Chín Cách Cầu Sủng
Chương 11: Cách thứ bảy : Mỹ nhân cứu anh hùng
Nó dẫm chân bình bịch xuống dưới đất ấy!
Nhất Dương vậy mà dám lừa nó, nó đã chạy xuống bếp, tìm đủ khắp cả mà mới chỉ có độc ba củ, lấy đâu ra hai ôm tươi rói chứ!
Con người quả là xấu, chỉ thích nói dối thôi, mà nói dối còn không tính đi, nó hít hít mũi, mặt mày nhọ lem lôi được ba củ cà rốt lên tới nơi thì Trịnh Tổng ” của nó” đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Nó bực bội quá nên ngồi ăn phát hết sạch không chừa mẩu nào, mới hậm hụi đứng dậy tính cách đi tìm.
Mũi thỏ rất thính, mũi thỏ tinh lại càng không cần phải bàn, là siêu thính!, thế nhưng khi duy trì trong bộ dáng con người thì bắt buộc phải xuất linh khí mới có thể sử dụng được tốt cái mũi này, cũng may mấy ngày gần đây bám dính dịnh, nên đối với mùi của Trịnh Tổng nó vỗ ngực tự hào hít phát thấy ngay, hoàn toàn không chút khó khăn để phân biệt.
Nó dụi mũi hai ba cái, bắt đầu rất đường hoàng mà trở về biệt vườn.
Nó ngu gì?! Não nó hơi bé một tý nhưng vẫn biết chán!
Cổng lớn đương nhiên là không đi được!.Ở đó lúc nào cũng có mấy người canh giữ, đi qua đi vào đều bị xuất thẻ trình, cả cái sọt rác trước khi mang đổ ra ngoài còn bị quét trên quét dưới cơ mà!
Thế nên nó núp vào một bụi cây sát tường bao, chổng mông vận đan thi phép.
Biu~~~~~~~
Một chú thỏ xám béo núc ních xuất hiện, giơ hai chi trước hăng hái đào xuống nền đất, chỉ một lát một cái hang nhỏ sau lùm cây đã thông được ra ngoài.
Chiêu này khi ở Xuân Đảo mỗi lần bị phạt nhốt trong phòng, nó đều áp dụng nha!
Hang nhà nó còn vài lần suýt sập vì nó đào lỗ ở khắp nơi kia mà!
Nó vô cùng đàng hoàng mà chui từ hang lên, rồi lại vô cùng đàng hoàng ” biu “một cái biến trở thành hình người.
Nó lẩm nhẩm đọc chú,
Linh khí một màu xanh nhạt bung tỏa, cuộn theo mùi hương vẽ ra đường đi của Trịnh Kỳ, nhưng mà linh khí chỉ ra một đường xa lắc xa lư, dài kinh khủng khiếp, ước chừng nếu chạy bộ thông thường thì nát chân thỏ của nó mất thôi!
Thế nhưng mà đang trong kế hoạch bám dính không buông, tức là không được buông luôn á! Đi vệ sinh nó còn không đóng cửa để thò đầu ra canh Trịnh Tổng cơ mà!
Thế là nó lại cắn răng cắn lợi xuất thêm ba năm linh khí của mình để nâng cao tốc độ tua nhanh x 333 lần.
Rồi thì cong mông mà phi.
Đường phố hôm ấy có một cơn lốc xoáy lao vèo vèo vù vù camera cũng không kịp ghi lại gì, chỉ biết cơn lốc xoáy này vượt qua tất cả các nóc ô tô và cả cột đèn giao thông với vận tốc cực nhanh.
– ——-
Tài xế đã bị mua chuộc. Trên xe có hương mê.
Loại hương mê không mùi này là thứ tiền không mua được, người bình thường về cơ bản không thể nào nhận ra.
Hương mê không trực tiếp khiến cho người ta lịm đi mà cần thời gian hít thở lâu dài, ngấm dần, đến khi ” con mồi” đã dính thuốc, thì dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ như vô dụng, các thớ cơ rệu rã, cả cơ thể gom lại không còn bao nhiêu sức lực.
Điều hay nhất và khiến cho hương mê trở thành một trong những thứ phải dùng vàng đúc ra mới có thể đổi được, đó chính là giữ cho đầu óc kẻ trúng hương vẫn miễn cưỡng giữ lại được tỉnh táo.
– ——–
Chiếc xe tạt vào lề, Trịnh Kỳ cố gắng trụ sức đánh giá,
Nhất Dương trên bắp tay cũng đã cứa hai ba đường rỉ máu, nhằm cho các thớ cơ vì đau đớn mà không lặng đi quá sớm.
Nơi này là một vách đá núi hoang vu bên rìa Nam Đảo, thuộc sở hữu của Khâm gia – một Gia Tộc của Trung Quốc cũ.
Khâm Gia từ trước tới nay vốn dĩ là một Gia tộc không kết hiềm khích bao giờ, cũng không mấy khi tham gia tranh đoạt, so với các gia tộc khác trên Nam Đảo có thể gọi là tương đối bình lặng. Ngay cả kẻ thừa kế Khâm Gia – Khâm Thuần, cũng coi như một người nho nhã.
Nhưng đương nhiên, kẻ càng nho nhã, đến lúc ra tay lại càng rợn người. Nói là bình lặng, chi bằng hãy nói rằng nhẫn nại đợi thời cơ.
Trịnh Kỳ không ngạc nhiên, hay nói trắng ra rằng có gì đáng ngạc nhiên đâu?
Nếu để nói ra một lý do để giết người, thì chỉ cần một câu ” vì Gia tộc ” cũng đã quá đủ.
– ———
Tiếng bước chân dồn tới.
Trịnh Kỳ hướng ánh mắt bình tĩnh đến lạnh người về phía Nhất Dương.
Nhất Dương khẽ gật.
Cánh cửa vừa mở, thân hình hai người đang như gục xuống chỉ trong vòng ba giây đã lập tức bật dậy áp sang hai bên thành cửa xe,
Đoàng!
Viên đạn đầu tiên nhả ra, tên Khâm Gia vừa mở cửa xe văng óc.
Đoàng!
Đoàng!
Họng súng liến tiếp phả ra hơi khói từ trong xe bung ra hướng đến những bóng hình đang ập tới., hai ba kẻ lập tức ngã gục.
Khâm Thuần phía ngoài, nhếch một bên môi, như đã đoán trước được tình hình mà phất một tay.
Bên ngoài bỗng chốc im động, Trịnh Kỳ và Nhất Dương đều hiểu rõ.
Cả hai đồng thời chếch mũi dao được thiết kế tỉ mỉ gắn ngay báng súng, kéo soạt một đường trên bắp đùi, máu lập tức tứa ra, thớ thịt co rút,
Vậy nhưng hai vẻ mặt lại lạnh đến buốt người, không hề có một tia dao động.
Lựu đạn từ xa nhằm ngay hướng chiếc xe,
Vút!
Vút!
Trong này, nhún gót bật chân,
Nhảy khỏi xe.
– Chạy!
Vạt máu trên đùi cả hai phun ra thành tia theo từng bước sải chạy.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ngay sau lưng, từng tiếng nổ vang như xé toạc vạt núi đá, từng khối rung chuyển, chiếc xe văng xác đào thành một cái hố sâu hoắm quện trong khói đen dày đặc.
Nhất Dương yếu hơn, sức lực cũng dường như bị mê hương thấm sâu rút cạn, một mảnh xe nổ tung bay tới, không kịp phản kháng.
– Cúi xuống!
Cánh tay Trịnh Kỳ ôm gọn lấy đầu Nhất Dương, ghì tới.
Xương tay vì cản đòn liền bị đập gãy. Sự đau đớn dập xương vỡ tủy khiến cho Trịnh Kỳ không khỏi siết chặt răng, mồ hôi lạnh trong chùm khói bỏng rát sau lưng hóa thành từng hạt lớn lăn đầy trán.
Nhất Dương cố gắng gom sức, kiên quyết:
– Tôi cản đường máu!
– Trịnh Tổng mau di chuyển về phía Tây, đội bảo vệ Trịnh Gia đang trên đường tới, nhất định anh sẽ thoát được.
Nhất Dương từ khi sinh ra đã biết thân phận của mình. Chỉ là một đứa con hoang rơi vãi nhặt về.
Mạng của bản thân vốn dĩ không đáng.
Nhìn cánh tay tươm máu kia của Trịnh Kỳ vì mình đỡ đòn, như thế đã quá đủ!
Nhất Dương đẩy người, phóng tới phía trước. Bước chân vì nhiễm hương mê mà có chút chao đảo,
Điều không ngờ tới rằng, Trịnh Kỳ như thế mà lại cười lạnh, lên cò súng, đôi chân đảo lên áp sát ngay trước mặt Nhất Dương:
– Chết không đáng sợ,
– Chết như một thằng hèn mới là đáng sợ.
Bỏ chạy?!
Trịnh Kỳ anh còn coi cái chết là nặng sao?!
Vốn dĩ từ năm bốn tuổi phải ngẩng mặt nhìn chính thân sinh ruột thịt của mình bị người ta bắn chết ngay trước mắt. Đối với anh kể từ đó, dưới gối ngủ, trong bệ tắm, súng ống, dao găm đều đã quá quen thuộc.
Chết hay sống, là cái gì?!
– ——–
Khâm Thuần nhìn hai bóng người lao ra từ vạt khói mù mịt, thực sự có chút không thể tin, lại thản nhiên mà ca ngợi lên vài tiếng:
– Khá lắm!
– Quả không hổ danh là Trịnh Tổng.
Nhuần nhuyễn như một kẻ lành nghề, đôi mắt bồ câu đáng lý chỉ hợp với đọc sách ngâm thơ, giờ đây lại vương đầy bọt máu, một chút nhân từ cũng không có.
Rút họng súng bên sườn, nhắm chuẩn đến ngực Trịnh Kỳ.
Đoàng!
Đoàng!
Hai tiếng súng trọn vẹn vang lên, cùng lúc cũng vang lên tiếng thét chói tai của một thanh niên như vừa vỡ giọng:
– Hạt giống của ta!!!!!!
– Bà nội nó!!!!!!
– Ai cho ngươi nổ hạt giống của ta?!!!!!!!!!
Hai phát đạn không chệch một phân, thế nhưng đều là sự sửng sốt đến ngưng trọng, bởi lẽ cả hai đều găm thẳng lên ngực kẻ vừa tới, đương nhiên, không phải là Trịnh Kỳ.
Trịnh Kỳ cau mày nhìn gương mặt Lục Xám kề trong gang tấc, nó quay lại, hít hít mũi:
– Không… không sao…
– Tôi… tôi bảo vệ hạt của anh…
Trịnh Kỳ nghiến răng, tay buông súng, ấn chặt lên vết đạn trên ngực nó, cố gắng cầm máu.
– Ngu ngốc!
Nó nhìn hai lỗ thủng trên ngực mình, lại nhìn những kẻ xung quanh đang chĩa hàng loạt mũi súng hướng tới.
Đau đớn và mất máu quá nhiều khiến hình người của nó mông lung muốn mất đi ý thức đến nơi, tất cả những gì nó còn nghĩ được lúc này, chính là phải cứu Trịnh Kỳ, cứu hạt giống của nó, cứu những quả trứng còn chưa được tạo hình kia của nó.
Nó hít hà vì đau một cái.
Nhẩm chú.
Những đợt linh lực yếu ớt còn sót lại tỏa thành làn ánh sáng xanh mỏng như tơ.
Biu~~~~~
Biu~~~~~
Biu~~~~~
Một loạt súng trên tay những kẻ Khâm Gia trong nháy mắt đều biến thành cà rốt.
Nó cố gắng giải thích ” Trịnh…. Trịnh.. tổng… xin lỗi… đã… đã hết sức… “
Máu nó ộc khỏi khóe miệng.
Nó lịm đi ngay trên tay người. Đôi mắt Trịnh Kỳ sững sờ nhìn nó, lay người nó, lần đầu tiên trong suốt gần một tháng qua, gọi tên nó.
– Lục Xám!
– Lục Xám!
Nó không hề nhúc nhích được nữa, cánh tay rệu rã, máu trên miệng, trên ngực không ngừng chảy, thấm lên người Trịnh Kỳ.
Nhất Dương điên rồi, ảo giác rồi, thế nên mới có thể nhìn thấy… nước mắt.
Đúng,
Là nước mắt của Trịnh Tổng.
Bật dậy.
Kẻ có vũ khí là kẻ thắng, hương mê cũng không cản được cơn điên cuồng.
Trịnh Kỳ giương họng súng, từng đợt máu bắn tràn trên họng, trên tim của những kẻ xô tới.
Khi đội bảo vệ của Trịnh Gia tới, đã chỉ còn nghe mùi máu tanh tùy ý vương rải.
Khâm Thuần bị bắt sống.
Trịnh Kỳ ôm trong tay thân hình đã ngừng thở, nặng nghiền từng chữ.
– Ngu ngốc. Mau tỉnh lại.
– Ai cho ngươi ngủ?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!