Thiếu Nữ Ngây Thơ
Chương 25: Trọng sinh
Nhìn khung cảnh xa lạ, Trì Thanh theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, lúc
cửa phòng bị đẩy ra, nàng sợ tới mức thân mình run lên. Cái loại cảm
giác này thật giống như con nhím co mình lại bảo vệ bản thân. Thẳng đến
thấy người đến là một nữ sinh mình chưa bao giờ gặp mặt, nàng mới buông
đề phòng trong lòng.
“Ngươi là người nào?”
Thấy đối phương bưng một chén nước hướng về phía mình đi tới, chẳng
sợ trong lòng phòng bị đã giảm xuống không ít, Trì Thanh vẫn không thể
hoàn toàn trầm tĩnh lại.
“Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết, ta sẽ không thương tổn ngươi là được rồi.”
“Ngày đó, ta theo dõi Bạch Quân tới bệnh viện, liền nhìn thấy ngươi
liều mạng chạy ra, cuối cùng nhảy tới vách núi. Ta nghĩ, trí nhớ của
ngươi hẳn là dừng lại ở đó, chuyện sau đó, ngươi cũng không nhớ. Lúc
ngươi nhảy xuống triền núi, Bạch Quân cũng không lập tức rời đi, mà là
phái rất nhiều thủ hạ đi tìm. Ta mất rất nhiều công sức mới đem ngươi
cứu trở về đến. Ta nghĩ, đối với ngươi tới nói, hẳn là thà rằng đi tìm
cái chết, cũng không nguyện ý trở về bên cạnh Bạch Quân?”
Nghe qua nữ sinh nói, Trì Thanh có chút kinh dị đánh giá nàng ta.
Người này nhìn qua tuổi cũng không lớn, hẳn là chỉ hơn hai mươi tuổi.
Nhưng mà, cách nói năng cùng cử chỉ rất trầm ổn. Làn da của nàng cũng
không tính trắng nõn, mà là màu mật ong lộ ra vẻ khỏe mạnh cùng sức
sống.Tóc nhuộm vàng, mắt nâu, mũi cao kết hợp làm khuôn mặt càng thêm
thanh tú. Làm cho nàng giống như con lai.
Dáng người cao gầy phối hợp với một thân tây trang đen cùng giày cao
gót, giống như nữ cường nhân thường xuất hiện trên kịch truyền hình, tựa hồ cái gì nàng ta cũng làm được.
“Ý của ngươi là ngươi đã cứu ta? Nhưng ngươi làm như vậy mục đích là
gì? Bạch gia thế lực lớn như vậy, ở Hải thị căn bản không có ai đủ để
địch nổi. Ngươi hiện tại, không thể nghi ngờ là chơi với lửa có ngày
chết cháy. Không cần nói với ta là ngươi là vì cái gì thiện tâm mới cứu
ta, nói cho ta biết, mục đích của người là gì? Hoặc là nói, ngươi cần ta làm cái gì?”
“Ha ha, ngươi quả nhiên thực thông minh, trách không được, Bạch Quân khẩn trương muốn tìm ngươi.”
Nghe được Trì Thanh hỏi liên tiếp, nữ sinh kia cười nói. Nàng đem tầm mắt dừng ở dôi môi khô nứt của Trì Thanh, đem trang chén nước bên cạnh
đưa cho nàng.
“Ta không khát.”
Nhìn chén nước sạch sẽ kia, Trì Thanh thấp giọng nói. Chẳng sợ cổ
họng của nàng đã bởi vì thiếu nước mà khàn khàn đau đớn, lại vẫn là
không chịu buông cảnh giác. Hiện tại nàng, đã không thể tin bất luận kẻ
nào. Dù sao, trên đời này trừ bỏ chính nàng, ai cũng không thể trở thành chỗ dựa của nàng.
“Ngươi yên tâm tốt lắm, ta đã cứu ngươi, sẽ không hại ngươi. Nếu ngươi vẫn lo lắng, như vậy hẳn là được chứ?”
Nữ sinh nói xong, đem cái chén đưa tới bên miệng, uống một ngụm, lại
đưa trở về. Thấy miệng chén còn dấu môi son, Trì Thanh khó xử nhíu mày,
muốn uống nước ở rìa chén bên kia. Lúc này, nữ sinh lại ngăn nàng.
“Uy, ngươi không phải sợ ta hạ độc sao? Một khi đã như vậy, nên uống
nước ở chỗ ta mới uống. Nếu không, vạn nhất ta không hạ độc trong nước,
mà là ở cái chén, ngươi nên làm gì bây giờ?”
Nữ sinh nói thoải mái, thật giống như đang nói, chúng ta cùng nhau chơi đùa.
“Ngươi…”
Nghe qua lời này, Trì Thanh do dự, trong lòng cũng hỗn loạn một chút. Nàng cảm thấy, chính mình đã rất cẩn thận, lại vẫn là thật không ngờ
trước chuyện gì. Nàng ở trong lòng may mắn, hoàn hảo, người lúc này đối
mặt với nàng không phải Bạch Quân. Cùng tên nam nhân giả dối kia, nàng
căn bản không thể chiến thắng.
Nghĩ như vậy, Trì Thanh nhắm ngay dấu môi son, đem nước bên trong
uống. Nhìn thấy nàng cẩn thận uống nước, nữ sinh bất đắc dĩ cười cười.
“Hương vị thế nào?”
Thấ Trì Thanh đem một chén nước uống hết, nữ sinh ngồi bên giường đem cái chén cầm lại, nhẹ giọng hỏi.
“Nước có hương vị sao?” Trì Thanh khinh thường hỏi ngược lại.
“Không phải nha, ta là đang hỏi ngươi, vị son môi của ta thế nào?”.
Nữ sinh nói rất hào phóng, lại làm cho nghe được Trì Thanh không biết nên trả lời ra sao. Nàng nhìn chằm chằm nữ sinh, con ngươi đen ẩn chứa
một tầng oán giận. Nàng không rõ, vì cái gì người này lại đùa bỡn mình
như vậy. Thật giống như Bạch Quân. Trì Thanh chán ghét loại cảm giác vô
lực này, cũng thật oán hận chính mình vô năng yếu đuối!
Thấy Trì Thanh tức giận, nữ sinh ngừng cười, tay xoa xoa lỗ tai phiếm hồng của Trì Thanh.
“Này, ta chỉ đùa một chút mà thôi, ngươi sẽ không giận chứ?”
“Đừng đụng ta!”
Thân thể bỗng nhiên bị người xa lạ tiếp xúc, Trì Thanh nói xong, dùng sức bắt lấy tay nữ sinh. Làn da cùng làn da tiếp xúc, nhìn đối phương
bị chính mình đánh đến mu bàn tay phát hồng, Trì Thanh không được tự
nhiên xoay lại. Lúc này, người sau lại bỗng nhiên nằm vào trong lòng
nàng, tay còn trêu chọc tóc của nàng.
“Ngươi không thể thành thật chút sao? Ta chỉ là hỏi ngươi hương vị son môi mà thôi, ngươi kích động cái gì?”
“Ta không có nghĩa vụ trả lời ngươi, mặt khác, ngươi tựa hồ cũng không lớn hơn ta bao nhiêu.”
Trì Thanh đẩy nữ sinh kia ra, cố ý đè thấp thanh âm nói.
Nghe xong lời của nàng, nữ sinh ngược lại cười càng vui, một lần lại
một lần bắt tay hướng về phía tóc của Trì Thanh hôn lên, đến cuối cùng
dùng hai tay trêu ghẹo mái tóc dài của nàng. Bởi vì bả vai trái có
thương tích, Trì Thanh cũng chỉ có thể sử dụng tay phải ngăn cản đối
phương.
“Ngươi cũng chưa trả lời ta?”
Biết chính mình không địch lại đối phương, Trì Thanh thúc giục nữ sinh nhanh trả lời vấn đề của mình.
“A, tốt, nhìn ngươi gấp như vậy, ta trước hết nói một chút cho ngươi, bất quá, là một chút thôi a.”
Nữ sinh lấy tay vẽ ra một vòng tròn cực kỳ nhỏ, thuyết minh nàng muốn nói cho Trì thanh thật sự rất ít. Bất quá, Trì Thanh không thèm để ý,
nàng hiện tại chỉ muốn biết, chính mình có thể tự do hay không. Không
cần mới từ chỗ Bạch Quân chạy ra, liền đến một nơi địa ngục khác.
“Đầu tiên, cứu ngươi là ta. Ngươi hỏi ta là ai, ta đây đành phải nói, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, về sau đừng nữa
gọi ta là này, tên của ta là Tô Ngạo Nhiên. Tô trong Tô Đông Pha, Ngạo
trong ngạo kiều, Nhiên trong thản nhiên. Về phần mục đích cứu ngươi, vậy càng đơn giản, bởi vì, ta muốn ngươi.”.
Tô Ngạo Nhiên nói xong, toàn bộ phòng im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở. Trì Thanh nhìn nữ sinh nằm ở trong lòng mình, hồi
lâu vẫn chưa hoàn hồn. Nàng nghe được, đối phương nói muốn nàng? Đáp án
như vậy, Trì Thanh không nghĩ được, lại càng không thể lý giải.
Nàng không biết Tô Ngạo Nhiên rốt cuộc có bao lớn, cũng không biết
nàng cứu mình vì cái gì. Thực hiển nhiên, đối phương cũng sẽ không nói
cho mình thân thế cùng bối cảnh của nàng ta. Nhưng Trì Thanh cảm thấy,
chỉ cần không phải trở về phòng giam của Bạch Quân, ở nơi nào cũng được.
“Như thế nào? Ngươi không phải cảm thấy ta vĩ đại sao? Hay là nói, ngươi vẫn nghi ngờ ý đồ của ta?”
Làm như nhìn ra hoang mang trong lòng Trì Thanh, Tô Ngạo Nhiên cười hỏi.
“Nói cho ta biết, đây là năm nào? Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Chậc chậc, xem ra, Bạch Quân thật sự thực bại hoại, cư nhiên ngay cả thời gian cũng không nói cho ngươi. Hiện tại là ngày 28 tháng 1 năm
1990, ngươi là ngày hôm qua bị ta cứu trở về. Về phần tuổi của ta, ngươi hẳn là hiểu được, tuổi của nữ nhân là bí mật, người ta mới không cần
nói cho ngươi.”
“Ha ha…”
Nghe được Tô Ngạo Nhiên trả lời, Trì Thanh si ngốc cười. Nguyên lai,
nàng đã bị Bạch Quân bắt nhốt suốt hai năm. Như vậy, năm nay mình hẳn là 14 tuổi, mà ngày hôm qua, vừa lúc là sinh nhật của nàng, ngày 27 tháng
1. Đây là ngày nàng sinh ra, lại là ngày nàng được trọng sinh. Thật
trùng hợp, là ông trời an bài. (Trì Thanh là Bảo Bình khó hiểu nha
:”>)
“Như thế nào? Ngươi chẳng lẽ từ lúc còn rất nhỏ đã bị tên súc sinh kia bắt?”
“Không có, chỉ là… Hai năm mà thôi.”
Trì Thanh nhẹ nói, hốc mắt cũng một lần nữa nóng rực. Nàng nói thoải
mái, trong giọng nói cũng không thấy chua xót. Trừ bỏ chính nàng, không
có người nào biết hai năm nay nàng sống ra sao.
Mỗi ngày lặp lại cuộc sống như vậy, bị nhốt tại nơi không có ánh
sáng, không có gì ánh mặt trời. Trừ bỏ bị Bạch Quân làm nhục, bị những
người khác dùng roi quật, bị đấm đá. Hai năm nay, trên người Trì Thanh
luôn mang theo vết thương, cũ có mới có, còn có đau lòng. Nay Tô Ngạo
Nhiên cứu nàng, làm cho nàng một lần nữa đạt được cơ hội làm người. Trì
Thanh không biết, nàng bước tiếp theo nên làm thế nào cho phải.
Ngay tại lúc Trì Thanh ngẩn người, thân thể bỗng nhiên bị người trước mặt nhẹ nhàng chế trụ. Nhìn Tô ngạo nhiên nhìn chằm chằm mình, Trì
Thanh ngây người, đôi môi đã bị đối phương hôn trụ. Nụ hôn rất nhẹ lại
vội vàng. Thật giống như từng bị Trì Hi hôn môi, mang đến ấm áp cùng an
bình.
“Này, ta trả lời ngươi nhiều vấn đề như vậy, ngươi cũng phải nói cho ta biết tên của ngươi chứ?”
“Trì Thanh.”.
“Nga? Đặt không sai tên. Trì Thanh, từ giờ trở đi, ngươi chính là
người của ta. Trừ bỏ khát vọng tự do, thù hận, còn phải là tuyệt đối
phục tùng ta. Ta sẽ giúp ngươi hoàn toàn cải tạo, trở thành một người mà ngươi chưa bao giờ tưởng tượng qua. Mà mục tiêu của chúng ta, cũng chỉ
có một cái. Giết Bạch Quân, hủy diệt Bạch gia. Ngươi, nhớ kỹ chưa?”
“Ngươi nói cái gì?”
Nghe xong lời nói của Tô Ngạo Nhiên, Trì Thanh khó hiểu hỏi ngược
lại. Nàng cũng muốn giết chết Bạch Quân, cũng muốn người kia hoàn trả
lại sinh mạng của cha mẹ cùng với Trì Hi. Nhưng là, cũng chỉ bằng các
nàng hai người muốn làm được điều ấy, là khó khăn dữ dội? Chỉ sợ còn
chưa nhìn thấy Bạch Quân, cũng bị thủ hạ của hắn bắn chết.
“Ta nói, vị son môi hương anh đào của ta cũng không tệ lắm chứ?”
Phụ chương (4 nhân vật tiếp theo ^^)
Tô Ngạo Nhiên.
Tuổi: 17 (lúc mới gặp Trì Thanh ^^).
Thân cao: 172cm.
Thể trọng: 54 kg.
Ngực: Cup C.
Kiểu tóc: Màu nâu.
Màu mắt: Màu cà phê.
Ưu điểm: Hi sinh cho bạn gái rất nhiều, tâm lí.
Khuyết điểm: Chết sớm quá…
Tô Ngạo Ngưng. (Chưa xuất hiện, là em sinh đôi của Tô Ngạo Nhiên)
Tuổi: 40.
Thân cao: 172cm.
Thể trọng: 54.
Ngực: Cup C.
Kiểu tóc: Màu nâu, tóc xoăn dài.
Màu mắt: Màu cà phê.
Ưu điểm: Không biết… Nói nhiều có tính không?
Khuyết điểm: Tự cao tự đại, không coi ai ra gì, nói tào lao thành tật.
Đông Dụ Phi. (Chưa xuất hiện, là bạn gái sắp tới của Lục Úy Lai.)
Tuổi: 28.
Thân cao: 168 cm.
Thể trọng: 53kg.
Ngực: Cup B.
Kiểu tóc: Đơn giản màu cà phê.
Màu mắt: Màu nâu
Ưu điểm: Am hiểu ý người, cùng Úy Lai tỷ giống như thánh mẫu, gia thế trong sạch.
Khuyết điểm: Tạm thời chưa phát hiện. (Rõ ràng thiên vị, Hận nhi không có ưu điểm, khuyết điểm thì cả đống:v)
Tịch Khanh Nhược. (Bạn gái hờ của Bạch Lâm, chị này là nhân vật trong một bộ khác của Hiểu Bạo, hình như là yêu tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của
mình, rất đáng xem nha~~ Truyện đó viết ngay sau bộ Thiếu nữ ngây thơ)
Tuổi: 28.
Thân cao: 178 cm.
Thể trọng: 55kg.
Ngực: Cup C.
Kiểu tóc: Màu nâu. (Chị này là con lai nha^^)
Màu mắt: Màu lục.
Ưu điểm: Biết thời thế, săn sóc tỉ mỉ, ôn nhu, yêu mị, vừa công vừa
thụ, ở lúc ngươi cần sẽ ở bên ngươi, ở lúc ngươi không cần sẽ không xuất hiện, là tình địch hoàn mỹ.
Khuyết điểm: Cảm thấy sẽ có khuyết điểm sao? A, có lẽ có, là tiếng Trung phổ thông chưa rõ!
PS: Lâu rồi không post chương mới (Nói lâu thôi chứ có 1 tuần à =))) Coi như quà Tết đầu năm nha ^^ Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình và bộ
truyện này trong suốt thời gian qua, sang năm mới mình sẽ ráng để đẩy
nhanh bộ này cho hoàn, chứ lết hoài mắc mệt quá =)) Chương này không có
BL buồn ghê:( BL đáng thương đang chịu tra tấn hiuhiu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!