Tình Yêu Của Sói (Full) - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
822


Tình Yêu Của Sói (Full)


Chương 13


Sức khỏe của lão Đạt rất nhanh xuống dốc, họ bảo bệnh này ít nhất phải vài năm, vậy mà bây giờ lão sắp như cái xác không hồn. Lão chỉ mong Kiệt sớm đồng ý, để lão có xuống suối vàng cũng có thể ăn nói với người anh trai đã khuất.

Giờ đây, mọi người đều có mặt ở đây. Giống như là dành mọi thời gian để bên cạnh lão lúc cuối cùng vậy. Chị Phương Anh cứ khóc ngất lên ngất xuống, chị ấy trách lão lắm. Trách lão vì giấu bệnh không cho chị ấy biết, để chị ấy cod thể dành nhiều thời gian bên lão hơn.

– Ta… ta muốn… nói chuyện riêng… với.. .với chú… Ngọ.

Mọi người biết ý đều ra ngoài hết, Ngọ Đen đến ngồi bên giường bệnh lão Đạt, lo lắng.

– Mày theo anh cũng nhiều năm rồi… bây giờ… anh cho mày 5 tỷ để mày nghĩ ngơi… Hoặc là nhờ mày hãy tiếp tục… theo tao hỗ trợ cho… thằng Kiệt…để bây giờ cuộc sống mày cũng được an nhàn…Tuổi của mày cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi..

– Nhưng còn lũ đàn em và lũ gái thì sao anh?

– Tụi đàn em…thằng nào theo thằng Kiệt thì mày để tụi nó theo… còn không cho nó một số, để nó đi nơi khác… toàn bộ gái thì cho chúng nó đi hết đi..

– Vậy sao mà được anh, công sức bao năm của chúng ta..

– Tao muốn thằng Kiệt được trong sạch… không được dính tí vết bẩn nào… của tao, tao phải để cho nó cuộc đời tươi mới…tao… tao…

– Anh… anh ơi… anh sao vậy anh…

Nghe tiếng hét của Ngọ Đen chúng tôi cùng chạy vào. Lão Đạt đang hấp hối, nấc lên từng hồi, chị Phương Anh lại nắm tay lão, khóc như mưa.

– Bố ơi… bố… xin đừng bỏ con bố ơi… bố thế này thì con biết làm sao…

Mọi người chỉ biết im lặng thở dài, nhìn chị Phương Anh khóc đau thương. Lão chết, người mừng nhất vẫn là tôi. Ông trời thật có mắt, ông trời đã giết lão,ông trời đã để lão chết trong đau đớn, bệnh tật. Tôi phần nào cũng cảm thấy hả dạ, chỉ còn tên Ngọ Đen và ông chú độc ác của tôi nữa mà thôi.

Bây giờ, nhà chị Phương Anh, đám tang diễn ra khá trang trọng, nhạc trống rền vang cả một khu. Nhưng lại không thấy Ngọ Đen, tôi không biết cánh tay đắc lực của ông ấy bây giờ đang ở đâu?

Tại nhà của ông Sâm, Ngọ Đen đang uống rượu như uống nước lã, miệng liên tục chửi thề.

– Khốn kiếp, tôi theo ông ta bao năm. Đến lúc chết cũng không để tôi quản lý một phần của ông ấy. Ông ấy còn cho tôi 5 tỷ, tôi nhổ vào đấy, 5 tỷ nhỏ bé đó tôi đâu có thèm. Không được danh phận gì chứ.

Ông Sâm nhẹ nhàng cụng vào ly rượu của Ngọ Đen, cười nhàn nhạt.

– Đấy, may mà lúc đó chú nghe tôi, về phe Hắc Hổ phải tốt hơn cái lão già cũ kỹ, suy nghĩ độc đoán đó không?

– Hừ, giờ bao nhiêu gái, bao nhiêu mối làm ăn, bao nhiêu nơi điều hàng… kiếm cả vài chục tỷ lại có tiếng tăm… giờ không không vậy thả rơi đi. Tức chết được…

Ông Sâm đưa sát người lại chỗ Ngọ Đen.

– Lúc ông ấy trân trối, có mình chú biết mà. Giải tán.. hay quản lý thì… thì cũng mình chú biết thôi.

Ngọ Đen sáng mắt.

– Phải ha…

Thật ra, Ngọ Đen muốn có chỗ đứng trên cái thương trường này. Gã cũng rất ham quyền lực, gã thích ngồi trên cao, hô mưa gọi gió. Bao nhiêu công sức gã tạo dựng được, bây giờ lại để thằng oắt vắt mũi chưa sạch nắm tất cả ư. Đời đâu có mà dễ dàng vậy chứ.

[…]

Sao đám tang của lão Đạt , tôi cứ thấy Kiệt khác lạ. Hắn hay ngồi trầm ngâm lâu lắm, tôi mang cho hắn tách cafe thơm nồng. Nếu không phải vì Ngọ Đen còn ở đây, thì tôi đã bỏ đây đi lâu rồi. Với lại hắn tôi còn lợi dụng được.

– Nhớ bố à?

– À… không…

– Đừng dối lòng. Cảm giác mất đi người thân thật sự đau khổ lắm.

Hắn im lặng rồi uống cafe.

– Tôi thấy bây giờ mình không biết phải làm thế nào? Một đứa mới 20 tuổi như tôi không lẽ vừa ngồi ghế nhà trường, vừa cầm đầu băng đảng xã hội đen?

Tôi ngồi bên chỉ biết im lặng.

– Nếu muốn bỏ đi cái công việc này thì quá dễ, nhưng nó lại là di nguyện của bố tôi. Cậu khuyên tôi nên làm gì?

– Cứ làm theo di nguyện của bố cậu đi.

Nếu không làm thế, thì Ngọ Đen cũng bỏ đi, mọi thứ sẽ chìm vào im lặng. Vậy cái chết của gia đình tôi biết tính sao đây chứ. Biết là đẩy hắn vào con đường nguy hiểm, nhưng hắn là con kẻ thù, tôi không quan tâm. Cái tôi quan tâm bây giờ là tìm cho ra chứng cứ.

Hắn nghe lời tôi thật, hắn bây giờ không còn tóc xanh tóc đỏ, không còn xỏ khuyên tai nữa. Nhìn hắn rất chi là lịch lãm, phong độ, hắn muốn tôi theo hắn. Ừ thì tôi theo thôi, bất đắc dĩ mà.

[…]

Tại phòng công an điều tra, đại tá Kiên đang hùng hồn tuyên bố.

– Đế chế của lão Đạt đã sụp đổ, hắn đã chết. Chúng ta không thể bắt và truy tố tội ác của hắn nữa. Bây giờ người nắm quyền là con trai hắn, và tên đầu sỏ là Ngọ Đen. Tôi đề nghị đồng chí Phong cho hướng giải quyết.

Anh Phong trong quân phục màu xanh hi vọng, bộ quân phục tôn nghiêm của tổ quốc, lên tiếng.

– Thưa anh. Thời gian em theo lão, thì Ngọ Đen là người mưu mô xảo quyệt. Em thấy mọi thứ lão Đạt làm cũng là vì đề suất của Ngọ Đen. Em thấy hắn có mưu đồ hạ bệ lão Đạt lâu rồi. Còn con trau hắn, khá là bình thường, không tham danh vọng.

– Hắn được tố có liên quan đến vụ thảm sát năm đó, đồng chí nhanh tìm ra chứng cứ đưa hắn ra pháp luật.

– Vâng, thưa anh.

[…]

Ngọ Đen bây giờ nắm hết quyền điều hành gái, mua bán gái cũng như mấy vụ buôn bán và tuồn ma túy đi các tụ điểm giải trí. Thật sự trả lại tụ điểm trong sạch cho Kiệt. Ngọ Đen bây giờ là đang nuôi thế lực, tính toán kế hoạch để hạ Kiệt nhanh gọn, nắm quyền hành trong tay.

Tôi thấy tình hình không ổn nên quyết theo Ngọ Đen.

– Chú cho cháu theo với, chứ ở chỗ tên này chán ngắt chú ạ.

Gã cũng suy nghĩ lúc lâu nhưng vì gã thấy tôi trung thành, nên gã cũng khoái. Bây giờ gã lộ rõ âm mưu cho tôi xem.

– Chú cũng thích mày, được cái mày trung thành. Lão Đạt chết rồi, bây giờ mọi thứ chú làm chủ. Thằng Kiệt chỉ là bù nhìn mà thôi, mày coi quyến rũ nó để nó đưa hết giấy tờ nhường quyền lại cho tao.

– Ủa chú. 2 cái quán đó có gì đâu mà chú ham. Với mọi thứ bây giờ chú có thể mở nhiều quán khác mà.

– Mày còn non lắm con ạ. Cái gì cũng có, nhưng tiền và quyền lực thì không có. Mày nghĩ lão Đạt để lại tao 5 tỷ thì làm được gì. Với cái cuộc sống ở đây, 5 tỷ không mua được cái nhà đàng hoàng đâu. Nhà sâu trong hẻm cũng đã hơn nhiều số đó rồi. Thậm chí căn biệt thự riêng của lão, tao đang ở cũng không thuộc tên tao. May thằng Kiệt không biết chứ không là tao về quê cày ruộng rồi.

Tôi im lặng, để mặc cho lão xả hết mọi bực tức trong người.

– Mày biết không, tao theo lão Đạt bao nhiêu năm. Làm cho lão bao nhiêu việc, buôn bán ma túy, buôn gái, thậm chí vì lão mà giết người. Nhưng lão thì sao, lão cho tao được gì chứ, còn bảo tao nên về sống lương thiện. Mẹ kiếp…

Tôi vẫn cứ yên lặng.

– Giờ mày theo tao đi, làm cánh tay đắc lực cho tao. Sau này vinh hoa tao cho mày hưởng, còn thằng Phong tao không tin.

– Thật vậy hả chú, chú cho cháu vinh hoa thật ạ?

– Thật.

– Ui, tốt quá. Đang định nghĩ tìm xong kẻ thù rồi không biết đi đâu. Cháu cảm ơn chú nhiều lắm ạ.

Ngọ Đen vỗ vai tôi, ra vẻ khá hài lòng.

– Được, mày cứ nghe theo lời chú là được.

[…]

Giờ đây, tôi giống điệp viên 2 man quá. Vừa làm cho Kiệt, vừa làm cho Ngọ Đen nữa. Mệt mỏi thật đấy, giờ còn phải đi quyến rũ hắn. Đánh nhau thì dễ, còn chuyện này thì thật là hơi bị căng dây đàn đây.

Hắn đang trên phòng, hay tôi lên quan tâm hắn thử xem. Bọn con trai dễ đỗ khi được quan tâm.

Cốc.. cốc…

– Ai đấy?

– Là tôi.

– Cậu vào đi.

Tôi không vào hẳn, mà chỉ lú cổ vào thôi.

– Um… tôi chỉ muốn hỏi cậu ăn uống gì không?

– Không.

– À, vậy tôi đi xuống.

– Khoan, cậu vào đây đi.

Tôi đóng cửa lại rồi đi vào.

– Có chuyện gì?

– Tôi định sẽ đóng cửa công ty bất động sản. Vì tôi không hiểu gì trong đấy, dùng số tiền ấy đầu tư vào mãng khác. Cậu thấy thế nào?

– Sao lại hỏi tôi?

– Thì cậu nói xem nào?

– Nếu là tôi, tôi sẽ để cho chú Ngọ làm, vì xưa giờ chú Ngọ làm chung với chú Đạt quen rồi, ít ra chú ấy cũng biết làm thế nào cho tốt và mang lại lợi nhuận. Hãy ký giấy cam kết với chú ấy là cậu sẽ hưởng 50% từ lợi nhuận chú ấy mang lại. Và ủy quyền cho chú ấy làm. Vừa không mất công ty, vừa thu lại lợi nhuận.

– Sao cậu siêu quá vậy?

Tôi chỉ khẽ cười, thầm nghĩ “chuyện đó rất đơn giản, chỉ có đồ ngốc như hắn mới không biết thôi”.

Tôi thông báo chuyện đó với Ngọ Đen, Ngọ Đen giận lắm tát tôi 1 tai.

– Ngu, không lẽ tao cày điên đảo để hắn ngồi không nhận một nữa công của tao à.

Tôi cố kiềm chế cơn giận, đưa tay lên xoa má.

– Chú à, chú nghĩ kỹ một chút đi. Hắn ký ủy quyền cho chú, chú thu bao nhiêu hợp đồng, bán bao nhiêu mảnh đất cũng có mình chú biết. Chú muốn chia cho hắn bao nhiêu, không phải cũng mình chú biết biết hay sao?

Gã ngẫm nghĩ rồi cười khà khà.

– Hay… hay lắm. Làm giỏi lắm. Đau không, do ta nóng giận quá rồi.

– Cháu không sao.

Tôi luôn nhủ mình phải cố chịu nhục, tất cả vì mục đích to lớn.

[…]

Anh Phong công việc bây giờ thật nhàm chán, cứ quản lý cái quán bar này không cho luồn ma túy vào theo lời của Kiệt. Nhưng bây giờ tự dưng không còn ma túy nào được đưa vào nữa, thậm chí gái bán dâm cũng không còn, chỉ còn gái nhảy thôi. Nhưng Phong không biết làm cách nào để theo Ngọ Đen, vì hắn đã loại Phong ra rồi.
Nếu đã không có thể tìm hiểu được ở đây, Phong đành tìm cách khác vậy. Lão Đạt chết rồi, anh cũng không thể lợi dụng chị Phương Anh được nữa rồi.

Kiệt đang ngồi trong phòng ở trong quán bar, thấy anh Phong đi vào Kiệt vui vẻ tiếp đón.

– Anh Phong.

– Ừ. Sao rồi, quen chưa?

– Cũng được anh ạ. Anh tìm em có việc gì không?

– Anh định xin nghĩ ở đây.

– Sao vậy anh?

– Tại anh Đạt không còn nữa, anh cũng muốn rút khỏi gian hồ.

– Còn chị Phương Anh thì sao?

– Cô ấy thì sao?

– Chị ấy yêu anh, anh cũng biết mà.

– Nhưng anh không yêu cô ấy.

Kiệt thở dài.

– Thôi biết làm sao được. Tình yêu mà, đâu thể xuất phát từ một phía. Bây giờ em đưa anh 20 triệu, để anh về kiếm việc khác làm.

– Được rồi. Anh còn tiền, lúc trước anh Đạt đối với anh không tệ. Nói rồi anh Phong đứng lên chào hắn đi về.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN