Phù Sinh Nhược Mộng - Quyển 3 - Chương 70: Kim thiền thoát xác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Phù Sinh Nhược Mộng


Quyển 3 - Chương 70: Kim thiền thoát xác


“Thực xin lỗi, ta không thể làm tổn thương nàng!”

“Có lẽ, có một ngày ta sẽ xúc phạm tới Nhã nhi, xúc phạm tới nàng…”

“Nếu thực sự có một ngày như vậy, nàng cũng sẽ không cần ta giống như thế.”

“Nàng cũng không thể lại làm việc gì ngốc nghếch được! ta không trả nổi cho nàng! Không trả nổi cho nàng!”

“Để nàng đi theo giúp ta mạo hiểm, đó mới chân chính là tàn nhẫn với nàng!”

…..

Một Tử Thanh khiêm tốn quân tử, một Tử Thanh lòng giấu bí mật, một Tử Thanh mày nhăn mặt nhíu, một Tử Thanh lấy tính mạng để bảo vệ, một Tử Thanh
có gan gánh vác hết thảy…Đến tột cùng ta ở khắp nơi làm cái gì? Việc Tử
Thanh ngươi làm, như thế nào lại là một chuyện hoang đường đến thế?
Thích một nữ tử như vậy, thật sự là hoang đường sao?

Triều Cẩm đang phóng như điên bỗng nhiên ghìm cương ngựa, nâng tay xoa xoa đôi môi mình, run rẩy rơi lệ…

“Tử Thanh…” Vội ôm lấy ngực, trái tim Triều Cẩm như thể bị đao cắt.

“Biết nàng không có việc gì thì tốt rồi.”

Khuôn mặt tươi cười bình yêu của Tử Thanh hiện ra dưới đáy lòng Triều Cẩm,
Triều Cẩm bừng tỉnh đại ngộ, ngươi là đang ép ta đi phải không? Thế
nhưng ta lại ngốc đến nỗi ngay cả cái kế đơn giản ấy cũng đều không nhìn ra!

“Cho dù người trong thiên hạ không cần ngươi, Sử Triều Cẩm ta cũng sẽ không không cần ngươi!”

Triều Cẩm bịt chặt hai tai, liên tục lắc đầu, sao ta có thể quên được những lời nói của chính mình, có thể nào lại quên đây?

“Nữ tử yêu thương nữ tử, có gì không thể?”

Bỗng nhiên nghĩ tới một câu Lí Nhược từng nói, toàn thân Triều Cẩm run lên,
có gì không thể? Có gì không thể? Lại nhớ tới những tổn thương khúc mắc
giữa Nhã Hề cùng Tử Thanh mấy ngày trước đó, Nhã Hề, ngươi cũng biết
thân phận Tử Thanh, phải không? Ngay cả ngươi cũng đều có thể hết mình
thâm tình như vậy, vì sao ta còn cố tình chấp nhất như thế?

Ghìm ngựa quay đầu, Triều Cẩm thê lương cười: “Yến Tử Thanh, cả đời này, cho dù chết đi ngươi cũng đừng mơ thoát được ta! Giá!” Tuấn mã chạy như
bay, phóng như điên về phía Vân Châu.

***

Sắc trời mờ mịt, Tử Thanh lặng lẽ đánh thức tất cả mọi người trong phủ, cuối cùng đã đến lúc đi rồi.

“Hôm nay mây đen dày đặ, con hài tử này, trời còn chưa sáng, thế nhưng con
đã nghĩ đi chơi?” Đoạn phu nhân nghi hoặc nhìn Tử Thanh.

Tử Thanh cười nhẹ, kéo tay áo Đoạn phu nhân: “Nương, ngày mưa cũng có cái
đẹp của ngày mưa mà, chúng ta cũng nên đi ra ngoài một chút.”

“Được rồi.”

“Tốt! Tốt! Tử Thanh ca ca, ta cùng tiểu Tình tử cũng phải đi!” Lí Nhược vỗ tay.

Tử Thanh lạnh lùng nhìn Tô Tình bên cạnh Lí Nhược, ảm đạm thở dài, vì sao ngươi phải hãm hại Triều Cẩm?

“Tốt, ta đã chuẩn bị xe ngựa rồi, mọi người đều cùng đi.” Nói xong, Tử Thanh
liền gọi Man tử: “Man Tử đại thúc, mau dẫn các nàng lên xe đi.”

“Rõ!”

“Thỉnh lão phu nhân cùng các vị tiểu thư đi bên này.”

“An….” Tô Tình muốn nói lại thôi, vì sao kết quả lại thành thế này?

“Hoắc cô nương.” Tử Thanh bỗng nhiên gọi Hoắc Hương.

“Mời công tử nói.” Hoắc Hương kinh ngạc.

Tử Thanh cười nhẹ: “Trên đường thay ta chiếu cố Nhã nhi cho tốt, xe ngựa
xóc nảy, còn có…mấy ngày nay ở Vân Châu, thực sự cảm ơn ngươi.”

“Người hành nghề y vốn nên như thế…chỉ là hôm nay công tử có chút…”

“Ha ha, hôm nay cần phải du ngoạn một lần cho thoải mái, Vân Châu khó có
được một ngày rảnh rỗi thế này.” Tử Thanh xoay người đi, chạm phải ánh
mắt quyến luyến của Nhã Hề.

Không tiếng động gật đầu, Tử Thanh chỉ ngón áp út bên tay phải, kiên định nở nụ cười.

Nhã Hề rưng rưng lệ gật đầu, nắm chặt túm tóc tết trong tay, một giọt nước mắt rơi xuống trên nhẫn cỏ.

“Đứa ngốc…”

“Đứa ngốc…”

Không hẹn mà hai người cùng khẽ mở miệng, ánh mắt nhìn nhau, thâm tình mỉm cười.

“Ha ha, Tử Thanh ca ca, mới sáng sớm đã nhìn chằm chằm Nhã Hề tỷ tỷ mà ngây người!” Thanh âm Lí Nhược bỗng nhiên vang lên.

Hai người đỏ mặt, cùng cúi thấp đầu.

“Tử Thanh ca ca, khi nào thì mời chúng ta uống rượu mừng đây?”

“Nhanh thôi, nhanh thôi.” Tử Thanh cười, nhịn không được mà một mạt thê lương hiện lên giữa đôi mày.

“Vậy thì thật tốt quá! Ha ha.”

Tô Tình ảm đạm nhìn gương mặt Nhã Hề, Nhã Hề tỷ tỷ, ngươi phúc khí thật tốt.

“Ta…ta lên xe ngựa trước…” Không nỡ nghẹn ngào mở miệng, Nhã Hề lại liếc nhìn Tử Thanh một cái thật sâu.

“Được, ta sẽ theo sau.” Tử Thanh mím môi, nhìn nàng ra khỏi nội viện.

Nhìn mọi người trong phủ không sai biệt lắm đều lên xe ngựa hết, Tử Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Đợi đến khi ba cỗ xe ngựa được Man Tử cùng tướng sĩ Vân Châu hộ vệ rời khỏi cửa nam, Tử Thanh đột nhiên kéo dây cương, đến trước xe ngựa Đoạn phu
nhân nói: “Nương, con phải quay lại, con quên thứ này nên trở về lấy,
mọi người đi trước, lát nữa con sẽ đuổi theo.”

“Hài tử này, luôn khiến người ta lo lắng.”

Tử Thanh nhìn Đỗ y quan ra hiệu, chỉ phương hướng Lạc Dương, chuyện tới
nước này, rời khỏi Vân Châu rồi, chỗ duy nhất có thể tìm tời nương tựa
chính là Lạc Dương Lí Vũ.

Đỗ y quan không tiếng động ôm quyền, mang theo ba cỗ xe ngựa đi về hướng nam.

“Tử Thanh…” Nhã Hề vén màn xe, nhịn xuống những lời muốn nói, chỉ có thể
rưng rưng lệ nhìn bóng hình Tử Thanh một mình cưỡi ngựa đứng dưới thành
lâu kia: “Ta chờ nàng….”

“Nhã nhi, bảo trọng.” Cười thản nhiên, Tử Thanh cưỡi ngựa đứng trước cửa thành, đợi chờ mưa gió sắp đến.

Đến khi sắc trời hoàn toàn sáng, mây đen nghìn nghịt phía chân trời khiến lòng Tử Thanh cảm thấy đặc biệt áp lực.

“Lộp cộp! Lộp cộp! Lộp cộp! Lộp cộp!….”

Cước bộ của đại quân bên trong thành ngày càng gần, Tử Thanh từ thật xa đã
nhìn thấy Ma Ô bi thương phẫn nộ cưỡi ngựa hung hãn phóng tới.

“Tiểu tạp mao! Ngươi có ý gì?” Ma Ô hung hăng hét lớn: “Sáng sớm hôm nay ta
liền thấy thi thể đại ca chết ở nội viện phủ Vân Châu các ngươi, toàn bộ thành Vân Châu thế nhưng một dân chúng một tướng sĩ cũng không có!”

Tử Thanh ôm quyền, khiêm tốn noi: “Ma Dịch tướng quân chết trong phủ, ta
là vạn vạn lần không thể ngờ được, chỉ là sự tình xảy ra rất đột ngột,
ta sợ còn không điều tra rõ sự việc mà Ma tướng quân ngài đã giận chó
đánh mèo lên thành Vân Châu, cho nên mới ra lệnh cho bách tính Vân Châu
vô tội di tản…”

“Ngươi làm cái gì nghĩ lão tử không biết?” Ma Ô đột nhiên chặt đứt lời Tử Thanh: “Hằng vương điện hạ! Ngươi nói đi!”

Phía sau Ma Ô bỗng nhiên một người chậm rãi thúc ngựa đi ra, minh bào ngọc đái, đúng là Hằng vương.

“Kỳ thật đêm qua tiểu vương bị giam lỏng trong phủ, cũng không nghe rõ
được…Hình như là Ma Dịch tướng quân uống quá chén, nên động thủ với Sử
gia tiểu thư…Vị Sử gia tiểu thư kia tính tình cương liệt…vì thế dùng
dao…”

“Điện hạ! Việc này vốn có chỗ kì quái, sao ngươi có thể võ đoán như thế?” Tử Thanh nhịn không được lên tiếng cắt lời Hằng vương.

Hằng vương thở dài: “Ma Ô tướng quân, ngươi hiểu rõ tiểu vương, tiểu vương
quả quyết không phải là kẻ ăn nói bừa bãi. Nhưng vị An công tử này rõ
ràng đã biết hung thủ là ai, vậy mà đêm qua lại tự ý thả Sử Triều Cẩm,
sợ Ma tướng quân ngươi trách tội, cho nên suốt đêm mới để trên dưới Vân
Châu di tản hết.”

“Lão tử coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại đối đãi lão tử như thế!” Hận ý, từ
kẽ răng Ma Ô hung hăng phun ra: “Ngươi thả nha đầu kia, ả thiếu ta một
mạng, vậy dùng mạng của ngươi để trả đi!”

Tử Thanh giương mắt nhìn sắc trời, không được, còn phải kéo dài thêm một
chút thời gian, nếu không với tốc độ của thiết kỵ Đột Quyết, giờ này
khắc này vẫn có thể đuổi theo được Nhã nhi bọn họ.

“Cho dù muốn ta lấy mạng bồi thường thì cũng thỉnh Ma Ô tướng quân cho ta
hỏi câu cuối cùng!” Tử Thanh nắm chặt cương ngựa, lạnh lùng nhìn Hằng
vương: “Ta rất kỳ quái, vì sao người Đột Quyết các ngươi lại lấy lễ đối
đãi với bị hoàng tử Đại Đường Hằng vương này như thế?”

Hằng vương cười nhẹ: “Bởi vì chúng ta đều là hậu duệ của sói….”

Chẳng lẽ nói…Hằng vương không phải thực sự là hoàng tử, mà là người Đột Quyết!

Tử Thanh cả kinh: “Ngươi không phải người Đại Đường?”

“Vấn đề này, ngươi giữ lại để trên đường xuống Hoàng tuyền hỏi Diêm vương
đi.” Hằng vương âm lãnh cười, bỗng nhiên đắc ý nhìn Tử Thanh: “Ngươi cho là tiểu vương không biết các ngươi dùng kế kim thiền thoát xác sao? Nếu ngươi để cho bọn họ đi Phạm Dương, tiểu vương còn thật sự tính sai,
nhưng đáng tiếc, ngươi cố tình lại để bọn hắn đi Lạc Dương, ha ha, tiểu
vương nói cho ngươi biết, bọn hắn một người cũng trốn không thoát.”

Không có Sử Triều Cẩm, kế sách của ngươi đối với tiểu vương mà nói, tất cả đều là trò trẻ con!

“Ngươi!” Tử Thanh lòng tràn đầy thê lương, bọn họ gặp nguy hiểm!

“Tiểu vương nhìn trúng cái gì, cho tới bây giờ đều không có chuyện không tới
tay được! An Khánh Ân, lúc này đây ngươi là cứu được một người nhưng hủy diệt tất cả những người khác, ha ha ha….” Nói xong, Hằng vương đảo mắt
nhìn Ma Ô: “Ma tướng quân, cái chết của lệnh huynh, An Khánh Ân này tất
nhiên vạn lần không thoát được can hệ! Tiểu vương giờ đi đón mỹ nhân
trước, kẻ này, để tướng quân xử trí!”

“Được!”

“Lí Thiến! Ta sẽ không để ngươi thực hiện được đâu!” Ghìm ngựa quay đầu, Tử Thanh đá mạnh vào bụng ngựa, thúc ngựa phóng như điên…

“Muốn chạy! Toàn quân nghe lệnh! Ai giết chết tên tiểu tạp mao này đầu tiên,
lão tử thưởng cho kẻ đó ngàn vàng!” Ma Ô vung đại thủ lên, phía sau dĩ
nhiên vạn mã cùng lao đi…

“Tuân lệnh!”

Hằng vương lững thững để ngựa đi, nhìn bầu trời u ám, An Khánh Ân, hôm nay
là ngày giỗ của ngươi, ngươi chạy không thoát được đâu.

“Giá –!” Tử Thanh phóng ngựa chạy như điên, Nhã nhi, nương, các ngươi chờ
ta, cho dù chết, ta cũng muốn cùng các ngươi chết chung một chỗ!

Vài hạt mưa rớt xuống, rơi trên mặt Tử Thanh.

Mây đen cuồn cuộn, trong khoảng khắc, cơn mưa tầm tã ào ào đổ xuống, con đường phía trước mờ mịt, một mảnh mơ hồ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN