Trọng Sinh Hậu Cung Sấm Quan Ký - Chương 8: Phản kích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Trọng Sinh Hậu Cung Sấm Quan Ký


Chương 8: Phản kích


Tử Oánh hơi sửng sốt, vị phu nhân này là?

Chợt nghe Lão phu nhân gọi nàng “ Tử Oánh còn không gặp qua Trang phu nhân.”

Trang phu nhân, chủ nhân của chiếc khăn tay cũng họ Trang. Trong kinh thành người họ Trang tính trên đầu ngón tay, họ Trang, lại làm quan chỉ có thể là Ngự tiền thị vệ thống lĩnh Trang Lưu.

không biết chủ nhân chiếc khăn kia là ai?

“ Tử Oánh thỉnh an Trang phu nhân” Tử Oánh hành lễ.

“ Mau đứng lên, thật là hảo hài tử. Vừa nhìn thấy con ta đã cảm thấy chúng ta rất có duyên.” Trang phu nhân lôi kéo Tử Oánh tủm tỉm nói.

Tử Oánh cúi đầu hé miệng cười, nàng không rõ vị Trang phu nhân này có ý đồ gì, nhà nàng và Trang phủ cũng không lui tới. Kiếp trước nàng cũng chỉ ở cung yến xa xa nhìn thấy vị Trang phu nhân này, khi đó vị Trang phu nhân này rất hăng hái, trượng phu của nàng là người Hoàng Thượng tín nhiệm, là cánh tay phải của Hoàng Thượng.

“ Phu nhân cũng đừng khen nàng, sẽ đem tiểu hầu nhi này sủng lên trời mất.” Lão phu nhận cười hề hề với Trang phu nhân.

“ Mau xem lão phu nhân kìa, cháu gái tốt như vậy nếu không cần thì tặng cho nhà ta đi. Nhà ta cũng là thiếu của hiếm như vầy a.” Trang phu nhân lại cùng Lão phu nhân trêu đùa.

Chẳng lẽ vì nàng mà đến?

Đời này nàng cũng không phải là tài nữ gì, huống hồ nàng còn chưa mười ba, nếu làm mai có chút sớm.

Trang phu nhân cởi vòng tay Lục phỉ thúy trên tay đeo vào tay nàng.

Tử Oánh vội vàng từ chối, vòng tay này vừa nhìn thấy tỷ lệ là vô cùng tốt, cũng là vật theo Trang phu nhân nhiều năm, nàng sao có thể nhận đại lễ như vậy? Vội vàng nâng mắt cầu cứu lão phu nhân.

“ Phu nhân cho thì con cứ nhận lấy đi” ánh mắt lão phu nhân lóe lên, nói với Tử Oánh.

“ Đa tạ phu nhân.”

“ Vẫn là lão phu nhân thông suốt, thời gian không còn sớm, vãn bối xin cáo từ.”

“ Tiết ma ma thay ta tiễn Trang phu nhân.”

Hoàng di nương thấy Trang phu nhân đưa cho Tử Oánh cái vòng kia, trong mắt lộ ra ghen ghét, lại bị Liễu di nương quấn lấy, cảm thấy phiền, dứt khoát quay đầu nói chuyện cùng với các phu nhân khác, nhưng mấy vị phu nhân lại cùng nói chuyện với Tam phu nhân, không bỏ xuống thân phận mà nói chuyện với một cái di nương, Hoàng di nương càng thêm bực mình.

Liễu di nương cong khóe môi, nàng chỉ cần cuốn lấy Hoàng di nương là được rồi.

Lão phu nhân nói với Tử Oánh “ Mệt mỏi sao?”

“ không sao ạ, tổ mẫu cảm thấy thân thể thế nào?”

“không có việc gì, ngày mai nghỉ ngơi tốt là được. đã giờ tỵ, các phu nhân cũng sắp phải về, con chuẩn bị đi.”

“ Vâng” dù sao cũng chỉ là tết trung thu, các phu nhân chỉ cần đến phủ hỏi thăm, tỏ vẻ tôn kính với bề trên là được.

Lát sau Uyển âm dẫn Trầm Nhan, Vận Điềm và vài vị tiểu thư quan gia từ hoa viên trở về, tất cả đều là khách, phải chu toàn, nàng không có mặt ở đó, tất nhiên Uyển âm có thể lấy thân phận chủ nhân chiêu đãi.

Nhìn thấy nàng hoàn hảo đứng chỗ này, Uyển âm tỏ ra kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Hoàng di nương.

Hoàng di nương nhẹ lắc đầu.

Sau khi các phu nhân và tiểu thư quan gia rời đi, Lão phu nhân phân phó dùng cơm trưa, cơm trưa quả nhiên phong phú.

Cơm xong cả nhà ngồi ở phòng khách dùng trà. một nha hoàn thô sử chạy vào “ Lão phu nhân, ở cửa hông có hai nam nhân, nói là……, nói là đến tìm Tam tiểu thư.” Tiểu nha hoàn cắn răng nói.

Lão phu nhân ném ly trà xuống đất “ Ngươi nói cái gì.”

Tiểu nha hoàn sợ đến mức quỳ trên mặt đất, thân mình phát run, Lão phu nhân cũng không nhìn tiểu nha hoàn “ Thải Liên, ngươi đi xem là chuyện gì?”

Thải Liên vội vàng “ Vâng” một tiếng bước ra.

“ Ngoại tổ mẫu, còn có thể là chuyện gì, không phải là biểu tỷ mơ tưởng nam nhân, nhưng là, biểu tỷ a, thế nào lại có tận hai nam nhân tìm tỷ?” Vận Điềm sợ việc không đủ lớn, mở miệng nói.

Tử Oánh nhàn nhạt nhìn xung quanh, trên mặt Liễu di nương vội vàng, Hoàng di nương lộ ra nghi hoặc, Uyển âm và Vận Điềm vui sướng nhìn người gặp họa, Tam phu nhân và Trầm Nhan một bộ việc không liên quan đến mình.

“ Vận Điềm!” Lão phu nhân nói “ Đây là lời mà một cô nương gia nên nói sao?”

Vận Điềm cúi đầu, không nói chuyện.

Tử Oánh ngồi trên ghế không mở miệng, nàng còn đang suy nghĩ sao Tống ma ma lại làm việc chậm như vậy?

Uyển âm nhìn Vận Điềm bị tổ mẫu quở trách, đứng dậy nói: “ Tổ mẫu, tỷ tỷ mới là người làm sai, người không trách mắng tỷ tỷ, lại trách biểu tỷ? Biểu tỷ nói không có sai, nếu không sao tỷ tỷ lại không giải thích?”

Đây là châm ngòi quan hệ giữa Vận Điềm và Lão phu nhân, đồng thời còn muốn Vận Điềm cảm tạ nàng ta vì thay nàng ( Vận Điềm) nói chuyện.

Mới mười hai tuổi mà đã suy nghĩ sâu xa như vậy.

“ Tổ mẫu nói vậy là muốn tốt cho biểu tỷ. E sợ những lời này truyền ra gây bất lợi cho thanh danh của biểu tỷ, muội muội đã không hiểu được ý của tổ mẫu, lại còn muốn biểu tỷ hiểu lầm tổ mẫu, như vậy có chút không ổn đi.”

Quả nhiên Vận Điềm nghi hoặc nhìn về phía Uyển âm, mặt Uyển âm đỏ bừng, trừng mắt với Tử Oánh.

Hoàng di nương thấy nữ nhi bị nói như vậy, lập tức ngồi không yên “ Tam tiểu thư là có ý gì? Uyển âm cũng không có nhiều tâm tư như vậy, bản thân vụng trộm còn muốn đổi trắng thay đen, như vậy mới là chân chính tâm tư thâm độc!”

“ Hoàng di nương mở miệng ngậm miệng là nói ta vụng trộm, không biết di nương có tận mắt chứng kiến ta vụng trộm với nam nhân, di nương có bằng chứng gì không?”

“ Hừ, người ta cũng đã tìm đến cửa, ta xem Tam tiểu thư còn gì muốn giải thích?”

Tử Oánh cười nhợt nhạt, không để ý đến Hoàng di nương.

Thải Liên mang theo nội vụ tổng quản – Thẩm tổng quản tiến vào.

Vì trong phòng khách có không ít tiểu thư chưa xuất giá nên Thẩm Thực cũng không mang theo hai người kia tiến vào “ Hồi Lão phu nhân, lão nô đã đem hai người kia trói lại, quỳ trong sân, thỉnh lão phu nhân phân phó.”

Lão phu nhân nhìn qua các vị tiểu thư cùng di nương “ Các ngươi về trước đi, nàng dâu lão tam và Tử Oánh ở lại.”

“Tổ mẫu, người để chúng con ở lại đi, chúng con có thể xem xem, người phương nào mà dám nói xấu trong sạch của tỷ tỷ, đồng thời cũng từ đó học cách quản gia. Tổ mẫu, người thấy sao?” Uyển âm mở miệng nói.

Vận Điềm cũng gật đầu tán thành.

Xem người nào dám nói xấu nàng? Là xem nàng bị thân bại danh liệt như thế nào mới đúng.

Uyển âm nhìn Tử Oánh vẫn không chút hoang mang, để cho ngươi tự đắc, lát sau xem ngươi hết đường chối cãi như thế nào!

Lão phu nhân trầm ngâm, bà tin tưởng Tử Oánh bị oan, nếu không cho các nàng lưu lại, khó trách sẽ hoài nghi kết quả. Lưu lại xem cũng tốt.

Lão phu nhân phân phó tiểu nha hoàn đặt một tấm bình phong phía trước, người bên trong vẫn có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.

Tử Oánh nhìn hai người quỳ trong viện, một người béo núc ních, quần áo phấn nộn, hắn chắc là “ Thiếu gia”, một người khác gầy nhong chắc là gã sai vặt.

“ Các ngươi là ai?” Lão phu nhân trầm giọng nói.

“ Hồi lão phu nhân, con là tôn nữ tế tương lai của người a. Hôm qua Tam tiểu thư phái nô tỳ nói với con, hôm nay trong phủ nhiều người, để con thừa dịp đến tìm nàng” vị “ Thiếu gia” nói.

“ Câm miệng!” Lão phu nhân tức giận nói “ Ngươi luôn miệng nói biết Tam nha đầu, có chứng cứ gì không?”

“Có, có” ‘Thiếu gia’ lập tức gật đầu “ Tam tiểu thư từng nhận ngọc bội đính ước của con.”

“ Tổ mẫu, người hãy để nha hoàn đi Phù Dung viện của tỷ tỷ lục soát. Việc này đồn ra, thể diện của tỷ tỷ sao có thể còn a?” Uyển âm ở một bên châm ngòi, trên mặt lại lộ ra thương tiếc và đau xót.

“ Người đâu, đi viện của Tam tiểu thư tìm xem.” Lão phu nhân phân phó, lại có chút lo lắng nhìn Tử Oánh.

Tử Oánh cảm kích nhìn lão phu nhân, từ đầu đến cuối lão phu nhân đều tin tưởng nàng, để nha hoàn bên cạnh đi tìm vì muốn chứng minh sự trong sạch của nàng.

“ Tổ mẫu, nếu đã muốn lục soát, sao lại chỉ lục soát viện của cháu gái? Chuyện này truyền ra ngoài, cháu gái làm gì còn thể diện mà sống?” Tử Oánh nói với lão phu nhân “ Muốn lục soát, chi bằng lục soát cả phủ, viện của tiểu thư, viện của các di nương, tổ mẫu, người thấy như thế nào?”

Hoàng di nương đột nhiên có chút bất an, Tử Oánh không bị bắt gian tại trận, khi thấy nàng ở Vạn Cúc đường của lão phu nhân bà ta cảm thấy bất an, nhưng thấy Tử Oánh không có bất kì động tác nào, lại yên lòng.

Nhưng giờ nhìn thấy, hai kẻ không còn dùng được này lại đi tố cáo Tam tiểu thư cấu kết cùng bọn hắn, thế nhưng Tam tiểu thư mặt vẫn không đổi sắc, là nàng tâm cơ quá sâu hay vẫn còn nắm chắc là sẽ không lục soát được gì?

Đến cùng là chỗ nào không đúng?

“ Lão phu nhân, như vậy không ổn, làm lớn như thế sẽ làm người ta nghĩ trong phủ chúng ta có đạo tặc a.” Hoàng di nương mở miệng.

“ Di nương nói những lời này là chắc chắn ta và người khác cấu kết a? Tử Oánh thật đau lòng.” nói xon còn đưa tay lau khóe mắt.

không phải ngươi yêu thích nhất là diễn trò quan tâm ta như thế nào trước mặt lão phu nhân sao? Hôm nay ta sẽ cùng ngươi diễn trò thật tốt.

Hoàng di nương ghê tởm, trừng mắt với Tử Oánh “ Xem tam nha đầu con nói gì kìa, di nương nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, đau lòng ngươi còn không kịp, làm sao có thể tin ngươi sẽ làm ra chuyện như vậy? Chỉ là nhân chứng cũng đang ở đây, di nương không thể không tin, lại nói, lục soát toàn phủ động tĩnh quá lớn, chỉ sợ lão gia cũng không đồng ý.”

Hoàng di nương trực tiếp định nàng với tội danh vụng trộm với người, chứng cứ vô cùng xác thực, lại mang lão gia ra tạo áp lực, quả nhiên trong mắt Lão phu nhân hiện ra do dự.

“ Hoàng di nương, nếu lục soát sân của ta, sẽ giúp mọi người tin tưởng sự việc này là gian dối, Tử Oánh sẽ không từ chối. Nhưng Hoàng di nương vì sao lại luôn từ chối lục soát, có phải trong viện của di nương có một số thứ không muốn người khác biết?”

Lão phu nhận sau khi nghe những lời này thì nghi hoặc nhìn Hoàng di nương.

Hoàng di nương nghe những lời này, bên ngoài không có thái độ gì nhưng trong lòng lại ân cần hỏi thăm tổ tông của Tử Oánh một lần.

“ Tịch Dương, đi mời lão gia và Tam lão gia đến đây.” Lão phu nhân phân phó đại nha hoàn Tịch Dương bên cạnh người.

Trừ Tiết ma ma Tịch Dương là người lão phu nhân tin tưởng nhất. Tịch Dương bên ngoài lạnh lùng, nhưng lại rất xinh đẹp, trong phủ có tiếng là băng sơn mỹ nhân, đại lão gia mỗi lần nhìn thấy nàng thì nửa hồn phách đều bị câu đi. Có lời đồn Lão phu nhân chậm chạp chưa gả Tịch Dương đi là vì muốn lưu nàng làm thông phòng cho đại lão gia.

Trong mắt Tịch Dương thoáng qua khó xử nhưng vẫn hành lễ lui xuống tìm đại lão gia và tam lão gia.

Hoàng di nương nhìn dáng người lung linh của Tịch Dương, hai khối thịt trước ngực xóc nảy theo bước đi, nam nhân hận không thể ngay lập tức chăm sóc hai khối thịt đó, ngay cả nữ nhân không muốn thừa nhận cũng không được, từ nhỏ Tịch Dương chính là một vưu vật. Sớm biết như thế, khi bà ta vào phủ đã tìm cách đuổi nha hoàn này đi, trong mắt bà ta hiện ra ghen tỵ không thể che giấu được.

Liễu di nương nhàn nhạt nhìn qua, lớn lên xinh đẹp thì thế nào, cũng chỉ là đồ chơi của nam nhân, không có nàng sẽ có người khác, nhưng nhìn thấy Hoàng di nương phải cam chịu trong lòng nàng vẫn thống khoái. Chỉ có đứa nhỏ mới là chỗ dựa vững chắc của nàng. Tính ra nàng cũng vào phủ hơn nửa năm, thế nào vẫn không có động tĩnh?

Tử Oánh không chút lo lắng Lão phu nhân đi tìm phụ thân, nàng tin tưởng phụ thân sẽ biết cách xử lý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN