Điền Viên Nhật Thường
Chương 46: Ôm nhau
Trước khi đi ngủ, Nhan Việt gọi cho Diệp Khang, nhắc đến chuyện của Từ Tam.
Diệp Khang không ngờ Khâu Điền Viên Nghệ lại thực sự gây chuyện với vườn hoa, hỏi, “Có cần anh ba giúp không?”
Nhan Việt cười khẽ, “Chút việc nhỏ như vậy cậu nghĩ cần anh ba giúp sao?”
Diệp Khang nghĩ cũng đúng, nếu Nhan Việt ngay cả chuyện nhỏ đó cũng không giải quyết được thì không phải là Nhan Việt. Anh nghe Nhan Việt quan tâm hỏi: “Bên anh ba tiến triển đến đâu rồi?”
Nhắc đến chuyện này Diệp Khang dở khóc dở cười: “Cũng coi như thuận lợi, tính anh ba cậu cũng biết rồi đấy, bây giờ Khâu Điền Viên Nghệ chắc là mất máu nhiều lắm.”
Khác với nhà họ Nhan mấy đời toàn là con một, nhà họ Diệp ở Trung Kinh con đàn cháu đống nhân tài đông đúc. Chỉ riêng đời Diệp Khang mà anh em họ bên nội cũng có năm rồi, còn chưa tính chị em họ con cô con bác nào đó nữa. Trong năm anh em, Diệp Thành đứng thứ ba, người quen với anh toàn gọi anh là anh ba. Diệp Khang từng lén nói với Nhan Việt rằng, mấy anh của anh đắc tội ai cũng được nhưng không được đắc tội Diệp Thành. Diệp Thành được nhà bọn họ công nhận là lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.
Chuyện lần này sau khi Diệp Khang nói cho Diệp Thành, thì Diệp Thành dùng mất mấy ngày thu thập chứng cứ. Diệp Khang còn tưởng anh sẽ dùng thủ đoạn nhanh như chớp xử lý hai cha con Lữ Hoằng Tân, ai biết Diệp Thành chỉ truyền ra tin rằng thị trưởng muốn kiểm tra thành quả của hạng mục xanh hóa trước thời gian. Theo lời Diệp Thành thì, bây giờ lật cha con Lữ Hoằng Tân, liên lụy đến Khâu Điền Viên Nghệ, thì ai làm việc cho anh? Mấy cây con bị chết thì sao? Trồng lại thì tiền ở đâu ra? Chờ sau khi Khâu Điền Viên Nghệ giải quyết chuyện này xong thì hẵng nói chuyện này. Còn cha con Lữ Hoằng Tân chính là cái roi đánh mông Khâu Điền Viên Nghệ, có bọn họ thúc giục thì anh cũng đỡ được chuyện này.
Tuy Nhan Việt không tiếp xúc nhiều với anh ba Diệp, nhưng cũng nghe nói một chút về tác phong làm việc của anh, nghĩ nghĩ liền đoán được ý của Diệp Khang. Khóe miệng anh hơi nhếch, xem ra trong thời gian ngắn này không cần lo Khâu Điền Viên Nghệ thò tay làm việc khác.
Cúp điện thoại, Nhan Việt xoay người vào phòng, liền thấy Lục Lăng Tây nằm trên kháng tính toán gì đó. Đại Hắc yên lặng cuộn mình nằm một bên, nghe thấy tiếng động của Nhan Việt, ngẩng đầu lười biếng nhìn anh, rồi tiếp tục nằm sấp trở lại.
Chắc là khoảng thời gian này ở chung Đại Hắc đã quen Nhan Việt, cũng có thể là tối nay một người một chó kề vai chiến đấu sinh tình chiến hữu. Lần này Đại Hắc nể tình không nằm giữa hai người nữa, mà nằm bên trái Lục Lăng Tây, để bên phải cho Nhan Việt.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến Nhan Việt không kịp phản ứng. Giật mình ngơ ngẩn vài giây, anh mới đi đến, yên lặng ngồi bên cạnh Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây quá chú tâm, không chú ý đến sự tồn tại của Nhan Việt. Hiện tại vườn hoa của Vi Viên Nghệ có khoảng 5 mẫu, cộng thêm với của góa phụ Vu thì khoảng được 12 mẫu. Vườn hoa 12 mẫu tuy không so được với những vườn hoa lớn kia, nhưng Lục Lăng Tây đã cố ý đứng ở đầu thôn xem qua, miễn cưỡng xem như là mênh mông vô bờ.
Cậu giản lược khu vực vườn hoa trên vở. Hiện tại Vi Viên Nghệ chủ yếu trồng cái loại cây xem lá và các loài hoa là chính, Lục Lăng Tây định nửa năm sau trồng thêm vài loài mọc quả. Lần trước có khách hàng mang cà năm ngón đến, Lục Lăng Tây liền có hứng thú với thực vật mọc quả. Cậu đã xem qua trên Taobao rồi, các loại thực vật mọc quả phổ biến là cà năm ngón, ớt cảnh, cây nhựa ruồi, kim quất, Nam Thiên trúc. Những cây này cũng không cần gieo trồng quy mô lớn, chỉ cần hai mẫu là được. Nếu được thì Lục Lăng Tây còn muốn đào một ao nước, trồng một ít thực vật thủy sinh cho hài hòa.
Quy hoạch khu vực trồng cây xong, Lục Lăng Tây cắn đầu bút theo thói quen. Bỗng một bàn tay thò lại đây, cầm cái bút cậu đang cắn đi.
Lục Lăng Tây mờ mịt ngẩng đầu, nháy nháy mắt, “Anh nói chuyện điện thoại xong rồi sao, Nhan đại ca?”
Nhan Việt gật đầu, hỏi: “Cậu vẽ gì vậy?”
Đề tài này hiển nhiên khiến Lục Lăng Tây hứng thú, cậu xoay người ngồi dậy, hai chân dài khua ở ngoài khoáng, tựa vào bên cạnh Nhan Việt chỉ cho anh thấy kế hoạch của mình.
“Chỗ này trồng ớt cảnh, chỗ này là kim quất, chỗ này có thể trồng cà năm ngón. Nếu mà còn thừa đất thì chúng ta đào một ao nước ở giữa. Phía sau thôn không phải có một con sông sao? Có thể dẫn nước vào đây. Nếu làm tốt thì mùa hè chúng ta có thể câu cá ở đó, mùa đông trượt băng, còn có thể trồng sen trong đó nữa…”
Lục Lăng Tây nói vui vẻ, Nhan Việt lại vì cậu dựa vào người mình mà thấy thỏa mãn, lực chú ý không đặt trên kế hoạch mà là trên người Lục Lăng Tây. Anh nghe Lục Lăng Tây luôn nói chúng ta, cho dù trong lòng cậu chúng ta cũng chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng Nhan Việt cũng đã thấy thỏa mãn vô cùng. Cảm giác này rất khó để hình dung.
Anh nhớ lại lần đầu tiên thấy thiếu niên, anh khó hiểu lại điên cuồng muốn đến gần cậu. Anh đã từng giống tên biến thái rình coi cuộc sống của cậu, cũng từng làm bộ vô tình gặp mặt để có thể được gần gũi cậu. Lúc đó, chỉ khi xuất hiện bên cạnh cậu, tâm hồn luôn rầm rĩ bí ẩn tức giận của anh mới có thể bình tĩnh được. Anh sẽ vui mừng khi cậu nói chuyện với anh, sẽ kích động khi cậu đến gần. Anh từng tưởng tượng vô số lần cuộc sống thân thiết giữa anh và thiếu niên, giống như bây giờ vậy. Tuy bây giờ cách mục tiêu của anh rất xa, nhưng thiếu niên vừa nói chúng ta… trong lòng cậu, đã bắt đầu có vị trí của anh.
“Nhan đại ca, anh cảm thấy chúng ta chúng ta có nên gieo trồng mấy cây mọng nước không, làm thành những bồn cây lớn bằng bàn tay ấy, cái loại có thể đặt trên bàn làm đồ trang trí.”
Lục Lăng Tây thuận miệng hỏi, Nhan Việt giấu cảm xúc của mình, cố kìm nén lại nói: “Tiểu Tây nói đều tốt cả.”
Lục Lăng Tây bỗng nở nụ cười, cười híp mắt nhìn Nhan Việt, nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh Nhan đại ca, biết anh thật là tốt.”
Với Lục Lăng Tây, thì Vương Thục Tú và Dịch Hàng đối tốt với cậu là vì liên quan đến thân thể này, nhưng Nhan Việt không như vậy, Nhan Việt tốt với cậu vì cậu là Lục Lăng Tây. Nói vậy thì hơi khó hiểu, nhưng Lục Lăng Tây không biết nói cảm giác này như thế nào. Trong lòng cậu, Nhan Việt như anh trai mình, quan tâm đến cuộc sống của cậu. Hoặc như bạn bè, giúp cậu giữ Vi Viên Nghệ. Có đôi khi giống như thầy giáo vậy, trong hai tháng kinh doanh Vi Viên Nghệ, có rất nhiều chuyện là Nhan Việt dạy cậu từng chút một. Cảm giác của cậu có rất nhiều, nhưng chúng trộn chung với nhau khiến cậu không hiểu hết, nhưng cậu có thể chắc rằng cậu rất vui khi quen Nhan Việt.
Đôi mắt thiếu niên sạch sẽ trong suốt, bên trong tràn ngập tin cậy, không chút đề phòng nhìn anh. Khát vọng sâu trong lòng Nhan Việt cuối cùng không kìm nén được nữa, anh cảm thấy đau khổ kìm nén cảm xúc của mình đã bị một cậu “Biết anh thật là tốt” của cậu đánh tan.
Gần như là bản năng, Nhan Việt vươn tay ôm lấy Lục Lăng Tây, cách cuốn sổ màu đen ôm cậu vào lòng.
Lục Lăng Tây nháy nháy mắt, vẻ mặt ngây thơ, lại bởi vì tin tưởng mà ngoan ngoãn tựa vào lòng Nhan Việt.
“Tiểu Tây.” Nhan Việt thở dài.
Lục Lăng Tây không nhận ra cảm xúc của Nhan Việt, hỏi thử: “Nhan đại ca, tâm trạng anh không tốt sao?”
Nhan Việt không biết vì sao Lục Lăng Tây lại hỏi vậy, nhưng thuận theo dòng nước ừ một tiếng.
Lục Lăng Tây vươn tay ôm lấy Nhan Việt, nghĩ nghĩ lại vỗ vỗ lưng Nhan Việt như dỗ trẻ con. Cậu thấy trong TV có cảnh như vậy. Nếu bạn bè mình có tâm trạng không tốt, thì bên kia sẽ ôm lấy cổ vũ. Tuy các bước giữa cậu và Nhan đại ca có ngược lại, nhưng cũng là cùng dạng phải không.
Lục Lăng Tây trấn an khiến cảm xúc đang dâng trào của Nhan Việt bình tĩnh trở lại, chuyển thành hưởng thụ ngọt ngào. Anh như tên vô lại tựa vào lòng thiếu niên, lấy cái cớ tâm trạng không tốt mà ôm cậu vào lòng, cho đến khi không được nữa mới thôi…
Lục Lăng Tây tri kỷ không hỏi Nhan Việt vì sao tâm trạng không tốt, giúp Nhan Việt không cần tìm lý do cho hành vi của mình.
Dọn xong đồ đạc bên người, Lục Lăng Tây vuốt vuốt Đại Hắc, quay đầu nói với Nhan Việt: “Chúc ngủ ngon, Nhan đại ca.”
“Ngủ ngon.”
Căn phòng tối lại, nhưng Nhan Việt lại hưng phấn không ngủ được. Hai người ôm nhau như là một giấc mộng đẹp, nhưng giờ tỉnh mộng anh lại bắt đầu nhớ lại hình ảnh kia. Ánh trăng chiếu vào, Nhan Việt nương ánh trăng nhìn sườn mặt của thiếu niên. Thiếu niên đi vào giấc ngủ rất nhanh, nghe nói người suy nghĩ đơn giản trong sáng đều như vậy, không giống anh thường xuyên mất ngủ cả đêm.
Nhan Việt nhìn say mê, không biết ngủ từ lúc nào. Hình như anh có một giấc mơ, cảnh trong mơ vừa kiều diễm lại tốt đẹp, chờ đến lúc anh tỉnh lại thì mặt trời đã treo cao. Trên kháng trống không, Lục Lăng Tây và Đại Hắc không có mặt, quần áo của Nhan Việt gấp gọn gàng đặt bên cạnh anh. Nhan Việt mỉm cười, tâm trạng sáng ngời như ánh nắng ngoài cửa sổ vậy.
“Đại Hắc, chậm thôi.”
Trên đường cái, Lục Lăng Tây dắt Đại Hắc ra ngoài hít thở không khí. Bình thường Đại Hắc chỉ theo cậu đến cửa hàng hoặc về nhà, không đến chơi chỗ khác được. Mỗi lần đến vườn hoa coi như là thời gian hít thở không khí của Đại Hắc, mặc nó chạy đến chạy lui.
Đại Hắc chạy vài bước rồi bỗng dừng lại, mũi ngửi ngửi trên mặt đất. Lục Lăng Tây chạy chậm đuổi theo sau Đại Hắc, thấy chỗ nó dừng lại có vài cây con nằm chỏng chơ.
Quét radar tinh thần, hình ảnh những cây con này liền xuất hiện trong đầu, khả năng sống của chúng cực thấp. Lục Lăng Tây nhìn xung quanh nhưng không thấy ai ở đó, những cây con này không biết sao lại bị vứt ở đây. Cậu thấy tiếc cầm chúng lên, định mang về vườn hoa trồng thử xem có cứu được không.
“Đại Hắc về đi, lát nữa mang Nhan đại ca đến cùng mày.”
Đôi mắt Đại Hắc ánh chút nghi ngờ, xoay tại chỗ ngửi tới ngửi lui. Lục Lăng Tây lại kêu nó, Đại Hắc ô ô đáp lại, nhanh nhẹn chạy phía sau Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây đẩy cửa liền thấy Nhan Việt hình như muốn ra ngoài. “Nhan đại ca anh tỉnh rồi sao?”
“Tôi đang muốn tìm cậu đây, đó là gì vậy?” Nhan Việt ngạc nhiên hỏi.
Lục Lăng Tây giải thích: “Những cây này đều bị người ta vứt ven đường, sắp chết rồi, tôi muốn xem thử có cứu được không.”
Nhan Việt không nói gì nữa, tiến lên cầm mấy cây con trong tay Lục Lăng Tây. Anh luôn biết thiếu niên có tình yêu mà người ngoài khó hiểu đối với thực vật. Nhớ đến cây liễu non trồng sau vườn hoa, Nhan Việt hỏi: “Trồng ở chỗ cây liễu non kia à?”
Lục Lăng Tây gật đầu.
Hai người rất nhanh đã đến vườn hoa, Nhan Việt nhanh chóng đào vài cái hố, bây giờ anh đã khá thuận tay với công việc này.
Một, hai, ba, bốn, tổng cộng có bốn cây. Lục Lăng Tây đã xem qua trên tấm bảng, vấn đề của mấy cây liễu non này cũng không khó khăn, đơn giản là vì không đủ dinh dưỡng mà chết “đói”, giống như mấy cây con mà cậu đã thấy ở phía Nam thành phố vậy. Cậu cảm thấy hoàn cảnh trong vườn hoa tốt hơn bên kia nhiều, độ phì nhiên của đất cũng đủ để chúng hấp thu. Cậu định trồng chúng trước xem xem thế nào, nếu không được thì bón thêm chút phân tăng chất dinh dưỡng.
Cẩn thận trồng xong cây cuối cùng, Lục Lăng Tây đang muốn quét radar xem thử thì tấm bảng trắng đã nhảy ra trước, một gợi ý hiện lên trước mặt cậu.
“Phát hiện cây con cùng một mẹ, có chọn chung sinh mạng hay không?”
* Ớt cảnh
* Cây nhựa ruồi (Tên khoa học: Ilex cornuta)
* Nam Thiên trúc (Tên khoa học: Nandina domestica)
* Cây mọng nước dùng để trang trí (ví dụ như xương rồng, sen đá..)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!