Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ
Chương 9: Oan gia ngõ hẹp
Tô Mộ Mộc đã hứa dẫn Treetreetwo đi ăn gà thì nhất định sẽ làm được, cô bật chế độ hành động cực mạnh lên rồi lập tức chạy ra ngoài tìm xe.
Tô Mộ Mộc chỉ huy: “Cậu kê cho tôi, tôi đi tìm xe.”
Kê là một chiến thuật phối hợp trong trò chơi, ví dụ như trong đội có người đi loot đồ, loot thính này nọ thì đội sẽ để lại một người đứng trên cao để quan sát tình huống và nổ súng giúp bạn mình rút lui an toàn khi nguy hiểm ập tới. Nếu cả đội không chịu phối hợp mà tụm năm tụm ba đi loot đồ thì một khi bị bắn sẽ dễ rơi vào thảm cảnh bị giết sạch.
Lâm Trăn sảng khoái nói: “Được.”
Quanh sân bay có rất nhiều xe nên chẳng mấy chốc Tô Mộ Mộc đã tìm thấy một chiếc xe máy ba bánh—- Đó là loại xe máy có gắn thêm bánh và ghế phụ bên cạnh, vì tính ổn định không cao nên gặp phải địa hình dốc và gồ ghề nó rất dễ lật, người chơi hay gọi nó là xe tang.
“Tôi tìm thấy xe rồi!” Tô Mộ Mộc lên xe: “Chờ đó tôi sẽ về đón cậu.”
Lâm Trăn cười tủm tỉm, ngoan ngoãn nói: “Được.”
Tô Mộ Mộc lái chiếc xe máy ba bánh chạy ầm ầm, Lâm Trăn vừa trông thấy lập tức dở khóc dở cười. Chiếc xe máy có ba bánh này khác gì phiên bản nâng cấp của xe ba gác đâu? Bây giờ cậu được ngồi trên xe ba gác của chị gái nhỏ thật rồi.
Xe máy ba bánh có tổng cộng ba chỗ ngồi, trừ vị trí điều khiển ra thì còn một chỗ phía sau và một chỗ bên cạnh. Ngồi sau lưng thì sẽ được ôm eo người lái như một đôi vợ chồng, còn vị trí bên hông thì thấp hơn hai ghế kia trông chẳng khác gì ghế con nít cho một gia đình ba người.
Lâm Trăn lên xe thì được mặc định ngồi bên cạnh vị trí điều khiển, cậu nhanh tay lẹ chân nhấn nút chuyển sang ghế sau lưng Tô Mộ Mộc.
【Áu áu áu? Tôi vừa mới thấy gì? 】
【Động tác nhỏ của Thụ Ca, chuyển từ ghế phụ sang ghế sau là được ôm chị gái nhỏ rồi 】
【A, đàn ông 】
【A, đàn ông 】
Lâm Trăn khinh khỉnh nói: “Mấy người nông cạn quá, tôi chỉ bảo vệ chị gái nhỏ thôi.”
【Thụ Ca đừng nói nữa, ai cũng là đàn ông nên bọn em hiểu mà 】
Tô Mộ Mộc vô tư nên không phát hiện ra hành động của Lâm Trăn, cô chị nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên trong tai nghe.
“Chị gái ơi, em ngồi phía sau đỡ đạn cho chị nhé.”
Sau mông bọn họ đầy người, nếu có đạn bắn tới thì người bị bắn đầu tiên sẽ là Treetreetwo ngồi sau lưng cô.
Nghe được những lời đó, Tô Mộ Mộc cảm động vì ‘tinh thần đồng đội’ không màng sống chết của cậu nên vỗ ngực hứa: “Yên tâm, có tay lái lụa của bổn tiên nữ ở đây thì cậu sẽ không bị bắn đâu!”
Tô Mộ Mộc lái chiếc xe ba bánh lao vụt ra ngoài rồi phóng như điên trên đường ra khỏi sân bay, tiếng đạn ‘xoẹt xoẹt’ lướt qua người họ, tình huống khá nguy hiểm.
Người chơi cần phải có khả năng dự đoán cực kì tốt để bắn trúng vật thể đang chuyển động với tốc độ cao nên bắn trúng người đang ngồi trên đó lại càng khó, cả tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không thể chắc rằng mình sẽ bắn trúng. Vậy nên dù tiếng súng vang lên liên tục nhưng người Tô Mộ Mộc và Treetreetwo vẫn chưa ăn viên đạn nào, chiếc xe thì đã có vài vết đạn nhưng chỉ cần chưa bốc khói đen thì mọi thứ vẫn chưa thành vấn đề.
Tô Mộ Mộc chạy dọc theo đường sân bay và thuận lợi lên núi rời khỏi tầm ngắm của quân địch, tiếng súng cũng biến mất sau lưng hai người.
“Cậu thấy sao?” Tô Mộ Mộc thoải mái thao tác trên bàn phím, vui sướng nói: “Tay lái lụa trong PUBG không có nói dóc đâu!”
“Gửi tặng 5 sao, khen thưởng 5 sao.” Lâm Trăn nịnh hót.
Khúc ra của đường băng sân bay có một đoạn đường núi gập ghềnh và đứng dốc nhưng phong cảnh thì lại rất đẹp. Tô Mộ Mộc và Treetreetwo lái xe ngang qua, xa xa là biển núi áng mây và ánh chiều tà nhuộm đỏ cả chân trời, gần thì có cây cỏ và các tòa nhà đủ màu xanh đỏ tím vàng dưới chân đồi.
Lâm Trăn chỉnh góc nhìn màn hình để người xem trực tiếp có thể trông thấy.
【Mẹ ơi, ngửi thấy mùi phim truyền hình dài tập trong livestream ăn gà. 】
【Đúng đó, tự nhiên thấy lãng mạn ghê. 】
【Lúc trước vào game chỉ lo tìm súng, tìm người, tìm xe rồi cứ thế chém giết nên không để ý tới phong cảnh xung quanh, hôm nay tự dưng phát hiện ra đồ họa cũng đẹp phết nhỉ? 】
Lâm Trăn cười khẽ, tiện tay chụp lại tấm hình: “Tôi cũng thấy rất đẹp.”
Nhưng trên đời có câu vui quá hóa buồn.
Bỗng, hình ảnh ấm áp của trò chơi chợt xoay điên cuồng, chiếc xe ba bánh đã trật ra khỏi mặt đường và bắt đầu bay lên trời.
“A a a sắp lật xe rồi!” Tài xế lâu năm họ Tô tên Mộ Mộc hét chói tai.
Kèm theo tiếng la hoảng hốt của Tô Mộ Mộc chính là đầu xe đâm thẳng xuống vách núi.
Nicetree dùng phương tiện giao thông giết chết Nicetree.
Nicetree dùng phương tiện giao thông giết chết Treetreetwo.
Hai cái chết tức tưởi!
Đặc sắc…
Lâm Trăn dở khóc dở cười.
Chiếc xe ba bánh cậu ngồi lật thật rồi.
Đầu Sói bị Lâm Trăn cho leo cây ban nãy luôn dán mắt vào kênh trực tiếp của cậu nên quà tặng cũng tới rất nhanh, dòng chữ cũng chạy ngang màn hình.
Đại Ngư Đầu Sói tặng Thiên Hà X1: Thụ Ca à, cảm giác khóc trên xe ba bánh thế nào?
Lâm Trăn nhìn màn hình, thản nhiên nói: “Cám ơn quà của anh Chó, em rất vui.”
Anh Chó là biệt danh của Đầu Sói, đó là người rất thân với cậu, bình thường vui vẻ thì gọi là anh Sói còn mà dỗi thì đổi thành anh Chó.
Và trận đấu đầu tiên đã kết thúc trong sự lật xe đầy nuối tiếc của hai vị đầu sỏ sân bay.
Ván thứ hai vừa bắt đầu Tô Mộ Mộc đã ngượng ngùng áy náy nói: “Tốc độ xe quá nhanh, chiếc xe bay lên quá đột ngột nên tôi không ngờ tới.”
Tất nhiên là Lâm Trăn không quan tâm mới chuyện nhỏ nhặt ấy, cậu an ủi: “Không sao, tại chiếc xe đó cả, sau này chúng ta cạch mặt xe ba bánh đi.”
Nghe Treetreetwo nói đùa xong Tô Mộ Mộc lại càng xấu hổ, cô dè dặt hỏi: “Cậu không giận hả?”
Tô Mộ Mộc là một cô gái nghiện game, cô từng gặp được đủ loại người và ba đồng đội của cô trong mấy ván trước chính là kiểu thường thấy nhất, ngoài ra còn có mấy người ăn nói rất bẩn thỉu, một câu khắc khẩu là lôi tám đời tổ tông nhà người ta ra thăm hỏi. Nói chung là hết sức tạp nham. Người vừa có thao tác điêu luyện, tốt tính lại còn hài hước đầy sức sống như Treetreetwo có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thế là ấn tượng của Tô Mộ Mộc về Treetreetwo lại tăng lên nhiều.
“Chị gái nhỏ không cần phải để tâm quá đâu.” Lâm Trăn thoải mái nói: “Trò chơi thôi mà, mọi người vui vẻ là được rồi.”
Đại Ngư Đầu Sói tặng Thiên Hà X1: Chị gái nhỏ ơi đừng bị thằng cầm thú này lừa, nó mang mặt người nhưng dạ là thú đấy! Lần trước tôi lật xe nó mắng tôi thối đầu luôn!
【Ha ha ha, anh Sói đừng giận. Thụ Ca không chỉa mũi nhọn vào một mình anh đâu mà ai cũng bị hết 】
【Chửi anh vì anh không phải là chị gái Nicetree đó, ha ha ha ha ha 】
Đại Ngư Đầu Sói tặng Thiên Hà X1: Tôi không phục! Ai đó vạch bộ mặt thật của thằng khỉ này ra cho chị gái nhỏ biết đi!
Lâm Trăn chỉ có hai chữ để tặng cho màn hình bình luận—- Ha ha.
Tô Mộ Mộc hoàn toàn không hay biết gì về sự sôi nổi bên kênh trực tiếp, cô nói: “Tôi rất thích cách chơi game của cậu.”
Lâm Trăn hí hửng muốn chết nhưng ngoài mặt vẫn vờ bình tĩnh: “Đâu có, đâu có đâu, nhờ có đồng đội hỗ trợ thôi.”
Đại Ngư Đầu Sói tặng Thiên Hà X1: Mù mắt, không xem nổi. Sói đuôi to vờ làm con cừu nhỏ, tôi sẽ chống mắt chờ tới ngày cậu lộ đuôi!
“Anh Chó này, ba hồi anh gọi em sói bốn hồi lại bảo em là cừu rồi còn giấu đầu lòi đuôi gì đó, anh không thể nói nổi một câu rõ ràng à? Tiện thể, cảm ơn quà của anh Chó nha.” Lâm Trăn hai mặt, lật như lật bánh tráng.
Một lát sau, Tô Mộ Mộc và Treetreetwo lại xếp hàng chờ ván mới ở phòng chờ. Đặc điểm của trò chơi này là trước khi chính thức bắt đầu thì tất cả người chơi sẽ tập trung ở một khu vực phòng chờ. Một trăm người một trăm kiểu, có người mắng chửi, có người mở nhạc, thậm chí còn có người bật phim heo. Đương nhiên, đa số là mọi người nói chuyện với nhau nên phòng chờ thường được gọi là phòng bản chất.
Vào đến phòng chờ, Tô Mộ Mộc chợt nghe thấy có người mở mic—- Alo alo, có ai nghe được không? Số 2 có nghe thấy không?
“Nghe thấy.” Có em gái đáp lại.
“Đệt mợ lại là gái à? Tối nay gặp phải hai đứa con gái, mẹ nó đúng là xui xẻo.”
Tô Mộ Mộc nghe được giọng nói đó, cô nhíu mày nhìn sang: “Cái người mặc áo vàng này…”
Tô Mộ Mộc ngừng lại chưa nói hết.
Lâm Trăn lại hiểu nhầm ý cô: “Chị gái nhỏ thấy cái áo vàng đó đẹp hả?”
Tô Mộ Mộc: “…” Sao thứ Treetreetwo để ý lại kì lạ thế nhỉ!
Treetreetwo không phục chạy lại trước mặt Tô Mộ Mộc nhảy nhót: “Chị xem em này, chị có chắc là cái áo vàng của người đó đẹp hơn bộ đồng phục của em không?”
【PUBG 】 có rất nhiều mẫu quần áo, có vài mẫu còn được bán với giá mấy ngàn nguyên. Bộ Treetreetwo đang mặc là đồng phục trắng phối với váy ngắn và áo vest.
Treetreetwo nhảy tưng tưng làm Tô Mộ Mộc hoa mắt, cô hận không thể thò tay vào ấn đầu cậu xuống cho yên: “Tôi không có nói bộ đồ đó.”
“Ồ.” Lâm Trăn yên tâm.
Tô Mộ Mộc tiếp tục thọc thêm một dao: “Mắt thẩm mỹ của tôi tệ cỡ đó hả? Mấy bộ đồ đó chỉ dùng để dụ mấy tên trai thẳng như cậu thôi.”
Cả bọn trai thẳng ở kênh trực tiếp tính luôn cả Lâm Trăn cảm thấy đầu gối bị đâm một phát cực đau.
“Hình như người đó là đồng đội của tôi mấy trận trước, cái người mỉa mai tôi là con gái ấy.” Tô Mộ Mộc nghiêng đầu: “Nhưng mà tôi không chắc lắm.”
Tô Mộ Mộc vừa dứt lời thì anh chàng áo vàng kia đã léo nhéo nói: “Em gái à, em đừng có rảnh quần nhảy bậy nhé, trận ban nãy anh gặp một con nhỏ cứ khăng khăng đòi nhảy xuống trường học đấy. Ở đó có cả đống người, cô ta tưởng nhảy xuống đó sẽ thành học sinh giỏi chắc!”
“…” Miêu tả thế này thì Tô Mộ Mộc có thể chắc chắn được rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lâm Trăn ngước mắt lên, vẻ sắc lạnh chợt lướt qua: “Người thằng đó nói là chị đó hả?”
Tô Mộ Mộc bĩu môi: “Không sao, để ý tới người như thế làm gì.”
“Ừm.” Lâm Trăn rất bình thản, không ai biết được cảm xúc trong cậu.
Ván này Lâm Trăn và Lâm Trăn đi rất vững nên thuận lời vào đến bo cuối cùng, bấy giờ trong trận chỉ còn hai đội tính luôn cả đội Lâm Trăn.
Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn núp sau một gốc cây, bo cuối siết vào rừng nên xung quanh có rất nhiều cây cối, kẻ địch có thể núp ở bất kì nơi nào.
Quan Hi quan sát một lát, khóe miệng cậu nhếch lên, chế giễu: “Trùng hợp ghê, thằng áo vàng ban nãy đang núp sau gốc cây hướng 125 kìa, đồng đội nó ở sau tảng đá kế bên.”
Hai mắt Tô Mộ Mộc sáng lên, cơ hội báo thù đã tới. Nhưng tiếc là trời không chiều lòng người, Tô Mộ Mộc hơi bực: “Không ngờ bo an toàn lại nằm bên đó.”
Bo siết về phía đối diện tức là Tô Mộ Mộc và Treetreetwo muốn vào thì phải tiến lên trước, làm vậy sẽ gặp phải tình huống đối phương nổ súng rất nguy hiểm nhưng nếu đứng đây thì bo độc siết tới cũng chết.
Đã vậy cái tên áo vàng kia còn ỷ mình vừa được bo phù hộ vừa có cây cối đá tảng che chở nên bắt đầu hất mặt đắc ý.
“Bạn hiền phía đối diện ơi, bạn có muốn bỏ vũ khí xuống đầu hàng không? Nếu bỏ súng xuống tôi sẽ không bắn, cho mấy người chết ngoài bo.”
— Hết chương 9 —
Tác giả nhắn nhủ
Bo phù hộ nghĩa là khu an toàn siết ngay chỗ mình, nếu được bo cuối phù hộ thì người chơi sẽ có lợi thế rất lớn, chỉ cần phòng thủ là được. Ngược lại thì gọi là bo phạt.
Gần đây trò chơi mới cập nhật nên có vài chi tiết đã bị cũ, chẳng hạn như vấn đề trò chuyện giữa các đội viên, tôi sẽ giữ lại tình tiết mọi người không thể nói chuyện với nhau khi chưa vào trận, mọi người hiểu là được ha ~=3=
Quý trọng mạng sống, cách xa phương tiện giao thông!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!