợ.
“Oa!!!”
Mấy ma ma nghe tiếng mà đến, thấy hai tiểu tổ tông trên giường một ôm mặt
một ôm chân khóc thê thảm, tất cả sợ đến tim đập loạn nhịp, vội vã ôm
vào lòng dỗ, tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đánh nhau hay sao?
Một ma ma cẩn thận nhìn cái chân nhỏ mũm mĩm của Bánh Trôi đầy vết nước,
lập tức thở ra một hơi, cười nói: “Không có chuyện gì, đại khái là Công
Chúa điện hạ tè dầm thôi.”
Bánh Trôi nằm cũng trúng đạn thút tha thút thít khóc.
Mà Bánh Bao hoài nghi “a” một tiếng, quay đầu nhìn ma ma vừa nói, bỗng vui mừng vỗ tay, học nàng nói: “Muội muội… tè… dầm…”
[… = =]
***
Part 2: Đừng để trẻ con đụng vào vũ khí có lực sát thương lớn (Bánh Bao năm tuổi):
Trong hoàng cung không chỉ có mình Bánh Bao là hoàng tử, lớn tuổi hơn bé còn
có hoàng tử khác. Vì vậy từ khi hiểu chuyện đến nay, Đại Hoàng Tử biết
đối thủ của mình chỉ có Quân Hoa, chỉ cần giải quyết Quân Hoa là hắn có
thể leo lên ngôi Hoàng Đế.
Đương nhiên, Đại Hoàng Tử sẽ không tự nhiên ra tay với Bánh Bao, chưa nói đến hắn vốn không có lá gan kia, chỉ nói tới thân phận và trình độ được
chiều chuộng của Bánh Bao, người trong cung sẽ không để hắn tới gần Bánh Bao.
Đại Hoàng Tử rầu rĩ không vui ngồi trên tảng đá gần hồ nước, nay mẫu phi
nuôi hắn chỉ là một cung phi phẩm cấp thấp. Nếu chỉ vậy thì không sao,
điều khiến Đại Hoàng Tử tức giận là nữ nhân này hoàn toàn không tranh
giành tình cảm! Cảnh này khiến mỗi lần hắn gặp bà đều không nhịn được
muốn tự mình tẩy não cho bà.
Ngay cả hắn mới mười tuổi cũng biết, ở trong hậu cung mà không được Hoàng
Thượng sủng ái thì chẳng có gì hết! Đối với chuyện này, vị phi tần nương nương này bình sinh nói mạnh mẽ một câu: “Tranh, thì sẽ có sủng à?” Một câu nói thế lại khiến Đại Hoàng Tử suýt chút nữa giận đến choáng đầu,
đúng là giận người không tranh, giận người không tranh đấy!
Đại Hoàng Tử càng nghĩ càng giận, muốn một lần nữa được phụ hoàng sủng ái chỉ có tự hắn nỗ lực thôi!
Trong mắt Đại Hoàng Tử bốc lên một đám lửa, nhảy dựng lên từ tảng đá, hắn mặc một bộ cẩm y xanh lam, trước ngực thêu chín con mãng xà, đứng lên nhìn
có vẻ cao lớn, dù sao hắn cũng đã mười tuổi, đâu còn là đứa bé ngây thơ
quấn lấy cữu cữu đòi mua mứt quả ngày xưa?
“Nhị Hoàng Tử, Nhị Hoàng Tử…” Một cung nữ vội chạy qua, Ngự Hoa Viên này quá lớn, hoa lại nhiều, ngang ngang dọc dọc, không nhìn cẩn thận sẽ dễ lạc
mất, nhất là trẻ con, nghịch ngợm tùy tiện tìm một chỗ nấp ngồi xuống là có thể khiến một đám người vội vội vàng vàng, không cách nào tìm ra
được.
Đại Hoàng Tử hai mắt sáng ngời, nhìn dáng vẻ của cung nữ lẽ nào đã lạc mất Quân Hoa rồi?
Cơ hội tốt!
Nhìn bóng lưng cung nữ, Đại Hoàng Tử đi về phía ngược lại. Hồi còn nhỏ hắn
cũng từng chơi đùa ở Ngự Hoa Viên, chỗ nào có thể trốn hắn cũng biết, vì vậy không lâu sau quả nhiên hắn tìm thấy một đứa bé mặc bộ đồ màu vàng
ngồi dưới một bụi hoa. Đại Hoàng Tử nhìn y phục của bé một cái, tuy trên ngực hai người đều thêu chín mãng xà, nhưng vừa nhìn màu sắc là biết
địa vị của ai cao hơn.
Quân Hoa, thân là con trai trưởng của Thiệu Tuyên Đế, là quốc quân tương lai của Cao Thú.
Đại Hoàng Tử thấy trong miệng chua chua, bề ngoài vẫn tủm tỉm cười nói: “Quân Hoa đệ đệ sao lại ở đây?”
Bánh Bao liếc hắn một cái, sau đó cẩn thận xem xung quanh: “Ca ca, Vân Tố đi xa chưa?” Bánh Bao là một đứa bé thông minh, vừa nhìn cách ăn mặc của
Đại Hoàng Tử đã biết đây cũng là con của phụ hoàng, tuy bé rất kỳ quái
không hiểu vì sao phụ hoàng lại có con khác, có điều… dường như phụ
hoàng có con khác hay không không có gì ảnh hưởng tới mẫu hậu và muội
muội của bé, nên bé cũng không hỏi.
“Ngươi nói cung nữ kia à? Qua bên kia rồi.” Đại Hoàng Tử chỉ vào phương hướng
cung nữ vừa đi. Hắn ôm Quân Hoa ra, nhỏ giọng nói: “Quân Hoa có muốn
càng được chơi tự do hơn không?”
Bánh Bao nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn đến khi da đầu Đại Hoàng Tử tê dại mới chậm rãi gật đầu.
Sau đó Đại Hoàng Tử mang Bánh Bao đến gần hồ nước, bảo bé đứng trên đó. Đất chỗ này vừa ướt vừa trơn, Đại Hoàng Tử đã mười tuổi đương nhiên không
sợ, còn Bánh Bao mới năm tuổi. Bé chần chờ một lúc mới đứng trên đất,
quả nhiên phát hiện dưới chân trơn trượt, nhất thời thân thể mập mạp
lung lay như sắp rơi xuống nước.
[Tinh! Người chơi gặp hãm hại, tự động phát động hệ thống siêu thị sau khi
tích hợp với hệ thống dưỡng thành Thái Tử, vật phẩm bên trong do lịch sử tư liệu cung cấp, mời người chơi chọn.]
[Tinh! Người chơi được người chơi trước tặng, hiện có 30120 điểm trung thành.]
Bánh Bao kỳ quái nhìn màn hình trước mặt, không biết đây là cái gì, chỉ thấy nút bấm phía trên đều trong suốt sáng ngời rất thú vị, Bánh Bao tiện
tay ấn một cái phím…
[Tinh! Người chơi đã chọn vật phẩm hoàng gia – “Lựu đạn đất”. Đánh giá hữu
nghị: Bánh Bao à, để bản hệ thống quân dạy ngươi cái gì gọi là uy lực!
3, 2, 1, phóng!]
“Thình thịch!”
Một viên đạn màu đen từ lòng bàn tay Bánh Bao bắn ra, sau đó tự động hóa
thành một vòng cung nện lên người Đại Hoàng Tử, lựu đạn đất ầm ầm nở
thành pháo hoa màu đất, một đám bụi màu nâu bừng lên, Bánh Bao còn đang
lung lay trên mặt đất ẩm ướt, một người áo đen từ xa xa chạy đến ôm lấy
bé rời khỏi nơi này.
Người áo đen đeo mặt nạ sắt run rẩy lau mồ hôi: “Suýt nữa dọa chết tạp gia rồi…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!