Tuyệt Thế Dược Thần - Chương 190: Bạch quang tiến hóa!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Tuyệt Thế Dược Thần


Chương 190: Bạch quang tiến hóa!


“Phụ thân, đan dược lúc này không ổn định nhất, gắng hết sức dùng hồn lực để ổn định kết cấu đan dược!”

“Lập tức phải ngưng đan rồi, phụ thân nhanh giảm bớt hỏa diệm, Sinh Cốt Đan lúc ngưng đan không thể tôi luyện bằng ngọn lửa lớn.”

Đây đã là phần thứ ba của dược liệu rồi, hai lần trước Diệp Hàng luyện chế, cuối cùng đều là thất bại.

Diệp Viễn luôn ở bên cạnh quan sát tiến trình luyện đan, đồng thời chỉ dẫn, nhưng Diệp Hàng cuối cùng vẫn bị thất bại.

Mặc dù trong mắt Diệp Viễn sự luyện chế của Diệp Hàng đầy rẫy thiếu sót, nhưng hắn bây giờ lực bất tòng tâm, cũng chỉ có thể dựa vào Diệp Hàng. 

Cũng may trình độ luyện đan của Diệp Hàng không kém, trải qua hai lần thất bại, với sự chỉ dẫn của Diệp Viễn từ bên cạnh, tiến bộ của Diệp Hàng là vô cùng nhanh.

Lần thứ ba luyện chế này, rõ ràng thông thuận rất nhiều. Trước đây một số chỗ không thông, bây giờ cũng đã mượt mà hơn rất nhiều.

Đương nhiên, lần này may mà ở bên cạnh có sự hướng dẫn tỉ mỉ của Diệp Viễn. Nếu không thì chuẩn bị mười, mười một phần dược liệu cho Diệp Hàng, hắn sợ rằng đều luyện hỏng hết. 

Dù sao đây là lần đầu tiên hắn luyện chế yêu thú đan dược, mà mấu chốt trong lúc luyện chế yêu thú đan dược cần chú ý là hoàn toàn khác với loài người.

Diệp Viễn dùng ánh mắt để hướng dẫn Diệp Hàng, nhiều chỗ đều có tính châm đối, khiến Diệp Hàng thấy hiểu ra.

Cho nên hắn chỉ luyện hai lần, đối với chỗ mà bản thân mắc sai sót cũng đã nắm rõ như lòng bàn tay. 

“Sinh Cốt Đan, ngưng lại!”

Theo đó một tiếng quát khẽ từ Diệp Hàng, Sinh Cốt Đan cuối cùng đã được hắn luyện chế ra.

Diệp Hàng lấy ra Sinh Cốt Đan từ trong dược đỉnh, nhưng lại thở dài nói: “Đáng tiếc, là hạ phẩm.” 

“Không sao, phụ thân đã rất lợi hại! Chúng ta vẫn còn lại hai phần dược liệu, cũng có thể luyện chế ra trung phẩm thậm chí là thượng phẩm!”

Diệp Hàng gật đầu một cái: “Ừ, ta thử lại lần nữa.”

Phần thứ tư dược phôi, Diệp Hàng đã luyện chế thành trung phẩm. Cho đến một phần cuối cùng dược phôi, Diệp Hàng vẫn thật sự luyện chế ra được thượng phẩm Sinh Cốt Đan. 

Diệp Viễn nhìn thấy Đan thành, hai mắt không khỏi lóe sáng.

Thiên phú luyện đan của phụ thân thật sự không phải ở mức cao hơn bình thường nữa, phần năng lực lĩnh hội này không phải Đại Đan Sư bình thường có thể so được.

Mặc dù có hắn ở cạnh bên hướng dẫn, nhưng chỉ dùng năm phần dược phôi đã luyện chế ra được thượng phẩm Sinh Cốt Đan, vẫn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Diệp Viễn. 

Hắn lúc đầu dự đoán, phụ thân chỉ có thể luyện chế ra trung phẩm, thậm chí là hạ phẩm. Không ngờ rằng, Diệp Hàng hoàn thành vượt mức nhiệm vụ.

Trước đây Diệp Viễn vẫn luôn không nhìn phụ thân luyện đan, không có nhận biết trực quan nào về thuật luyện dược của Diệp Hàng. Bây giờ hắn mới biết, phụ thân chẳng qua là bị hạn chế hồn lực, mới luôn bị Vạn Đông Hải áp chế.

Bây giờ hắn lại đối đầu với Vạn Đông Hải, Vạn Đông Hải tuyệt đối không còn là đối thủ của phụ thân nữa. 

Luyện chế ra thượng phẩm Sinh Cốt Đan, một nút dây chặt căng của Diệp Viễn cũng đã được nới lỏng.

Chung quy, dược liệu cấp ba không phải vật vô dụng, không thể nào giống như dược liệu cấp một cấp hai phung phí vô hạn như thế.

Diệp Viễn cầm Sinh Cốt Đan đưa cho Viên Phi uống vào. 

“Đa tạ thiếu gia!” Viên Phi chỉ còn hơi nhưng đã không còn chút sức lực nào nói.

Những ngày gần đây, hắn luôn chịu sự giày vò đau đớn, nhưng hắn cũng không oán trách gì Diệp Viễn, bởi vì hắn biết, Diệp Viễn bị thương còn nặng hơn hắn!

Nếu không phải Diệp Viễn đã chuẩn bị trước đan dược trị thương, bây giờ sợ là đã chết rồi. 

Diệp Viễn cười cười: “Theo ta còn khách khí làm gì? Lần này nếu không có ngươi, ta e rằng cũng một đi không trở về. Chẳng qua là thực lực bây giờ của ta không đủ, khiến ngươi chịu khổ rồi.”

“Chút vết thương này có là gì, ngược lại còn khiến ta nhớ đến những năm tháng cheo leo trước kia. Mấy năm nay toàn ở Xích Phong Lĩnh sống an nhàn sung sướng, có lẽ cũng là nguyên nhân trì trệ không đột phá nổi? Nhưng thấy được thuật luyện dược của thiếu gia, bây giờ ta lại vô cùng vui mừng vì có thể theo thiếu gia!” Viên Phi xúc động nói.

Một vị Đan Sư lại hướng dẫn một vị Đại Đan Sư luyện chế đan dược, điều này thật sự là quá ngược đời. 

Viên Phi mặc dù không hiểu luyện đan, nhưng hắn lại có thể nhìn ra trình độ luyện đan của Diệp Viễn cao hơn quá mức so với phụ thân hắn, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp!

Chỉ cần Diệp Viễn đột phá đến Ngưng Tinh Cảnh, trở thành Đại Đan Sư, luyện chế Yêu Tinh Đan nhất định như nước chảy đến thành mương!

Mặc dù không biết trình độ luyện đan của Diệp Viễn tại sao còn cao hơn cả phụ thân hắn, nhưng điều này lại không quan trọng. 

Điều quan trọng là, Diệp Viễn có thể mang đến thực lực cường đại cho hắn! Có lẽ, Viên Phi như hắn lúc sinh thời đã bóp chết yêu thú cấp bốn, cũng không phải là không có hy vọng.

Diệp Viễn biết Viên Phi đang suy nghĩ gì, cười nói: “Ha ha, yên tâm đi, có lẽ không cần đến thời gian một năm, là đã có thể luyện chế ra Yêu Tinh Đan. Bây giờ, cố gắng luyện Hóa Dược Lực, khôi phục thực lực, hai ngày nữa còn có chỗ muốn ngươi tận sức.”

Viên Phi gật đầu, không nói gì, bắt đầu chuyển vận nguyên lực luyện Hóa Dược Lực. 

Diệp Viễn không để ý tới Viên Phi nữa, lại vẫy tay một cái, một con “mèo con” đột nhiên xuất hiện, chính là Bạch Quang.

Có điều Bạch Quang lúc này đang ngủ say, gọi thế nào cũng không đánh thức được. Tình trạng này đã kéo dài liên tiếp hai ngày, Diệp Viễn cũng không giải thích được.

Hai ngày này, Diệp Viễn đã luyện chế rất nhiều đan dược, đương nhiên cũng sẽ không quên luyện chế đan dược cho Bạch Quang. 

Bạch Quang chỉ là yêu thú cấp một, điều này đối với Diệp Viễn đương nhiên là không thành vấn đề.

Hơn nữa tài liệu cấp một có đủ tất cả, Diệp Viễn một hơi đã luyện chế được hơn ngàn viên đan dược, dự định cho Bạch Quang dùng từ từ.

Ai ngờ rằng Diệp Viễn vừa thả Bạch Quang ra, tên tiểu tử này nhìn thấy những đan dược kia, trong chớp mắt hai mắt sáng lên, một hơi nuốt hết sạch hơn ngàn viên đan dược, Diệp Viễn nhìn đến mức giương mắt đờ đẫn. 

Chính bản thân hắn, cũng không dám nuốt đan dược như vậy! Cái đồ này là đang muốn chết sao?

Diệp Viễn bị dọa đến sợ hết hồn, đang muốn đi lên khiến Bạch Quang phun ra đan dược, ai ngờ tên tiểu tử này ợ một cái, nghiêng mình một cái, liền ngủ thiếp đi.

Ban đầu Diệp Viễn còn tưởng rằng Bạch Quang chết no rồi, liền vội vàng đi lên kiểm tra. 

Vừa mới kiểm tra, Diệp Viễn cũng không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, tên tiểu tử này hơi thở đều đặn, chỉ là ngủ thiếp đi, lúc này mới yên tâm.

Có điều, giấc ngủ này kéo dài hai ngày, Bạch Quang không có dấu hiệu thức tỉnh nào.

Diệp Viễn mặc dù đối với yêu thú đã nghiên cứu rất nhiều, vẫn chưa thấy qua tình huống này, không thể làm gì khác hơn là kiểm tra tình trạng của Bạch Quang bất cứ lúc nào. 

Diệp Viễn lại thay Bạch Quang kiểm tra lần nữa, cảm thấy Bạch Quang vẫn như cũ không có dấu hiệu thức tỉnh, hay là chết lúc ngủ rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Nhưng Diệp Viễn lại phát hiện, hơi thở trên người Bạch Quang mạnh lên rất nhiều, vậy là đã đột phá!

Ban đầu Bạch Quang chỉ là cấp một sơ kỳ, sau khi ngủ hai ngày, lại lặng lẽ đột phá đến cấp một trung kỳ. 

Chẳng lẽ tên tiểu tử này trong lúc ngủ tự động luyện Hóa Đan Dược đột phá? Chuyện này… cũng quá là nhẹ nhàng đấy?

Diệp Viễn càng ngày càng hiếu kỳ về lai lịch của Bạch Quang.

Bây giờ xem ra, Bạch Quang e rằng không phải Lưu Quang Bạch Hổ thông thường nữa. 

Diệp Viễn từ trước đến giờ chưa từng nghe nói, Lưu Quang Bạch Hổ còn có thần thông thiên phú tầm bảo, cũng chưa từng nghe nói Lưu Quang Bạch Hổ có thể tiến hóa như vậy.

Nhưng mà, đặc tính trên người Bạch Quang, rõ ràng chính là Lưu Quang Bạch Hổ.

Đây rốt cuộc là tại sao, Diệp Viễn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được. 

Xem ra, chỉ có chờ hắn thức tỉnh truyền thừa trí nhớ, mới có thể biết được trên người Bạch Quang rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Không nghĩ ra, Diệp Viễn dứt khoát không nghĩ nữa. Không nghĩ về Bạch Quang, Diệp Viễn dứt khoát cùng với Diệp Hàng cùng nhau tĩnh tọa tu luyện, yên lặng chờ Viên Phi trị thương.

Chẳng mấy chốc một đêm đã trôi qua, Viên Phi bỗng nhiên mở hai mắt ra, đứng dậy. 

“Thiếu gia, ta đã khỏe rồi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN