Hôn Em Đi !!! - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Hôn Em Đi !!!


Chương 7


Chiếc xe ô tô màu đen đi ra từ gara tới trước sảnh bệnh viện thì dừng lại, đỗ sát ngay bên chỗ An đang đứng. Người ngồi bên trong cho hạ tấm kính đen xuống, đánh mắt ra bên ngoài, nhìn An, nói ngắn gọn:

-Luật sư An! Lên xe!

Lúc này An đang cực kì phẫn nộ, đôi mắt sắc lẻm liếc xéo Đăng, từ từ mở cửa bước lên xe.

Đăng thật không biết cách quan tâm phụ nữ. An nghĩ đến mỗi lần Vinh xuất hiện, bao giờ trước khi mời cô lên xe, anh luôn bước xuống và mở cửa sẵn sàng. Nhưng Đăng thì lại khác, anh để cô tự làm mọi việc. Cũng giống như cách đây một năm, anh mời cô đi xem phim nhưng không đặt vé trước, sau đó lại nói muốn để cô tự lựa chọn.

An mang theo một tâm trạng nặng nề bước lên xe, tự động đeo dây an toàn vào người, quay sang nhìn Đăng, hỏi:

-Bác sĩ Đăng, anh định mời tôi ăn món gì?

Có vẻ cả Đăng và An chỉ quan tâm đến vấn đề bữa tối, ngoài chuyện đó ra, những nội dung xung quanh câu chuyện họ nói không còn gì nữa.

Đăng cười khẩy, từ từ cho chiếc xe lăn bánh, hỏi vặn lại:

-Em muốn ăn gì?

-Gì cũng được!-An trả lời theo kiểu qua chuyện. Chỉ là một bữa tối, đâu cần nhất thiết phải kén cá chọn canh?

Đăng không nói thêm điều gì, đến ngã tư liền bẻ lái, chiếc xe rẽ hướng khiến cả cơ thể An đổ nhào ra trước. An đã cố nén cơn giận từ lúc bước lên xe tới giờ, nhưng cú va chạm lần này như chiếc đòn bẩy khiến cơn giận trong lòng cô cộng hưởng, đành phải trút hết ra ngoài bằng cách thét lên:

-Anh làm ơn cư xử có trách nhiệm hơn được không?

Sắc mặt Đăng chợt lạnh tanh, trong khi hai má An đang nóng ran. Anh cho xe đi chậm lại, nhưng ánh mắt không hề quay sang nhìn cô lấy một lần, chỉ chép miệng:

-Em thấy tôi giống kẻ thiếu trách nhiệm như vậy sao?

-Phải!-Cổ họng An nghẹn lại.-Anh là một kẻ thiếu trách nhiệm như vậy đấy!

Nghe vậy, Đăng quyết định đòn đánh phủ đầu:

-Em thấy tôi thiếu trách nhiệm ở chỗ nào?

-Vậy có chỗ nào anh thấy mình có trách nhiệm?-An nói mỉa mai. Lại cười xòa để không khí bớt căng thẳng, cô hạ giọng thối thúc Đăng.-Anh định tới lúc cửa hàng đóng cửa mới vào ăn tối phải không?

Đăng vặn vô lăng cho chiếc xe tăng tốc, đến trước cửa một nhà hàng Nhật Bản thì dừng lại. Cả hai người ngồi trong xe một lúc, cùng ngước lên nhìn tấm bảng quảng cáo, Đăng nói:

-Hình như trước đây tôi chưa bao giờ mời em ăn cơm?

-Bây giờ anh mới biết bản thân là một người đàn ông keo kiệt sao?-An hất hàm về phía Đăng, lại tiếp tục nói mỉa. Không khí không vì câu nói đùa ấy mà trở nên dễ chịu hơn, ngược lại, sự đăm chiêu của Đăng lúc này khiến An thêm căng thẳng, lại nói:

-Nếu anh tiếc, hay là tôi mời anh vậy?

-Em mời tôi?-Đăng cười ngạc nhiên, liền tán dương ý nghĩ của An.-Nghe có vẻ được đấy!

-Nhưng phải có điều kiện!-An nhún vai cười dụng ý.-Nếu như anh đồng ý thuyết phục chú Hải để chúng tôi sử dụng bệnh án của ông ấy làm bằng chứng cho vụ kiện?

-Em muốn mua chuộc tôi?

-Gần như vậy!

-Mua chuộc tôi bằng một bữa tối sao?

-Gần như vậy!

Đăng bật cười:

-Để em mua chuộc tôi cũng được, nhưng tôi cũng cần có điều kiện.

-Điều kiện gì?

Đăng gõ nhẹ từng ngón tay lên vô lăng, nói hết sức nghiêm túc:

-Tôi muốn em cho phép tôi theo đuổi em!

-Nếu tôi không cho phép, anh sẽ không theo đuổi tôi nữa?

-Tất nhiên không!

-Nếu vậy anh hỏi xin phép tôi làm gì?-An trá hình sự hồi hộp của bản thân trong nét mặt giận dỗi.-Dù tôi cho phép hay không anh đều theo đuổi tôi, vậy anh còn hỏi xin phép tôi làm gì chứ? Tôi có chạy tới đâu cũng không ra khỏi thành phố này, mệt mỏi tới đâu cũng phải đến văn phòng làm việc, bận rộn tới đâu cũng phải tới khoa ngoại hô hấp bệnh viện KP thăm hỏi bệnh nhân của anh, anh thấy được thì cứ theo đuổi tôi đi, tôi không trốn đâu.

-Ý em là đồng ý để tôi theo đuổi em?-Đăng mỉm cười.

-Gần như vậy!

-Em tin tôi nghiêm túc.

-Gần như vậy!

An mở cửa bước nhanh ra khỏi xe, một mạch bước vào quán, bỏ lại Đăng ngồi trong xe với gương mặt hết sức hạnh phúc. Cả hai người họ đều không biết rằng, những gì vừa diễn ra đáng lẽ phải xảy ra cách đây một năm trước, nhưng ngày ấy An chưa trưởng thành, mà Đăng lại chỉ là một kẻ lang thang không có tài cáng gì như cô nói, vì vậy sợi dây để họ ràng buộc nhau còn rất mong manh. Bây giờ khác rồi, cả An và Đăng đều đã tự thay đổi.

Trong phòng ăn chỉ độc một chiếc bàn, tấm thảm lót được dệt bằng nhung với những hoa văn rực rỡ, bốn góc tường được đặt bốn chậu trúc quân tử, rèm cửa màu vàng nhạt.

Trước khi đồ ăn được mang lên, Đăng cảm thấy hứng thú với những chiếc ấm, chén đặt ngay ngắn trước mặt, liền chuẩn bị cho một màn trình diễn trà đạo hết sức công phu.

Nhìn những ngón tay của Đăng liên tục hoạt động, từng chất lỏng màu xanh rơi từ miệng ấm vào chén trong veo. An nhìn không chớp mắt, còn đôi tay Đăng lại không dừng lại cho tới khi trà được rót vào chén và dậy lên một mùi thơm mê hoặc.

Đẩy một chén trà về phía An, Đăng nói:

-Em thấy thế nào?

-Rất tuyệt!-An kê khuỷu xuống bàn, cổ tay chống cằm, nghi hoặc nhìn Đăng.-Không phải nên uống trà sau khi ăn tối sao?

-Phải!-Đăng đưa ly trà lên mũi hít thở, hai mắt từ từ nhắm nghiền lại.-Chúng ta có thể làm ngược lại. Chúng ta hãy uống trà trước và ăn tối sau. Mọi người thường quen biết trước khi yêu nhau. Còn chúng ta hãy yêu nhau trước khi quen biết được không?

-Như vậy cũng được sao?

-Được!-Đăng giam lỏng An trong mắt mình, gõ nhẹ vào đầu cô, nói:

-Tôi đã yêu em ngay từ khi em bảo tôi “Hôn em đi!”

Đôi gò má của An chợt đỏ hồng. Rõ ràng Đăng đang bẻ cong sự thật đã diễn ra trong quá khứ, bẻ lái những suy nghĩ trong đầu An, làm cho password cô nói đang được hiểu theo nghĩa bóng.

An nắm chặt bàn tay đang đặt trên bàn, cơ mặt được kéo căng, nhìn Đăng giải thích:

-Ý tôi không phải vậy. Anh hiểu mà, đó là password wifi. Không phải anh yêu cầu tôi phải đọc nó cho anh ư?

-Đấy là những gì một luật sư có thể biện hộ cho mình sao?-Đăng cười nửa môi, nói bằng chất giọng của một kẻ cầm cân nảy mực.-Tôi không chấp nhận lời biện hộ của em, càng không chấp nhận việc em nói lại nuốt lời…em hiểu chứ?

-Tôi không hiểu.-An nhất thời đuối lí. Cô cảm thấy bốn năm trời ngồi trên giảng đường đại học chưa bao giờ trở nên vô ích như lúc này.

Đăng là kẻ kiệm lời, nhưng mỗi lời nói thốt ra từ miệng anh lại vô cùng sắc bén, nó có sức mạnh công phá khủng khiếp, nó có thể dồn người nghe tới chân tường. Đăng nói vậy há chẳng phải đang buộc tội cho An sao? Cô thực sự thấy tâm phục khẩu phục cách ép người bằng miệng của anh, chỉ chép chép môi:

-Bác sĩ Đăng…anh đúng là kẻ thâm độc!

-Tôi không thâm độc lại có thể tự tay trao hình phạt cho em sao?

An cảm tưởng, Đăng không chỉ thông thạo kiến thức Y khoa, thậm chí những ngôn ngữ liên quan đến lĩnh vực công việc của cô cũng bị anh nắm trong lòng bàn tay. Người ta nói quả không sai, muốn làm phật thì phải ăn chay, muốn làm thầy tu thì nên cạo đầu. Vì muốn trở thành người yêu của một luật sư, có lẽ Đăng đã phải dành ra không ít thời gian để nghiên cứu bộ luật nước nhà.

Đăng nhìn An, tuyên án một cách trắng trợn:

-Từ nay em hãy làm luật sư đại diện của tôi!

Bị đơn bưng miệng cười bán sống bán chết:

-Lần đầu tiên tôi nghe nói một bác sĩ khoa ngoại lại cần tới luật sư đại diện. Hay anh phạm phải tội gì? Giết người? Phóng hỏa? Cưỡng bức? Hay cướp giật?-An lắc lắc đầu như không tin nổi vào những câu nói thốt ra trên miệng mình.-Có phải anh bị bệnh nhân kiện vì thiếu trách nhiệm trong khi làm việc không?

Đăng bình tĩnh lắng nghe An ngồi đối diện đang thao thao bất tuyệt. Chờ khi cơ miệng cô đuối lực anh mới lên tiếng, nói:

-Em biết tội phỉ báng bị phạt thế nào không?

Trời ơi! An trố mắt nhìn Đăng, khuôn miệng bất chợt khép lại. Cô sơ suất quá chăng? Là một luật sư, là một người học luật, tại sao cái tối kị cơ bản ấy cô lại phạm phải chứ?

An chuyển tới Đăng một ánh mắt van xin:

-Anh muốn kiện tôi thật ư?

-Điều đó còn tùy thuộc vào hành động của em!-Đăng trả lời hết sức điềm nhiên.

An nuốt cơn giận vào trong, lại nài nỉ:

-Anh muốn tôi hành động như thế nào?

Đăng lại tiếp tục đưa ly trà lên miệng nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn phục vụ kéo cửa mang thức ăn vào đặt xuống bàn, xong xuôi, nói:

-Ăn tối đã! Ăn tối xong tôi sẽ nói cho em biết em nên hành động thế nào.

Đăng so đũa gắp một miếng thức ăn đặt vào bát của An, nhìn cô trìu mến:

-Em ăn nhiều vào…bữa tối nay là em mời, nếu ăn ít là em sẽ lỗ.

An đưa miếng thức ăn trong bát lên miệng cắn đôi dứt khoát, giống như miếng thức ăn kia có thù với cô từ ba kiếp trước vậy.

Phải đến khi toàn bộ thức ăn trong đĩa hết sạch, ngay cả một chút nước dùng trong bát cũng trống trơn, bữa tối của Đăng và An mới kết thúc.

Ăn no uống say, An khoan khoái vỗ vỗ nhẹ vào bụng, kêu ca:

-Tại sao anh lại gọi nhiều đồ ăn như vậy chứ?

-Nhiều như vậy mà còn hết, em hiểu được khả năng của mình vĩ đại như thế nào rồi chứ?-Đăng hỏi bằng chất giọng chế diễu.

Không thèm khẩu chiến với Đăng, An nhanh chóng xách túi lên kéo cửa bước ra ngoài. An đi theo Đăng tới quầy thanh toán, nhận lấy hóa đơn, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, tiếc rẻ nói:

-Sao lại đắt như vậy?

Đăng lại chỉ khoanh hai tay trước ngực, tựa lưng vào bàn lễ tân, đổ ánh mắt nhìn xuống gương mặt An đang căng ra, cười hết sức vui thích:

-Lương tháng của em là bao nhiêu?

“ Là bao nhiêu?”-An mới chỉ là nhân viên thử việc, lấy đâu ra con số lương đầy một dãy số “0” phía sau như Đăng chứ? An nghĩ thầm trong bụng như vậy, một tay mở túi lấy ví tiền, nguýt Đăng dài mấy chục cây số.

Rõ ràng Đăng đang cố tình chọc quê An trước mặt mọi người, mà lòng tự tôn của cô thì lại cao vời vợi, vì thế hất hàm nói khoa trương:

-Anh yên tâm. Tôi đủ sức để mời anh bữa cơm này.

Đăng từ trước tới nay luôn bằng lòng để An được lựa chọn, vì thế anh càng không có lí do gì để ngăn cản lòng sĩ diện của cô. Ngón trỏ của Đăng rê chậm qua môi trên, những ngón tay còn lai đặt dưới cằm, tựa khuỷu xuống bàn chăm chú nhìn An đếm từng tờ tiền từ lớn đến nhỏ, sau đó phải hết sức đắn đo mới có thể trao chúng cho nhân viên thu ngân.

Người ta bảo “đồng tiền đi liền khúc ruột” quả không sai. Sau khi bán rẻ “đứa con nuôi” của mình bởi lòng sĩ diện, “đứa con nuôi” của An với cái ruột trống rỗng lại tiếp tục được trả vào túi, lòng cô đau như cắt. An thề, bây giờ chỉ cần Đăng từ chối không muốn đưa cô về, đừng nói gọi taxi, ngay cả đi xe buýt cô cũng chẳng còn đủ tiền nữa.

Ra khỏi quán, không đợi Đăng mở lời, mà căn bản cũng sợ bị anh ngăn cản, An một mạch bước lên xe rồi lại tự giác đeo dây an toàn vào người cẩn thận.

Bây giờ ngồi cùng Đăng, nhìn gương mặt anh qua ánh đèn trần màu vàng cam ấm áp, An mới nhận ra anh không chỉ có một cặp mắt rất sâu mà mũi cũng cao, đường mày rậm, lông mi đen và dài.

-Em muốn làm gì vậy?-Đăng bắt lấy cánh tay An đang đưa ra trước mặt, chỉ còn chưa tới năm milimet nữa ngón tay cô đã tiếp xúc với hàng lông mi nơi mắt anh.

Thực ra từ lúc An cứ đờ đẫn ngồi bên cạnh nhìn Đăng, anh đã biết tỏng hành động của cô, nhưng lại chưa muốn vạch mặt cô. Đăng đã ngồi yên tiếp tay cho hành động của An, cuối cùng lại vờ như mình là người bị hại, bắt tận tay day tận mặt khiến An không còn có một lời chối cãi.

Cổ tay An vẫn đang nằm gọn ghẽ trong lòng bàn tay Đăng. Anh nắm cổ tay cô không quá chặt, nhưng cũng đủ để cô không thể tự sức thoát ra được. Một bên tay Đăng vẫn giữ vô lăng để điều khiển xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nói:

-Em thích được chạm vào người tôi như vậy sao?

-Tôi…!

-Xem như em đã gật đầu!

Nói đoạn, Đăng lại cười, bàn tay vẫn giữ chặt cổ tay An:

-Em là luật sư, chắc phải biết luật ăn miếng trả miếng chứ?

-Luật kiểu gì vậy?-An nói hết sức khổ sở.

-Luật của những người yêu nhau, như vậy được chưa?-Đăng thêm xiết chặt cổ tay An, đưa lên cao, nói đầy thỏa mãn.

Đăng càng thoả mãn bao nhiêu thì An càng bất mãn ngần ấy. Cổ tay cô đã bắt đầu có cảm giác đau rát vì bị anh nắm chặt. Thuận đà, An nhướn người lên cắn vào tay Đăng thật mạnh, hành động bất ngờ đó của cô khiến anh phải từ từ buông tay, cổ tay cô được giải phóng.

Chất dịch từ miệng An còn để lại trên tay Đăng có nhiệt độ dường như cao hơn cả nhiệt độ bên ngoài trời. Đăng cảm thấy vết cắn của An thật ấm nóng, nó còn nguyên vẹn một vết son mà môi cô để lại.

Liếc nhìn đôi môi nhỏ nhắn đang án ngữ trên mặt An, Đăng quên cả việc phía trước đang có đèn đỏ, tới nơi mới phanh gấp khiến An bị chúi người về trước, trán đập vào thành xe, lại làm toáng lên:

-Anh biết gián tiếp gây tổn thương cho người khác bị phạt thế nào không?

-Biết!-Đăng cười trấn tĩnh.-Nhưng em phải nhớ, tôi là bác sĩ, chỉ cần tôi kết luận em chỉ bị tổn thương chưa quá mười phần trăm sức khỏe, tôi chỉ bị xử phạt hành chính thôi.

An hết sức khâm phục tầm hiểu biết của Đăng, vậy nên cô quên mất bản thân đang khẩu chiến với anh, liền trầm trồ tán dương:

-Tại sao anh không làm một luật sư nhỉ? Nếu anh là một luật sư, anh nhất định sẽ là người tài giỏi!

-Thật sao? Hay tôi đổi nghề nhỉ?

Đèn đã chuyển xanh, chiếc xe ô tô thay vì rẽ phải về hướng khu trọ của An thì nó lại đi thẳng, điều đó khiến An hết sức lo lắng, vội vàng nhắc nhở:

-Anh đi nhầm đường rồi…

-Không nhầm đâu.-Đăng cướp lời, cười đầy dụng ý.-Chúng ta đi tới quán Vị Ngọt nhé! Từ khi ra trường tới nay em đã không quay lại đó phải không?

Câu nói của Đăng như ngoáy sâu vào tim An. Nhắc tới Vị Ngọt cô lại nhớ tới Việt. Từ khi ra trường, cả anh và cô đều có những con đường riêng phải đi, ai cũng tất bật với công việc và cuộc sống của mình, lại khoảng cách địa lí xa xôi không thể nào gặp lại nhau được.

Nếu không phải thành phố này có nhiều thứ quyến luyến An, có điều gì đó khiến cô không nỡ dứt bỏ, mà tất cả đều được đội cái lốt “cơ hội tìm việc làm cao hơn”, thì có lẽ An đã chấp nhận tình cảm của Việt thay vì đẩy anh vào tay Thục, rồi sau đó sẽ cùng anh về quê lập nghiệp.

Nhưng mọi sự không chiều theo ý người. An cũng không thể chiều lòng Việt. Cô cho rằng giữa hai người không có duyên với nhau.

Nghĩ tới Việt, nỗi nhớ nhung trong lòng An dâng lên, không thể kiềm chế được bản thân, cô nói:

-Quán cà phê Vị Ngọt với tôi có rất nhiều kỉ niệm. Ở nơi ấy từng có một chàng trai rất tốt với tôi.

-Tôi có thể tốt với em!-Đăng nhấn giọng.

-Anh ấy cũng rất yêu tôi.

-Tôi cũng yêu em!

An nhìn Đăng, không hiểu từ bao giờ một con người hà tiện như anh lại có khi hào phóng ngôn từ đến vậy, lại là những lời lẽ sến sẩm và được trau chuốt cẩn thận, vì thế mà nực cười:

-Nhưng anh đem tôi ra làm thứ cá cược, còn anh ấy thì không.

Đăng dừng xe bất ngờ. Đừng nói chỉ phụ nữ mới biết ghen. Một khi đàn ông đã ghen thì sức phá hủy của họ còn lớn hơn gấp bội. Đăng vốn là kẻ biết điều khiển cảm xúc, vậy nhưng lúc này anh hoàn toàn bất lực.

An thấy trong mắt Đăng đang có lửa, vì thế lại cười xòa giúp anh giải phóng nhiệt:

-Nhưng dù sao anh ấy và tôi cũng chỉ là bạn…Anh thấy đấy, bây giờ đến gặp mặt chúng tôi cũng rất khó khăn.

-Vì sao em không chọn cậu ta?

-Vì công việc!-An cười gàn.

-Hết rồi sao?

-Vì tôi không thích anh ấy!

-Vậy em thích ai?-Đăng hung hăng. Con người thật của anh ngay tại thời điểm này đã lộ rõ.

-Chưa thích ai cả.-An trả lời lấp lửng.

-Nhìn vào mắt tôi đi!-Đăng đập tay xuống vô lăng quát lớn.-Tôi hỏi em thích ai?

-Tôi…tôi…-Khóe mắt An ướt nhèm. Trông Đăng giống một con sói dữ hơn là ngựa hoang. Một con sói độc ác và xảo quyệt.

Dù là kẻ nắm rõ luật trong tay, nhưng hoàn cảnh này An không thể dùng sức mạnh của một luật sư để giải vây cho mình. Bởi vậy, thay vì ăn miếng trả miếng với Đăng, cô lại nói bằng chất giọng thỏa hiệp:

-Anh đừng nổi nóng…tôi thích ai thì có quan trọng gì đâu? Nếu anh muốn biết như vậy, một lúc nào đó thật thích hợp, tôi nhất định sẽ nói.

Sự tội nghiệp An đang triển lãm trên khuôn mặt khiến cơn giận trong lòng Đăng bỗng dưng bay hơi mất. Là một luật sư, An tất nhiên phải khéo ăn nói, nhất là việc giàn hòa khi hai phía đối đầu đang diễn biến căng thẳng. Bây giờ cũng vậy, An chấp nhận nhún nhường nhượng bộ Đăng, làm anh nguôi cơn giận, tất cả vì câu nói “quân tử trả thù mười năm chưa muộn”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN