Sa Ngã Vô Tội - Chương 20: Là tội là nghiệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
225


Sa Ngã Vô Tội


Chương 20: Là tội là nghiệt


Đi qua vô số con đường, tìm kiếm khắp các bệnh viện, lướt qua các tiêu điểm trên báo chí, Băng Vũ cũng đã hỏi thăm hết lượt những đồng nghiệp có thể hỏi ở công ty nhưng vẫn không có tin tức gì của anh.

Người trên phố thưa thớt dần, bóng đêm đang dần bao phủ lên mọi nẻo đường.

Không ai nói cho cô biết bệnh tình của Lâm Quân Dật chuyển biến tốt xấu ra sao, cũng chẳng ai nói cho cô biết anh đang ở đâu, làm thế nào cô mới tìm được anh? Cô dường như nhìn thấy cảnh tượng vài năm trước đây Trần Lăng cũng đã từng chạy khắp các nẻo đường mà tìm cô, cô cảm nhận được sự bất lực của Trần Lăng khi không tìm được cô nên chỉ đành biết đợi chờ trong đêm tối, cô nghe thấy tiếng anh gọi cô thật to, thật nhiều lần: “Diêu Băng Vũ! Em trở về đi!”

Đây quả là báo ứng mà, là nhân quả mà, là làm cho cô thấu hiểu được cái cảm giác ở trong biển người mờ mịt này tìm kiếm một bóng hình sớm đã rời xa cô…

Âu Dương Y Phàm nói rất đúng, thời khắc Lâm Quân Dật cần cô nhất thì cô lại không ở bên cạnh anh; những lúc cô ở bên cạnh anh thì cô chỉ biết gây ra cho anh những tổn thương, cô chính là đóa hoa hồng trong lòng anh, nhưng là một đóa hồng đầy gai đâm vào tim anh rỉ máu.

Nhưng Băng Vũ yêu anh, chưa bao giờ thay đổi; và anh cũng chưa bao giờ ngừng yêu cô…

Lần này, hai người họ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ nhau lần nữa!

Màn đêm thật yên tĩnh, Băng Vũ quay về công ty, không tìm được anh, cô chỉ có thể quay lại nơi mà cô và anh suốt mấy tháng qua sớm chiều đều trông thấy nhau, trở về nơi mà cô chưa từng lưu tâm đến dù chỉ một phút một giây, hy vọng có thể tìm thấy một chút ấm áp dịu dàng.

Khi Băng Vũ đứng trước tòa nhà của công ty, cô không thể tin vào mắt mình, đây là ảo tưởng chăng. Cô xoa xoa hai mắt, rõ ràng là Lâm Quân Dật rồi, khuôn mặt anh tiều tụy, hốc hác, đến cằm cũng nhọn hơn rồi.

Lâm Quân Dật không trông thấy cô, bởi vì người anh đang dựa vào chiếc xe thể thao màu trắng sáng loáng mà ôm hôn Nhĩ Tích…

Đã bao nhiêu lần Băng Vũ tưởng tượng ra ngày cô và Trần Lăng gặp lại, bao nhiêu lần mơ thấy cảnh tượng tương phùng khiến lòng người không chịu nổi, nhưng ngàn vạn lần cô cũng không thể nào hình dung được thì ra cảnh thật so với trong những giấc mơ của cô tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Mỗi lần Lâm Quân Dật hôn cô, cô đều nhắm mắt lại để cho cả tâm hồn mình chìm sâu và nỗi đam mê, bởi vì cô nghĩ rằng tình dục có thể chỉ là ham muốn nhất thời không khống chế được, nhưng khi môi chạm môi, hai đầu lưỡi quấn quýt nhau đó chính là lúc hai tâm hồn hòa quyện, hai trái tim hòa chung một nhịp đập…

Nụ hôn của anh làm cho khát vọng trong cô tan chảy, khiến cho mọi phương hướng trong cô đều mờ mịt…

Băng Vũ không muốn tiếp tục nhìn cảnh họ hôn nhau ngọt ngào ấy nữa, nhưng tầm mắt cô giống như bị một thứ vô hình nào đó giữ chặt, chẳng cách nào có thể dời đi dù chỉ một chút.

Cô rất muốn xoay người chạy đi, xem cảnh tượng trước mắt như một giấc mộng nực cười, nhưng người cô chỉ loạng choạng lùi về sau được vài bước rồi hai chân như bất động không thể nào di chuyển được.

Cô muốn xông thẳng lên phía trước nói cho Lâm Quân Dật biết cô nhớ anh biết bao nhiêu, yêu anh sâu đậm đến nhường nào;

Ngược lại cô cũng muốn lặng lẽ rời đi để cho anh tiếp tục với hạnh phúc sắp bắt đầu này.

Nhưng, lựa chọn quả thật là thứ vô cùng khó khăn!

Nụ hôn ấy so với dự tính của cô quả là ngắn hơn rất nhiều khiến những dòng suy nghĩ đối chọi điên cuồng trong cô cũng nhanh chóng dừng lại.

“Đợi công trình này hoàn thành, chúng ta trở về Mỹ…”

May mắn thay, Lâm Quân Dật không cần điều chỉnh hơi thở, dùng một thanh âm thật thông suốt, nhẹ nhàng mà nói ra câu ấy, nếu không cô chỉ sợ ngay cả sức để đứng vững cô cũng chẳng có.

Anh dừng lại chừng mười giây mới tiếp tục nói: “…Kết hôn.”

‘Kết hôn!’ Tai cô nghe thấy một chấn động thật mạnh, dường như thế giới đang sụp đổ ngay bên cạnh cô.

Nhìn thấy Lâm Nhĩ Tích đứng sát bên người anh, hai tay ôm lấy thắt lưng anh, im lặng gật đầu, những xúc động trong cô vừa rồi hoàn toàn biến mất, cô ngây ngốc đứng như trời trồng.

Lâm Quân Dật vỗ vỗ lên vai Nhĩ Tích, dịu dàng hỏi: “Em thật sự không hối hận sao? Em luôn luôn thông cảm cho anh như vậy, chẳng lẽ em không thấy mình thiệt thòi sao?”

“Em không hối hận, em tin tưởng dù anh không yêu em cũng sẽ làm cho em hạnh phúc.”

“Nhĩ Tích… điều đó hoàn toàn khác nhau. Bây giờ em có thể dễ dàng chấp nhận, không có nghĩa là sau này cũng sẽ như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày em không thể chịu được một cuộc hôn nhân không có tình yêu và đam mê.”

“Tình yêu và đam mê có thể duy trì được bao lâu? Hôn nhân không thể chỉ dựa vào đam mê mà gắn bó cả đời, hôn nhân phải dựng xây trên sự thấu hiểu, cảm thông, chia sẻ lẫn nhau, làm bạn bên nhau đến trọn đời, tình yêu nồng nàn cháy bỏng chỉ mang lại đau đớn mà thôi, chỉ có tình cảm phát sinh trong lúc khó khăn hoạn nạn mới vĩnh viễn không thay đổi.”

Giọng của Lâm Nhĩ Tích thật là tinh khiết như một dòng nước đủ sức cuốn trôi cõi lòng người khác.

Băng Vũ lùi từng bước từng bước, cô luôn làm anh tổn thương, nếu anh có thể nhổ những cái gai trong tim ra thì tại sao cô còn tiếp tục tổn thương anh thêm nữa…

Lâm Quân Dật có chút ngượng ngùng né tránh ánh mắt dò xét của Nhĩ Tích, anh vừa mới dời mắt về hướng này liền bắt gặp Băng Vũ không kịp tìm nơi trốn đi.

Đôi mắt sâu hun hút của anh như chợt bất động, chợt lóe sáng, nhưng ánh sáng ấy lập tức mờ nhạt chỉ còn lại sự tĩnh lặng và cuối cùng cũng khôi phục lại nét cười cợt thường thấy.

“Cô Diêu đúng là quá quá có trách nhiệm với công việc nha, khuya thế này mà vẫn còn đến công ty nữa sao?”

“Àh… Tôi…” Băng Vũ nhất thời nghẹn lời, liếc nhìn một Lâm Nhĩ Tích vốn luôn điềm tĩnh như nước cơ thể đột nhiên cứng lại, cô mới tìm được chút lý trí đã bị kích động đến tan rã: “Tôi đến lấy ít đồ dùng của mình.”

Lâm Quân Dật nheo mắt nhìn đồng hồ, cười lạnh lùng và nói: “Khái niệm về thời gian của Diêu tiểu thư thật là chuẩn mực nhỉ.”

“Àh… Vâng. Cảm ơn!”

Anh mấp máy môi, dời ánh mắt lên người của Nhĩ Tích, vỗ vỗ vào vai cô, bình thản nói: “Không phải em nói là quay về khách sạn sao? Đi thôi.”

“Vâng.”

Chất giọng của Nhĩ Tích rất nhẹ nhàng, mềm mỏng đến nỗi tan chảy cả tim Băng Vũ.

Băng Vũ ngơ ngác nhìn anh bước lên xe, qua kính chiếu hậu gương mặt Lâm Quân Dật càng ngày càng xa, càng lúc càng mờ nhạt, cho đến khi mọi thứ phản chiếu lại trong chiếc gương ấy dường như chỉ còn là một chấm nhỏ, lồng ngực co rút, tim cũng co rút, đau đớn đến nỗi cô không thể đứng vững mà ngồi sụp xuống khóc thút thít…

“Em yêu anh, Trần Lăng. Em yêu anh, anh biết không?”

Những cơn gió đêm thật lạnh ôm lấy cơ thể run run của Băng Vũ, cô thà rằng vĩnh viễn mình không nghe được những lời thông báo vừa rồi của anh.

Cô không thể không thừa nhận, người phụ nữ của một Lâm Quân Dật thành đạt phải là Lâm Nhĩ Tích, cô ấy là người phụ nữ hiểu được thế nào là yêu và cũng là người yêu rất lý trí.

Nếu mấy năm nay, là Băng Vũ ở bên cạnh anh, chắc chắc anh vẫn là Trần Lăng của ngày nào, một người đàn ông rất đỗi bình thường luôn vì gia đình mà quanh năm bôn ba kiếm sống.

Băng Vũ đứng lên, mỉm cười rồi nói với chính bản thân mình: Ngày trước khi buông tay anh ra, cô đã không hối hận, hôm nay cô cũng không hối tiếc bởi sai lầm này, vì yêu anh nên cô tình nguyện không để cho anh khó xử, để cho anh vững tâm lựa chọn hạnh phúc của chính mình!

Mặc dù vào thời điểm đó cô đã cười nhưng lệ trong khóe mắt vẫn không thể nào ngăn được.

* * * * * * * *

Băng Vũ lặng lẽ đi vào văn phòng của Quân Dật, ngồi vào bàn của anh, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh vẫn quanh quẩn đâu đây.

Cửa sổ bằng kính ở trên tường vẫn trong suốt như vậy, nhìn theo hướng ấy quả là vừa vặn có thể trông thấy bàn làm việc của cô…

Để làm gì kia chứ? Tội tình gì phải như vậy?

Những ngày ấy Băng Vũ còn chưa nhận ra anh, nhưng anh lại nhớ cô rất rõ, đây phải chăng là ‘xa tận chân trời gần ngay trước mặt’, thật là buồn đến vô hạn! Khi anh nhìn cô, anh làm thế nào để vượt qua muôn vạn đau khổ dâng lên ở trong lòng…

Kéo ngăn tủ phía bên phải bàn làm việc ra.

Bên trong là sơ yếu lý lịch của Băng Vũ, ảnh chụp bên trên cô cười thật là xán lạn… Chặn trên tập sơ yếu lý lịch của cô là trái tim thủy tinh đã bị vỡ, dù được dán lại rất tỉ mỉ, kỹ càng nhưng rõ ràng là không thể dấu đi những vết nứt.

Cô đã làm vỡ trái tim ấy, tình cảm ấy, vậy mà anh vẫn quý trọng đến vậy, lại đặt nó ở một nơi mà anh vươn tay ra là có thể lấy được.

Nước mắt cô chảy dài trên má, rửa trôi đi những hối hận, rửa trôi luôn những cuồng dại đến tột cùng.

Băng Vũ còn nhớ rất rõ anh đã nói: “Những việc thế này căn bản có giải thích cũng không có tác dụng, giống như thủy tinh này, vỡ nát chính là vỡ nát, cho dù em có cố gắng tái tạo như thế nào đi chăng nữa nó cũng không thể nguyên vẹn như ban đầu…”

Lúc ấy, cô chỉ nghĩ là anh nói đến cái đêm cuồng loạn kia. Giờ này phút này, cô mới hiểu được điều anh nói chính là hành động làm anh tổn thương của cô, anh không hy vọng cô giải thích gì cả, cũng không hy vọng xa vời gì về việc cứu vãn tình cảm đã qua. Điều duy nhất mà anh hy vọng chính là cô có thể cư xử dịu dàng với anh một chút, được gần gũi dù chỉ một đêm.

Nếu là vài năm trước anh yêu cô say đắm như vậy thì cô hoàn toàn có thể giải thích được, nhưng đã qua nhiều năm bị giày vò đớn đau đến thế mà tình yêu anh dành cho cô vẫn không vơi đi một chút nào, thật là quá khổ tâm rồi!

Băng Vũ vẫn nghĩ lời thề năm xưa đã gần như phai nhạt rồi, chỉ có mình cô là khờ dại mà chưa quên đi, hôm nay bỗng nhiên quay đầu lại thì mới phát hiện rằng anh luôn đứng phía sau cô mà đợi cô quay đầu nhìn lại!

Điều duy nhất Băng Vũ có thể làm cho anh chính là ra khỏi phòng làm việc của anh, thu dọn vài vật dụng của mình và rời khỏi nơi này.

Hệt như cô đã nói trước đây, vĩnh viễn cũng đừng gặp lại.

Ngoài ý muốn, tiếng mở cửa bất ngờ đột nhiên vang lên khiến cho cô sợ run, đồ vật đang cầm trong tay rơi ngay trên mặt đất.

Một bàn tay quen thuộc nhặt ống đựng bút lên, cẩn thận mà đặt lên bàn làm việc của cô, Băng Vũ tại sao lại chưa bao giờ để ý đến bàn tay của anh kia chứ, đây rõ ràng là tay của Trần Lăng mà.

“Lâm…” từ tổng đã nằm lại nơi cổ của Băng Vũ không thoát ra miệng được, rõ ràng cô đã có quyết định rồi mà, nhưng sao khi đối mặt với anh thì cô lại không thể thốt ra bất cứ lời nào?!

Anh không nói gì, xoay người đẩy cửa bước vào văn phòng.

Khoảng một phút sau, anh quay ra, trong tay cầm chìa khóa xe ô tô: “Tôi đưa em về. Sau này nếu muộn như thế này thì đừng đi đâu một mình.”

Lòng Băng Vũ nóng như lửa đốt, rất muốn hỏi anh một câu: ‘Anh quay lại công ty là vì em sao?’

Càng muốn hơn thốt ra một câu khác: ‘Trần Lăng, em nhớ anh, em yêu anh!’

Tiếc rằng mới nửa giờ trước người đàn ông này vừa quyết định kết hôn với vị hôn thê của mình, câu ‘em yêu anh’ của Băng Vũ nếu thốt ra lúc này ắt hẳn sẽ đẩy anh vào tình thế ‘tiến thoái lưỡng nan’ thôi.

Băng Vũ đã biết rõ hai người họ đã không thể cứu vãn được nữa rồi, nếu cô còn làm cái việc tự tổn thương mình và tổn thương anh như vậy cũng có giá trị gì nữa đâu.

“Không cần đâu, em tự đón taxi!” Dọn xong vài món linh tinh, cô cố dấu đi tâm tình của mình mà lẳng lặng đi ra cửa.

“Em bỏ đi như vậy sao?” Anh không những không ngẩng đầu lên nhìn cô mà còn cười đến vô cùng miễn cưỡng: “Không có gì muốn nói với tôi sao?”

“Thật xin lỗi.” Đây có lẽ là câu duy nhất mà cô đủ tư cách nói với anh. “Vâng, có, chúc mừng anh!”

“Vừa rồi tại sao em lại khóc…” Anh bước đến đứng chặn trước mặt cô, tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc làm cô giật mình buông tay, các thứ trên tay rơi đầy xuống sàn.

Đây là tình yêu, không có lý trí nào có thể hiểu rõ kích động trong khoảnh khắc kia.

Động tâm có nghĩa là không thể tìm được sự lý giải nào cho hợp lý.

Băng Vũ không còn chút sức lực nào, chỉ có thể cố gắng duy trì nụ cười trước mặt anh, giả vờ như không có việc gì mà xoay người đi.

Anh nắm lấy cánh tay Băng Vũ, kéo cô đến trước mặt mà gào thật to: “Tại sao lại ngồi xuống đất mà khóc kiểu uất ức như vậy? Tôi tệ bạc em sao? Tôi phụ bạc em sao? Sao lại chạy đến trước mặt tôi bày ra cái bộ dạng uất ức như vậy chứ?”

“Thật xin lỗi, em sai rồi! Em không nghĩ anh lại trông thấy…”

Thân thể anh chợt cứng đờ, ngực anh phập phòng kịch liệt: “Diêu Băng Vũ, mọi thứ tôi đều có thể nhìn thấu, vậy mà tại sao tôi dùng đến hai mươi năm vẫn không thể nhìn thấu trái tim em…”

“Em cũng đâu nhìn thấu được anh.” Băng Vũ cắn chặt môi không để cho tiếng khóc của mình bật ra: “Anh Lâm, anh muốn như thế nào đây? Anh vừa mới quyết định cưới cô ấy mà!”

Ánh mắt Lâm Quân Dật rực lửa, dường như ngọn lửa ấy muốn thiêu rụi cô, ngón tay anh xiết chặt cánh cửa như cắm sâu vào…

“Nếu… Tôi nói cho em biết tôi là Trần Lăng, là cái người mà cách đây vài năm từng bị em vứt bỏ… Nếu tôi nói: mấy năm nay không có lúc nào là tôi không nhớ tới em, chúng ta liệu có thể tiếp tục không?”

Cô cắn môi, sợ mình sẽ thốt ra ba chữ ‘em yêu anh’, một khi đã nói ra những lời này rồi thì cô không thể rời bỏ anh một lần nữa.

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Băng Vũ, bàn tay đang bám chặt vào cánh cửa của Quân Dật dần dần buông ra, ánh mắt từ khát vọng chuyển thành giận dữ: “Biết rồi ư? Hoá ra em đã sớm biết tôi là ai rồi ư?”

“Trần Lăng, em xin lỗi…” Nhìn anh cười thật chua xót, lòng cô đau đến mất hết cả tri giác. Cô chưa bao giờ muốn tổn thương anh nhưng lại làm cho anh thương tích đầy mình như thế này.

Lâm Quân Dật bỏ tay Băng Vũ ra: “Tôi tại sao lại vì một người phụ nữ vô tình như em mà bỏ đi cả chút tự trọng cuối cùng của mình?”

“Thật xin lỗi!” Băng Vũ cuối cùng không thể khống chế tình cảm như đê vỡ của mình lúc này, chạy đến, dùng hết sức lực của mình ôm ghì lấy anh: “Trần Lăng… Em thừa nhận là em đã phụ lòng anh, là em nợ anh! Anh muốn em phải bù đắp cho anh như thế nào bây giờ?”

“Vậy dùng cả đời của em mà bù đắp lại cho anh!” Anh ôm chặt lấy cô, hai tay anh nâng mặt cô lên, hung hăng mà hôn xuống. Đam mê một khi đã được châm ngòi thì sẽ thiêu hủy mọi thứ, anh tham lam mãnh liệt, cô thuận ý hùa theo sự kích thích của anh, liền chạm đến khát vọng của nhau mà bao lâu nay đã bị chôn vùi.

Nụ hôn của Lâm Quân Dật mê hoặc cô, làm cho não bộ cô không thể khống chế hành động của chính mình, tất cả hành động của cô đều là vô ý mà tự phát.

Tay của Băng Vũ không hiểu tại sao lại vươn lên ôm lấy cổ anh, rồi cô ngẩng mặt lên thật sát với mặt anh và nói: “Trần Lăng, em nhớ anh.”

Cô cảm nhận được cơ thể anh nhất thời trở nên cứng đờ, ngực anh phập phồng kịch liệt…

Băng Vũ nhớ anh đã từng nói: Trên người anh còn có một vết thương đau đến cùng cực làm cho tim cô chợt co thắt lại.

Cô cởi bỏ mấy khuy áo sơ mi của anh, cúi đầu hôn lên lồng ngực đang phập phồng, nơi chứa đựng trái tim đang đập loạn nhịp của anh.

“Nơi này… Còn đau không anh?”

“Băng Vũ…”

Thanh âm khàn khàn, run rẩy nơi cổ họng anh phát ra làm cho tim Băng Vũ rối loạn, nếu không phải tim cô đang được anh giữ chặt chắc nó đã bay ra khỏi lồng ngực cô rồi.

Cô cụp mi xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm đang rực cháy lửa dục vọng phía trên, đành phải nhìn xuống khuôn ngực phập phồng kia.

Hơi thở hỗn loạn thổi bay tóc trên trán Băng Vũ, cô cảm nhận được hơi thở nóng rực ấy càng ngày càng gần bên cô: “Em đừng nói đây không phải là em đang quyến rũ anh?”

“Gì chứ?” Băng Vũ ngơ ngẩn ngẩng mặt lên vừa vặn chạm vào đôi môi mềm mại của anh.

Nhiều năm xa cách trong nỗi tương tư khổ sở, hôn môi căn bản không thể thỏa mãn được khát vọng trong lòng hai người, tay anh dần dần di chuyển đến sau lưng cô, khéo léo mở dây kéo chiếc váy cô đang mặc trên người, môi của anh lướt theo làn da thịt non mềm đang dần lộ ra từng chút một, lần lần đi xuống dưới… Chiếc váy rơi xuống, cô dựa lưng vào vách tường lạnh như băng làm cho lửa nhiệt trong thân thể cô giảm xuống được một chút, thân thể nhẹ tênh của Băng Vũ cuối cùng cũng tìm được cái gì đó để dựa vào…

“Trần Lăng…”

Anh hiểu được tiếng cô vừa gọi tên anh, nương theo ánh mắt mê man, cuồng loạn của cô mà áp sát thân thể cường tráng của anh vào cô, như vậy hai trái tim liền gần sát bên nhau không có một chút khoảng cách nào.

Sự va chạm của da thịt làm cô nhớ lại làn da anh trong trí nhớ của cô không chỉ là bóng loáng trơn tru mà còn co dãn, hơn thế nữa làn da ấy còn nóng bỏng như lửa cháy.

Thời khắc này, Băng Vũ mới hiểu được vì sao Trần Lăng là nước còn Lâm Quân Dật lại là lửa, sự yên tĩnh và bình thản của anh trải qua bao nhiêu năm đợi chờ đều đã bị thiêu đốt, tình yêu lâu dài và quá sâu đậm biến thành hận càng trở nên hừng hực nhiệt khí, khi hai trái tim hòa cùng một nhịp cộng với da thịt cọ xát, linh hồn cô cũng như được hòa hợp với linh hồn của anh, mặc kệ cuộc đời như nước xuôi dòng cứ thế chảy mãi.

Ngoài cửa sổ, ánh sao trời sáng như ngọc, một ngôi sao băng chợt vút qua, ánh sáng như rơi xuống…

Băng Vũ thỏa mãn nhắm chặt hai mắt, ngay cả tình yêu bây giờ có như ánh sao kia rực sáng rồi vụt tắt cô cũng cảm thấy đáng giá!

Anh kéo xuống mảnh vải cuối cùng còn xót lại trên người Băng Vũ xuống, môi anh cọ xát trên vành tai cô, thì thầm: “Em có biết ánh mắt của em dụ dỗ người khác đến thế nào không? Mỗi lần trông thấy em qua cửa sổ, anh đều muốn kéo em vào trong…”

“Vậy sao? Bình thường anh tỏ ra rất hờ hững mà.”

“Anh giả vờ không nổi, mỗi lần đối mặt với em mọi lý trí trong anh đều sụp đổ… Anh còn không thể tin rằng ngay cả việc cưỡng hiếp không bằng cầm thú như vậy mà anh cũng có thể làm được.”

“Anh hối hận sao?”

“Hối hận, vô cùng hối hận!” Băng Vũ nhắm mắt lại không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe anh cười rất khẽ: “Nếu biết được cảm giác chiếm đoạt em lại thỏa mãn đến tột cùng như vậy, anh nên ra tay sớm một chút!”

Nhớ lại ngày hôm đó, anh tràn đầy thỏa mãn mà thở dốc, mặt cô càng nóng lên, nếu ngày đó cô biết anh là Trần Lăng thì cô đã không phản kháng làm gì.

Sớm biết là anh, cô đâu cần phải mâu thuẫn như vậy!

Nghe được tiếng động sột soạt của quần áo rơi xuống sàn, Băng Vũ nhắm chặt đôi mắt, toàn thân căng cứng chờ đợi anh tiến vào.

Nhưng anh không vội vàng như vậy, không chỉ bàn tay anh đặt lên nơi nhạy cảm nhất giữa hai chân cô sờ soạng, mà môi lưỡi anh cũng bắt đầu liếm mút lên nơi kín đáo tập trung nhiều dây thần kinh mẫn cảm nhất trong nguời cô, loại cảm giác sung sướng này dường như không thật. Băng Vũ không nhịn được đành mở mắt ra nhìn, trước người cô là khuôn mặt của Lâm Quân Dật với những đường nét góc cạnh thật rõ ràng, cương nghị, đôi môi mỏng bàng bạc có chút lạnh lùng, đôi mắt đen sâu hun hút phảng phất vẻ thâm trầm mênh mông vô bờ bến…

Anh đúng là người đàn ông mà Băng Vũ chờ đợi bao nhiêu năm nay sao, nhìn thế nào cũng không giống lắm.

“Là anh thật sao? Em đến bây giờ vẫn không thể tin đây là sự thật!”

Khóe môi anh cong lên, cười thật quyến rũ: “Hai người có thể gặp nhau không hề dễ dàng! Anh đã trải qua biết bao nhiêu đêm không ngủ mà chờ đợi, chờ đợi mãi mới chờ được ngày hôm nay…”

Là anh! Băng Vũ nhìn anh, ngoan ngoãn gục đầu lên vai anh để anh tùy ý tiến sâu vào trong cơ thể cô, cũng như anh, cô cảm nhận sự kích thích hoàn toàn khác biệt khi không phải dùng bao cao su, sự kích thích ấy mang lại cho cả anh và cô sự hưng phấn đến tột cùng thật khó cưỡng lại.

Anh dường như lại không mang theo thứ nên mang rồi.

Thói quen này đến khi nào mới có thể sửa đây?

Haiz! Không mang theo thì không dùng thôi, dù sao cô cũng đã có một bé gái giống mình như đúc, cũng nên sinh thêm một bé trai giống hệt anh đi.

Ánh trăng tuyệt đẹp cũng không sánh bằng thân thể đầy khiêu gợi của người phụ nữ.

Ánh sao đêm lấp lánh cũng không bằng ánh mắt gợi tình.

Đêm hôm ấy, tại văn phòng công ty, tình yêu chôn vùi bao năm như từng con sóng cuồn cuộn cuồn cuộn dâng trào…

* * * * * * * *

Khi Băng Vũ thức dậy thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu rọi lan tỏa khắp nơi, Băng Vũ vươn cánh tay nhưng nhức sờ sờ sang bên cạnh, anh không có ở đây. Xem ra anh ở bệnh viện tĩnh dưỡng sức khỏe phục hồi rất tốt, thuốc bổ truyền vào người anh hẳn là một lượng rất lớn đây, cả đêm hôm qua anh không ngủ thế mà sáng nay còn có thể rời đi sớm như vậy.

Băng Vũ mặc quần áo, vừa sửa sơ sơ lại mái tóc rối bù thật khó coi vừa nhớ lại bộ dạng điên cuồng sau bao đau khổ bởi chia lìa của anh đêm qua, ngọt ngào lại trỗi lên trong lòng cô.

Băng Vũ nhìn qua di động đã hơn mười hai giờ trưa, vừa đúng giờ nghỉ trưa ở công ty, có lẽ mọi người đều ở nhà ăn rồi, không biết anh đang làm gì?

Cô đẩy cửa phòng nghỉ, lặng lẽ nhìn thoáng qua, thấy Lâm Quân Dật đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu, vừa trông thấy anh trong lòng cô dâng lên một niềm hạnh phúc thật khó tả.

Cô bước ra, nũng nịu nói với anh: “Em đói rồi.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười có chút không được tự nhiên: “Chờ một chút, anh xong rồi đây.”

“Vâng!”

Lâm Quân Dật lại nhìn về phía sau lưng cô, thản nhiên hỏi: “Còn việc gì nữa không?”

Cô nghe phía sau có tiếng trả lời: “Áh… Không ạ.”

Nghe được giọng nói này, trong đầu Băng Vũ ầm lên một tiếng, cô quay đầu nhìn lại sofa phía sau, là Trưởng phòng kinh doanh cùng với Triệu Thi Ngữ vừa được điều đến bộ phận quan hệ xã hội đang chăm chú nhìn vào tài liệu, vẻ mặt hai người họ không có gì thay đổi khiến cô hoài nghi rằng họ đã nhẫn nhịn đến rút gân luôn mất rồi.

Cô quay đầu trừng mắt liếc Lâm Quân Dật một cái, anh nhìn cô cười cười, nụ cười của anh vô cùng ái muội.

Lâm Quân Dật chết tiệt kia, anh làm việc không có khái niệm về thời gian sao, anh không đói bụng là việc của anh còn người khác vẫn phải ăn cơm mà.

Anh dường như nghe được tiếng nói kháng nghị trong lòng cô, lập tức húng hắng nói: “Cứ như vậy đi, chiều nay mang bảng báo giá đến cho tôi, ngày mai điều chỉnh lại toàn bộ giá cả. Đến phòng tài vụ nhận ba trăm nghìn, sau khi chi các khoản ở công trình, còn lại trả cho các chủ căn hộ muốn trả nhà.”

Hai người ấy lập tức đứng dậy và rời đi, Triệu Thi Ngữ khi đi đến cửa còn quay lại liếc cô một cái, cười lạnh lùng rồi mới ra khỏi phòng.

Đúng là thảm rồi, căn cứ vào tốc độ lan truyền kinh người của các lời đồn đãi từ trước đến nay thì không cần chờ đến ngày mai đâu, tin tức này nội trong hôm nay thôi chắc chắn ai ai cũng biết.

Băng Vũ bất mãn lườm kẻ chủ mưu chuyện này: “Anh họp sao không đến phòng họp hả?”

Lâm Quân Dật bước đến bên cô, giúp cô vén mấy lọn tóc, cố nén ý cười mà nói: “Nếu anh đến phòng họp, em thức dậy mà không thấy anh thì làm sao bây giờ?”

Cô liếc anh: “Nhìn biểu hiện của anh cứ như việc nuôi tình nhân đáng để tự hào lắm vậy á.”

“Có đáng tự hào hay không, phải xem người cùng anh lên giường là ai mới biết được.” Anh vuốt ve khuôn mặt cô, ý cười trên khóe môi kéo dài đến tận đáy mắt.

“Em còn chưa ăn cơm, anh đừng nói mấy lời ghê tởm khiến em buồn nôn được không? Em xuống dưới chờ anh.”

Băng Vũ xoay người đi, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào, cuối cùng cũng không kiềm được nụ cười.

Biết rõ lời đường mật của đàn ông chính là thuốc độc, Băng Vũ còn vui vẻ mà tin tưởng.

* * * * * * * * *

Lâm Quân Dật đưa cô đến một nhà hàng tây rất yên tĩnh, ánh đèn ấm áp lan tỏa khắp nơi, hai người chìm trong giai điệu du dương cùng nhau uống rượu vang, cùng nhau thưởng thức bữa cơm đầu tiên sau khi gặp lại

Rượu vang xoay tròn trong ly thủy tinh loáng qua màu đỏ tuyệt đẹp trên thành cốc, hương vị nồng đượm chảy qua đầu lưỡi lan tỏa đến tận đáy lòng một cảm giác say sưa thật đặc biệt…

Khóe miệng anh lộ ra một nụ cười mê người như trước đây, lặng lẽ nhìn Băng Vũ bằng ánh mắt thật thỏa mãn.

Năm năm không gặp, anh thay đổi rất nhiều, ngay cả cách ăn uống cũng chịu ảnh hưởng của tầng lớp quý tộc trong xã hội thượng lưu.

Đã không còn tìm thấy bóng dáng của cậu thiếu niên năm xưa sống cùng Băng Vũ trong căn nhà nhỏ tồi tàn nữa rồi.

Thời gian đã khiến mọi thứ đều thay đổi, anh và cô dường như không thể trở về như ngày trước.

“Em không thích ăn món Tây sao?” Anh thấy Băng Vũ không động đến miếng bít tết trong đĩa liền hỏi cô: “Em muốn đổi sang một nhà hàng món Trung không?”

“Không phải.” Băng Vũ tìm đại một đề tài khác để nói: “Em đang suy nghĩ tại sao anh lại phải hoàn lại tiền cho khách muốn trả nhà, làm như vậy công ty sẽ rơi vào tình trạng bế tắc.”

Anh dời tầm mắt nhìn ra xa xa, sâu kín nói: “Cái khách hàng mua không phải là những món hàng linh tinh mà chính là ngôi nhà, có lẽ họ sẽ sống ở đó cả đời… Số tiền đó đối với anh chỉ là vài con số nhưng đối với người mua mà nói đó có thể là khoản tích góp cả đời mới có được.”

Thì ra suy nghĩ của anh không hẳn là đầu tư sinh lợi, lao tâm lao lực với mấy căn hộ như vậy là vì mơ ước lúc trước của hai người bọn cô.

Ước mơ kia đã sớm bị Băng Vũ từ bỏ nhưng nó vẫn tồn tại trong lòng anh từng phút từng giây.

“Anh muốn mang đến cho khách hàng một cuộc sống thật thoải mái, hưởng thụ một môi trường sống tốt nhất, để cho họ có cảm giác về một ngôi nhà đích thực đúng không?

“Anh muốn họ mỗi ngày đều nhớ về nhà của mình, đó là một loại hạnh phúc.”

“Phải chăng có hạnh phúc và thoải mái thôi còn chưa đủ.”

“Đúng vậy, còn phải có người cùng chia sẻ!” Anh bỏ dao nĩa xuống, nhìn Băng Vũ chờ đợi cô trả lời: “Em đồng ý không?”

Ngực Băng Vũ chợt nóng lên, cúi đầu ăn mấy miếng bít tết, cô thật lo lắng nếu chỉ cần liếc nhìn ánh mắt nóng rực của anh thêm một lần nữa thôi thì cô ngay lập tức tiến đến ôm chầm lấy anh.

Cô đương nhiên là đồng ý rồi – nếu hôm qua anh không cùng với Lâm Nhĩ Tích nói đến chuyện kết hôn.

“Đã có người luôn luôn ở bên cạnh anh chia sẻ những thành công với anh rồi mà.”

Nghe được mấy lời này của Băng Vũ, giọng của anh nhẹ đi rất nhiều: “Em cảm thấy anh thành công sao? Không thể làm cho người mình yêu tươi cười, những thứ anh có được đều là thất bại mà thôi.”

Miếng bít tết bỗng nhiên trở nên thơm ngon lạ thường, ánh đèn vốn đã ấm áp lại càng dịu dàng, mềm mại hơn.

Cho dù anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng có một cảm giác vẫn không hề thay đổi, đó chính là tình yêu!

Băng Vũ kiên định ngẩng đầu, đang định nói với anh: Em đồng ý ở bên cạnh anh mãi mãi.

Bài hát ‘Buông tay’ quen thuộc vang lên từ chiếc di động của Lâm Quân Dật, anh nhìn màn hình điện thoại lại do dự nhìn cô.

Băng Vũ thấy anh muốn từ chối cuộc gọi, cô lập tức hiểu được là ai đang gọi đến: “Em không sao đâu, anh nhận cuộc gọi đi, nếu không cô ấy sẽ rất lo lắng.”

Anh chần chừ một chút rồi nhận cuộc gọi đến.

Bởi vì cô ngồi đối diện với anh, nên cô không thể nghe được tiếng nói phát ra từ điện thọai, mà chỉ nghe được lời xin lỗi của anh: “Thật xin lỗi… Anh đang có chút việc, tạm thời không thể đi được.”

“…”

“Được rồi.”

“…”

“Ba mươi phút nữa anh đến.”

Nghe những lời anh nói, Băng Vũ không thể một lần nữa xem nhẹ nụ hôn đã khiến lòng cô chua xót mà cô đã chứng kiến ngày hôm qua, người phụ nữ đã yên lặng trả giá rất nhiều để đứng bên cạnh anh, chờ đợi rất lâu để được đoàn tụ trong hạnh phúc, cô mới nhớ ra anh chính là Lâm Quân Dật, một người đàn ông không thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình.

Nếu muốn anh danh chính ngôn thuận mà cưới cô không phải là không có khả năng, nếu bây giờ cô nói cho anh biết cô chưa lập gia đình, cô và anh còn có một bé gái, chắc hẳn anh sẽ bất chấp mà từ bỏ tất cả để ở bên cô. Nhưng nếu làm như vậy anh phải trả giá những gì đây?

Lâm Quân Dật ngắt điện thoại, hỏi cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.” Cô đưa một miếng thịt bò vào miệng, chậm rãi nhai từng miếng từng miếng: “Anh đi đi, đừng để cô ấy phải chờ.”

“Băng Vũ, chúng ta…”

Cô cố nuốt miếng thịt bò trong miệng, cười ra vẻ thật vô tư: “Không phải anh nói sẽ cùng cô ấy kết hôn sao? Nếu anh đã hứa thì đừng nên đổi ý.”

Anh không nói thêm một lời nào để giữ cô lại, nếu anh nói thêm bất kỳ một lời nào nữa thì cô có lẽ dỡ bỏ lớp ngụy trang trên gương mặt mình xuống…

Nếu Băng Vũ có thể nói một câu cô yêu anh, anh có thể ở lại sao? Cô không làm vậy, cô chỉ cười và nói với anh: “Anh đi trước đi, em vẫn chưa no, ăn xong phần bít tết này em sẽ đi sau.”

Anh kéo khăn ăn, đẩy ghế chậm rãi đứng lên, rồi chậm rãi rời khỏi nhà hàng…

Mọi động tác của anh đều rất chậm như đang chờ đợi cô lên tiếng giữ anh lại.

Băng Vũ ăn hết thức ăn của mình, lại ăn nốt phần bít tết của anh nhưng vẫn cảm thấy trong người thật trống trải, như thế nào cũng không thể thỏa mãn. Băng Vũ lấy nốt phần bánh mì của anh mà nhét vào miệng mới nhận ra rằng miếng bánh mì khô xốp trong miệng cô giống như những đau thương trong lòng cô lúc này thật không thể nuốt trôi đi được.

Cô lau đi hai hàng nước mắt đang chảy tràn trên gương mặt, tựa vào bàn mới đủ sức để đứng lên, thì ra bao dung và vị tha thật khó mà thực hiện.

Phải bám vào cánh cửa mới bước được ra khỏi nhà hàng, Băng Vũ cúi đầu nhổ miếng bánh mì trong miệng ra.

Cô nghĩ nếu cô buông tay không dùng tình yêu của cô níu kéo anh thì anh có thể bước đi dễ dàng hơn một chút.

Cô không nghĩ tới việc trước mắt cô đã không còn lối thoát nào…

Băng Vũ nhắm mắt lại, dựa vào vách tường nhớ lại chuyện trong quá khứ, từng chuyện từng chuyện, một chút sức lực cuối cùng trong cơ thể cũng đã cạn kiệt đến nỗi không khóc được thành tiếng.

“Anh tưởng em có thể giả bộ kiên cường lâu hơn một chút.” Một giọng nói bình thản nhưng ngữ điệu đầy chế nhạo ấy lại kích động tình cảm trong cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN