Vĩ Gian Phong - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Vĩ Gian Phong


Chương 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Kiều Tích lớn như vậy rồi, vẫn chưa có thời khắc nào mất mặt như lúc này.

Rõ ràng hai người mới là lần đầu tiên gặp mặt, dù cô có nhận ra Minh Ngật thế nhưng Minh Ngật lại căn bản không biết cô là người phương nào.

Kiều Tích cũng không biết vừa rồi mình bị làm sao nữa, cư nhiên không thèm suy nghĩ mà kêu lên hai chữ “Anh họ”… Lại nghĩ đến hành động tự mình đa tình vừa rồi, cô thật sự hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống trốn.

Nhìn thấy Minh Ngật, Dung Lệ vốn còn đang ngồi trong ô tô cũng đẩy cửa xuống xe.

Vừa nhìn thấy anh ta, Kiều Tích trong nháy mắt lại lo lắng khẩn trương, vô thức bước ra đứng phía sau Minh Ngật.

“Em họ, đừng sợ nha.” Vừa nhìn thấy phản ứng của cô gái nhỏ, trong lòng Dung Lệ cảm thấy buồn cười muốn chết rồi thế nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ dáng nửa cười nửa không.

Hắn nghiêng người dựa vào xe thể thao, nhìn thoáng qua Minh Ngật, sau đó liền nhìn chằm chằm Kiều Tích, giọng nói vô cùng tự nhiên quen biết: “Em gọi cậu ta là anh họ, vậy thì cũng nên gọi anh là anh họ đi.”

Kiều Tích ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Minh Ngật lại quay sang nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia, lúc này mới chậm rãi hiểu được, thì ra hai người này quen biết nhau.

Minh Ngật không hé răng nói lời nào, cũng không thèm phản ứng với Dung Lệ, chỉ là nhìn thoáng qua thiếu nữ có khuôn mặt đỏ bừng, sau đó không nói một lời từ trong tay cô lấy đi sợi xích chó.

Kiều Tích hiểu được hành động này, lập tức buông tay ra, nhưng ngón tay của Minh Ngật vẫn không tránh khỏi có chút cọ cọ vào lòng bàn tay cô.

Minh Ngật không có phản ứng khác thường nào, thế nhưng Kiều Tích lại có chút chột dạ lén lút đưa tay ra phía sau.

Lòng bàn tay của cô vẫn còn lưu lại một chút xúc cảm ấm áp… Lại nhớ đến lúc vừa nãy, anh tránh khỏi bàn tay của cô, Kiểu Tích cảm thấy anh chắc chắn là người không thích người ngoài đụng vào mình.

… Anh nhất định là rất ghét mình.

Kiều Tích yên lặng nghĩ.

Ngắn ngủi mấy phút, Dung Lệ ở bên kia đã sớm đem Kiều Tích quan sát đi quan sát lại nhiều lần lắm rồi.

Nhìn thấy tiểu cô nương vẫn còn đang lo lắng bần thần, hắn thật là bất đắc dĩ mà họ nghe một tiếng, sau đó nói: “Tự giới thiệu một chút, anh là Dung Lệ.”

Nói xong, hắn chuyển đường nhìn về phía Minh Ngật, trong giọng nói còn thêm vài phần trêu trọc, “Minh Ngật, không giới thiệu em họ cho anh làm quen à?”

Minh Ngật theo bản năng đứng nghiêm chỉnh, bất động thanh sắc mặc cho đối phương tùy ý quan sát.

Anh nhỏ giọng nói với tiểu cô nương bên cạnh: “Em đi trước đi.”

Chỉ là trong giọng nói vẫn không có chút tâm tình nào dư thừa.

Đợi đến khi thân ảnh của Kiều Tích đã đi xa, Dung Lệ lại lần nữa mở miệng, giọng nói so với lúc trước càng thêm không đứng đắn hơn gấp trăm lần, hắn cố gắng nín cười: “… Anh họ? Em họ? Thanh niên các cậu hiện tại đều thích chơi kiểu kích thích như thế à?”

Minh Ngật hơi nhăn mày, giọng nói so với lúc trước càng thêm khó chịu, lạnh lùng: “Buồn chán quá à?”

Hiển nhiên là hai người này có quan hệ vô cùng thân thiết, Dung Lệ không để bụng thái độ nói chuyện của Minh Ngật, chỉ là hơi thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng mang theo vài phần chăm chú: “Haizzz, anh nói thật.”

“Sao anh lại không biết mày có một em họ xinh đẹp như vậy?” Dung Lệ tựa người vào xe thể thao, giọng nói lười biếng: “Là bạn học của Uyển Uyển? Trưởng thành rất tốt nha…”

***

Kiều Tích trở lại Minh gia, Minh Uyển vừa tiễn giáo viên về, thấy cô một mình trở về thì cô bé hơi bị giật mình, nhất thời nhảy từ ghế salon xuống: “Bambi đâu? Chị ném rồi???”

“Không có, không có.” Kiều Tích gấp gáp giải thích, “Nó rất tốt.”

Thực sự không biết nên thuật lại những điều vừa phát sinh kia với Uyển Uyển như thế nào nữa, vì vậy Kiều Tích chỉ đơn giản giải thích——

“Vừa rồi lúc ở bên ngoài chị gặp… anh trai em, Bambi thấy anh ấy thì thật vui vẻ, thế nên chị liền đưa Bambi cho anh ấy rồi.”

“Anh ấy mới từ sân bay trở về sao?… Ơ? Sao chị lại biết anh ấy?”

“… Lần trước em cho chị xem anh chụp mà.”

“À à.” Minh Uyển nhớ tới vụ này, một lát sau lại vui vẻ phấn khích nói, “Thế nhưng anh ấy không biết chị nha… Anh ấy không xem chị là bọn trộm chó khốn nạn rồi bắt lại sao?”

Trong lòng Minh Ngật, hình tượng của cô so với bọn trộm chó khốn nạn cũng không kém bao nhiêu đâu.

Kiều Tích uể oải ngẫm nghĩ.

“Được rồi, Uyển Uyển.” Nghĩ đến người kia, do dự một lúc lâu, Kiều Tích vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi, “Em có biết người nào tên là… Dung Lệ không?”

“Dung Lệ?” Minh Uyển lộ ra vẻ mặt hiểu biết, “Chị vừa nãy ở ngoài có gặp anh ấy?”

Kiều Tích gật đầu.

Hóa ra Dung Lệ thật sự là anh họ của anh em Minh gia.

Hắn là con trai của bác gái cả Minh Uyển, cũng ở trong đại viện này, hiện tại đang học đại học.

“Có phải anh ấy đến gần bắt chuyện với chị không?” Minh Uyển đối với người anh họ này cũng xem như khá hiểu biết, “Chị đừng sợ, anh ấy cứ nhìn thấy gái đẹp là lại như vậy đó, nhưng mà anh ấy không phải người xấu đâu, chỉ là lời nói với bộ dạng bên ngoài hơi không đứng đắn chút thôi.”

Đến khi Minh Ngật về nhà, Kiều Tích đã sớm trốn lên phòng trên tầng hai rồi.

Minh Uyển vốn đang nắm ở salon phòng khách chơi game, vừa nhìn thấy anh trai nhà mình, cô bé ngạc nhiên hét lên một tiếng, sau đó liền ném điện thoại đi, nhảy lên chạy lại, cả người đều nhào tới, “Anh, anh đã trở về!”

Minh Ngật không nhúc nhích, tùy ý để Minh Uyển như con gấu Koala treo trên người mình 5 giây, sau đó mở miệng nói: “Em có thể xuống rồi.”

Minh Uyển mắt điếc tai ngơ, ôm cổ anh hét một trận: “Quà của em đâu, quà của em đâu?”

Minh Ngật mặt không đổi sắc lặp lại một lần: “Xuống.”

Oa oa oa…

Minh Uyển trong nháy mắt tỉnh tảo lại, vội vàng nhảy xuống khỏi người anh.

Lịch trình hoạt động của đội ở Zurich được sắp xếp rất chặt chẽ, nhưng may là sau khi kết thúc cuộc thi, cả đội ở lại địa phương chơi thêm một ngày. Vì điều này mà Minh Uyển muốn anh mua cho mình dây chuyền, anh cũng tiện thể mua quà cho những người thân trong gia đình và một số bạn bè thân thiết.

Đương nhiên, ngoại trừ… Kiều Tích.

Minh Uyển vốn dĩ đang hưng phấn mở quà đột nhiên dừng động tác, cô bé chọc chọc cánh tay anh trai: “Này.”

Minh Ngật “Ừ” một tiếng.

“Anh biết không? Trong nhà có chị Tiểu Kiều mới đến, bố mình và bố chị ấy trước kia là chiến hữu——“

Minh Ngật cắt đứt lời của cô bé, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Tiểu Kiều?”

“Chị ấy tên là Kiều Tích, Tích chính là——“

Minh Uyển nhất thời không biết nên giải thích từ “Tích” trong tên chị Tiểu Kiều thế nào, mặc nghẹn ngay tại chỗ.

“Được rồi, anh biết rồi.” Minh Ngật rất có lệ mà gật gật đầu, trên mặt rõ ràng viết dòng chữ “Anh chính là tùy tiện hỏi một chút thôi, em không cần phải giải thích cặn kẽ như thế đâu.”

Bị anh trai qua loa có lệ như vậy, Minh Uyển đương nhiên rất phẫn nộ.

Cô vô cùng bướng bỉnh mà bắt hai vai của anh trai nhà mình, một bộ dạng nhất định phải để cho anh biết “Tích” trong “Kiều Tích” rốt cuộc có nghĩa là gì.

Minh Uyển nhanh chóng buông tay ra khỏi vai Minh Ngật, cầm điện thoại lên, tìm ra Wechat của Kiều Tích cho anh nhìn, “Anh xem đi, chính là chữ “Tích” này… A, em cho anh xem ảnh của chị ấy! Chị ấy rất xinh đẹp đó!”

Minh Uyển nói xong liền mở vòng bạn bè của Kiều Tích.

Điện thoại di động được giơ lên trước mặt mình, Minh Ngật rất bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn phải ngẩng đầu liếc mắt nhìn một chút.

“Không tệ.” Anh gật đầu, bình luận đơn giản, “Chất lượng ánh sáng rất tốt.”

???

Minh Uyển rút điện thoại về, lúc này mới phát hiện ra trong vòng bạn bè của Kiều Tích không có một tấm ảnh nào của cô cả, mấy cái ảnh đại diện cũng là hình mấy con chó.

Minh Uyển thoát ra khỏi Wechat, có chút thất vọng mà lầm bầm mấy câu: “Chị ấy sao lại không chụp tấm nào đăng lên chứ.”

“Gặp qua rồi.” Minh Ngật thản nhiên nói.

“Đúng rồi!” Minh Uyển lúc này mới nhớ ra hai người đã tình cờ gặp nhau ở bên ngoài rồi, cô bé lập tức tiến lên, “Anh thấy chị ấy xinh không?”

“Em nói nhiều quá.” Minh Ngật hiển nhiên là không muốn trả lời vấn đề này.

Đây cũng không phải lần đầu tiên bị chê, Minh Uyển tức giận “Hừ” một tiếng, sau đó tiếp tục lục lọi đống quà tặng trước mặt.

“Chỉ có một mình chị Tiểu Kiều không có quà thôi…” Lục lọi một hồi, Minh Uyển đột nhiên ý thức được vấn đề này, khó tránh khỏi có chút buồn rầu.

Cô lo lắng Kiều Tích sẽ cảm thấy khó chịu và xấu hổ, “Nếu không thì đừng nói cho chị ấy biết? Em mở quà ra rồi giấu đi.”

Việc này cũng không thể trách Minh Ngật được, không phải là anh phân biệt đối xử, chỉ là anh vẫn không biết được chuyện này, trên đường về nhà mới biết được có một người “Em họ” như thế này tồn tại.

Đương nhiên, nguyên văn lời nói của Chúc Tâm Âm là thế này——

“Có một tiểu cô nương tạm thời ở nhờ nhà chúng ta, sẽ ở căn phòng mà con ở trước đây đó. Nam nữ khác biệt, con muốn cái gì thì bảo Uyển Uyển đi lấy cho, đừng vào phòng của cô nương người ta, nhớ chưa?”

Minh Ngật không có suy nghĩ nhiều như vậy, tặng Uyển Uyển dây chuyền là vì con bé yêu cầu, tặng bố mẹ bạn bè quà là do anh thuận tay mua ở sân bay.

Quà này cũng không đáng bao nhiêu tiền, càng không có hàm chứa tâm ý gì cả, thế nhưng…

Minh Ngật đột nhiên nhớ tới cô gái hoang mang lúng túng lúc chiều, trước mắt cũng hiện lên đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa chút lệ, điều này khiến tâm tình của anh không khỏi có chút buồn bực.

Nếu như cô phát hiện ra chỉ mình không có quà thì… sẽ khóc sao?

Minh Ngật suy nghĩ 5 giây, đáp án chắc là sẽ khóc.

Đáp án này khiến cho tâm trạng của anh càng ngày càng xấu hơn.

Suy tư 3 giây, Minh Ngật đem dây chuyền mặt ngọc từ trên cổ mình tháo xuống, đưa cho em gái.

“Giúp anh đưa cho cô ấy đi, ” Anh đặt mặt ngọc trắng trắng mập mập hình đậu phộng nhỏ vào lòng bàn tay Minh Uyển, “Quà gặp mặt.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tuy rằng Minh biểu ca có đậu phộng nhỏ, nhưng cậu ấy thật sự không phải con sâu béo mập, (Thiết Thiết chỉ là rất thích đậu phộng nhỏ thế nên mới cho cái này làm vật đính ước thôi!)

Lại nói, thẳng nam này thật sự là ngu xuẩn mà, đem đậu phộng nhỏ mình đeo từ nhỏ đến lớn tặng cho Tích Tích? Chỉ sợ mẹ Chúc phát hiện ra thôi có được không?”

Tích Tích (phẫn nộ): Ngươi là muốn cho ta chết hả?

– —–

Thiết Thiết hiện tại thấy bảng xếp hạng thật thấp!

Đại gia à, mọi người ơi! Không phải là không lên được bảng xếp hạng tháng mà!

Tích Tích của chúng ta muốn lên bảng xếp hạng tháng trải nghiệm đó! Mau mau đến cứu con bé đi!

Tiểu Vũ: Minh Ngật đáng yêu quá đi, fall in love người ta quá rồi mà còn làm bộ mặt lạnh. Tặng hẳn ngọc hộ thân từ nhỏ đến lớn cơ mà.

Bonus cho mọi người ảnh dây chuyền mặt ngọc. Kiểu thế này này, nhưng mà mình tìm mãi chẳng có cái nào hình đậu phộng =))), nhưng mà mình cảm thấy gần gần giống cái này. Mặt ngọc kiểu này cực đắt luôn ý, khéo khi còn hơn kim cương mọi người ạ. Minh Ngật chơi lớn không? Mới là quà gặp mặt thôi đó =))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN