Hệ Thống Sủng Phi
Chương 104
Ngôn Sơ Nam trong đời chưa bao giờ làm việc ngoài dự đoán, hắn luôn là người theo quy tắc làm việc có kế hoạch, nhưng đôi lúc thật sự kế hoạch không cản nổi thay đổi. Trước khi rơi xuống vách núi, hắn nghĩ tới một vạn
điều có thể xảy ra, không cho rằng mình cũng sẽ rơi xuống. Bãi săn có
vách núi, hắn chưa từng thấy nhưng đã biết trước, chỉ không ngờ Quỳnh
Hoa Công Chúa lại tìm đúng nơi thế này để săn bắn.
Ngôn Sơ Nam ôm chặt người trong lòng trong trạng thái không trọng lượng, ánh mắt liếc ngang, tay nhanh chóng bắt lấy một gốc cây trên vách núi, dây
leo khô bại bị sức nặng của hai người kéo mạnh xuống, lòng bàn tay Ngôn
Sơ Nam bị cứa ra vài vết máu.
Lúc này Bánh Trôi mới hoàn hồn sau nỗi sợ ngã ngựa.
Toàn thân nàng được ôm trong một vòng tay ấm áp, hơi thở nhẹ khiến tâm trạng nàng tự nhiên bình tĩnh lại. Sợi dây tì lên hòn đá tụt xuống từng đoạn, nơi cao nhất tiếp giáp với bộ rễ đã xuất hiện không ít vết rách. Nếu
hai người cứ tiếp tục đợi, kết quả cuối cùng vẫn là mất mạng.
Phía trên vang lên tiếng gọi lớn, vọng xuống phía dưới đã văng vẳng nghe
không rõ lắm, Bánh Trôi đỏ mặt tía tai lớn tiếng đáp lại, thế nhưng gió
dưới vách núi quá lớn, giọng nàng vừa lên tới bên mép chưa kịp thoát ra
đã bị che phủ. Bánh Trôi bị gió thốc vào họng ho khan vài tiếng mà vẫn
kiên trì hô to.
Bàn tay cầm sợi dây của Ngôn Sơ Nam nổi gân xanh, đôi mắt hắn nhìn nàng
chằm chằm, hắn trầm giọng ngắt lời nàng: “Vô dụng, bọn họ không nghe
thấy đâu.” Huống hồ cho dù có người nghe thấy, vị trí của bọn họ cách
mép vực quá xa, người bên trên căn bản không cách nào cứu viện được.
Bánh Trôi nhìn hắn một cái, mấp máy miệng nhưng không nói nên lời. Ngôn Sơ
Nam nói không sai, người bên trên căn bản không nghe được tiếng nàng
gọi, nàng tiếp tục cũng có ích gì? Bánh Trôi luôn xuôi chèo mát mái nhất thời thấy bi đát, bỗng cảm thấy mình rỗi hơi gây chuyện, nàng nhất định vì gặp Ngôn Sơ Nam mới xúi quẩy.
Nàng liếc nhìn cánh tay đang ôm siết lưng mình, hình như cách nói này… không tiện nói ra trong tình hình hiện tại.
Ngôn Sơ Nam giật giật cơ thể, chậm rãi kéo sợi dây mây tới trước người,
“Ngươi nắm lấy nó.” Sợi dây khô to màu đen đập vào mắt, Bánh Trôi khó
hiểu vươn một tay cầm lấy.
“Vì sao?” Nàng nghi vấn.
“Một người có thể giữ được lâu hơn hai người.” Ngôn Sơ Nam cao hơn nàng, khi hắn nói nàng chỉ có thể nhìn thấy yết hầu hắn giật giật, chẳng trách
người ta nói hắn như tiên trên trời, chưa nhắc tới vấn đề khí chất, ngay cả cổ thôi đã dễ nhìn như vậy, thật hiếm thấy.
Bánh Trôi nhăn mặt, hơi ngửa đầu, “Nếu ngươi muốn ta nắm thứ này còn ngươi
nhảy xuống thì ngươi nhất định tính sai rồi. Bản công chúa hiện tại
không còn sức lực, căn bản không nắm nó được.” Nàng nhìn sợi dây, dùng
cái đầu thông minh phân tích một lượt rồi cười nói: “Không bằng để bản
cung nhảy xuống, ngươi ở lại, thế nào?”
Nàng sợ muốn chết, thế nhưng lúc này bỗng muốn sính anh hùng một lần. Nếu
không vì nàng Ngôn Thừa Tướng sẽ không cùng ngã xuống. Bánh Trôi hạ tầm
mắt, có thể ở trong tình huống này lần đầu tiên nghĩ tới “sính anh hùng” sợ là chỉ có mình nàng. Không liên quan hắn có phải thần tiên hay
không, cũng không liên quan hắn có như thần tiên hay không, cũng không
liên quan hắn có phải Thừa Tướng hay không.
Người phạm sai lầm phải tự mình gánh chịu mới đúng.
“Thứ cho thần khó có thể tòng mệnh.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trên đầu, vô cùng bình thản.
Sợi dây chậm rãi trợt, Bánh Trôi sắp không mở nổi mắt.
“Nếu kết quả đều như nhau…” Ngôn Sơ Nam ôm thắt lưng nàng, nhìn vết nứt chậm rãi rộng ra trên sợi dây, bỗng ôn hòa cười, “Vậy thì… ôm chặt ta.”
Bánh Trôi nghe lời ôm chặt thắt lưng hắn, đây là eo của Ngôn Thừa Tướng? Vừa to vừa cứng, quả nhiên không giống của nàng nhỉ! Chẳng trách người ta
nói nam nữ có khác… Hai má Bánh Trôi đỏ lên, bỗng như nhớ tới cái gì:
“Bản công chúa… Bản công chúa không phải cố ý sàm sỡ ôm thắt lưng ngươi, chỉ là tình thế bắt buộc, tình thế ép người.” Nàng bỗng không muốn gọi
hắn đại thúc nữa, dù sao không thể sắp chết cùng một chỗ còn dùng xưng
hô tức chết người.
Còn nữa là… Nàng thật sự không thấy Ngôn Thừa Tướng lớn tuổi ở đâu, một chút cũng không.
Khi còn bé nghe người ta nói Ngôn Thừa Tướng phong thần tuấn lãng, lớn lên
rồi người này trong mắt nàng vẫn tuấn tú như cũ – không muốn thừa nhận
là, đó là loại khí chất có thể mang ra so ngang với phụ hoàng cùng ca ca nhà nàng.
Sắc mặt Ngôn Sơ Nam hơi cổ quái, đối với vấn đề sàm sỡ này cuối cùng không
phát biểu ý kiến gì. Nếu thật sự truy cứu vấn đề hai người, hắn làm thế
này quả thật là cứu công chúa, nhưng cũng là sàm sỡ công chúa. Hắn vừa
yên lặng nghĩ vừa buông tay, trong lúc rơi xuống xoay người để mình nằm
dưới Bánh Trôi.
Hai người rơi xuống đáy vực nhanh như đạn pháo.
Mặt nước dưới đáy vực bắn cao một trượng.
Một lũ chim sơn ca bị tiếng động làm giật mình phần phật bay lên.
***
Bốn: Được cứu giúp.
Nhảy núi tự tử sợ nhất là gặp hồ nước dưới núi. Cũng may Bánh Trôi và Ngôn
Thừa Tướng đều không phải người muốn chết, lấy mạng ra nghịch chơi. Dù
sao hai người một người ngày ngày gánh vác đại sự quốc gia không an tâm, ưu quốc ưu dân, không nỡ chết; một người mới mười lăm tuổi, lại là công chúa một nước, sống còn chưa chơi đủ, đương nhiên không muốn chết sớm.
Nói chung, trôi ra từ dòng nước không lâu sau, Bánh Trôi được Ngôn Thừa
Tướng tỉnh lại giữa đường ôm lên bờ. Hai người vốn giữ một khoảng cách,
sau rồi không biết làm sao biến thành ôm nhau ngủ. Quần áo của Bánh Trôi ướt như chuột lột, gió dưới đáy cốc rất lạnh, nàng giật giật người rồi
lui vào nguồn hơi ấm bên cạnh, sau đó bỗng mở mắt ra.
Đôi mắt nàng xoay chuyển, nhìn vòng tay ấm áp này… lên tới mặt… là Ngôn Sơ
Nam, nhưng ngay lúc nàng đang nhìn trộm thì đối diện với một đôi mắt mơ
màng vừa tỉnh lại.
“Ngươi còn chưa chết à?!” Nàng kinh ngạc ngồi dậy.
Ngôn Sơ Nam: “…Đa tạ công chúa nhớ mong, thần còn sống.”
“À.”
Ngôn Sơ Nam liếc nhìn nàng một cái, chậm rãi xoay người.
Người tâm tư kín đáo tất sẽ không làm động tác vô vị còn lãng phí thể lực…
Bánh Trôi tự phân tích hành vi của Ngôn Thừa Tướng, yên lặng cúi đầu xem quần áo mình. Một bộ trang phục màu xanh lam dính chặt lên thân thể đã
có nét lả lướt của nàng, thậm chí cả ngực… có thể lờ mờ thấy đường cong…
Bánh Trôi khóc không ra nước mắt.
…
Hai người đều biết dùng sức của mình bọn họ sẽ không ra khỏi đáy cốc này được, vì vậy kế sách hiện nay chỉ có chờ.
Nếu từng có người thấy bọn họ rơi xuống núi, sau đó nhất định sẽ có nhiều người xuống tìm, bọn họ chỉ cần kiên nhẫn đợi.
Nhưng đáy cốc quá lạnh.
Nơi này không phải trong truyện võ hiệp, tùy tiện tìm một chỗ là tìm thấy
đồ dùng cần thiết. Phải biết rằng trong trời đất này, không phải chỗ nào cũng tìm thấy thứ để đốt lửa.
Đầu tiên, trên người bọn họ không có đá đánh lửa, mồi lửa gì đấy; thứ hai,
đáy cốc có hồ nước, ngay cả cây cối còn ẩm ướt, châm lửa căn bản không
được. Nơi này không có băng, cũng không cách nào cạo băng lấy lửa… Ngôn
Sơ Nam nhăn mày, lần đầu tiên hắn phát hiện trí trông minh của mình
ngoài dã ngoại căn bản vô dụng.
Bánh Trôi vắt mái tóc ướt sũng của mình, đánh tan nó ra, màu đen như gỗ mun
vẽ lên một vệt mực đen trong trời đất. Ngôn Sơ Nam đứng lên, cởi ngoại
bào ra, đi tới chỗ đầu gió một lúc lâu mới về. Hắn quay mặt sang chỗ
khác đưa áo ngoài nửa khô cho Bánh Trôi.
Chỗ đầu gió dù có gió lớn để thổi khô quần áo, nhưng một cô gái như Quỳnh Hoa Công Chúa nhất định không chịu nổi.
Việc này vốn nên do nam nhân làm.
Bánh Trôi trố mắt ra, giơ tay nhận lấy áo ngoài, phía trên mơ hồ còn có mùi
của hồ nước, càng nhiều là hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến. Nàng nhìn
Ngôn Sơn Nam đi tới vị trí đối diện ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Nàng hiểu ý cười, được rồi, một mạng đổi một cái tên, Như Hoa gì đó… lần này nàng thật sự tha thứ cho hắn.
Nửa đêm, hơi có gió lạnh.
Bánh Trôi gối lên cây không cách nào ngủ được, nàng mở mắt ra, bỗng ôm cái
áo ngoài đi tới bên cạnh người đàn ông kia, tiện tay đắp cho hắn một nửa rồi mới an tâm nhắm mắt.
Cũng không phải thích hay không nỡ cái gì.
Chỉ là… nơi này chỉ có hai người bọn họ, nếu Thừa Tướng bị bệnh nàng phải làm thế nào bây giờ.
…
Đáy cốc mơ hồ vang lên tiếng bước chân.
“Nơi này hình như có người!”
Không lâu sau, cây đuốc được giơ cao lên, hơn mười đôi mắt ngơ ngác nhìn hai
người ngâm nước lạnh sắc mặt trắng bệch, đắp chung một cái áo, ôm nhau
ngủ. Đây có phải Thừa Tướng đại nhân và Quỳnh Hoa Công Chúa Điện Hạ của
bọn họ không…
Một trận gió thổi qua, thôi tung tóc mọi người, thậm chí thổi tắt một cây đuốc, cây đuốc “bùng” một cái bắn ra ánh lửa sáng lạn.
Thị vệ A: “…”
Thị vệ B: “…”
Thị vệ C & thị vệ D & thị vệ E & thị vệ F & thị vệ G: “= 口 =”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!