Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa
Chương 41
“Chờ được cô về rồi.”
Mạnh Thịnh Nam cười. “Sao vậy?”
Tiểu Lâm lấy thiệp mời từ trong túi ra đưa cho cô, tấm thiệp màu đỏ thẫm. Mạnh Thịnh Nam kinh ngạc, mở to mắt nhìn thời gian.
“Ngày 19 tháng 7?”
Phó Tùng nói. “Đến lúc đó cậu nhất định phải tới.”
Mạnh Thịnh Nam cảm thán nhìn hai người bọn họ rồi nở nụ cười, chậm rãi nói. “Không nghĩ lại sớm như vậy.”
Tiểu Lâm nhìn về phía Phó Tùng, người đàn ông đứng nghiêm, khóe mắt lộ vẻ cười, khuôn mặt Tiểu Lâm hiện lên vẻ ngọt ngào không giấu được, nói với cô. “Lúc đầu định tổ chức tháng sau như anh ấy nói muốn kết hôn sớm một chút rồi đưa tôi đi Luân Đôn.”
“Xem Olympic?”
Tiểu Lâm cười, gật đầu.
Ngàn vạn lời nói Mạnh Thịnh Nam không biết nên nói gì cho phải, cô giang tay ôm Tiểu Lâm một cái, nói khẽ bên tai cô nàng. “Tân hôn hạnh phúc.”
“Cô cũng phải tìm được người yêu mình nha.”
Cô cười, gật đầu.
Nói vài câu nữa rồi tạm biệt nhau, Mạnh Thịnh Nam nhìn bóng lưng hai người đã nắm tay nhau đi xa, cô nở nụ cười rồi đi lên tầng. Phòng cô không có quá nhiều thứ phải dọn, chỉ mang vài bộ quần áo về nhà. Thịnh Điển gọi điện thoại cho cô hỏi khi nào cô về tới nhà, cô đang ngồi trên xe buýt, nói sắp về rồi.
Vừa vào cửa, Tiểu Hàng đã chạy ra ôm chặt cô.
Mạnh Thịnh Nam vui vẻ hỏi. “Mẹ đang làm gì?”
Đứa nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực. “Sườn xào chua ngọt và cánh gà chiên.”
Mạnh Thịnh Nam. “Sao đều là món em thích ăn vậy? Của chị đâu?”
Vẻ mặt của Tiểu Hàng rất nghiêm túc. “Chị.”
“Hả?”
“Hình như chị được nhặt về.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Cô đi vào nhà, Thịnh Điển đã dọn cơm lên bàn, sao giống như Mãn Hán Toàn Tịch (*) thế này. Cô hỏi Thịnh Điển. “Hôm nay là ngày gì à mẹ?”
Thịnh Điển quay đầu cười. “Ngày tốt.”
“Tốt cái gì?”
Thịnh Điển đẩy cô ra ngoài. “365 ngày, ngày nào cũng là ngày tốt.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Trên bàn cơm, Mạnh Tân hỏi khi nào thì cô đi Hàng Châu, Thịnh Điển nói. “Hai ngày nữa đi đi, ngày nào bà ngoại con cũng giục.”
“Chị, em cũng đi.”
Mạnh Thịnh Nam cúi đầu ăn cơm, trong người cảm thấy khó chịu.
“Đi sớm ngày nào hay ngày ấy.” Thịnh Điển nói.
Cô chọc chọc đồ ăn, gật đầu.
“Hai ngày trước thím Khang…” Thịnh Điển quay đầu nói với Mạnh Tân, Mạnh Thịnh nam cúi đầu ăn cơm trong vô vị. Cô thở dài trong lòng, mới xác nhận quan hệ với người ta lại phải đi xa. Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô lập tức để đũa xuống nghe máy.
Người bên kia hỏi. “Em ở đâu?”
“Ở nhà.”
“Mới về sao?”
Mạnh Thịnh Nam. “Ừm, mới về.”
Trì Tranh im lặng một lát mới hỏi cô. “Đang làm gì thế?”
Cô quay đầu nhìn thoáng qua ba người trên bàn cơm, nói. “Ăn cơm.”
Trì Tranh. “Vậy tối anh gọi cho em.”
“Được.”
Giọng cô buồn buồn, không tình nguyện cúp máy, Thịnh Điển hỏi. “Ai vậy?”
“Một người bạn.”
Cô ngoan ngoãn ăn cơm, Thịnh Điển chưa bỏ qua cho cô.
“Người ta gọi điện cho con sao con nói nhỏ vậy?”
Mạnh Thịnh Nam nở nụ cười. “Sợ làm phiền mọi người ăn cơm mà.”
Cô nói xong cúi đầu ăn cơm, trong lòng thấy phiền muộn. Lúc đó Trì Tranh mới từ cửa hàng đi ra, muốn tới sân bay đón Giang Tấn. Anh khởi động xe, nhanh chóng chạy tới sân bay, Giang Tấn đã xuống máy bay, đang đứng ở ven đường. Thấy một chiếc mô tô chạy tới, ngón tay đẩy kính râm.
“Con mẹ nó, cậu đi kiểu này quả thật…”
Trì Tranh bước xuống, liếc mắt nhìn Giang Tấn.
“Có lên xe không?”
Giang Tấn cười hì hì. “Em tôi thế nào?”
Trì Tranh ném mũ bảo hiểm cho anh ta.
“Đi.”
“Hừ.”
Đến cửa hàng, Giang Tấn vứt hành lý xuống đất, nhìn xung quanh. Trì Tranh lấy hai điếu thuốc từ trong túi ra, đưa cho Giang Tấn một điếu, cúi đầu châm lửa.
“Hai năm qua cậu sống như vậy sao?”
Trì Tranh liếc mắt nhìn anh ta, rít một hơi thuốc.
Giang Tấn cũng rít một hơi. “Đừng nói với tôi cậu không nghĩ tới sau này.”
Trì Tranh không lên tiếng.
Hồi lâu sau, giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên. “Sắp rồi.”
Nghe anh nói như thế, Giang Tấn nở nụ cười.
“Cậu nói vậy tôi mới yên lòng, tôi không muốn em tôi chịu khổ chung với cậu.”
Trì Tranh nở nụ cười.
“Thật sự theo đuổi được rồi?”
Giang Tấn không tin tưởng lắm, cũng không thể đi hỏi Mạnh Thịnh Nam được. Trì Tranh ngậm thuốc lá, ý tứ rõ ràng.
“Con mẹ nó.”
Giang Tấn đi về phía anh. “Đối xử tốt với em gái tôi một chút.”
Trì Tranh giương mắt. “Còn cần cậu nói?”
Giang Tấn nở nụ cười, tựa vào cửa nhìn ra bên ngoài.
“Vẫn độc thân?” Trì Tranh rít một hơi thuốc, hỏi.
Giang Tấn nhún vai. “Không còn cách nào nữa, ai bảo tôi đẹp trai như thế.”
Trì Tranh nhếch môi khinh bỉ.
Ánh mặt trời phủ xuống mặt đất, hai người đàn ông đứng đối diện nhau, mỗi người hút một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ xung quanh. Một lát sau, Trì Tranh hỏi. “Lần này về định thế nào?”
Giang Tấn im lặng một chút rồi nói. “Về nhà nói chuyện cùng mẹ tôi.”
“Không đi nữa?”
“Không đi.” Giang Tấn nói xong, cười một cái.
Trì Tranh hút xong thuốc, Giang Tấn lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
“Gọi điện thoại cho em gái tôi.”
Trì Tranh nhíu mày, giật lấy điện thoại từ tay Giang Tấn.
“Ơ kìa.”
Trì Tranh. “Cậu gọi cho ai?”
“Em gái tôi.”
“Cô ấy đang bận.”
Giang Tấn nhướn mày. “Bận cái gì? Mấy năm rồi tôi không thấy nó.”
Trì Tranh lạnh nhạt nói. “Vậy cũng không được gọi.”
Giang Tấn. “…”
“Được, không gọi nữa, tôi mệt rồi, đi ngủ một lát.”
Trì Tranh đưa điện thoại cho Giang Tấn, sau đó cản anh ta lại. “Tự ra ngoài tìm ổ mà nằm.”
“Ôi…”
Giang Tấn xù lông. “Cậu tiếp đãi anh em chạy nghìn dặm xa xôi về thăm cậu thế à?”
Trì Tranh cười, từ trong túi quần móc một vật gì đó ném cho anh ta.
“Ra cửa quẹo trái.”
Giang Tấn cúi đầu nhìn, là thẻ phòng của một khách sạn, bên trên viết 1197.
“Hừ, có nghĩa khí.” Giang Tấn vỗ vỗ vai anh. “Nghèo như vậy mà còn thuê phòng cho anh em.”
“Cút nhanh.”
Giang Tấn cười hì hì xách hành lí, đi ra khỏi cửa quay đầu lại nói. “Đừng nói cho em gái tôi biết, để nó bất ngờ.”
Sau đó nhanh chóng biến mất.
Lúc này Trì Tranh mới lấy điện thoại ra gọi, lúc đó Mạnh Thịnh Nam đang nằm trên giường đọc sách, điện thoại di động đặt bên cạnh, thỉnh thoảng cô liếc mắt nhìn, muốn gửi tin nhắn cho anh nhưng lại ngại, bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, cô ấn nút nghe, bên kia hơi khựng lại chút rồi mới nói.
Cô lắng tai nghe.
Trì Tranh hỏi. “Em đang làm gì đấy?”
“Đọc sách.”
Trì Tranh cười một cái. “Có tiện ra ngoài không?”
“Sao thế?” Cô hỏi.
Trì Tranh. “Muốn dẫn em đi gặp một người.”
“Bây giờ sao?”
“6 giờ anh tới đón em.”
Mạnh Thịnh Nam “Ah” một tiếng. “Vừa rồi anh bảo gặp một người, ai vậy?”
“Em biết.”
Mạnh Thịnh Nam. “Em biết?”
Trì Tranh cười. “Tối nay em sẽ biết là ai.”
Cúp điện thoại, Mạnh Thịnh Nam vui vẻ ôm sách lăn một vòng trên giường. Rất nhiều năm trước Quỳnh Dao viết tiểu thuyết, cô không hiểu có thật là những nhân vật trong đó vì tình yêu mà có thể buông bỏ mọi thứ, thậm chí sống như con kiến hôi cũng cam lòng hay không? Bây giờ hình như cô đã hiểu ra đôi chút, nằm trên giường cười rồi đứng lên nhảy vài cái sau đó mới đi chọn quần áo.
Tiểu Hàng chạy vào tìm cô.
Mạnh Thịnh Nam tay trái cầm một bộ tay phải cầm một bộ hỏi. “Em thấy chị mặc bộ nào đẹp hơn?”
Đứa nhỏ nhíu mày nhìn hai bộ quần áo, chỉ chỉ bộ bên tay phải của cô.
“Bộ này?” Cô mong đợi, hỏi.
Tiểu Hàng lắc đầu. “Xấu.”
Mạnh Thịnh Nam choáng váng, giơ bộ bên tay trái lên.
“Cũng được.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Bộ bên trái là chiếc váy cô mua ở trung tâm thương mại, chọn xong quần áo cô chạy vào nhà vẹ sinh, Tiểu Hàng ở phía sau lắc đầu thở dài. “Từ lúc nào chỉ số IQ lại thấp như vậy, quần áo mà cũng không biết chọn.”
Cô sửa soạn xong cho bản thân, quay lại nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới 5 giờ.
Thịnh Điển đang nói chuyện với Thím Khang, Tiểu Hàng ngồi xem TV cùng cô. Mạnh Thịnh Nam rảnh rỗi, tìm phim xem chung với Tiểu Hàng. Tiểu Hàng nhìn TV chăm chú, thỉnh thoảng còn phát biểu ý kiến. Cuối cùng cô bắt đầu bị bộ phim hấp dẫn, chuông điện thoại để dưới gối reo lên cô cũng không nghe được.
“Chị, chị cũng mua cho em loại chocolate kia đi.”
“Loại này ở nước ngoài mới có.” Cô cũng muốn.
“Nhưng em muốn ăn.”
Mạnh Thịnh Nam liếm miệng. “Chị cũng thế.”
Thịnh Điển cầm túi đồ ăn đi vào cửa, nhìn hai người. “Tiếng gì vang lên chỗ 2 đứa kìa.”
Ban đầu Mạnh Thịnh Nam không để ý, hồi lâu mởi sửng sốt nhanh chóng đi tìm di động. Thấy ba cuộc gọi nhỡ quả thực cô muốn nhảy lầu tự tử, cô cầm áo khoác lên, nói. “Mẹ, tối nay con về muộn.”
Đi tới đầu ngõ, cô quét mắt nhìn hai bên.
Điện thoại di động vang lên, cô nhấn nút nghe, đối phương nói. “Bên phải giao lộ.”
Mạnh Thịnh Nam nhìn sang, thấy anh đang đứng cách cô hơn trăm mét. Cô cúi đầu đi lại gần anh, thấy cô gần tới nơi, Trì Tranh dập tắt thuốc ngẩng đầu nhìn cô. Cô ngượng ngùng giải thích. “Em và Tiểu Hàng xem phim không nghe tiếng chuông điện thoại.”
Trì Tranh cười hỏi. “Phim nào mà khiến em mê như vậy?”
Mạnh Thịnh Nam chớp mắt. “Mấy bộ phim của con nít.”
“Phim gì?” Anh hỏi cặn kẽ.
Mạnh Thịnh Nam. “Charlie và nhà máy Chocolate.”
Trì Tranh liếm môi nở nụ cười.
“Sao anh lại chờ ở đây?” Tim cô đập rộn lên, vội lảng sang chuyện khác.
Trì Tranh nhìn cô đầy ý vị. “Vừa tới đầu ngõ đã thấy mẹ em.”
Mạnh Thịnh Nam sợ hãi. “Anh biết mẹ em?”
“Xem như vậy đi, mẹ em đứng nói chuyện ở bên kia, hình như là có người giới thiệu bạn trai cho em.” Trì Tranh cười. “Mẹ em bảo Thịnh Nam nhà tôi.”
Gương mặt cô đỏ ửng.
“Mẹ em…”
Trì Tranh cười, xoa đầu cô. “Được rồi, đi thôi.”
Cô giống như trút được gánh nặng, túm váy ngồi lên xe anh. Lưng anh rộng như vậy, cô đè lại trái tim nhảy loạn xạ của mình, đặt tay lên hai bên eo anh sau đó giương mắt nhìn về phía trước, đường rất rộng, rất dài, gió thổi tóc bay, ánh mắt cô đậu trên gò má anh, làn váy cô bị gió thổi dán lên đùi anh.
“Còn bao lâu nữa?” Cô hỏi.
Trì Tranh hơi nghiêng đầu. “Sắp tới rồi.”
“Người ấy là ai?”
Trì Tranh cười. “Nguyệt lão.”
(*) Mãn Hán Toàn Tịch hay là Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép trong lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ và văn hóa, được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!