Truyện Kể Trong Câu Chuyện - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
175


Truyện Kể Trong Câu Chuyện


Chương 18


“Nhạc Dịch, Nhạc Dịch?”

Bị kéo ra khỏi ký ức, tôi quay lại cười gượng với Vương Nghiên.

“Xin lỗi, tôi lại lơ là rồi.”

“Yoga bắt buộc người tập phải loại bỏ tạp niệm, chuyên tâm tuyệt đối. Vì vậy, đừng nghĩ đến những việc khác nữa nhé?” Vương Nghiên nói một cách ôn hòa, tôi gật đầu, tiếp tục động tác ban nãy.

Kết thúc buổi tập, Trần Đam đề nghị đi uống gì đó, tôi thấy cũng còn sớm nên đồng ý. Nhân viên phục vụ mang thức uống lên bàn, ba chúng tôi cứ nói bâng quơ vài câu, chủ yếu cũng là chuyện xoay quanh việc tập yoga. Nhưng đột nhiên, Vương Nghiên quay sang nhìn tôi:

“Thật ra, chính em đã bảo Trần Đam thuyết phục chị đến tập yoga đấy.”

Tôi thừ người ra một lúc mới hiểu ra ý của câu nói này. “Lý do?”

“Em biết chuyện của chị.” 

Tôi nghiêng mặt nhìn Trần Đam, không nói tiếng nào.

“Chị đừng trách Trần Đam, là em đã rặn hỏi chị ấy.”

“Cô rất có hứng thú với chuyện riêng của người khác?”

“Không phải, chỉ hứng thú với riêng chuyện của chị.”

Tôi cười lạnh một cái với thái độ không mấy thân thiện. “Vinh hạnh vô cùng.”

“Em đang rất nghiêm túc khi nói về việc này.” Giọng điệu của Vương Nghiên rất kiên định, đôi mắt xinh đẹp ấy lan tỏa luồng sáng tự tin rất mạnh mẽ, nó hình thành một sự đối lập vô cùng rõ ràng với ánh mắt vô hồn của tôi.

“Nhưng tôi không có nghĩa vụ phải nghiêm túc lắng nghe.” Nhận ra sự khác biệt này, tôi rất không thoải mái mà bắt đầu che giấu bản thân.

“Em chỉ muốn gần gũi chị, bởi vì, em rất ngưỡng mộ quá khứ của hai người.”

“Gần gũi tôi? Để làm gì?”

“Tham gia vào cuộc sống của chị.”

“Hơ…” Tôi nhếch mép trong bất lực.

“Cuộc sống của tôi không cần có sự gia nhập của ai, cô chỉ là giáo viên dạy yoga cho tôi, ngoài thời gian luyện tập, cuộc sống của chúng ta không bao giờ có giao điểm.” Dứt câu, tôi đứng dậy rời khỏi.

Tôi chỉ xem đó là một trò đùa, còn là một trò đùa ác nghiệt. Vì vậy trong những lần tập sau đó, tôi cố gắng giữ khoảng cách với Vương Nghiên. Tôi không thích loại con gái còn trẻ tuổi mà lại có đầy suy tính trong lòng, tính cách như vậy không nằm trong phạm vi kết bạn của tôi.

Nhưng Vương Nghiên không nghĩ như vậy, ánh mắt của cô ấy cứ dồn vào tôi, sự theo dõi ấy khiến tôi rất không thoải mái, tôi bắt đầu chán ghét nơi này.

Một lần, trong giờ giải lao, những người khác đều đi mua nước uống, tôi vì cảm thấy mệt nên ngồi dưới đất nhắm mắt nghỉ ngơi. Chợt cảm nhận được có một người ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi biết đó là ai, vì vậy không thiết phải mở mắt.“Có phải là chị… có hơi chán ghét em không?”

Vài giây sau tôi mới trả lời, “Phải nói là sao cũng được.”

“Chị đang tự phong tỏa mình.”

“Đó là chuyện của tôi, tôi cần có thời gian để liệu thương.”

“Chị chưa từng nghe câu: sự khởi đầu mới là liều thuốc trị liệu hiệu quả nhất ư?”

Tôi lập tức trừng mắt, nhìn vào Vương Nghiên. Nhưng cô ấy không nhìn tôi, ánh mắt rơi vào một điểm nào đó ở phía trước.

“Tôi sẽ không có khởi đầu mới nào nữa.”

“Tại sao? Chị vẫn còn rất trẻ.”

“Không liên quan đến tuổi tác, tình cảm của tôi đã cạn kiệt rồi.”

Vương Nghiên bật cười, tôi không thể phủ nhận, nụ cười ấy rất đẹp.

“Nhạc Dịch, chị giống như một đứa trẻ con. Câu nói này hệt như một câu giận lẫy.”

Tôi có hơi bực tức trạng thái của mình ở trước một người nhỏ hơn nhiều tuổi, bèn cố gắng chứng minh điều gì đó.

“Cả đời này, tôi chỉ muốn giữ trong lòng mình hình ảnh của một người.”

“Nhưng Ninh Hải cũng đâu phải là người chị yêu đầu tiên, không phải sao? Hơn nữa hai người cũng đã trải qua rất lâu mới đến với nhau.”

Tôi thật sự kinh ngạc với mức độ rõ ràng về chuyện của tôi của cô ấy, nhưng lại không thể phản bác lời nào, bởi vì những gì cô ấy nói là sự thật.

“Vì vậy em có đủ sự kiên nhẫn để chờ đợi.” Vương Nghiên nói như tổng kết cho cuộc trò chuyện, vươn vai một cái rồi đứng dậy. Bấy giờ tôi mới hiểu, cô ấy… muốn trở thành Ninh Hải thứ hai.

Sự thay thế kiểu này cũng đúng lúc quá rồi chăng! Cô ấy chỉ vừa tốt nghiệp đại học, trong mắt tôi cô ấy chẳng qua là một cô nhóc, trước đây lại chưa từng nghe nói cô ấy có xu hướng tình cảm tương tự. Cô ấy cảm thấy câu chuyện của chúng tôi quá gây cấn nên muốn vào chơi chung sao?

Xin lỗi, tôi không có tâm trạng đùa giỡn.

Ngay sau hôm đó, tôi đã dừng ngay môn học này, đồng thời mở lời bảo Trần Đam hãy khuyên nhủ Vương Nghiên đừng mang chuyện tình cảm ra làm trò đùa. Điều kỳ lạ là Trần Đam lại khuyên tôi đừng quá khẩn trương, thuận theo tự nhiên là được. Cũng vì có Trần Đam ở giữa, tôi không cách nào hoàn toàn tránh khỏi Vương Nghiên, lúc nào cũng bị gặp nhau trong sự bất đắc dĩ. May thay cô ấy không có cử động gì quá mức, nên tôi cũng dần thả lỏng người mình hơn.

Có lẽ, đúng thật là tôi đã quá nhạy cảm.

Chẳng bao lâu mùa hè lại đến, ngay khi tôi đã quen với sự bình lặng tựa hồ như chết chóc này thì A Tam – Dương Khắc đã kết thúc khóa đào tạo ở Hàn Quốc và quay về quê nhà.

Chuyện của tôi, Khắc Khắc cũng đã biết, Trần Đam đã kể lại đại khái toàn bộ sự việc. Có lẽ vì sợ khơi lại chuyện thương tâm nên Khắc Khắc đã không gọi điện cho tôi, bản thân tôi lại đã rất lâu rồi không lên mạng, vì vậy đây là lần gặp lại đầu tiên của chúng tôi từ sau khi việc đó xảy ra.Bữa cơm tiến hành trong một không khí rất kỳ lạ, A Tam rất lạnh nhạt, ngoài việc hỏi tình trạng thương tích của tôi thì không nói thêm gì nữa, mà dùng ánh mắt đầy hàm ý nhìn tôi và Vương Nghiên ngồi ở bên cạnh tôi. Vương Nghiên lột tôm cho tôi, thái độ rất thân mật. Tôi không ghét hải sản, nhưng vì sợ phiền phức nên không bao giờ ăn. Trước đây, Ninh Hải sẽ dùng tay nghề vô cùng nho nhã và dân dã lột tôm cho tôi, cậu ấy không cho vào chén, cũng không gớm ghiếc mà đưa vào miệng tôi, mà chỉ cầm trên tay, tôi sẽ rất tự nhiên và ăn ý mà cúi xuống ăn, thiện thể cắn ngón tay của Ninh Hải, những lúc như thế luôn bị Khắc Khắc chọc tôi nhìn như chú chó con.

Những ký ức thân mật của tôi và Ninh Hải đã bị tôi phong tỏa, sẽ không có ai thay thế cậu ấy. Vì vậy ý tốt của Vương Nghiên tôi sẽ chỉ nói cảm ơn, sau đó dùng chén hứng lấy, rồi cứ để đó cho đến khi nguội lạnh. Vương Nghiên không để tâm, vẫn ân cần rót coca cho tôi và ngồi nói chuyện với Trần Đam. Khắc Khắc cứ im lặng suốt buổi, tôi không đoán được cô ấy đang nghĩ gì, nhưng thấp thoáng….tôi cảm thấy có việc gì đó sắp xảy ra rồi.

Vậy nên, khi nhận được cú điện thoại ấy, tôi có hơi kích động, cơ thể giống như một bộ máy cũ kỹ đã rỉ sét, bắt đầu ‘cọt kẹt cọt kẹt’ mà khởi động lại. Giọng nói của Khắc Khắc bị hạ xuống rất thấp, bảo tôi sang đó ngay, tôi nghe ra được nỗi kích động bị cô ấy cố gắng đè nén, rồi như bị truyền nhiễm vậy, toàn thân tôi cũng bắt đầu run rẩy. Song, tôi vẫn đã mặc áo khoác vào, trấn an nhịp đập của mình, nhanh chóng đến nhà Khắc Khắc.

Kết quả không như tôi nghĩ, trong nhà chỉ có Trần Đam đang cuộn người ngồi dưới đất phía trước ghế sô pha, nét mặt buồn phiền và suy sụp. Khắc Khắc thì ngồi ở một bên nhìn cô ấy, sắc mặt lạnh lùng.

Nghe tiếng tôi đến, Trần Đam ngước lên nhìn một cái rồi lại vội vàng cúi xuống, thần sắc hoảng loạn. Không gian đầy khói thuốc, tôi xua tay ra trước mặt vài cái rồi bước tới trước mặt Khắc Khắc, chờ đợi những lời tiếp theo của họ.

“Khi ở Hàn Quốc, nghe A Đại nói về chuyện này thì tao đã thấy kỳ lạ, với tình cảm mà Ninh Hải dành cho mày, tao không tin cô ấy có thể dễ dàng từ bỏ đến vậy. Nên sau khi về đây, rặn hỏi một trận,” Khắc Khắc chợt dừng lại khi nói đến đây, rồi liếc qua Trần Đam, “Hơ!” Nó im lặng.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy đã tiết lộ sự hoảng loạn của tôi.

“Để nó tự nói đi! Cái chuyện nghe cũng chưa từng được nghe thế này tao cũng không biết phải nói sao nữa.”

“A Đại, chuyện gì vậy?” Tôi quay sang Trần Đam, lặp lại câu hỏi.

Trần Đam vuốt mặt vài cái rồi khàn giọng nói:

“Nhạc Dịch, tao xin lỗi.”

“Tao muốn biết là đã xảy ra chuyện gì!?” Tôi nói trong sự nôn nóng, tôi không muốn nghe lời xin lỗi.

Thế là, từ lời tường thuật của Trần Đam, tôi được bổ sung lại ký ức về những việc đã xảy ra khi tôi bị trọng thương. Đúng như Khắc Khắc nói vậy, chuyện này thật sự là nghe cũng chưa từng nghe. Những việc chỉ có thể nhìn thấy trong phim truyền hình lại đã xảy ra trên người chúng tôi một cách chân thực.Thời gian quay về ngày tôi xảy ra chuyện. Ký ức của tôi, đã được Trần Đam tiếp nối từ đây.

Trần Đam từ xa lái xe đến đã nhìn thấy hết toàn bộ sự việc, nỗi kinh hoàng chỉ duy trì trong một khoảnh khắc, ngay sau đó nó đã gọi hai số điện thoại. Đầu tiên là 120, tiếp đó là đồng nghiệp còn đang ăn trong nhà hàng.

Hai tốp người được gọi ấy cơ hồ đã xuất hiện cùng lúc, bấy giờ Trần Đam đã lôi Thạch Dương ra khỏi ghế lái và nhảy lên lui xe lại. Suốt quá trình này, Ninh Hải như bị đông cứng tại ghế lái phụ, bàn tay siết chặt cần thắng đã mất đi toàn bộ phản ứng cần có.

Trong lúc hỗn loạn, Trần Đam một mặt cùng người của bệnh viện đưa tôi lên xe cứu thương, mặt khác thì nói lớn với đồng nghiệp:

“Dẫn cô ấy theo! Dẫn theo cô gái đó!” Nói xong thì đầu cũng không quay lại mà leo lên xe cứu thương.

Ý của Trần Đam là đưa Ninh Hải đến bệnh viên, nhưng đồng nghiệp của cô ấy đã hiểu lầm, thế là Ninh Hải, Thạch Dương đã cùng bị đưa vào đồn cảnh sát.

Thạch Dương đã thừa lúc mọi người không chú ý mà gọi về nhà. Tin tức nhanh chóng được truyền đến tai Ninh gia, thế là trong lúc tôi đang được cấp cứu, cả nhà Ninh phó thị trưởng đã đến bệnh viện.

Tình yêu đồng tính bị lật tẩy!

Hơ hơ, tôi và Ninh Hải đã suy đoán bao nhiêu trường hợp cho cảnh tượng này? Duy nhất chưa bao giờ ngờ rằng, sự việc lại xảy ra trong tình trạng không có mặt của hai chúng tôi. Ngay khi bác sĩ thông báo ca phẫu thuật thành công, ba mẹ tôi và ba mẹ của Ninh Hải vừa bình tâm lại thì đã cùng ngồi vào phòng nghỉ ngơi của bệnh viện.

Ninh phó thị trưởng không hổ danh là người dày dặn kinh nghiệm quan trường, cách giải quyết vấn đề một cách quả đoán và kiên quyết, chứa đầy thế lực mạnh mẽ quen thuộc của ông. Hai gia đình thương thảo và đi đến kết luận sẽ quản thúc chặt chẽ con cái của mình, không để tôi và Ninh Hải có cơ hội gặp nhau nữa.

Cách nói này nghe ra thì đơn giản, nhưng trong thời đại công nghệ thông tin phát triển thế này, muốn ngăn chặn hai con người liên lạc với nhau nào có phải chuyện dễ dàng. Nhưng tâm tư của Ninh phó thị trưởng đâu phải những nhân vật nhỏ bé như tôi có thể đoán được, cho dù là Ninh Hải, cũng chẳng qua là con dê chờ bị làm thịt dưới tay của ba mình mà thôi. Chúng tôi không có sức lực phản kháng, thậm chí, ngay cả một cơ hội để phản kháng cũng không có. Ông ấy dễ dàng nhìn thấu tâm tư và nhược điểm của chúng tôi, ra tay là đánh trúng điểm chí mạng, chẳng mất bao nhiêu công sức thì đã phá giải lòng quyết tâm mà chúng tôi tự cho là vô cùng kiên định.

Ninh phó thị trưởng đã nghĩ ra phương án này trên đường từ bệnh viện đến đồn cảnh sát, lúc ấy, Trần Đam cũng ở trên xe.

Tại phòng tạm giam của đồn cảnh sát, Ninh Hải của tôi bị xếp ngồi chung với những cô gái bán dâm, mặc cho bị cảnh sát trực ban vô tình xua đuổi, mắng chửi, đẩy hết lần này đến lần khác, cậu ấy vẫn không ngừng rặn hỏi dù chỉ là một chút thông tin về tình trạng của tôi, nhưng, không một ai chịu trả lời Ninh Hải.Mãi đến 0 giờ, Trần Đam và một đồng nghiệp cùng bước vào. Nhìn thấy Trần Đam, Tiểu Hải như một người sắp chết đuối nắm được sợi dây cứu mạng, cậu ấy cơ hồ là vồ tới bên Trần Đam, mà Trần Đam chỉ ngước lên nhìn Ninh Hải.

Vị đồng nghiệp ấy đi đến một phòng giam nam giới, dùng tiếng nói đủ cho Ninh Hải nghe thấy mà tuyên bố:

“Thạch Dương, bây giờ chúng tôi chính thức khởi tố anh. Chúng tôi nghi ngờ anh phạm tội mưu sát, làm cho người bị hại Nhạc Dịch tử vong vào lúc 0 giờ ngày hôm nay.”

Nhạc Dịch, tử vong.

Tôi không biết cảm giác của Ninh Hải là như thế nào khi nghe thấy hai từ này, vết thương của tôi có đau cách mấy có lẽ cũng không bằng bốn chữ ấy. Trầm Đam nói cô ấy đã nghĩ sẵn tất cả những lời để lừa gạt, nhưng cuối cùng lại chẳng dùng được câu nào, bởi vì Ninh Hải không hỏi gì cả. Cậu ấy chỉ lẳng lặng trở về chỗ ngồi, vài giây sau thì đã ngất xỉu.

Những gì Trần Đam biết chỉ có bấy nhiêu, không bao lâu thì Ninh Hải đã bị đưa về nhà ngoại ở Ninh Ba, Ninh phó thị trưởng dùng quyền lực của ông ấy làm êm mọi chuyện. Nhìn từ bên ngoài, dường như chưa bao giờ xảy ra chuyện này, mọi việc đều về với cát bụi, không có ai bị ảnh hưởng. Thời gian cứ trôi, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Song bên dưới mặt hồ tựa như êm dịu này, lại là cái giá sống không bằng chết của tôi và Ninh Hải.

“Ba của Ninh Hải bắt mày nói dối thì mày phải nói dối sao?” Tôi hỏi Trần Đam trong sự kinh hoảng.

“Bất kể là tao gạt Ninh Hải, hay là Ninh Tâm gạt mày, tao cũng vô cùng áy náy…”

“Áy náy sao còn làm?!” Khắc Khắc nổi giận trước tôi. “Đừng nói là tất cả vì tốt cho Nhạc Dịch, cũng đừng nói là vì ba mẹ của nó. Đó không phải là cái cớ. Mà cho dù đó là lý do của mày, vậy mày kéo Vương Nghiên vào đây làm gì? Nhạc Dịch với Ninh Hải không được, lẽ nào với Vương Nghiên thì được? Mày có ý đồ gì? Làm vậy thì xem như là bù đắp à? Mày không biết làm vậy sẽ khiến Ninh Hải tổn thương đến mức nào sao?” Trong cơn giận, Khắc Khắc hất tung một chiếc tách.

“Lâu nay tao đều không xác định được làm vậy là đúng hay là sai. Lúc đó, vì sự thỉnh cầu của ba mẹ Nhạc Dịch, còn có áp lực từ ba Ninh Hải nên tao mới miễn cưỡng chấp nhận, nhưng càng về sau thì tao càng cảm thấy có lỗi với Nhạc Dịch. Nhưng sự việc đã xảy ra rồi, tôi nghĩ một thời gian sau chắc sẽ tốt hơn…”

“Tốt hơn? Mày có nghĩ đến Ninh Hải không? Cậu ấy phải sống dưới áp lực tư tưởng lớn thế nào?”

“Tao cũng chịu rất nhiều áp lực vậy, tao không được nói với ai, tao cũng thấy mình sắp sụp đổ rồi!”

“Vậy nếu tao không về thì mày định giấu luôn đúng không?”

Trần Đam úp mặt xuống gối, không biện giải cho mình nữa.

Tôi cũng muốn nổi nóng, nhưng không được. Tâm tư của tôi không ở Trần Đam.

“Ninh Hải đang ở đâu? Cậu ấy đang ở đâu? Từ lúc xảy ra sự việc đến nay, cũng hơn 10 tháng rồi, cậu ấy sống như thế nào? Nếu nói như mày, vậy…Tiểu Hải sẽ cảm thấy chính cậu ấy đã hại tao bị chết? Mày bắt Tiểu Hải phải sống sao đây?”

Nước mắt của tôi thi nhau tuôn chảy. Tại sao phải như vậy? Tại sao tất cả mọi người đều phải dùng phương pháp cực đoan như vậy đối xử với chúng tôi? Tại sao những người thân nhất gần gũi nhất, đều chẳng thà nhìn chúng tôi sống trong những ngày tháng như địa ngục mà vẫn kiên trì đến như vậy? Chúng tôi hiểu họ rất khó chấp nhận, nhưng, tại sao nhất định phải dùng cách tàn nhẫn như vậy?

“Năm nay, các Đảng lãnh đạo đổi nhiệm kỳ. Ba của Ninh Hải đã thăng chức và điều sang tỉnh khác rồi. Nhà của ông ấy cũng đã dọn đi, còn về Ninh Hải, tao thật sự không biết.” Trần Đam kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đôi mắt đỏ hoe.

Đã biết được những việc này, tôi không thể tiếp tục cuộc sống u ám như trước đây nữa. Ninh Hải đang chịu khổ, tôi rất rõ điều này. Mười tháng không thể nào xoa dịu mọi thứ, ngày tháng của cậu ấy khó khăn hơn tôi trăm ngàn lần. Tôi không thể để Tiểu Hải sống trong đau khổ, đây không phải là niềm hạnh phúc mà tôi đã hứa mang đến cho cậu ấy.

Xuất phát từ sự áy náy, Trần Đam rất tận sức tận lực giúp tôi thăm dò tin tức của Ninh Hải. Tôi vào diễn đàn bạn học phổ thông và đại học để lại lời nhắn. Ba của Ninh Hải làm việc rất sạch sẽ, điện thoại của tôi sau khi bị hư trong vụ tai nạn thì sim số đã bị cắt. Điều này khiến tôi bị mất đi rất nhiều cách để liên lạc với bạn bè của Ninh Hải. Trần Đam thì bắt tay vào những người và những nơi hoạt động về tài chính, nhưng một tháng lại đã trôi qua, chúng tôi không có chút thu hoạch nào.

Thời tiết dần trở lạnh, là vận mệnh đã an bày chăng, đời này, tôi và Ninh Hải có lẽ phải có một sự kết liễu, hoặc cũng có thể là mãi mãi quấn quýt lấy nhau. Khắc Khắc bất ngờ chạy xồng xộc vào nơi làm việc của tôi, kéo tôi đến một nơi không có người rồi đưa cho tôi một tờ báo.

“Hôm nay tao đến ngân hàng xử lý công việc, tình cờ nhìn thấy cái này.”

Tôi nghi hoặc lật tờ báo ấy ra, tức thì như bị sét đánh ngang tai.

Đây là báo nội bộ của một ngân hàng nào đó, nội dung chủ yếu đăng tải bài viết của nhân viên và giới thiệu một số chương trình mới của công ty. Ở trang 2, họ đã dùng gần một trang chỉ để nói về một việc. Cụ thể là nhân viên của ngân hàng này đứng trước tội phạm khủng bố vẫn vô cùng bình tĩnh, đấu trí với chúng, cuối cùng đã thành công hỗ trợ cảnh sát tóm được bọn cướp trong tình trạng không tổn thương không tổn thất. Cuối bài kêu gọi toàn thể nhân viên hãy học hỏi người này. Và người nhân viên gương mẫu này mang tên: Ninh Hải.

Không có hình ảnh, cũng không có bất kỳ lời giới thiệu nào về Ninh Hải này, nhưng trực giác nói với tôi, đây là Tiểu Hải của tôi, là người yêu mà tôi đã ngày nhớ đêm mong. Tôi phải đi tìm cậu ấy, tôi phải đến tìm cậu ấy rồi.

Vụ án xảy ra tại một chi nhánh được đặt ở tỉnh thành, vì vậy Trần Đam và Khắc Khắc đều cảm thấy khả năng này rất lớn, nói thế nào ngân hàng cũng thuộc ngành tài chính. Bất kể thế nào, chuyến này nhất định phải đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN