Vĩ Gian Phong - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Vĩ Gian Phong


Chương 20


Vì được 500 votes rồi nên theo lời hứa tặng chương cho mọi người đâyyyyy!!!

Chương 20:

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Gặp lại Minh Ngật, đã là buổi tối lúc Kiều Tích đi dự thính lớp Toán Olympic.

Không giống như Kiều Tích là dân nửa vời chỉ là đi dự thính, các học sinh tham gia trại hè Toán Olympic đều đến từ các trường cấp 3 mũi nhọn ở khu vực Hoa Bắc. Bọn họ vốn dĩ ngay từ đầu đã có nền tảng kiến thức cực kỳ tốt lại còn được học ở trại hè Toán học với môi trường và cách dạy cũng vô cùng tốt nữa, tính đến nay bọn họ cũng đã học được hơn nửa tháng rồi.

Bởi vậy nên mặc dù lần kiểm tra nhỏ nhỏ này có không đến 50 người tham gia thế nhưng tất cả mọi người đều cực kỳ coi trọng nó. Dù sao thì đây cũng toàn là những hạt giống sẽ tranh suất vào đội tuyển quốc gia mà.

Về phần Kiều Tích, cô biết mình không thể so kiến thức với người ta được, hơn nữa cô mỗi ngày đều có việc học của mình, chỉ có thể dành một chút thời gian buổi tối để tới nghe giảng thôi, bởi vậy nên dù sau khi kết thúc giờ học cô đều dành 2-3 tiếng để tự học thì cũng chỉ sợ kết quả lần kiểm tra này sẽ không được tốt.

Hàn Thư Ngôn an ủi cô: “Đừng lo lắng, thành tích lần này không tính đâu, tháng 9 mới thi chính thức mà.”

Kiều Tích gật đầu: “Tớ biết rồi, lần này coi như luyện tay một chút.”

Tuy là nói vậy thế nhưng Kiều Tích vẫn không nhịn được mà có chút lo lắng.

Loại cảm giác này… nên nói thế nào nhỉ?

Chính là cái loại cảm giác mà rõ ràng trước khi đi thi không học bài thế nhưng vẫn mong muốn mình có may mắn làm được bài vậy.

Lúc Minh Ngật tiến vào, còn khoảng 20 phút nữa thì bắt đầu cuộc thi.

Anh vừa mới ngồi xuống chỗ của mình, Giang Nhã Đồng cách đó không xa liền đi tới, trên tay cầm một xấp tài liệu đưa đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Minh sư huynh, nội dung tài liệu tuần trước phát, em nghĩ hình như có chút vấn đề.”

Minh Ngật thu hồi tầm mắt đang nhìn phía sau lớp học lại, tập trung nhìn tài liệu trước mặt, “Nói đi.”

Giang Nhã Đồng chỉ chỉ cho anh nhìn, “Anh xem bước này, nhưng thực ra nó vẫn chưa đủ điều kiện của bất đẳng thức Karlsson…”

Minh Ngật vừa nhìn liền lập tức hiểu ra, lúc này anh gật đầu, “Tài liệu sai rồi.”

Minh Ngật đứng lên, từ chỗ ngồi bước lên bục giảng.

Anh gõ gõ lên bảng đen, thành công khiến trong phòng yên tĩnh lại, “Lấy tài liệu được phát tuần trước ra.”

Kiều Tích ngồi tại chỗ thất thần.

Vừa nhìn thấy Giang Nhã Đồng đi tới chỗ Minh Ngật, khom lưng nói chuyện với anh vài câu.

Hai người tựa vào rất gần, dường như là gần chạm đầu vào nhau rồi, Minh Ngật mặc dù không nói gì, thế nhưng lại rất chăm chú nghe.

… Có chút phiền mà.

Kiều Tích vô thức nắm chặt cục tẩy trong tay.

Hàn Thư Ngôn gọi Kiều Tích vài tiếng, thấy cô không phản ứng liền đẩy đẩy cánh tay của cô.

Kiều Tích phục hồi lại tinh thần.

Hàn Thư Ngôn chỉ chỉ trước mặt mình: “Tài liệu.”

Chẳng biết từ lúc nào mà Minh Ngật đã đi lên bục giảng rồi, cô lấy lại tinh thần, cúi đầu tìm cặp sách của mình.

Chỉ là, vì hôm nay có bài kiểm tra thế nên Kiều Tích chỉ mang theo laptop và tài liệu ôn tập cho lần kiểm tra này, cô không có mang theo tài liệu được phát tuần trước đi.

Hàn Thư Ngôn kéo tài liệu của cậu ra giữa bàn, hòa nhã nói: “Xem của tớ đi.”

“Trang thứ hai đếm ngược lên, đề thứ nhất—-” Minh Ngật ngẩng đầu nhìn bên dưới một vòng, ánh mắt rơi xuống bàn cuối cùng, đầu hai người kia như muốn cụng vào nhau đến nơi rồi.

Anh đột nhiên liền thay đổi chủ ý, âm thanh thoáng cái đề cao lên: “Kiều Tích, em bắt đầu làm một chút.”

Kiều Tích: “???”

Nói xong liền đi xuống bục giảng, cũng không có Kiều Tích cơ hội làm ra bất kỳ một phản ứng nào.

Trước kia các giáo viên dạy lớp Toán Olympic này rất ít khi gọi những học sinh… dự thính lên bảng, lúc này Kiều Tích đang không hề phòng bị lại đột nhiên bị chỉ mặt điểm tên, đại não bối rối mất mấy giây.

Kiều Tích đi học ở lớp này không được đầy đủ, rất nhiều nội dung kiến thức cô đều phải tự mình mày mò học hỏi.

Mà kiến thức Minh Ngật nói đến, lại vừa khéo là phần mà cô vẫn còn chưa có mày mò đến.

Hàn Thư Ngôn đưa tài liệu của cậu cho cô, ý bảo cô mang lên bảng làm.

Tài liệu này có đáp án luôn, mang lên bảng có vẻ không được tốt lắm… Kiều Tích lắc đầu, lại đứng tại chỗ im lặng 5-6 giây, đem lời giải xem qua một lần, lúc này cô mới thấy có chút hiểu hiểu.

Cũng may vừa rồi cô đã nhìn qua lời giải một lần, bởi vậy nên tuy rằng còn chưa có học được đến đây nhưng Kiều Tích coi như cũng khá thông minh, nhìn đề bài kết hợp với đáp án cũng hơi chút hiểu hiểu thế nên không có xấu hổ lắm khi đứng làm bài trên bảng.

Viết xong dòng cuối cùng, cô thở phào một hơi, để phấn xuống bàn.

“Sai rồi.”

Cô vừa mới xoay người, Minh Ngật đứng bên dưới liền nhàn nhạt lên tiếng.

Anh đi lên bục giảng, cầm viên phấn đỏ, gạch từ phần giữa bài làm của Kiều Tích đến tận dòng cuối cùng.

“Từ đây trở xuống, sai toàn bộ.”

Mặt Kiều Tích “Bùng” một phát đỏ bừng lên, như là bị đốt lên vậy, trong đầu cũng mơ màng “Ong ong” hết cả lên.

Đáng sợ hơn nữa là, cô đến bây giờ vẫn không biết mình sai chỗ nào.

Minh Ngật tiếp tục nói: “Đáp án trên tài liệu bị sai, ở đây không thể dùng bất đẳng thức này… Ngoại trừ Giang Nhã Đồng, không một ai phát hiện ra được, mọi người đều là chép đáp án trong tài liệu ra sao?”

Kiều Tích cắn chặt môi, không nói gì.

Dưới bục giảng, Giang Nhã Đồng đang ngồi tại chỗ của mình, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Kiều Tích đứng trên bục giảng.

Trong ánh mắt của cô ta không có đắc ý, không có trào phúng… không có bất cứ biểu tình nào, thế nhưng chỉ cần ánh mắt cô ta nhìn cô thôi cũng đủ khiến Kiều Tích cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mặc dù Kiều Tích tự nhận chưa bao giờ muốn cùng Giang Nhã Đồng so đo hơn thua ở lớp Toán Olympic này, nhưng lúc này cô không thể không thừa nhận rằng, mình thật sự hỏng bét rồi.

Giang Nhã Đồng không nói gì, cũng không làm gì hết, nhưng chỉ cần cô ta ngồi ở đó, cũng đã nói cho Kiều Tích biết rằng—–

Một lần trước kia, chẳng qua là bởi vì cô có chút khôn vặt thôi, nếu bàn về sự thông minh thật sự thì, cô không thể bằng tôi được.

Kiều Tích đứng đó, chỉ cảm thấy mặt nóng hừng hực.

Tất cả mọi người đều bận rộn ghi chép, trong lúc nhất thời trong phòng học chỉ còn âm thanh bút viết trên giấy “Soạt soạt”vang lên.

Minh Ngật đứng nhìn Kiều Tích, giọng nói không nhận ra chút tình cảm nào: “Về chỗ đi.”

Kiều Tích yên lặng về chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống cúi đầu, không nói một lời nào.

Cảm giác được bầu không khí hơi nặng nề, Hàn Thư Ngôn đành phải kiếm chuyện để nói: “Cậu liếc mắt đã có thể nhớ kĩ cách làm rồi… Đề bài này tớ nhìn còn không hiểu nữa đấy.”

Kiều Tích vẫn như trước cúi đầu không nói chuyện.

Hàn Thư Ngôn lại kiếm vài chuyện nữa để nói, thấy cô thật sự không muốn nói chuyện, cũng đành yên tĩnh lại.

***

Bài kiểm tra rất nhanh liền bắt đầu.

Các học sinh ở đây đều là học sinh xuất sắc của các trường cấp 3 mũi nhọn, mục tiêu đặt ra hầu như không phải là cuộc thi Toán vào tháng 9 sắp tới, mà mục tiêu của bọn họ chính là có tên trong danh sách cuộc thi CMO kia.

Bởi vậy độ khó của bài kiểm tra này đương nhiên là khó hơn cuộc thi Toán toàn quốc sắp tới kia nhiều.

Bài thi 6 giờ bắt đầu, chín giờ kết thúc, tổng cộng làm bài trong 3 tiếng, có tất cả 6 bài, mỗi bài 7 điểm, điểm tối đa là 42 điểm.

8 rưỡi, Kiều Tích đứng dậy nộp bài thi.

Hàn Thư Ngôn đang ngồi tính toán kinh ngạc nhìn cô một cái, mà cái nhìn này, càng khiến cho Kiều Tích xấu hổ không chịu nổi.

6 bài, cô chỉ biết làm một bài hình học và một câu hỏi nhỏ của một bài đại số, về phần những bài khác… cô đến nửa điểm manh mối cũng không có.

Cũng trong lúc đó, cùng Kiều Tích nộp bài còn có Giang Nhã Đồng.

Chỉ là, không giống cô, bài thi của Giang Nhã Đồng viết đầy chữ, hiển nhiên là không đến 3 tiếng đã có thể làm xong được tất cả 6 bài.

Không cần Giang Nhã Đồng mở miệng, bài thi trong tay cô ta đã không một tiếng động chễ giễu cô rồi.

Kiều Tích thu hồi ánh mắt, không hề nhìn cô ta một cái nào, trầm mặc trở lại chỗ ngồi thu dọn sách vở cặp sách.

***

Giang Nhã Đồng tìm thấy Minh Ngật ở cuối hành lang, lúc này anh đang lười biếng dựa người vào lan can, trong tay cầm một quyển sách bìa cứng viết viết vẽ vẽ, không biết là đang làm gì.

Giang Nhã Đồng biết tính anh từ trước đến nay vẫn luôn lãnh đạm, trời sinh liền không thích những nơi nhiều người, nhiều lúc giáo viên còn đang giảng bài anh cũng sẽ len lén chạy ra ngoài.

May mà tất cả giáo viên đều coi anh là một tiểu bảo bối, đối với những việc như thế cũng sẽ không trách móc nặng nề.

“Minh sư huynh.”

Minh Ngật đóng lại quyển sách trong tay, xoay người lại, nhìn về nữ sinh đứng trước mặt mình, thần sắc thờ ơ.

Giang Nhã Đồng cười cười, mở miệng nói: “Hôm nay đề bài có chút khó… bài cuối cùng em phải suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra.”

Minh Ngật xoay cổ tay, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, sau đó thản nhiên nói: “Cũng không tệ lắm.”

Anh rất ít khi khen người khác, ba chữ này có thể xem là lời khen ngợi.

Lần kiểm tra này thầy giáo cho đề tuy rằng không khó như khi đi thi thật, nhưng 3 tiếng với 6 bài, thời gian quá gấp, có thể trong thời gian quy định làm xong đã không tồi rồi, huống chi Giang Nhã Đồng còn làm xong trước nửa tiếng.

Quả nhiên, bởi vì vài chữ đơn giản của anh, ánh mắt của Giang Nhã Đồng đã lộ ra vài phần mừng rỡ.

Dừng một chút, cô ta lại hỏi: “Cuối tuần này chính là sinh nhật em, em có tổ chức một bữa tiệc sinh nhật tại nhà, anh có thể tới không?”

Minh Ngật trực tiếp lắc đầu, “Không tới.”

Không nghĩ anh lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, Giang Nhã Đồng sửng sốt, lại bổ sung: “Là sinh nhật 16 tuổi của em… Em rất mong anh có thể tới.”

Minh Ngật nhìn về phía cô ta, khuôn mặt từ trước đến nay đều không có quá nhiều biểu tình lần đầu tiên lộ ra vài phần trào phúng, “Thế nên?”

Giang Nhã Đồng nhìn anh, cắn môi, trong ánh mắt nổi lên một tầng hơi nước: “Minh sư huynh, anh vì sao… lại dùng thái độ này đối với em, anh còn là bởi vì quyển sách kia—– “

“Cô muốn tôi có thái độ gì với cô?” Minh Ngật mặt không thay đổi nhìn cô ta, “Muốn tôi thích cô sao?”

Thiếu nữ từ trước đến nay đều nhanh mồm nhanh miệng, vào giờ khắc này lại á khẩu không thể trả lời được câu nào.

Qua một lúc lâu, cô ta mới khó khăn mở miệng nói chuyện tiếp: “Xin lỗi, khi đó em cũng không biết thế nào lại—–“

Minh Ngật đột nhiên cắt đứt lời cô ta: “Vì sao lại đi lên sân thượng đó?”

Giang Nhã Đồng sửng sốt vài giây, sau đó nói: “Em thấy anh vào thang máy, cho nên mới đi theo… “

Đến bây giờ vẫn còn nói láo.

Minh Ngật cười một tiếng, không thèm để ý tới Giang Nhã Đồng đứng đấy nữa, trực tiếp rời đi.

… Kết quả là bắt được Kiều Tích ở cầu thang, cô đeo balo đi xuống tầng.

Minh Ngật càu mày gọi cô lại: “Em đi đâu vậy?”

Nghe thấy giọng nói của anh, Kiều Tích đầu cũng không thèm quay lại, “Bạch bạch bạch” chạy xuống tầng.

Thấy hành động này của cô khiến cho Minh Ngật vô cùng bất ngờ, anh đứng tại chỗ sửng sốt mấy giây, sau đó mới nhớ tới phải đuổi theo.

Cuối cùng tại khúc quanh cầu thang tầng hai, Minh Ngật đuổi tới nơi, anh đưa tay kéo quai cặp của cô lại, đem cả người cô ấn trên tường.

Minh Ngật nhíu mày nhìn Kiều Tích trước mặt, giọng nói nghiêm khắc hơn bao giờ hết: “Nộp bài sớm? Làm xong hết tất cả các bài rồi?”

Anh biết đề thi hôm này khá khó, cũng biết Kiều Tích là dân không chuyên.

Minh Ngật vô cùng rõ ràng, cô nộp bài sớm không thể nào là bởi vì đã làm xong tất cả được.

“Em cái gì cũng không biết làm, còn ngồi ngốc ở trong đấy làm gì nữa?” Cô gái vẫn luôn mềm mại dịu dàng lúc này lại không tỏ ra yếu kém về khí thế, cô hét lớn lên, “Em đần như vậy thì còn học Toán Olympic làm gì nữa cho mệt! Em sau này đều sẽ không tới nữa!”

“Được đó.” Minh Ngật bị cô chọc tức, giận dữ cười châm biếm, “Vừa dốt vừa không cố gắng.”

Nghe được câu này, vành mắt Kiều Tích thoáng cái liền đỏ lên, cô đem Minh Ngật đang đứng trước người đẩy ra, rống lớn lên: “Nếu biết em dốt thì còn gọi em lên bảng làm bài làm gì?! Anh chính là muốn em bị mất mặt có đúng không?!”

Minh Ngật từ trước đến này đối với vạn sự đều không quan tâm để ý nhiều thế mà lúc này lại bị cô chọc cho tức điên cả người.

Anh cười lạnh nói: “Loại bài tập đấy cũng có thể làm sai mà em còn có lý nữa hả? Liếc mắt nhìn qua là có thể phát hiện ra vấn đề… Anh thấy em căn bản là sách cũng chưa thèm xem, tâm tư đều đặt vào chuyện yêu đương hết rồi phải không?”

Lời vừa ra khỏi miệng Minh Ngật ngay lập tức hối hận vì nói lỡ.

Anh vừa rồi là vì tức nên mới nói thế, kỳ thực anh rất rõ ràng, tiểu cô nương nhà anh rất ngoan, cũng càng không phải người sẽ yêu sớm.

Ai biết một câu nói như vậy thôi vào trong tai Kiều Tích lại như bom nổ tung ra.

Lần thứ hai cô hung hăng đẩy Minh Ngật ra, hướng về phía anh đập một quyền, giọng nói lúc này đã có thêm vài phần nghẹn ngào, “… Anh chẳng lẽ không có sao? Anh còn có tư cách gì mà nói em?”

Vừa rồi anh và Giang Nhã Đồng ở hành lang nói chuyên với nhau lâu như vậy…

Bạn học bình thường sao lại có nhiều chuyện để nói với nhau như thế? Bọn họ chẳng lẽ không phải là đang nói chuyện yêu đương sao?!

Minh Ngật lại bị cô bất ngờ đẩy một cái nữa, không hề phòng bị nên quyển sách bìa cứng kia bị rơi xuống đất.

Trong lúc anh còn đang suy nghĩ xem câu nói của Kiều Tích vừa rồi có ý nghĩa gì thì tiểu cô nương đã lau nước mắt chạy đi như một làn khói.

“Anh… anh.” Minh Uyển vô tội được tận mắt chứng kiến một màn vừa rồi tay cầm hộp bánh ngọt, ngơ ngác từ trong bóng tối đi ra.

Minh Uyển vừa cùng Thịnh Tử Du đi dạo phố, hai người mua bánh ngọt trở về, cô vốn còn đang do dự xem có nên ở đây đợi anh cùng về hay không thì vừa hay được chứng kiến một màn đặc sắc vừa rồi.

Minh Ngật vẫn là một bộ dạng tức giận, trong lúc nhất thời không thèm nói chuyện với Minh Uyển.

“Đang tốt lại cãi nhau làm gì… ” Minh Uyển cẩn thận cúi người xuống, nhặt quyển sách bị rơi xuống đất kia lên, “Cũng bởi vì chị ấy không học tập cho giỏi sao?”

Cô nhìn anh trai mình, nhẹ giọng lầm bầm: “… Nhưng mà trước kia cũng không thấy anh chăm chú nhìn chị Tiểu Hạ đọc sách mà.”

Minh Uyển tiện tay mở quyển sách vừa nhặt lên kia, vừa mở ra liền kinh ngạc không thôi.

Hóa ra bắt đầu từ trang thứ nhất, liền nhìn thấy một vài hình vẽ.

Mấy hình vẽ này thực sự rất không đâu vào đâu, chẳng ra ngô ra khoai gì hết, Minh uyển ban đầu còn không nhìn ra được anh vẽ cái gì, phải lật đến mấy trang nữa mới có thể đại khái nhận ra chủ nhân đã phải tập luyện rất nhiều lần, vẽ càng ngày càng đẹp hơn, càng ngày càng rõ ràng hơn. Lúc này cô mới nhìn ra được, hóa ra bức tranh không ra khô ra khoai gì lúc đầu hóa ra là một còn rùa nhỏ ngoẹo đầu màu đen.

Minh Uyển gập quyển sách lại trả cho anh trai nhà minh, “Anh… vẽ nhiều rùa như vậy để làm gì vậy?”

Tiểu Vũ: Cảm ơn vì mọi người đã vote nha <3 <3 <3

Chương truyện này thay cho ngàn lời yêu thương gửi tới mọi người!

PS: Theo lịch thì mai vẫn có chương nhé! Chương này là chương trả phúc lợi 500 votes thôi <3

Gặp lại vào ngày mai nhaaaa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN