Cầm Tú Cầu chỉ nở khi gặp anh
Chương 2: Hạnh phúc nhỏ, tôi không có
Trước mặt ông, thì bà ta rất ngoan hiền, đúng nghĩa là một người vợ tốt. Và chỉ khi có ba ở đó, tôi mới có cảm giác mình là một con người thật sự.
Những trận roi cay nghiệt thường giáng xuống không một chút tiếc thương trên thân thể gầy yếu của tôi. Chỉ vì tôi không ngoan ngoãn.
Những hạt cơm vươn vãi khắp nhà, khi họ chẳng may làm đổ. Đều mắc tôi phải liếm sạch chúng.
…
Tôi chẳng nhớ nổi vị trí thật sự của mình là gì ?.
Người ở cũng chẳng đúng. Vì so với tôi, họ còn sung sướng hơn nhiều.
Hay đúng hơn là một đứa ăn mày cần chỗ ở và bát cơm để sống qua ngày.
…
Lúc đấy thì người tôi cần nhất, chính là ba.
Ba đã từng hứa sẽ thay mẹ chăm sóc con mà ?.
Ba đã từng nói, chỉ cần ba còn sống thì sẽ chẳng có ai ức hiếp hay nói con là đứa không có mẹ.
Ba đã từng nói…
Từng nói nhiều lắm.
Vậy bây giờ ba đang ở đâu ?…
Có phải ba đang bận cho những chuyến công tác xa.
Có phải ba vẫn nghĩ rằng, con ở nhà vẫn ổn.
…
Rồi đến khi ba về thì sao ?.
Chẳng cần biết rằng con có phải như thế không ?.
Chẳng cần biết cảm giác của con như thế nào ?.
Chỉ nghe những giọt nước mắt của người phụ nữa kia, thì mọi việc đúng sai đều đổ lên đầu con.
…
Con chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ phải ghét, và hận một ai đó.
Nhưng bây giờ thì đã có rồi, ba nhỉ ?.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!