Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 8
Bà Lục ôm lấy đứa bé, nhàn nhã đi về trước, quay đầu nhìn về phía Mẫn Nhu khách sáo nói.
Khóe môi Mẫn Nhu khô khốc khẽ giật giật nhưng không thể nặn ra nổi nụ cười, luồng
ánh sáng rực rỡ của mặt trời như biến mất khỏi hoa viên chỉ còn lại bóng đen tối tăm
“Không cần đâu ạ, cháu còn có việc không dám quấy rầy”
“Mẹ!”
Một âm thanh chát chúa từ phía đầu vai Bà Lục cất lên, Mẫn Nhu nhìn người nằm trên
vai bà Lục, khóe môi cô nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt khổ sở mà nhận ra gì
đó.
Đôi mày
thanh tú kia rất quen thuộc, vì nó giống như Lục Thiếu Phàm từ một khuôn mà ra, thật buồn cười cô lại còn vắt óc suy nghĩ xem mình đã thấy ở
đâu.
Bà Lục cũng nghe tiếng Đậu Đậu gọi Mẫn Nhu, vờ giận vỗ nhẹ mông Đậu Đậu, giáo huấn: “Đậu Đậu, không được thiếu lễ phép, mau xin lỗi cô”
Không phải
con do mình ra lại gọi mình là mẹ, không sao coi như đứa trẻ nhận nhầm
người. Nhưng đứa trẻ này lại là con của chồng, làm vợ như cô bị một đứa
trẻ không phải con mình gọi mẹ, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Bà Lục cũng
không thật sự muốn giáo huấn Đậu Đậu, chỉ muốn nhắc nhở thân phận của
Mẫn Nhu, để cô biết khó mà lui. Biết rõ đây là kết cuộc bà Lục đã giăng
sẵn để cô nhảy vào, khi biết rõ chân tướng, cô vẫn dao động, khi nhìn
thấy đứa bé trai đáng yêu xuất hiện cô không nhúc nhích được.
Mẫn Nhu cứng đơ nhẹ nhàng kéo khóe môi, giải vây nói: “Dì Lục, trẻ con không hiểu chuyện, ai cũng có thể gọi sai mà”
Trên gương mặt bà Lục nở nụ cười ưu nhã, nhìn Mẫn Nhu cố ý không để tâm đến vẻ mặt khó coi của cô, nói: “Đúng vậy, dạo này người lớn cũng không hiểu chuyện, không nghe trưởng bối khuyên can, tự ý làm bậy huống chi là một đứa trẻ”
Giọng nói
của Bà Lục nhấn xuống đầy cảm khái khiến cho bàn tay tính cầm lấy giỏ
xách của Mẫn Nhu hơi chậm lại, hàng lông mi cụp xuống che đi đôi mắt đen không còn nhìn thấy rõ, khóe môi khổ sở cong lên.
Thì ra, sự kết hợp giữa cô và Lục Thiếu Phàm, ở trong mắt người khác lại sai lầm đến thế.
Đi ra trước
khu biệt thự vẫn là khung cảnh giống như trước nhưng tâm trạng người
thưởng thức đã khác hẳn. Mùi hoa xung quanh chỉ khiến cho hai bên thái
dương cô nhói đau, cảm giác khó chịu khiến cô bước đi không dừng lại.
“Dì Lục, cháu đi..”
Mẫn Nhu đang muốn cáo biệt thì tiếng cửa sắt va chạm lại vang lên cắt đứt lời cô,
đồng thời nó cũng thu hút sự chú ý của cô và bà Lục.
Cửa sắt bị
đẩy ra, một bóng người cao ráo ưu nhã đập vào mắt. Bộ đồ tây màu đen, áo sơ mi trắng như tuyết, gương mặt anh tuấn thanh nhã như trước nhưng lúc này khi cô nhìn thấy lại thật chua chát trong lòng.
Lục Thiếu
Phàm vội bước tới, hơi thở dồn dập, gương mặt lành lạnh căng thẳng nhìn
thấy Mẫn Nhu thỉ trở nên nhu hòa mấy phần, lúc dừng lại trên gương mặt
thanh nhã của bà Lục thì lông mi nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
“Mẹ, con đã nói đừng quấy rầy cô ấy mà?”
Giọng Lục Thiếu Phàm có chút cứng nhắc chất vấn bà Lục , trong đôi mắt đen sáng rực bày ra vẻ lạnh lẽo.
Bà Lục không ngờ Lục Thiếu Phàm lại dùng thái độ này nói chuyện với mình, sắc mặt
đột nhiên sa sầm, môi đỏ mọng mím lại, trên gương mặt thanh lịch là vẻ
bất mãn lên án con mình.
“Đây là thái độ nói chuyện của con với mẹ sao?”- Nhẹ nhàng trách, không hề nghiêm nghị hay tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ liếc mắt nhìn sang Mẫn Nhu không hề lên tiếng câu nào, vỗ lưng Đậu Đậu nói: “Mẹ mời Mẫn tiểu thư về nhà ăn cơm chung một bữa có gì không đúng? Chẳng lẽ còn phải đợi con đồng ý sao?”
Mẫn Nhu nhìn hai mẹ con vì cô mà giương cung vung kiếm, cảm giác trong lòng nói
không nên lời. Ý của bà Lục quá rõ ràng, chuyện cô và Lục Thiếu Phàm qua lại không được sự ủng hộ của trưởng bối Lục gia, đừng nói gì tới kết
hôn chung sống.
“Thiếu.. Lục Thiếu, Dì Lục chỉ mời em ở lại ăn cơm, không có ý gì khác đâu”
Mẫn Nhu cố
thản nhiên mỉm cười, tỏ vẻ thoải mái giải thích nhưng lại khiến cho
gương mặt tuấn tú lãnh đạm của Lục Thiếu Phàm trong chớp mắt lạnh đi vài phần, môi mím lại, Mẫn Nhu biết đó là biểu hiện không vui của anh.
Nhưng mà, cô có thể làm được gì?
Chẳng lẽ báo với Lục Thiếu Phàm, nói bà Lục chia rẽ họ? Sau đó chỉ trích Lục Thiếu
Phàm, hỏi anh tại sao có con mà không cho cô biết?
Nếu như là
ba năm trước, Mẫn Nhu sẽ không chút do dự bình tĩnh bỏ đi, nhưng Mẫn Nhu của bây giờ đã đánh mất nhiều thứ, từng trở nên thật hèn mọn. Đứng
trước tình cảm cô đã không thể bình tĩnh nữa.
So với mẹ
của Kỷ Mạch Hằng vừa hà khắc lại khó khăn, bà Lục lịch sự ôn nhã nhưng
ảnh hưởng tới cô rất mạnh, khiến cho cô ngay cả một giây đứng ở Lục gia
cũng không muốn.
“Cháu còn có việc, không thể ở lâu, dì Lục, tạm biệt”
Mẫn Nhu
nghiêng người cúi chào bà Lục, không hề nhìn lấy Lục Thiếu Phàm một lần, trong lòng nặng trĩu bước vội vàng ra khỏi cổng lớn
Cánh tay
mảnh khảnh đột nhiên bị giữ chặt, không cho phép cô hèn yếu bỏ chạy, mùi hương bạc thanh thuần đánh vào hơi thở của cô, tựa như một trận tuyết
lạnh đổ xuống đầu khiến cô không nhịn được run rẩy
“Để anh đưa em về nhà”
Giọng nói
réo rắt mà dịu dàng cất lên bên tai, mang theo sự yêu thương, bàn tay
khô ráo ấm áp của anh cầm lấy bàn tay nhở bé sớm đã chết lặng của cô,
nhẹ nhàng xoa bóp như muốn dùng ấm áp xoa dịu trái tim lạnh lẽo của cô.
Mẫn Nhu
ngước mắt, nhìn sâu vào đôi mắt đen thâm tình ôn hòa, Lục Thiếu Phàm
thấy cô sững sờ, khẽ nâng khóe môi, tay nắm chặt tay, nói lại: “Anh đưa em về nhà”
Về nhà?
Hình ảnh
ngôi nhà theo phong cách Địa Trung Hải ánh lên trong đầu, Lục Thiếu Phàm nói là nhà của anh và cô, chưa từng có sự can thiệp của Lục gia, chỉ
thuộc về hai người họ.
Sự dịu dàng
quá mức của Lục Thiếu Phàm khiến cô thực không muốn rời xa thứ hạnh phúc anh mang lại, cho nên mới vì anh mà mâu thuẫn như thế.
Mẫn Nhu nắm
lấy bàn tay to của anh, nhìn đôi mắt của anh đột nhiên trở nên sáng rực, khóe môi từ từ nâng nhẹ, không còn vẻ miễn cưỡng đầy khổ sở, mà trở nên điềm tĩnh ôn hòa.
“Ba ba về rồi, Đậu Đậu muốn làm gì?”
Một luồng âm thanh vô cùng thân thiết vang lên như lưỡi dao sắc nhọn cứa rách vào giữa Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu .
Nụ cười bên
môi Mẫn Nhu trở nên cứng đơ, nhìn đứa nhỏ đáng yêu như tiểu đồng tử nhảy từ trên người bà Lục xuống, vẻ mặt hi vọng chạy về phía Lục Thiếu Phàm, trong lòng buồn bực khó chịu.
“Ba ba, ôm con”
Cả người
tròn xoay như nắm gạo nếp cọ vào chân Lục Thiếu Phàm, hai bàn tay mũm
mĩm cào ào chiếc quần tây của Lục Thiếu Phàm, đôi môi hồng nhỏ nhắn có
vẻ ủy khuất, hai mắt to tròn xinh đẹp như lưu ly khẽ chớp, lông mi chớp
theo, đáng thương ngẩng đầu nhìn ba của nó không như mọi ngày cúi người
ôm lấy nó.
“Ba ba, ba ba”
Tiếng gọi bi ai nức nở vang lên, trong lòng Mẫn Nhu như bị một nhát búa giáng xuống
lần nữa làm thương tổn khắp nơi, rất lâu sau cô mới vất vả lấy lại niềm
tin đã bị dập nát.
Bàn tay nhỏ
bé bị nắm lấy bắt đầu đau, năm ngón tay Lục Thiếu Phàm siết chặt tay cô
tựa như gọng xiềng, chắc chắn giữ lấy cô không để cô có cơ hội trốn
thoát.
Hai mắt xót
xa nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, chỉ thấy ánh mắt anh giãy giụa, nhưng
bên trong mắt đó lại là sự cưng chiều không thể lừa dối được ai. Đứa nhỏ này, Lục Thiếu Phàm thật sự yêu nó…
Vậy còn mẹ đứa trẻ thì sao?
Ép bản thân
mình không nghĩ tới nữa, nhưng khi gương mặt non nớt xinh đẹp kia, cô
liền không khống chế được đoán xem người phụ nữ cùng Lục Thiếu Phàm tạo
ra đứa trẻ đáng yêu này là người thế nào?
Là người phụ nữ thế nào nhỉ, một người thế nào mà làm cho dòng dõi uy nghiêm như Lục gia cam tâm tình nguyện đón nhận còn sinh con nối dõi? Ung dung cao quý như Lục Thiếu Phàm thì chỉ có giai nhân thanh lệ mới xứng?
Người phụ nữ đó trong lòng Lục Thiếu Phàm có bao nhiêu ảnh hưởng.
“Ba ba, ba ba, ôm con, ôm Đậu Đậu”
Giọng nói
làm nũng mềm mại lại như hàng ngàn chiếc lưới phủ lấy mặt cô, rõ ràng
nói không quan tâm nhưng sao lại đau lòng thế này?
“Xin lỗi, em đi trước đây!”
Cuối cùng
vẫn là cô không đủ kiên cường, dù Lục Thiếu Phàm không thả cô ra, cô vẫn muốn chạy trốn muốn thoát khỏi ánh mắt mọi người, không muốn vẻ bối rối lúng túng của mình bày ra trước mặt người khác.
“Mẫn Nhu!”
Anh hạ giọng kêu, trong giọng nói ngoại trừ sự đau lòng còn cả ảo não, muốn ngăn cản cô, bàn tay to nắm chặt, vẻ mặt sa sầm có chút gấp gáp.
“Ba ba”
Gương mặt
nhỏ nhắn đáng thương buồn bã rơi vào mắt, Mẫn Nhu hít sâu một cái, không do dự nữa dùng hết tất cả sức lực, chịu dựng đau đớn thoát khỏi sự giam cầm của tay, rút bàn tay sưng đỏ trở về.
“Xin lỗi anh…!”
“Mẫn Nhu”
Bất luận anh gọi cô thế nào, cô cũng
không quay đầu lại, vội vàng chạy ra ngoài tưởng chừng như có thể rời
khỏi thế giới của anh, bước ra khỏi cuộc đời anh.
“Với bộ dạng của cô ta thế này chắc không được ra khỏi đây”
Ánh mắt bà Lục xa xăm nhìn theo bóng Mẫn Nhu, nụ cười duyên dáng không kém phần sang trọng quý phái, bất đắc dĩ lắc đầu: “Xem ra phải gọi ra chỗ cảnh vệ dặn dò một tiếng”
Thư thái xoay người đi nhưng lại không cách nào bỏ qua được giọng nói lạnh lẽo ẩn chứa chỉ trích sau lưng.
“Con muốn lấy Mẫn Nhu là thật lòng, cô ấy là người còn muốn sống cùng cả
đời, dù mẹ có thái độ gì, dù vẫn phản đối con cũng sẽ không vì mẹ mà bỏ
Mẫn Nhu”
Bà Lục quay đầu lại, nét mặt ôn hòa bỗng trở nên nghiêm khắc lạnh thấu xương, vẻ thanh lịch trên mặt cũng thoáng không vui.
“Thật lòng? Một đứa con gái Mẫn Gia là đủ rồi, gia phong nhà đó như thế, hừ
lần thứ hai sao, Lục gia chúng ta trèo cao không nổi!! Cho nên, nếu con
thật lòng thì tốt nhất để người ta ra đi”
Hai môi Lục
Thiếu Phàm mím chặt, ánh mắt nghiêm nghị, đối với lời cảnh báo của bà
Lục coi như không nghe thấy, đuôi lông mày giương lên, ngồi xổm xuống,
dang cánh tay dài ôm Đậu Đậu đang ủy khuất chu cái miệng nhỏ vào lòng,
dỗ dành nói:
“Đậu Đậu hôm nay ở nhà trẻ có ngoan không!”
Thấy Lục
Thiếu Phàm quan tâm, tâm trạng suy sụp bị ba ba xem nhẹ liền mất đi,
quàng hai tay ôm lấy cổ Lục Thiếu Phàm, gật đầu thật mạnh: “Đậu Đậu rất nghe lời, Cô Dương còn khen Đậu Đậu nữa!”
“thật sao?”- Lục Thiếu Phàm mỉm cười xoa xoa đầu thằng bé, tán dương: “Đậu Đậu của chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan, lại đây ba ba hôn”
“Hi hi…”- Giọng nói thanh thúy chân thật đầy sung sướng, Lục Thiếu Phàm hôn lên
hai má Đậu Đậu, ánh mắt thanh nhuận nhìn về người đang ở cửa biệt thự
nhìn họ – Bà Lục.
Lục Thiếu Phàm thân mật cúi đầu, dí trán vào trán Đậu Đậu, nhẹ giọng hỏi: “Đậu Đậu có thích cô xinh đẹp vừa nãy không?”- Giọng nói rất nhỏ chỉ đủ hai hai người nghe thấy, không để bà Lục nghe được.
Đậu Đậu vừa
nghe đến cô xinh đẹp, thân thể liền nhảy về trước, thiếu chút nữa đập
vào cằm Lục Thiếu Phàm, dáng vẻ hưng phấn khiến cho trong đáy mắt Lục
Thiếu Phàm ánh sáng lóe lên.
Chẳng qua vẻ hưng phấn của Đậu Đậu liền trở nên yên lặng, cúi gằm đầu len lén nhìn
bà Lục, cơ thể nhỏ bé núp vào lòng Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu
Phàm cũng chú ý tới thái độ của Đậu Đậu với bà Lục, hiểu rõ liền cười
một tiếng. Ngay sau đó cúi đầu kề vào tai Đậu Đậu nói nhỏ, không biết
nói gì nhưng hai mắt đen của Đậu Đậu sáng rực, hai cánh tay mũm mĩm vỗ
vào nhau.
“Được rồi, Đậu Đậu tới chỗ bà nội đi?”
Lục Thiếu
Phàm thân thiết bảo Đậu Đậu, Đậu Đậu ngoan ngoãn gật đầu, không hề đợi
Lục Thiếu Phàm buông ra liền chủ động chạy về phía bà Lục.
Bà Lục mặt
cười cười cúi người đón lấy Đậu Đậu đang chạy như bay tới, khi phát hiện Lục Thiếu Phàm tính bỏ đi nụ cười liền thu lại, ôm lấy Đậu Đậu, lại
lạnh lùng nói với Lục Thiếu Phàm: “Đã trễ thế này không ở nhà ăn cơm còn đi đâu?”
Lục Thiếu
Phàm chỉ mím môi, ngón tay thon dài phủi phủi bụi trên bộ tây trang,
gương mặt tuấn tú nở nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được.
“Giúp Đậu Đậu tìm mẹ”
Vẻ mặt bà Lục trở nên khó coi, lông mày cau lại: “Đậu Đậu không cần mẹ, nếu muốn cũng là danh môn khuê tú có phẩm hạnh”
“Ở
nhà trẹ các bạn đều có mẹ rất đẹp, Đậu Đậu cũng muốn có mẹ, Đậu Đậu
thích mẹ, Đậu Đậu muốn cùng mẹ đi chơi, cùng nhau ngủ, cùng nhau ăn cơm, Đậu Đậu muốn mẹ…”
Đậu Đậu bỗng nhiên mở miệng mang theo sự tha thiết khiến cho thần sắc nghiêm nghị
của bà Lục trở nên tái nhợt, nhìn Đậu Đậu cắn môi, ngón tay xua đi
nguyện vọng của nó, đau lòng thở dài, đem Đậu Đậu ôm vào lòng thản nhiên đưa mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, không nói thêm nữa, bước vào biệt thự.
Bên trong
căn hộ sang trọng, Mẫn Nhu mang theo túi cởi giày, đôi chân trần đi trên sàn nhà, từng luồng khí lạnh theo lòng bàn chân đâm thẳng vào tim. Đôi
mắt nhìn về phía bàn ăn mớ rau xanh bừa bộn, cô đã hứa làm bữa tối cho
anh, nhưng có lẽ đêm nay không thể rồi.
Tối qua hai
người còn ngồi bên bàn ăn, quây quần ấm áp, cô hứa với anh sẽ không bao
giờ làm món bò bít tết vì anh không thích ăn. Hôm nay khi ở Lục gia lại tựa như hai người xa lạ quen nhau, cô xưng hô xa lạ, đau đớn bỏ đi vì
mẹ của anh không hài lòng.
Gương mặt
nhỏ nhắn tiền tụy trở nên mệt mỏi, chậm rãi mở mắt rồi lại từ từ khép
lại, hít thật sâu muốn loại đi những hình ảnh khó chịu trong đầu. Quên
đi sự cản trở của bà Lục, quên đi tiếng đứa trẻ gọi to, cũng quên đi ánh mắt dịu dàng của Lục Thiếu Phàm.
Thẫn thờ đẩy cửa phòng ngủ nhìn quần áo để bên giường, là do lúc chiều cô đã tỉ mỉ
chọn lựa mà bới nó lên, cúi đầu nhìn vết bẩn hình dấu tay nơi váy trắng, Mẫn Nhu khổ sở khẽ cười.
Đưa tay đặt
túi xách lên giường nhặt đống y phục dưới đất lên, thuần thục gấp nó
lại, kể cả quần áo trên giường cũng đã dọn xong, ngồi xổm xuống, bỏ
chúng vào chiếc vali vừa từ bên nhà Chân Ni mang về chứ không bỏ vào tủ
quần áo.
Khi kéo khóa lại, chút sức lực cuối cùng của Mẫn Nhu như bị rút sạch không còn sức để nhấc chiếc vali.
Lục Thiếu Phàm thật lòng muốn lấy cô thì sao?
Ở trong mắt
người khác, Lục Thiếu Phàm yêu thương chiều chuộng cô chỉ khiến cô càng
thêm chật vật, làm cho người ta đồng cảm với sự đánh thương của cô hay
vì cô trẻo cao mà chế giễu.
Bà Lục nói
không sai, kẻ sai là cô, ngây thơ cho rằng chỉ cần Lục Thiếu Phàm chờ
đợi cô là có thể được Lục gia thừa nhận, từ nay về sau sống hạnh phúc.
Cô chưa từng nghĩ nếu Lục Thiếu Phàm thật sự lấy cô sẽ trở thành mục
tiêu của mọi người, ở trong giới chính trị không biết sẽ bị làm cho xấu
hổ đến thế nào?
Lục gia
không sai, chỉ trách cô không có gì tốt đẹp khi gặp Lục Thiếu Phàm, nếu
cô không bước chân vào làng giải trí phức tạp trước khi gặp Lục Thiếu
Phàm, không có…
Hai mắt Mẫn
Nhu trở nên xót xa, lặng lẽ nhìn chiếc giường rộng của hai người. Chiếc
chăn tơ tằm mỏng manh, anh nhẹ nhàng đến gần sau lưng cô, giữ lấy thắt
lưng cẩn thận ôm cô vào lòng, thoải mái đi vào giấc ngủ.
“Vì sao, lúc em hai mươi tuổi lại không để em gặp anh, Lục Thiếu Phàm?”
Bầu trời tối dần, chiếc Lamborghini màu đen im lặng đậu dưới lầu căn hộ, cũng tối đen như căn hộ không hề có động tĩnh.
Căn phòng âm u, tiếng bánh xe vang lên ròng rọc, “cạch”, tiếng chốt mở cửa, ánh sáng lan tỏa khắp phòng ngủ tĩnh mịch.
Mẫn Nhu nheo hai đôi mắt sưng đỏ lại, từ từ thích ứng với ánh đèn chói chang, rồi
cầm lấy túi xách, cúi người lấy điện thoại di động ra.
Người của
Lục gia phản đối hôn nhân của hai người, sự tình cũng nghiêm trọng như
từng ở Kỷ gia, cô không phải đứa ngốc, bà Lục đã ám chỉ như thế thì cũng nên tỉnh lại, không nên trốn mãi dưới cánh chim của Lục Thiếu Phàm, để
anh một mình ngăn cản phiền toái của họ.
Màn hình di
động tối đen, khi cô ấn xuống bàn phím cũng không có phản ứng, hết pin?
Mẫn Nhu lấy cục pin để sẵn trong túi ra thay vào, mở máy, ánh sáng lóe
lên, tiên tiếp vô số cuộc gọi nhỡ, đều cùng một người cùng một số.
Lục Thiếu Phàm…
Từ bảy giờ
đến tám giờ tối, suốt một canh giờ, anh gọi gần ba mươi mấy cuộc nhưng
mà sau đó không hề thấy gọi lại. Mẫn Nhu hoảng hốt nhìn bảng thống kê,
lòng lại đau khiến cô hít thở không thông.
Lục Thiếu
Phàm, anh cũng muốn buông tay sao? Trước áp lực của mọi người, sau đó
biết em là kẻ nhát gan anh có phải đã hối hận? Nếu quả thật như vậy, thì lúc này vãn hồi vẫn còn kịp, xem như chấm dứt!.
Lục Thiếu
Phàm với cô mà nói là hoa trong gương trăng trong nước, gặp nhưng không thể cầu, người hoàn mỹ như anh cô không có dũng khí theo đuổi, vả lại
ba năm đã lấy đi quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của cô.
Còn có đứa
trẻ, mẹ của đứa trẻ, cô vẫn nghĩ mình không quan tâm gì cả, chỉ biết ỷ
lại và cảm kích Lục Thiếu Phàm, nhưng mà gương mặt đáng yêu nhỏ nhắn như tiên đồng cứ hiện lên cô liền cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng tuyệt
vọng, rồi suy sụp bại trận.
Cô chỉ là kẻ ngoài cuộc, Lục Thiếu Phàm muốn dắt tay cô dẫn cô vào cuộc, có từng
nghĩ tới một bức tường cao trong suốt đã dựng trước mặt không để cô bước vào.
Trong ống
nghe truyền đến giọng nói khàn khàn ôn nhuận của anh. Lúc này, Mẫn Nhu
chỉ muốn ấn nút tắt, sợ, sợ bản thân không cách nào mở miệng, sợ anh nói ra lời tàn nhẫn.
“Lục Thiếu Phàm, em có lời muốn nói với anh, anh đang ở đâu?”
“Lục Thiếu Phàm, em có lời muốn nói với anh, anh đang ở đâu?”
Kiềm nén nỗi run rẩy trong lòng, hai mắt Mẫn Nhu cố mở to ép luồng chất lỏng ở trong mắt vào, cố gắng trấn tĩnh hỏi,
Một khoảng im lặng, bên tai nghe giọng nói của Lục Thiếu Phàm: “Anh đang ở dưới lầu”
Mẫn Nhu giật mình cả người sững sờ, lấy lại tinh thần, đôi chân trần bước vội ra bên ngoài bàn công, đôi mắt hướng xuống, dưới ánh đèn đường mờ mờ một chiếc xe Lamborghini màu đen giội vào mắt cô.
Lá vàng khô rơi trên nóc xe, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc.
Mẫn Nhu
không thể đếm được hết số lá rụng, trái tim như bị cây kim nhọn từng
phát đâm vào, sau đó rút ra nhưng không hề thấy máu mà vẫn khiến cô
đau.
“Tại sao anh không lên đây?”
Nhìn chằm
chằm chiếc xe thể thao không mở đèn, Mẫn Nhu hơi đau lòng thì ra giữa
hai người, cô cũng biết đau chứ không riêng Lục Thiếu Phàm.
“Anh nghĩ em không muốn gặp anh”- Trong ống nghe truyền đến tiếng thở dài nhỏ xíu của anh, bất đắc dĩ nhưng lại có chút đau đớn. “Em tắt máy, Mẫn Nhu”
Giọng nói
tao nhã của anh vang lên bên tai, xuyên thấu qua cơ thể cô thắt chặt
trái tim cô khiến cô bất lực tựa vào cánh cửa, cô không muốn để anh nhìn thấy cô dù chỉ là một cái bóng.
“Lục Thiếu Phàm, chúng ta….”- Hay là thôi đi.
Coi như chấm dứt, mọi chuyện như chưa xảy ra, thời gian để hiệu lực kết hôn vẫn chưa tới có thể vãn hồi được. Nhưng tại sao mấy chữ cuối cùng đó lại nghẹn ứ nơi cổ họng?
Dù cô cố
gắng thế nào cũng không thể nói ra được một chữ, cổ họng khô khốc như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, dù cố giãy giụa cũng không có sức.
Lục Thiếu
Phàm, tại sao anh phải xuất hiện trước mắt em, khiến em hết lần này đến
lần khác gặp được anh, để em phải phụ thuộc vào anh, dần dần.. không thể rời khỏi anh.
Biết rõ em
không xứng với anh, nhưng em vẫn hy vọng xa vời mong muốn bên anh dù
biết sẽ mang đến cho anh rất nhiều phiền toái. Em ích kỷ, em tham lam
muốn có được sự ấm áp anh mạng lại.
Ngay cả chính em cũng ghét bản thân mình, Lục Thiếu Phàm, tại sao anh cứ phải cố chấp như thế, nhất định phải là em?
Co rúc người sau tấm rèm cửa, Mẫn Nhu dấu đầu vào trong khuỷu tay, điện thoại trong
tay vẫn giữ liên lạc nhưng cô đã không còn sức, không còn đủ dũng khí
để dứt khoát nói ra.
Tiếng bước
chân người vang lên, Mẫn Nhu lo sợ ngẩng đầu, bên trong căn phòng sáng
ngời, Lục Thiếu Phàm tao nhã đứng trước cô, mái tóc ngắn đen, trên gương mặt tuấn mỹ có vẻ mệt mỏi, anh cúi đầu, dùng đôi mắt yêu thương, dịu
dàng bao phủ khắp người cô.
Nhìn hai mắt cô ửng hồng đẫm lệ, Lục Thiếu Phàm áy náy thở dài, nhìn thẳng vào đôi mắt bi thương đó, gằn từng chữ một: “Chúng ta có nên chấm dứt hay không sẽ do anh quyết định, Mẫn Nhu em có hiểu không?”
“Lục Thiếu Phàm, giữa chúng ta có quá nhiều trở ngại, cha mẹ, gia tộc, thân
phận, tất cả mọi thứ, còn có… đứa trẻ. Anh nghĩ chúng ta có thể nghĩa vô phản cố (1)? Lục Thiếu Phàm, dù em không yêu anh nhưng luôn hy vọng vào cuộc hôn nhân giữa chúng ta, nhưng mà lúc này em hoài nghi có nên tiếp tục hay không, ư….”
Bờ môi lành
lạnh nặng nề áp vào đôi môi đỏ mọng của cô, ngăn không để cô vì đau khổ
tức giận mà thối lui, hai mắt đen lành lạnh, mang theo chút oán giận đập thẳng vào đôi mắt to của cô, trừng phạt cắn cắn cánh môi mềm mại của
cô.
“Vì sao không thể nghĩa vô phản cố? Chẳng lẽ vì em đã từng bị bỏ rơi? Hay bởi vì anh có đứa con?”
Thái độ nhẹ
nhàng bình thản mọi ngày khi đối mặt với sự tuyệt vọng của cô thì hoàn
toàn tan rã, bá đạo giữ lấy môi cô, ép cô hé mở răng, trong lúc cô đang
kinh ngạc thì tiến quân thần tốc, giống như dụ hoặc chạm nhẹ vào đầu
lưỡi của cô, đôi môi hoàn mỹ nhẹ nhàng yêu thương ép cánh môi của cô tới sưng đỏ.
“Mẫn Nhu, anh thật lòng muốn ở bên em”
Anh ở trên môi cô nhẹ giọng thì thầm, là thật lòng cũng được, là giả cũng được, khi anh hôn cô, cô đã chấp nhận nhắm mắt lại.
Đứa trẻ, có thể không quan tâm sao?
Lục gia phản đối thật sự không cần để ý?
Trong lúc cô bất lực tối tăm nhất, Lục Thiếu Phàm như luồng ánh sáng mặt trời xông
vào trong cô. Lúc này muốn trục xuất anh ra khỏi thế giới của mình, cô
đã không còn khống chế được cục diện.
Lục Thiếu Phàm thì thoát khỏi sự kiểm soát của Mẫn Nhu, còn cô lại bị anh giữ lại trong lòng bàn tay.
Cô có yêu anh không?
Đôi môi chua xót kéo ra, trên môi là lửa nóng triền miên, không khống chế được nâng
hai tay vòng lấy chiếc cổ trắng nõn của anh, kiễng mũi chân, chủ động
hôn.
Dù ngày mai
hai người mỗi người đi mỗi ngã, thì lúc này cô muốn hưởng thụ sự dịu
dàng chăm sóc của Lục Thiếu Phàm, ích kỉ chiếm lấy nó, dùng sự ấm áp xua đi cái lạnh trong lòng
Hàng lông mi thon dài của Lục Thiếu Phàm run lên, cơ thể hơi nhấc lên mỉm cười, sau
khi nhận ra hành động của cô liền ôm cô vào lòng, giữ lấy vòng eo nhỏ
nhắn tay còn lại đè sát sau ót cô, không còn nhu tình tựa nước mà cuồng
dã khát vọng hôn cô.
Tiếng thở
dốc dồn dập nặng nề vang lên bên tai, Mẫn Nhu hơi khó thở để mặc cho anh dẫn dụ cô, đầu lưỡi của cô và anh quấn lấy nhau, mật ngọt tràn ra khắp
nơi, khi cô nghĩ mình không thở được nữa mà chết thì anh đột nhiên rời
khỏi môi cô.
Luồng không
khí mát mẻ phả vào ngũ quan nóng bỏng của cô khiến cho trái tim đập loạn cào cào từ từ trở nên bình thường, hai mắt ửng đỏ nhìn về phía Lục
Thiếu Phàm đang thở gấp.
Anh khẽ cong môi rất tao nhã mà bình thản, dường như kẻ vừa không kiềm chế được hôn
lấy cô là một người khác, trước ánh mắt xấu hổ của cô, người đó nhoài
người hôn lên vầng trán trắng trẻo
“Mẫn Nhu đừng bỏ chạy được không? Không phải chỉ có mình em sợ hãi, anh…”- Thoáng ngừng lại, khớp xương rõ ràng trên ngón tay kéo nhẹ sợi tóc dính trên môi cô, trong mắt hiện lên đau thương: “Nếu em không kiên cường anh cũng sẽ sợ hãi”
Mẫn Nhu
không biết nên nói gì, nhiều trở ngại như thế khiến cô chỉ biết im lặng, lui ra khỏi lòng Lục Thiếu Phàm, đổi lại anh cầm tay cô
“Anh sẽ dẫn em đi gặp một người rất quan trọng với anh có được không?”
Giọng nói
trưng cầu ý kiến không có ý cưỡng bách, Mẫn Nhu hơi do dự cũng có dao
động nhưng thấy ánh mắt khẩn cầu của anh, cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy đi theo anh.
Người quan trọng với Lục Thiếu Phàm, là mẹ của đứa trẻ sao?
Nhìn thấy
bên ngoài tối đen, đồng hồ trên tường điểm giờ đã gần sáng, Mẫn Nhu mấp
máy môi, không còn cảm thấy e sợ, dù người kia sẽ là mối uy hiếp với
cuộc hôn nhân của cô, cô cũng sẽ không trốn tránh.
Kết thúc tệ
nhất giữa cô và Lục Thiếu Phàm là trở về khởi điểm ban đầu, thành hai
người xa lạ, nếu không trốn tránh, mà trực tiếp đối mặt thì hãy cùng Lục Thiếu Phàm đối mặt tất cả.
Mẫn Nhu chỉ
mặc một cái quần khiến chân mày Lục Thiếu Phàm nhăn lại, kéo cô đi về
phía tủ quần áo thì phát hiện chiếc vali đã ngay ngắn đặt bên giường,
không nói lời nào thậm chí cũng không nhìn cô, trực tiếp kéo vali, đến
gần tủ quần áo, nhưng mà bàn tay nắm tay cô dùng sức hơn.
Lục Thiếu
Phàm một tay mở tủ quần áo, từ trên móc áo lấy xuống áo khoác gió, động
tác hơi rối loạn, đầu tay bên kia vẫn giữ lấy cô, từ đầu đến cuối không
buông ra.
Mẫn Nhu cụp mi xuống nhẹ giọng nói: “Lục Thiếu Phàm, anh buông em ra, để em lấy áo như thế sẽ nhanh hơn”
Lục Thiếu
Phàm như không nghe thấy lời đề nghị của cô, chỉ dùng một tay giữ lấy áo khoác đóng cửa tủ, xoay người lại đôi mắt đen trong suốt nhìn cô, gương mặt tuấn tú nghiêm túc nhuộm chút đau khổ.
“Anh sợ, nếu anh buông em ra, em sẽ rời khỏi thế giới của anh, không bao giờ quay về nữa”
Nhiệt độ từ
tay anh truyền sang cô, cảm giác ấm áp dâng cao đến tận sâu trong lòng
cô, Mẫn Nhu mấp máy môi, quay mặt đi, không nhìn tới đôi mắt thấm đẫm
nỗi buồn của Lục Thiếu Phàm nữa.
Chiếc xe
Lamborghini chạy qua màn đêm tiến vào đường cao tốc, Mẫn Nhu nhìn đôi
tay đang nắm vào nhau, ảm đảm đưa mắt nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Lục Thiếu Phàm sợ cô bỏ chạy, vậy cô đang sợ gì?
Xe thể thao
dừng lại trước quả đồi thấp nhỏ, Lục Thiếu Phàm bước xuống xe giúp cô mở cửa. Mẫn Nhu nhìn quả đồi với các cây lớn, không khí trang trọng xung
quanh làm cho tâm tình nặng nề.
Ánh đèn bị
bóng cây che lại, Lục Thiếu Phàm khóa kĩ xe liền dẫn cô bước lên bậc đá, từng bước một Mẫn Nhu lại có dự cảm bất an. Nơi này, cô biết là khu mộ
tốt nhất của thành phố A, cũng là nơi an táng của giới thượng lưu.
Những bia mộ được sắp xếp ngay thẳng, để ở giữa lưng chừng của quả đồi, tiếng chim
kinh hãi hót lên phá vỡ sự yên lặng của đêm tối.
Lục Thiếu
Phàm dẫn cô vòng qua mấy cua quẹo, dừng lại trước một bia mộ. Anh buông
tay cô một mình ngồi xổm xuống, trước sự tò mò của Mẫn Nhu, anh dùng tay bứt đi đám cả dại xung quanh mộ.
Từng ngón
tay trắng nõn dính đầy bùn đất dơ bẩn nhưng ngay cả nhíu mày trên mặt
Lục Thiếu Phàm cũng không có, không do dự bứt đi mớ cỏ dại.
Mẫn Nhu cứ
chăm chú nhìn Lục Thiếu Phàm, trong lòng không nói nên cảm giác, cuối
cùng là người như thế nào mà khiến cho một người thích sạch sẽ như Lục
Thiếu Phàm cam nguyện buông bỏ làm việc đó?
Trên bia mộ
là ảnh chụp người phụ nữ, nhưng cô không có dũng khí nhìn nó ngay cả
liếc mắt cũng không, cô sợ mình sẽ ghen tị chính vì thế chỉ biết thẫn
thờ nhìn anh, mãi đến khi bứt lấy cọng cỏ cuối cùng bên bia mộ.
Lục Thiếu
Phàm lấy khăn lau sạch sẽ tay, ngước mắt thấy Mẫn Nhu vẫn im lặng đứng
đó, đầu cúi thấp, tựa như con mèo bị vứt bỏ đi lạc khiến cho người ta
thương cảm.
Lục Thiếu Phàm nhỏ giọng đến gần cô, đôi tay đã sạch nâng lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh cô rồi thổi hơi vào đó, giúp cô sưởi ấm.
“Không muốn nhìn xem, anh dẫn em tới gặp ai sao?”
Câu nói đầu
tiên của Lục Thiếu Phàm như mũi tên nhọn xuyên qua cơ thể cô, cả người
run bắn, từ từ giương mắt thấy được sự ưu thương trong mắt anh cũng nhìn thấy tình yêu anh dành cho cô.
Cô cùng Lục
Thiếu Phàm chẳng qua chỉ vì lợi ích mà kết hợp, không liên quan đến tình cảm. Lúc này, mới nhận ra tình cảm của cô dành cho anh đã sớm vượt qua
dự đoán. Nghĩ tới người phụ nữ giúp anh sinh ra đứa trẻ trong lòng như
có một cái gai sâu hoắm không chạm vào thì không sao, chạm vào lại đau
vĩnh viễn không thế lấy nó ra.
Mẫn Nhu hít sâu, mặc cho anh nắm lấy tay cô, ánh mắt lãnh đạm nhìn lên bia mộ lạnh giá.
Trên chiếc
bia làm bằng đá cẩm thạch có hai bức hình, một nam một nữ. Người đàn ông trong tấm ảnh còn rất trẻ, lông mi tuấn tú, ngũ quan sạch sẽ, nụ cười
anh khí khá giống Lục Thiếu Phàm, nhưng khí chất lại không giống Lục
Thiếu Phàm, người đó có vẻ tràn ngập tinh thần, phấn chấn.
“Lục Thiếu
Phong” ba chữ khắc trên bia mộ, Mẫn Nhu liền sững sốt nhìn sang tấm hình còn lại, một cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh lanh
lợi giống như là..
Mẫn Nhu bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện nhìn Lục Thiếu Phàm, ánh chỉ kéo nhẹ khóe môi,
ánh mắt xa xăm nhìn lên bia mộ, nỗi đau đớn vô tận lan tràn trong đáy
mắt.
“Thiếu Phong, Tư Tình đây là chị dâu của hai người, Mẫn Nhu”
Trên đường
về hai người không ai nói gì, Lục Thiếu Phàm nắm tay cô siết chặt, Mẫn
Nhu đau đớn nhưng không dám nói, bởi vì cô có thể nhận thấy anh đang
kiềm chế không để bản thân run rẩy.
Lục Thiếu
Phàm, anh không để cho An Viễn Nam nhắc đến Lục tứ là vì người đó là em
trai anh? Người đó, đối với anh là người rất quan trọng, người đó chính
là Lục Thiếu Phong sao?
Bức hình hai người còn trẻ nằm trên bia mộ hiện lên trong đầu, Mẫn Nhu lo lắng nắm
tay Lục Thiếu Phàm, anh khẽ khựng người nhưng không nhìn cô chỉ là bước nhanh hơn.
Bầu trời dần sáng, gió lạnh thổi qua mặt nhưng cô đã không còn cảm giác được, nhìn
theo dáng người cô độc của Lục Thiếu Phàm, cô muốn chạy tới ôm lấy anh
cho hắn chút hơi ấm.
Trong xe im
lặng, không khí đặc quánh chỉ có tiếng thở của hai người, qua gò má Mẫn Nhu nhìn về phía Lục Thiếu Phàm, dáng người nho nhã bao phủ một lớp màn xa lạ, hai bàn tay to nắm chặt tay lái như đang cố kiềm chế gì đó.
“Bốn năm trước, Thiếu Phong đã hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ”
Mẫn Nhu
không ngờ Lục Thiếu Phàm lại mở lời, kinh ngạc nhìn theo anh. Vẻ mặt Lục Thiếu Phàm toát lên sự đau khổ, hai hàng lông mày thanh mảnh uốn nếp,
đôi mắt đen vẫn dịu dàng lại âm u giống như đang trốn tránh gì đó.
“Chỉ còn một tháng, nó sẽ theo Bộ Binh đặc chủng giải ngũ..”- Hai tay Lục Thiếu Phàm trắng bệch, từng lời nói ra cũng đều phải cố hết sức khiến tim Mẫn Nhu đau nhói.
“Nó
chỉ cần bàn giao công việc là được, sau đó an tâm chờ điều về thành phố
A, trở về bên cạnh người vợ đang mang bầu chín tháng, nhưng mà…”
Giọng nói Lục Thiếu Phàm trở nên nghẹn ngào, gương mặt tuấn tú đầy vẻ trầm tư tự trách: “Nhưng anh chỉ vì những thứ trước mắt, để cho Thiếu Phong đang không được khỏe đi bộ đội, hoàn thành nhiệm vụ lần cuối trước khi nó giải ngũ…”
“Không cần kể tiếp!”
Mẫn Nhu lên
tiếng ngăn lại, tay vươn ra bao phủ lấy mu bàn tay không còn hơi ấm của
anh, như sợ hãi gì đó, vuốt nhẹ giống như trước đây anh làm, mang lại ấm áp cho Lục Thiếu Phàm.
“Thiếu Phong không về, Tư Tình rất lo lắng, người trong nhà cũng gạt cô ấy,
mãi đến một ngày, sắc mặt cô ấy tái nhợt xỉu ngay bên cạnh điện thoại.
Sau khi đưa cô ấy tới bệnh viện mới biết cô ấy đã nghe lén chuyện điện
thoại đi bộ đội.”
“Lục Thiếu Phàm..”
Cô không
biết nên an ủi anh thế nào, đối với Lục Thiếu Phàm mà nói đau khổ nhất
là phải nhớ lại, giống như cô không muốn nhớ tới mẹ mình, Lục Thiếu
Phàm làm sao không muốn quên đi nó nhưng cảm giác áy náy, tự trách bản
thân đã ép anh tới không thể thở.
“Tư Tình sau khi sinh bị rong huyết, nhóm máu Orh không thể tìm thấy trong kho máu, sau đó…”
Giọng nói
khản đạc ẩn chứa nỗi đau sự tuyệt vọng cùng cực, lòng Mẫn Nhu xoắn chặt
khó chịu không thể thở nổi, dùng hết sắc, nắm lấy tay anh muốn giảm bớt
đi cảm giác tự trách nơi Lục Thiếu Phàm.
“Bốn năm rồi, anh chưa từng tới một lần, chỉ sợ Thiếu Phong chỉ trích, sợ Tư Tình oán giận anh”
Bên trong xe mờ ảo, cô không thể nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh, nhưng tay đặt sau
lưng anh có thể cảm nhận được cơ thể cứng ngắc. Anh mọi khi cao quý ưu
nhã, tác phong nhanh nhẹn chẳng qua chỉ để che dấu đi mặt yếu ớt của bản thân.
Nếu như không phải cô muốn bỏ đi, muốn chạy khỏi thế giới của anh, Lục Thiếu Phàm cũng sẽ không phải đau khổ như thế?
Một người
đàn ông vân đạm phong khinh, chưa từng biết đến đau khổ, anh lúc nào
cũng đứng trên cao, hướng mắt nhìn hỉ nộ ái ố của kẻ khác..
Không kiềm được muốn tới gần anh, xua đi mọi bi thương cùng đau khổ.
Mẫn Nhu lặng lẽ nghiêng người, kề sát anh, bàn tay nhỏ bé không đặt trên mu bàn tay
mà nhẹ nhàng lau gương mặt anh, ép đầu anh đến gần mình, dù cho cô không xứng với lời cam kết cả đời của anh, nhưng lúc này cô cũng muốn mang
đến anh sự quan tâm
Hái mắt
hướng ra bên ngoài xe, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cao lớn của Lục
Thiếu Phàm, anh lại vòng lấy eo vùi đầu vào cổ cô. Mái tóc quăn rũ xuống bên cổ, một luồng hơi ấm áp lướt quá, Mẫn Nhu thoáng ngẩn người, bàn
tay nhỏ bé xoa nhẹ bờ lưng cô độc của anh.
Nếu như Lục
Thiếu Phàm chỉ muốn trói chặt cô, như vậy anh đã làm được, bắt đầu từ
nơi này từ thời khắc này không còn gì khiến cô dao động rời khỏi anh.
Người của
Lục gia phản đối thì sao? Dù tham mưu trưởng chỉa súng về phía cô, cô
cũng không buông Lục Thiếu Phàm, cô ngưỡng mộ sự vĩ đại của anh, cũng
đau lòng vì nỗi bi ai trong anh, dù không yêu thì cũng thích?
Buông tay
bước qua, quay người lại, mới nhận ra thời gian ba năm, mất đi tình yêu
với Kỷ Mạch Hằng nhưng đổi lấy sự quan tâm cả đời của Lục Thiếu Phàm. Sự quan tâm này, cô muốn dùng cả đời để trải nghiệm, cùng Lục Thiếu Phàm
xây dựng xây dựng hạnh phúc thuộc về hai người, từ từ bồi đắp từng chút
một.
“Lục Thiếu Phàm, ngày mai… chúng ta cùng nhau về Mẫn gia đi”
Xe đi tới căn hộ thì Mẫn Nhu mở miệng, khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm, trong đôi mắt xinh đẹp đều là sự nghiêm túc.
Gương mặt
Lục Thiếu Phàm khẽ nghiêng qua, trên gương mặt tuấn tú của Lục Thiếu
Phàm vẻ lo lắng tan đi thay vào đó là sự lạnh nhạt, anh đưa tay tự
nhiên vén mái tóc quăn ra sau tai của cô, chăm sóc chu đáo như thế khiến cô cảm động.
Anh dịu dàng nhìn sâu vào mắt cô, ôn nhu cười một tiếng: “Được”
Mẫn Nhu thở hắt một tiếng đầy thư thái, quay đầu cười nhạt, tỏ vẻ thoải mái nháy nháy mắt, làm nũng vòng lấy tay Lục Thiếu Phàm.
“Đến khi anh gặp cha vợ thì đổi ý sẽ không kịp nữa đâu!”
Đô cong trên môi Lục Thiếu Phàm mở rộng, đôi mắt đen thâm tình nhìn cô mỉm cười khẩn trương, nghiêng người ôm lấy dáng người nhỏ nhắn mềm mại của cô, tựa
như trấn an nỗi lo sợ trong cô
“Lấy Mẫn Nhu, cả đời Lục Thiếu Phàm này sẽ không hối hận”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!