Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời - Chương 28: Trả lại người viên minh châu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời


Chương 28: Trả lại người viên minh châu


Lúc Thanh Y tỉnh lại đã thấy mình trở về căn phòng cũ, vẫn tấm ga giường thêu hoa kia, nhưng bên nàng lại không có Vũ Lâm.

“Không! Lâm nhi……” Thanh Y thét lên, mặc kệ y phục không chỉnh tề, lao ra khỏi phòng, va phải một người.

“Thanh cô nương, cẩn thận.” Đa Tình công tử đỡ nàng, thân thiết nói.

“Lâm nhi của ta đâu? Nàng ở nơi nào? Các ngươi đưa nàng đi đâu? Nói cho ta biết!” Ánh mắt Thanh Y cuồng loạn, cảm giác sợ hãi vì sắp mất đi khiến nàng muốn nổi điên.

Công tử ra hiệu để nha hoàn ở đằng sau đỡ lấy Thanh Y, chờ nàng ngồi vào chỗ của mình rồi mới nói: “Phu nhân không sao cả, chỉ không tiện gặp cô nương thôi. Lúc nương tử của ta trị liệu cho phu nhân đã phân phó không được để bất luận kẻ nào quấy rầy.”

“Thật sự sao?” Thanh Y cảm thấy như mình sắp khóc mất, lúc không thấy Vũ Lâm bên cạnh mình, trái tim như thể bị đao cắt vậy.

“Đây là chữ của phu nhân, nhờ ta chuyển cho Thanh Y cô nương, bảo ngươi không cần lo lắng.” Công tử đưa ra một tờ giấy, chữ viết xinh đẹp trên đó rõ ràng là của Vũ Lâm. Vũ Lâm chỉ viết hai chữ “khoẻ mạnh,” lại khiến Thanh Y yên tâm.

“Thực xin lỗi.” Nghĩ đến việc xúc động vừa rồi khiến Thanh Y cảm thấy hổ thẹn, một người vốn gặp chuyện luôn bình tĩnh như mình chỉ cần gặp phải chuyện liên quan tới Vũ Lâm sẽ luôn không biết phải làm gì như vậy.

“Là chuyện thường của con người thôi.” Nụ cười của công tử có thể khiến người ta an lòng: “Cũng thỉnh cô nương tin tưởng y thuật của nương tử ta, không lâu nữa ta tin rằng nhất định nàng sẽ trả lại ngươi một Bạch Vũ Lâm xinh đẹp.”

“Đối với ta mà nói, ta không cần nàng xinh đẹp như xưa hay không. Dung nhan chỉ thêm trói buộc mà thôi.” Thanh Y đột nhiên cảm khái nói. Vẻ mĩ lệ đối với mình mà nói chính là độc dược, nàng thà diện mạo mình xấu xí, trải qua cuộc sống giản đơn bình thường còn hơn.

“Ta chỉ hy vọng Vũ Lâm sẽ không vui vì tướng mạo của mình thôi, ta sợ nàng sẽ bận lòng.” Thanh Y cúi đầu, ánh mắt dịu dàng như gió xuân chất chứa vô hạn cảm tình thổ lộ, khiến cho vẻ đẹp của nàng mang theo vẻ thánh khiết.

“Tại hạ cáo từ.” Công tử rời đi rồi, Thanh Y một lần lại một lần nhìn tờ giấy kia, nàng tin tưởng Vũ Lâm nhất định có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể hoá thành hai chữ. Có những lời không cần phải nói cũng có thể hiểu thấu lẫn nhau.

“Lâm nhi của ta, nhất định phải bình an trở lại.” Một giọt nước mắt rớt lên tờ giấy, làm nhoè nét mực.

Đêm của một người, rõ ràng biết nàng ở chỗ ấy, nhưng lại nhìn không được, nghe không thấy, ôm không thể. Mặt Vũ Lâm băng vải trắng, máu vẫn không ngừng thấm ra ngoài. Để chữa khỏi vết thương dữ tợn này, Mạc Ly phải rạch mở từng vết ra, đổ và loại dược có tính chất đặc biệt. Hiệu lực của thuốc liên tục phát tác, như thể có vô số con kiến bò trên vết thương, lại không thể chạm vào. Sự tra tấn này, không phải người bình thường có thể chịu được.

Mạc Ly vẻ mặt mệt mỏi, nói: “Rất nhiều người đã từng thử qua, lại không chịu được sự tra tấn liên tục này mà bỏ cuộc. Nếu ngươi không chịu nổi, chỉ cần nói một tiếng thì ta sẽ cởi ra giúp ngươi.”

Hai tay Vũ Lâm nắm chặt ghế dựa, bởi vì dùng sức quá độ mà móng tay bị bẻ gãy, nỗi thống khổ khi móng rơi thịt nát cũng không so được một phần trên mặt. “Không!” Một tiếng cự tuyệt quật cường rít lên qua kẽ răng.

Dù có đau cũng phải chịu đựng!

Màn đêm tĩnh lặng đột nhiên truyền đến tiếng cổ cầm, tiếng đàn u nhã khiến người kia chú ý, như thể kỳ tích làm Vũ Lâm an tĩnh lại. Dưới tiếng đàn này, trí óc nàng bắt đầu trôi nổi, mộng về ngôi nhà ở Giang Nam, mơ về quá trình gặp gỡ Thanh Y, quá khứ giữa hai nàng, những gì các nàng đã trải qua. Giữa những cảnh ngắn ngủi ấy, lần lượt tái hiện nụ cười của người kia.

Mạc Ngôn im lặng đặt bữa sáng lên bàn, đau lòng nhìn bàn tay Thanh Y. Từ tối hôm qua đến giờ, tiếng đàn vẫn chưa từng dừng lại.

Nghe tình cảm ẩn trong tiếng đàn, ngay cả chính nàng cũng muốn khóc.

Công tử đi vào, đặt lên bàn một tờ giấy cùng một lọ thuốc chữa thương, nhẹ nhàng nói: “Tối hôm qua phu nhân ngủ rất an ổn.”

Thanh Y dừng tay, dây cầm còn vương máu vẫn còn hơi rung động trong không khí, dư âm lượn lờ.

Run run đón lấy tờ giấy, mặt trên vẫn như trước là những dòng chữ khiến người ta an tâm.

Mạc Ngôn đắp thuốc cho nàng, băng bó xong, ý bảo nàng nên nghỉ ngơi.

Trên khuôn mặt mệt mỏi của Thanh Y lại là đôi mắt lấp lánh ánh sáng, nàng mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Đêm thứ hai, tiếng đàn vẫn vang lên như trước, băng vải trắng bị vứt qua một bên.

Vũ Lâm nghe tiếng đàn bất diệt giữa đêm, nước mắt nơi khoé mi rơi thấm ướt băng vải.

Ở Ngưng Vân Lâu, Mạc Ngôn dựa vào cửa sổ, lắng nghe tiếng đàn.

“Tiếng đàn rất đẹp phải không?” Giọng nói của Mạc Ly nhuốm phiền muộn nhàn nhạt, không phải lạnh lẽo như trước.

Mạc Ngôn đi tới trước mặt nàng, quỳ rạp xuống, đầu tựa vào ngực nàng.

Mạc Ly vuốt ve mái tóc dài của Mạc Ngôn, nói: “Ta sẽ để muội được tự do, chờ một chút nữa thôi.”

Mạc Ngôn ngẩng đầu, hôn lên môi nàng.

Đêm, chỉ có tiếng đàn thầm thì kể chuyện.

Một tháng trôi qua, Vũ Lâm nắm chặt tay Thanh Y cùng Hồng Nhiễm, đợi cởi bỏ từng lớp băng vải trên mặt. Lúc làn da trắng mịn hoàn mỹ không tỳ vết xuất hiện, Thanh Y hít sâu một hơi, không dám tin vươn tay ra, muốn xác định da thịt kia đã không còn vết thương nào.

Vũ Lâm hai mắt rưng rưng lệ, ôm lấy bàn tay đầy rẫy vết thương của Thanh Y. Tiếng đàn không ngừng hàng đêm đều là do Thanh Y dùng máu mình đàn lên tiếng. Vũ Lâm dáng vóc tiều tuỵ hôn lên mỗi đốt ngón tay, nở nụ cười, nói: “Thanh Y, ta có xinh đẹp không?”

Thanh Y ôm Vũ Lâm, khóc như một hài tử.

Hồng Nhiễm lau khô nước mắt, nói: “Nương, chúng ta về nhà phải không?”

“Ừ!” Vũ Lâm gật đầu.

Công tử đưa các nàng ra ngoài, cũng không thấy Mạc Ngôn đâu.

“Mạc Ngôn nàng……” Vũ Lâm cũng muốn hỏi tình hình của Mạc Ngôn, lại bị báo cho biết tiểu thư không tiện ra mặt đưa tiễn.

Lúc xe ngựa chậm rãi chở các nàng rời đi, Vũ Lâm đột nhiên vươn đầu, kêu lên với công tử: “Thỉnh công tử chuyển lời cho Mạc Ngôn, bảo nàng nếu có rảnh thì nhất định phải đến Giang Nam du ngoạn.”

Công tử nhưng lại cười không nói. Gió thổi tung bay tay áo dài của hắn, nhìn theo các nàng rời đi. Lúc vào cửa, ngẩng đầu liếc nhìn bảng hiệu trên đó, ba chữ “Tuyệt tình môn” thực lớn loé lên ánh sáng lạnh lùng.

Hết chương 28

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN