Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )
Chương 8
Ngô Diệc Hiên khoanh tay lại, khẽ mỉm cười: “Diễn cho em xem đó”.
Diệp Hạ lừ mắt nhìn Ngô Diệc Hiên. Cô rất muốn tuôn một chàng dài mắng anh, anh cỏ vẻ rất thích bị người ta đánh thì phải.
“Được rồi, đừng nhìn tôi như vậy. Tôi với ba cậu nhóc đó quen biết lúc cùng nhau đóng một bộ điện ảnh đề tài chiến tranh do Nhà nước sản xuất. Sau đó gặp nhau ở rất nhiều sự kiện, tôi rất quý mến ba đứa, nói chuyện rất hợp nên dần dần thân thiết”.
Ngô Diệc Hiên nói xong thì tới lượt bọn họ nên Diệp Hạ không nói gì nữa mà hứng khởi chạy đi chơi. Trông cô lúc này y như một cô nhóc hoàn toàn không phải cô nàng phóng viên thành thục, chuyên nghiệp của mọi khi khiến Ngô Diệc Hiên không khỏi bật cười vì bộ dạng ham vui đó.
Kết thúc chuyến đi chơi hai người thu hoạch được thành quả khá lớn. Diệp Hạ một tay ôm thỏ bông – nhân vật hot trong Hậu duệ của mặt trời, một tay cầm một cái kẹo bông gòn với bảy sắc cầu vồng. Ngô Diệc Hiên cũng đang xách túi đồ đựng vài con thú bông nhỏ. Đây chính là phần quà mà bọn họ giành được khi chơi trò bắn súng và gắp thú.
Đang đi thì Ngô Diệc Hiên nắm lấy tay Diệp Hạ kéo đi rất nhanh. Cứ thế bị kéo đi mặc dù không hiểu gì nhưng cô cũng không hỏi, chắc chắn là anh có lý do của mình. Đi lòng vòng qua vài con đường cuối cùng anh dừng lại ở bên bờ sông: “Ban nãy tôi thấy đám thợ săn ảnh, kéo em đi như vậy không làm em sợ chứ”.
Diệp Hạ điều tiết lại hơi thở rồi đáp: “Không sợ, chỉ mệt muốn chết thôi”.
Ngô Diệc Hiên áy náy nói: “Xin lỗi, gây họa cho em rồi. Chắc chúng đã bám theo từ sớm”.
Nghe anh nói vậy, cô liền cảm thấy không ổn. Bị chụp được ảnh kiểu gì lát nữa cũng được lên mặt báo đến lúc đấy thông tin cá nhân của cô sẽ bị lộ mất. Với khả năng của đám phóng viên đó thì muốn gì mà chẳng làm được. Hơn nữa, lại còn là bạn gái tin đồn của Ngô Diệc Hiên nữa chứ, rắc rối rồi.
Đang đau đầu nghĩ cách giải quyết thì Ngô Diệc Hiên lên tiếng trấn an Diệp Hạ: “Đừng sợ, fan hâm mộ của tôi vẫn luôn giục tôi kiếm bạn gái. Mà được lên mặt báo với người nổi tiếng em không thấy vinh hạnh sao?”.
Anh nói như vậy so với không nói có gì khác nhau đâu, vấn đề mấu chốt không được giải quyết. Cô mỉm cười không mấy thân thiện đáp lời Ngô Diệc Hiên: “Tôi cảm thấy rất vinh hạnh”.
Mất khoảng vài phút suy nghĩ đối sách cuối cùng Diệp Hạ cũng nhớ đến bạn Dương Dĩnh – quyền cao chức trọng. Cô lấy điện thoại ra quay lưng về phía Ngô Diệc Hiên, vội vàng nhắn tin cho Dương Dĩnh: “Tớ bị đám chó săn chụp được ảnh đi riêng cùng với Ngô Diệc Hiên. Giúp tớ chặn những bức ảnh nhìn rõ mặt tớ, vậy là được rồi. Nếu không quá bất thường Ngô Diệc Hiên sẽ nghi ngờ”.
Chưa đầy một phút sau Dương Dĩnh đã trả lời: “Yên tâm đi, tớ sẽ xử lí”.
Diệp Hạ gửi lại một tin nhắn nữa: “Xong việc báo lại để tớ yên tâm nhá” sau đó an tâm cất điện thoại đi. Có danh tiếng và khả năng hiện tại của Dương Dĩnh thì chắc chắn mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Ngô Diệc Hiên: “Chúng ta quay lại resort thôi, kẻo tí lại bị tóm tiếp bây giờ”.
Diệp Hạ: “Chờ chút, để tôi ăn nốt chiếc kẹo này đã”. Ban nãy bị kéo đi, tiếp đó lại lo bị lên báo giờ cô mới có thời gian xử lí cái kẹo bông gòn. Mọi việc đã được giải quyết không còn bận tâm gì nữa nên cô ăn kẹo vô cùng vui vẻ.
Thấy vậy, Ngô Diệc Hiên không khỏi tò mò: “Nghĩ gì mà vui thế?”.
“Không nghĩ gì cả. Anh có muốn thử ăn kẹo không? Nó rất ngon đấy!”. Diệp Hạ vừa nói vừa giơ chiếc kẹo về phía Ngô Diệc Hiên.
Bất ngờ Ngô Diệc Hiên từ phía đối diện bước tới, cúi đầu ép đôi môi anh lên môi cô. Đầu óc Diệp Hạ vang lên một tiếng, hoàn toàn mờ mịt.
Lúc đầu chỉ là cánh môi mơn man rồi dần dần đối phương dường như không hài lòng nữa, bắt đầu tiến sâu vào bên trong. Vì không hề có tâm lí chuẩn bị, nên hàm răng Diệp Hạ vốn không hề khép chặt dễ dàng bị đẩy mở ra, mặc cho người ta xâm nhập. Chiếc lưỡi nóng bỏng hung hãn công thành đoạt đất, xoay vòng đảo đều một cách cuồng nhiệt không hề mệt mỏi trong miệng cô. Mãi đến khi Diệp Hạ sắp nghẹt thở Ngô Diệc Hiên mới buông cô ra.
Ngô Diệc Hiên cười, đưa ra lời nhận xét: “Mùi vị kẹo cũng không tệ”. Bắt gặp dáng vẻ thoải mái vui vẻ, nụ cười ngọt ngào vương trên khóe môi của Diệp Hạ khiến anh thực sự không thể kìm lòng được nữa nên đã tiến lên hôn cô.
Nụ hôn của Ngô Diệc Hiên khiến Diệp Hạ ngây ngốc đứng đó đến khi nghe anh nói cô mới giật mình bừng tỉnh. Sau đó quay đầu chạy chối chết, bỏ người kia ở lại.
Trên xe taxi, Diệp Hạ lặng người đưa mắt nhìn cảnh phố xá vụt qua nhưng tâm trí thì đang hồi tưởng lại chuyện ban nãy. Rút cuộc vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Ngô Diệc Hiên hôn cô? Anh làm vậy là có ý gì? Là có tình cảm với cô? Biết làm sao bây giờ?
Với trường hợp bình thường và cô cũng không phải là ngoại lệ thì khi bị người ta cưỡng hôn kiểu gì cũng đẩy ra và cho kẻ đó ít nhất vài bạt tai. Nhưng nụ hôn vừa rồi của Ngô Diệc Hiên cô lại không hề có ý định phản kháng, còn thấy tim mình đập rất nhanh. Có lẽ cô đã thực sự rung động trước anh rồi. Nếu không đã không vì sự quan tâm của anh mà cảm thấy vui vẻ, bị anh nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi mà xấu hổ, cũng không vì thấy anh có tâm sự mà muốn chia sẻ cùng. Ở bên cạnh anh cô cảm nhận được ấm áp và an tâm.
Tiếng báo có tin nhắn vang lên kéo Diệp Hạ về thực tại. Cô mở điện thoại ra xem, là Dương Dĩnh báo tin lại: “Đã giải quyết xong xuôi, ổn thoả. Cậu không cần lo lắng nữa”.
Mạc Hạo tay cầm máy tính bảng xem một loạt các tiêu đề báo ngày hôm nay nhìn lướt qua tất cả đều là nghi vấn Ngô Diệc Hiên có người yêu. Anh ngẩng đầu lên nhìn kẻ đang ung dung ngồi đối diện: “Ngô Diệc Hiên nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra?”. Thân là người đại diện anh cần được biết mọi chuyện để biết đường xử lí. Hơn nữa, đây không phải là phong cách làm việc của Ngô Diệc Hiên. Nếu có tin đồn không đúng sự thật cậu ta sẽ giải quyết khiến nó biến mất chứ không phải là im lặng như lần này để nó thổi bùng lên.
“Như anh nhìn thấy”.
Nghe Ngô Diệc Hiên trả lời, Mạc Hạo thật sự rất muốn đánh người. Tại sao, anh lại đi làm người đại diện cho cậu ta để rước bực vào thân vậy. Nhìn mấy bức ảnh được đăng lên một lần nữa, Mạc Hạo thấy người đi cùng Ngô Diệc Hiên hơi quen quen. Từ từ đã, đây không phải là Diệp Hạ sao. Anh không thể tin lắm nói: “Cậu đi cùng Diệp Hạ, hai người…?”.
Ngô Diệc Hiên mỉm cười bày ra bộ dạng chúc mừng anh đã đoán đúng sau đó nói: “Tạm thời quan hệ chưa xác định nhưng cũng sắp rồi. Anh cứ đăng thông báo trả lời về tin đồn theo kiểu nước đôi là được”.
Mạc Hạo tạm thời chưa tiêu hóa được thông tin vừa mới nhận. Thật không ngờ một người lạnh lùng, tuyệt tình với vô số cô gái theo đuổi như cậu ta mà cũng có lúc rung động trước ai đó. Chỉ có thể nói, tình yêu là thứ tuyệt diệu.
Mất một lúc, Mạc Hạo mới bình thường trở lại: “Được rồi, tôi sẽ nói với bộ phận tuyên truyền đưa thông báo trả lời. Cậu đi chuẩn bị lát chúng ta còn phải đi quay quảng cáo”.
Địa điểm quay quảng cáo là khu du lịch văn hóa Phật giáo Nam Sơn. Khu du lịch nằm ở trên núi nên mọi người thống nhất chọn đi lên bằng cáp treo cho đỡ mệt cũng tiết kiệm được thời gian. Diệp Hạ nghe thấy phải đi cáp treo khiến tâm trạng của cô rối loạn.
Mạc Hạo tập trung mọi người lại thông báo: “Ngô Diệc Hiên đi cùng Diệp Hạ. Còn mọi người chia nhau 2 người một cáp treo kèm đạo cụ, nhanh lên chút ekip quay quảng cáo của nhãn hàng đã ở trên đó rồi”.
Nghe xong sắp xếp mọi người đều tất bật xách đồ lên cáp treo. Khi mọi người lên hết chỉ còn lại mình, bất đắc dĩ Diệp Hạ đành bước vào khoang cáp. Cô trần trừ vì nội tâm cô kháng cự với việc đi cáp treo chứ không phải do việc hôm qua nên muốn tránh mặt Ngô Diệc Hiên.
Lúc cáp treo bắt đầu di chuyển sắc mặt Diệp Hạ càng lúc càng nhợt nhạt. Cô cảm thấy sợ. Hình ảnh đó xuất hiện, có xua thế nào nó cũng không đi. Từng hình, từng hình tái hiện trong trí nhớ như một thước phim.
Ngày thu hôm ấy, tại nơi cảnh đẹp hữu tình gia đình đang bên nhau vui vẻ trên cáp treo thì có một tiếng nổ vang trời xuyên thấu thung lũng. Dây cáp bị đứt. Chính vào ngày thu ấy, cô vĩnh viễn không còn được thấy ba, mẹ nữa. Lúc bị vùi trong đống đổ nát ba, mẹ đã không màng đến tính mạng, cứu lấy cô. Họ đỡ lấy sinh mệnh cô khỏi thần Chết còn mình thì ra đi mãi mãi.
Thấy bộ dạng hai tay nắm chặt khiến móng tay bấm vào lòng bàn tay đến nỗi sắp chảy máu, sắc mặt tái nhợt của Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên lên tiếng hỏi: “Em sao vậy?”. Không thấy cô trả lời anh liền gọi: “Diệp Hạ!? Diệp Hạ!?”.
Diệp Hạ vẫn im lặng không lên tiếng khiến Ngô Diệc Hiên vô cùng lo lắng. Anh rời chỗ ngồi tiến đến trước mặt cô, trầm ấm hỏi: “Diệp Hạ, em sao vậy?”.
Lần này Diệp Hạ đã nghe thấy, cô vừa khóc vừa sợ hãi đáp: “Tôi… tôi sợ”.
“Có anh ở đây rồi, đừng sợ. Nào, thả lỏng tinh thần”. Vừa nói Ngô Diệc Hiên vừa đưa tay từ từ gỡ những ngón tay đang nắm chặt của Diệp Hạ ra. Cô vẫn im lặng mặc nước mắt chảy.
Dáng vẻ kiên cường của Diệp Hạ khiến Ngô Diệc Hiên nhìn mà đau lòng không thôi. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan, đừng khóc nữa. Không sao đâu, sắp đến nơi rồi. Có tôi ở bên cạnh, em không phải sợ”.
Giọng nói trầm ấm cùng sự vỗ về của Ngô Diệc Hiên khiến Diệp Hạ vô thức cũng đưa tay ôm Ngô Diệc Hiên, người khiến cô an tâm. Bất ngờ vì Diệp Hạ ôm mình nhưng anh vẫn đủ bình tĩnh để tiếp nhận. Anh và cô cứ ôm nhau như vậy cho tới khi đến nơi.
Nhận ra mình đang ôm chặt Ngô Diệc Hiên, Diệp Hạ ngại ngùng bỏ tay ra: “Xin lỗi”.
“Em ổn chưa?”.
Diệp Hạ lau nước mắt, hít một hơi sâu lấy lại tinh thần: “Tôi ổn rồi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!