Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ
Chương 17: Giấc mộng ngày xưa ấy
Du Từ Từ nhận ra Tô Mộ Mộc đang do dự, cô quan tâm hỏi: “Cậu sao vậy?”
Sự đắn đo lóe lên trong mắt cô, Tô Mộ Mộc bất đắc dĩ nói khẽ: “Tớ sợ đụng phải thầy cô cũ…”
Năm đó Tô Mộ Mộc được xem là một trong những học sinh được các thầy cô yêu mến, cô sợ gặp phải một trong những thầy cô từng dạy mình sau đó màn ‘tra hỏi của các thầy cô’ lại bắt đầu.
Mộc Mộc à, em đi du học thế nào rồi? Có đậu thạc sĩ không? Bây giờ em đang làm công việc gì? Kết hôn chưa? Người yêu em bao tuổi? Là người ở đâu? Em mà có con thì nhất định phải bảo nó thi vào trường trung học A của chúng ta nhé.
Tô Mộ Mộc chợt thấy ủ rũ, cô phải trả lời thế nào đây?
Đã thôi học, đang làm diễn viên hạng bét, chưa kết hôn, là một con chó độc thân, con á? Cha nó vẫn còn đang trốn ở cái xó xỉnh nào thì lấy đâu ra con?
Ôi trời ơi! Nghĩ tới lại thấy thảm!
Thiếu điều mắt trái dán chữ khóc, mắt phải in chữ khổ vào thôi!
Du Từ Từ biết Tô Mộ Mộc đang lần lữa, cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng, gương mặt được trang điểm xinh xắn hiện lên vẻ áy náy: “Mộc Mộc à, xin lỗi cậu. Tớ không tính đến chuyện này.”
Du Từ Từ gãi đầu, tuy hơi tiếc nhưng bạn vẫn quan trọng hơn nên cô đề nghị: “Hay là chúng ta đổi chỗ nha?”
Tô Mộ Mộc đã xem thiết kế của Du Từ Từ lần này, chính xác là không có nơi nào thích hợp để chụp bằng trung học A.
Nghĩ thế, Tô Mộ Mộc chợt nở nụ cười rực rỡ, thoải mái nói: “Thôi thôi, dù sao trung học A cũng có rất nhiều nhân vật lớn, chưa chắc thầy cô đã nhớ mặt tớ.”
“Ừm… Thôi, hay là chúng ta bỏ đi.” Du Từ Từ thật sự rất lo lắng cho Tô Mộ Mộc.
“Nhưng chắc chắn bọn họ sẽ nhớ được mặt tớ! Tớ xinh vậy mà.” Tô Mộ Mộc tự kỉ nói.
Du Từ Từ: “…”
“Trên xe cậu có khẩu trang không, tớ đeo khẩu trang che mặt là được. Làm vậy thầy cô sẽ không thấy đâu.” Tô Mộ Mộc nháy mắt, vẻ mặt rất tự nhiên.
Nhìn cô nàng không tim không phổi họ Tô tên Mộ Mộc, Du Từ Từ vỗ trán: “Cậu vui là được.”
Cô nhét khẩu trang vào tay Tô Mộ Mộc rồi ôm túi to túi nhỏ vào trong, thúc giục: “Đi thôi, đi thôi.”
“Rồi rồi.” Tô Mộ Mộc cố khiến giọng mình trở nên thoải mái nhưng đáy mắt cô lại chẳng được mấy ý cười, may mà Du Từ Từ đi phía trước không trông thấy.
Nhìn bóng lưng Du Từ Từ vừa bị mình gạt xong, Tô Mộ Mộc cảm thấy mình diễn cũng tốt lắm, chắc đám đạo diễn kia mù hết rồi nên mới không chọn cô.
Tô Mộ Mộc thong thả theo sau Du Từ Từ, chú bảo vệ làm ở đây khi Tô Mộ Mộc đi học vẫn còn đó, chỉ là chú ấy đã mập lên và đen hơn nhiều.
Từ cổng trường bước vào có một con đường lớn, lá phong đỏ rực như lửa hai bên đường, gió thu thổi qua khiến những chiếc lá ấy rơi xuống biến khung cảnh thơ mộng như mơ.
Trung học A có bốn mùa cực kì rõ rệt, xuân có đào hạ có long não, thu có phong đỏ và đông đến thì tất cả chỉ còn mỗi cành khô tiêu điều. Tô Mộ Mộc bước lên lá phong phát ra tiếng loạt soạt, chẳng khác gì âm thanh của bảy năm trước.
Một chiếc lá chậm rãi bay xuống và đáp trên đầu Tô Mộ Mộc, cô lấy chiếc lá xuống kẹp giữa hai đầu ngón tay ngắm nhìn. Ánh mắt cô đảo sang lớp lớp rừng phong, dừng trên bục giảng của sân thể dục. Kí ức chợt ùa về như thủy triều, cô nhớ về cái năm mình đậu đại học J sau khi tốt nghiệp, trở thành người đại diện xuất sắc của lứa vừa tốt nghiệp để trở về trường phát biểu trong ngày khai giảng, biển người đông nghìn nghịt như hiện về trước mắt, dù giọng nói đã run lên vì căng thẳng nhưng nó vẫn đầy áp sự tự tin và kiêu ngạo như ánh mặt trời thanh xuân.
“Cậu đứng đây ngơ ngác chi vậy?” Du Từ Từ vỗ vai Tô Mộ Mộc.
Suy nghĩ bị kéo trở về, Tô Mộ Mộc bùi ngùi nói: “Tự dưng tớ thấy chúng mình già ghê.”
Tâm can Du Từ Từ run rẩy, cô đặt tay lên tim mình noi: “Sao cậu lại nhắc đến cái chuyện đau lòng đấy.”
“Tớ đã biến từ một cô nàng xinh xắn thành người đẹp rồi.”
Giọng của Tô Mộ Mộc và Du Từ Từ cùng vang lên và rồi bầu không khí dần trở nên lúng túng.
Du Từ Từ: “…”
Tô Mộ Mộc: “Ờ…”
Du Từ Từ nổi giận nói: “Người đẹp họ Tô này, cậu có thời gian rảnh đứng đây bùi ngùi thì mau tới giúp tớ xách đồ đi! Tớ sắp mệt chết rồi!”
Du Từ Từ bực tức nhét cái túi to vào tay Tô Mộ Mộc rồi quay đầu bước đi, nhưng đi được nửa đường cô nàng lại quay về cười hà hà: “Tớ phát hiện ra cậu với em trai Thụ Thụ kia hợp lắm lắm lắm luôn đó.”
Tô Mộ Mộc gật đầu: “Fan cậu ấy cũng nói thế.”
“Nói hai người bọn tớ rất ngứa đòn, người ta là thần điêu hiệp lữ còn bọn tớ là hai nòng súng miệng lưỡi.” Tô Mộ Mộc chợt mỉm cười.
“……” Du Từ Từ rất muốn bóp cổ Tô Mộ Mộc lắc lắc, cái này thì có gì để vui hả!
Tô Mộ Mộc vừa tán gẫu với Du Từ Từ vừa đi đến sân thể dục, thợ nhiếp ảnh nghiệp dư Tô Mộ Mộc phát huy rất tốt, trừ mấy lúc đang chụp thì ngẩn người, kìm lòng không đặng chuyển ống kính sang chụp mấy tấm hình phong cảnh ra.
Chụp chủ đề sân thể dục xong, Du Từ Từ cầm máy chụp ảnh xem lại hình. Tô Mộ Mộc chán ngán ghép ngón tay lại thành khung ảnh rồi đi khắp nơi tìm cảnh.
Cuối cùng ánh mắt cô tập trung vào tòa nhà khu lớp mười hai đang chìm trong ánh mặt trời, nơi hành lang trên lầu ba kia có một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng, khoác hai tay mình lên tay vịn và hướng tầm mắt về phía xa.
Tòa nhà ấy đang đắm mình trong bầu không khí học tập nặng nề và chàng trai ấy như chút tia sáng le lói giữa không gian nhuốm màu ảm đạm khiến cho mọi thứ trở nên rực sáng.
Tiếc là khoảng cách gia giữa hai người hơi xa, hơn nữa Tô Mộ Mộc còn bị cận thị nên chỉ trông thấy một bóng hình mờ ảo.
Du Từ Từ đã phát hiện ra ánh mắt của Tô Mộ Mộc cứ nhìn mãi về phía xa, cô cũng nhìn sang hướng đấy: “Ồ, hình như là một anh chàng đẹp trai.”
Dùng từ hình như ở đây vì Du Từ Từ còn cận nặng hơn Tô Mộ Mộc.
Tô Mộ Mộc gật đầu đồng ý: “Trông rất đẹp trai.”
“Uầy uầy, tiếc là tớ không thấy rõ.” Du Từ Từ híp mắt lại: “Cậu mau tả chi tiết xem nào.”
Thật ra Tô Mộ Mộc cũng không thấy rõ mặt chàng trai kia nhưng theo kịch bản của phim thần tượng thì cô đoán là cậu rất đẹp trai, nói đi nói lại thì đây vẫn là độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Nếu bắt cô phải tả, Tô Mộ Mộc vắt óc ngẫm nghĩ mãi mới tìm ra được một câu thích hợp: “Nói chung là đẹp trai như giấc mộng của cô gái 16 tuổi ấy.”
Du Từ Từ: “…” Tầm cỡ tác phẩm tiêu biểu của trường phái trừu tượng rồi đấy!
Cùng lúc đó, ‘giấc mộng của cô gái 16 tuổi’ trên hành lang đang hắt hơi, chẳng thấy thơ mộng chỗ nào. Ừm, thu đến mà vẫn còn đứng ngoài hành lang làm màu thì phải trả giá.
Từ khi Tô Mộ Mộc và Du Từ Từ vào sân thể dục thì Lâm Trăn đã nhìn thấy, nhìn hai người dồi dào sức sống chạy tới chạy lui bèn đoán là học sinh mới tốt nghiệp trở về để chụp hình kỉ niệm.
“Tiểu Trăn.” Sau lưng vang lên giọng nói hiền lành của cô Lý: “Vào đi em.”
“Dạ cô Lý.” Lâm Trăn chuyển tầm mắt, xoay người bước vào phòng học.
Trên sân thể dục.
“Đừng nhìn nữa, giấc mộng của cậu đã đi rồi.” Du Từ Từ tiếc nuối nói: “A! Tớ nhớ ra rồi, ban nãy không xem được nhưng chúng ta có thể dùng máy ảnh chụp anh chàng đẹp trai lại mà!”
Tiêu cự của ống kính đủ để chụp được vật ở xa.
“Du Từ Từ, cậu giỏi thật đấy. Dùng máy chụp hình như kính viễn vọng luôn.” Tô Mộ Mộc buồn cười. Dù miệng thì mỉa mai thế nhưng trong game cô cũng thường dùng ống nhắm như kính viễn vọng, không biết đã bị Treetreetwo trêu chọc bao nhiêu lần.
“Người ta gọi cái này là thông minh! Thôi bỏ đi, anh chàng đẹp trai đi mất rồi thì còn tác dụng gì nữa đâu, của sấp nhỏ cả. Chúng ta mau quay về chụp hình thôi.” Du Từ là một người đi theo chủ nghĩa thực tế.
— Hết chương 17 —
Tác giả lên tiếng
Trong trò chơi có scope x2, scope x4, x8, x15 dùng để ngắm xa hơn, thính hợp dùng làm kính viễn vọng → →. Nhưng tốt nhất là đừng có cầm ống ngắm thò đầu ra nhìn vì rất dễ bị người ta bắn tỉa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!