Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )
Chương 4
Đầu giờ chiều Diệp Hạ đi xuống studio để làm việc thì thấy Dương Dĩnh đợi cô ở cửa, không biết cô nàng này lại bày trò gì đây.
“Diệp Hạ, cậu nhanh chân lên cái nào. Tớ có một bất ngờ dành cho cậu đảm bảo khi nhìn thấy cậu sẽ vô cùng vui vẻ”.
Diệp Hạ đầy nghi hoặc hỏi bạn: “Có vụ gì hay ho à?”.
“Đừng hỏi nhiều, mau theo tớ vào trong”. Dương Dĩnh vẫn quyết giữ bí mật đến phút chót, không chịu tiết lộ nửa lời. Đừng như vậy mà, người ta hồi hộp đó.
Đi vào bên trong điều đầu tiên Diệp Hạ nhìn thấy chính là Ngô Diệc Hiên người mà cô rất muốn gặp mặt và có dịp được hợp tác cùng làm việc với anh.
Dương Dĩnh đứng khoanh tay hơi ghé tới gần Diệp Hạ, đắc ý kèm thích thú nói: “Đấy là bí mật đó. Sao, cảm giác thế nào?”.
“Bạn thân yêu, tớ yêu cậu chết đi được”. Được gặp mặt thần tượng và làm việc chung với anh khiến Diệp Hạ vui vẻ không thôi. Cô chồm tới ôm Dương Dĩnh rồi hôn liên tiếp vào mặt của cô ấy, khiến Dương Dĩnh nhăn mặt khó chịu đẩy cô ra.
“Này, giữ hình tượng chút đi mọi người nhìn thấy lại nghi ngờ giới tính thật của cậu”.
“Vâng ạ, em biết rồi. Mà này, sao cậu mời được Ngô Diệc Hiên chụp ảnh bìa thế? Không phải lịch trình của anh ấy đã sắp kín tới hết năm rồi sao?”.
“Người ta cũng đâu có bận lắm với lại tạp chí của chúng ta thuộc hàng ngũ đại đó đừng có tự hạ thấp mình có được không. Từ giờ mọi hoạt động của Ngô Diệc Hiên ở đây giao lại cho cậu chịu trách nhiệm chính. Nhớ chú ý làm việc cẩn thận đừng có mải ngắm trai mà mắc lỗi làm ảnh hưởng danh tiếng của tạp chí”.
Diệp Hạ cười vui vẻ làm bộ cung kính nói với Dương Dĩnh: “Em xin tiếp thu chỉ bảo của Phó tổng biên”.
“Rồi, mau biến đi cho khuất mắt tớ. Thấy trai đẹp là quên hết bạn bè”. Dương Dĩnh ném ánh nhìn khinh bỉ cho Diệp Hạ rồi rời đi.
Mặc dù được làm việc với Ngô Diệc Hiên, Diệp Hạ rất vui mừng nhưng mà dù sao cô cũng là fan hâm mộ của anh nên cũng có chút căng thẳng. Diệp Hạ, mày đã tiếp xúc với vô số người nổi tiếng rồi mà, không cần căng thẳng. Cứ làm như bình thường là được. Cô tự động viên mình trong lòng, sau đó hít sâu một hơi rồi đi tới chỗ Ngô Diệc Hiên.
Diệp Hạ nở một nụ cười tiêu chuẩn rồi giới thiệu sơ qua về bản thân: “Xin chào, tôi là Diệp Hạ – phóng viên của tạp chí. Hoạt động của anh ở đây do tôi phụ trách nếu cần gì xin cứ nói. Lát nữa chụp ảnh xong chúng ta còn một bài phỏng vấn cũng do tôi thực hiện”.
Ngô Diệc Hiên thấy Diệp Hạ liền ngạc nhiên không thôi. Không ngờ lại có thể gặp lại cô nhanh như vậy, cảm giác của anh quả không sai. Dù vậy, anh vẫn điều khiển cảm xúc rất tốt, lịch sự lên tiếng: “Xin chào, Diệp Hạ. Rất vui được hợp tác cùng cô”.
Lần trước có nói chuyện với anh nhưng lại trong tình cảnh cấp bách nên không chú ý giờ cô mới phát hiện ra giọng nói của anh ở ngoài đời rất trầm ấm, dễ nghe bảo sao giọng hát của anh lại hay như vậy. Mặc dù đứng cảm thán nhưng Diệp Hạ vẫn chú ý đến hoàn cảnh hiện tại.
Chào hỏi xong Diệp Hạ gọi nhân viên tạo hình tới làm việc và rời đi chuẩn bị cho buổi chụp hình được diễn ra một cách thuận lợi.
Diệp Hạ vừa đi Mạc Hạo – người đại diện của Ngô Diệc Hiên đi tới khoác vai anh trêu chọc: “Thân là người đại diện tôi có thể dễ dàng nhận ra được sự thay đổi cảm xúc của cậu. Vừa nãy cậu làm sao vậy?
Nhìn thấy người ta mà ngẩn cả người, bị cảm nắng rồi à? Nhưng phải công nhận cô gái đó rất xinh đẹp, không biết cô ấy có hứng thú tiến vào showbiz không?”.
Ngô Diệc Hiên khoanh tay lại, quay sang nhìn Mạc Hạo: “Tò mò sẽ hại chết người đấy. Còn nữa, mau cất bệnh nghề nghiệp của anh đi, đừng có ý đồ với người ta”.
“Được rồi, không chọc cậu nữa. Việc ở đây tôi sắp xếp xong rồi, cậu cứ ở lại mà chụp ảnh. Tôi còn có việc ở tập đoàn, về trước đây”.
Buổi chụp hình diễn ra vô cùng thuận lợi dưới sự hợp tác hoàn hảo của tất cả mọi người đặc biệt là Ngô Diệc Hiên. Quả nhiên không hổ danh người được giới thời trang nhận định là có gương mặt cao cấp và khí chất thời trang. Anh làm việc vô cùng chuyên nghiệp, bắt ống kính và thể hiện cảm xúc rất tốt.
Kết thúc buổi chụp ảnh, Diệp Hạ nói với mọi người trong ekip để họ chuẩn bị đồ cần thiết mang đi quay, chụp ngoại cảnh: “Cảm ơn sự phối hợp của mọi người. Giờ chúng ta chuyển địa điểm tới quán cà phê đã được đặt sẵn, xe đã đợi chúng ta ở ngoài studio rồi”.
Quán cà phê được chọn làm nơi phỏng vấn và quay, chụp mang phong cách năng động, sáng tạo khiến Diệp Hạ vừa nhìn thấy đã thích mê. Ở đây khách hàng có thể chụp ảnh lưu niệm, viết lại những dòng lưu bút ra giấy rồi ghim lên những chiếc bảng xinh xắn được đặt ở một số nơi trong quán. Ngoài ra trong quán còn có góc làm đồ handmade, một vài tủ chứa sách, và vài chú mèo bé xinh của chủ quán.
Vì mọi người còn bận sắp xếp đồ đạc nên Diệp Hạ nhân lúc rảnh rỗi tranh thủ chờ tới phần của mình đã chạy đi tìm mấy bé mèo. Cô đặc biệt thích mèo và không cưỡng lại được vẻ đáng yêu của chúng.
Đang ôm mèo chơi đùa vui vẻ thì chỉ đạo hiện trường gọi Diệp Hạ qua làm việc nên cô chỉ có thể luyến tiếc đặt chú mèo bé xinh xuống để bắt đầu công việc của mình.
Bắt đầu vào phỏng vấn Diệp Hạ dù đã chuẩn bị tốt nhưng đối mặt với thần tượng cô vẫn thấy hơi căng thẳng giọng nói có chút không ổn. Hiện giờ cô có cảm giác mình như quay lại lần đầu tiên đi phỏng vấn người ta.
Nhận thấy sự căng thẳng của cô Ngô Diệc Hiên lên tiếng điều tiết lại không khí: “Cô trông còn rất trẻ chắc là vừa mới đi làm phải không? Cô tốt nghiệp trường nào vậy?”.
“Tôi vừa mới đi làm, tốt nghiệp Đại học Truyền thông Trung Quốc”. Diệp Hạ nói dối một cách nghiêm túc mà tim không đập nhanh, chân không run.
Ngô Diệc Hiên nghe tên trường của Diệp Hạ, chân thành khen ngợi: “Ồ! Cô vừa xinh đẹp lại học giỏi như vậy thật ngưỡng mộ”.
Diệp Hạ mỉm cười đáp: “Cảm ơn, anh đã quá khen rồi”.
Trò chuyện thêm vài câu Ngô Diệc Hiên nói với Diệp Hạ: “Cô cứ bình tĩnh mà phỏng vấn, tôi sẽ cố gắng phối hợp. Cứ làm như bình thường là được không cần căng thẳng đâu”.
Lời nói của Ngô Diệc Hiên lại cộng thêm giọng trầm ấm khiến Diệp Hạ cảm thấy an tâm đến lạ. Cô đã lấy lại được sự bình tĩnh vốn có để bắt đầu công việc. Kết thúc xong mọi thứ đã đến tối muộn, chào tạm biệt mọi người cô ra cửa quán cà phê để đón xe về nhà.
Diệp Hạ đứng đợi để bắt xe mà một lúc lâu vẫn không bắt được chiếc taxi nào cả, trời lại đang bắt đầu có mưa lất phất. Bình thường sợ mọi người để ý nên cô không lái xe đi làm, hôm nay thì hay rồi, về nhà kiểu gì đây. Đành gọi điện cầu cứu Dương Dĩnh vậy. Gọi cho cô ấy đến gần chục cuộc mà không thấy nghe máy. Điện thoại đáng thương ơi! Mày lại bị cô nàng Dương Dĩnh vứt vào xó nào rồi? Không gọi được. Phải đứng đây trú mưa rồi
Diệp Hạ đứng trú mưa được khoảng vài phút thì bị đèn pha của xe ôtô chiếu vào người. Cô hơi khó chịu đưa tay lên che mắt. Một chiếc BMW màu đen dừng lại trước mặt cô, cửa kính xe được hạ xuống Diệp Hạ nhìn thấy Ngô Diệc Hiên trong xe.
Ngô Diệc Hiên lên tiếng như là chỉ giúp đỡ đơn giản người có chút quen biết nhưng vẻ mặt thì thể hiện rõ sự quan tâm: “Giờ tối muộn rồi khó bắt được xe, trời đang mưa lại rất lạnh, lên xe đi tôi đưa cô về”.
Diệp Hạ do dự suy nghĩ, sau 5 giây đã quyết định mở cửa lên xe. Ngồi yên vị trong xe, Diệp Hạ lên tiếng cảm ơn: “Đã làm phiền anh cho tôi đi nhờ rồi”.
“Không có gì. Xem như đây là hành động tôi cảm ơn cô vì đã giúp đỡ tôi lần trước đi”.
Nghe anh nói, Diệp Hạ không khỏi ngạc nhiên: “Anh vẫn còn nhớ tôi sao? Tôi tưởng anh đã sớm quên rồi”.
Ngô Diệc Hiên khẽ nhếch môi cười trước phản ứng của Diệp Hạ rồi nói: “Cô đã từng giúp đỡ tôi làm sao có thể quên mặt cô được. Hơn nữa, tôi lại không bị mắc bệnh quên mặt người”.
Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện thoải mái như vậy và không giữ khoảng cách với một cô gái không thân quen. Bình thường, trừ mấy cô gái trong nhóm nhân viên công tác của mình, anh sẽ giữ khoảng cách và không nói nhiều với đối tượng là nữ giới để tránh hiểu lầm phiền phức. Không ngờ, cô gái này lại là ngoại lệ của anh.
Được thần tượng nhớ mặt, trái tim thiếu nữ của Diệp Hạ trỗi dậy, cô không khỏi vui vẻ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn rất bình thường đáp: “Chỉ là giúp đỡ bình thường thôi mà. Anh không cần quá để trong lòng đâu”.
Ngô Diệc Hiên quay sang nhìn Diệp Hạ: “Ồ, tôi nhớ rồi. Sẽ không để ý nữa”. Nhờ làm diễn viên quan sát nhiều, cảm nhận nhiều nên anh có thể dễ dàng nhận ra cảm xúc vui vẻ của Diệp Hạ nên mới trêu chọc cô một chút.
Nghe vậy, Diệp Hạ liền xụ mặt. Anh nói chuyện như vậy rất dễ bị ăn đánh đó. Còn nữa, anh đã nói vậy thì tôi tiếp tục câu chuyện làm sao được nữa.
Lại đi thêm một đoạn, Diệp Hạ kiếm chủ đề gì đó để nói chuyện không thì không khí sẽ im lặng đến đáng sợ mất: “Sao anh ban nãy lại ở ngoài quán? Tôi tưởng anh đã rời đi rồi?”.
“Đúng là đã đi nhưng chị trợ lý của tôi để quên đồ ở quán cà phê, để chị ấy một mình quay lại lấy đồ vào buổi tối thì không ổn lắm nên tôi tới lấy hộ”.
“Anh rất quan tâm đến người bên cạnh mình. Làm nhân viên của anh thật có phúc đó”.
“Cảm ơn lời khen của cô”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!