Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn - Chương 47: 🍉
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn


Chương 47: 🍉


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì sai lầm của tài xế hôm đó, trễ giờ đón bọn trẻ tan học, dẫn đến sự việc Khương Ngọc Đạt. Thẩm Hoài Cảnh dứt khoát cho tài xế nghỉ việc, trước khi tìm được tài xế phù hợp, tự mình đưa đón bọn trẻ đi học.

Cũng may không đưa được mấy ngày, trường học đã đến kì nghỉ đông, cũng không ảnh hưởng quá nhiều việc.

Về phần Khương Ngọc Đạt, sau khi bị Thẩm Hoài Cảnh giáo huấn một trận thì đuổi đi, lại sắp xếp người mỗi phút nhìn trông ba đứa trẻ. Mặc kệ là Đường gia hay là Khương Ngọc Đạt, Thẩm Hoài Cảnh đều phải đề phòng.

Về phần Liên Hiên. Từ ngày hôm đó, sau khi Vi Thiến từ bệnh viện về, thì không đến bệnh viện nữa. Trách nhiệm chăm sóc Liên Hiên rơi xuống người Thẩm Hoài Cảnh. Mỗi ngày hai người ở trong bệnh viện mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau ba ngày, rốt cục Liên Hiên chịu không được tấm mặt chết kia của Thẩm Hoài Cảnh, sống chết muốn xuất viện. Thẩm Hoài Cảnh không lay chuyển được anh ta, đành phải đồng ý.

Hôm nay xuất viện, Thẩm Hoài Cảnh với Ôn Đinh tới đón anh ta. Liên Hiên ôm thắt lưng vịn Thẩm Hoài Cảnh xuống lầu. Ôn Đinh hỏi anh ta: “Anh đi đâu vậy, về nhà không?”

Liên Hiên vội vàng lắc đầu: “Về nhà còn không phải để cho mẹ tôi lải nhải chết.” Anh ta lại không ngốc, thật sự về nhà, thì với dáng vẻ trói gà không chặt bây giờ của anh ta, còn không phải như bột nhão trên bảng điều khiển, bị mẹ anh ta tùy ý xoa nắn vo tròn, không có sức lực nào chống trả mà.

“Vậy đến chổ chúng tôi đi, tóm lại phải có người chăm sóc anh.” Ôn Đinh lại nói.

Liên Hiên ghét bỏ liếc qua Thẩm Hoài Cảnh: “Tôi mới không nhìn tới tấm mặt lạnh của Cửu ca đâu. Được rồi, được rồi.” Liên Hiên không nhịn được khoát khoát tay: “Tôi có chỗ đi, các người không cần phải để ý đến tôi.” Nói xong, vẫy gọi một chiếc taxi, ôm thắt lưng bò vào xe taxi, xe taxi nhanh chóng rời đi.

Ôn Đinh bất đắc dĩ nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh: “Anh ta như thế được không?”

Thẩm Hoài Cảnh cũng không lo lắng, nhìn sắc trời một chút, tiếp theo cúi đầu nhìn về phía Ôn Đinh: “Hay là đi xem phim đi, việc của các cặp đôi chúng ta còn chưa làm qua a.”

Ôn Đinh cười: “Anh không muốn xem phim thần tượng nữa à?”

Thẩm Hoài Cảnh nhíu nhíu mày: “Không cần xem lại, cần biết anh đều biết.”

Ôn Đinh hiếm khi thấy được vẻ mặt kiêu ngạo của anh như vậy, không khỏi bật cười, kéo cánh tay anh lại: “Được, đi thôi, đi xem phim.”

Mắt thấy không còn mấy ngày thì sẽ qua Tết, trên đường rất náo nhiệt, khắp nơi đều trang trí lồng đèn, trên đường cũng rất đông đúc, đều là ra mua đồ Tết. Ôn Đinh nhìn thấy tất cả mọi người túi lớn túi nhỏ, chớp mắt nghĩ nghĩ, giật nhẹ ống tay áo Thẩm Hoài Cảnh: “Anh xem chúng ta có cần mua đồ Tết không?” Trước kia lúc sắp ăn Tết, mẹ với chú kiểu gì cũng phải mua quần áo mới cho cô và Dĩ Nam, còn mua hạt dưa, hoa quả khô gì đấy, chờ lúc ăn Tết chiêu đãi khách dùng.

Thẩm Hoài Cảnh không nói chuyện, trực tiếp nắm tay của cô hướng trong trung tâm thương mại đi.

Hai người đi khu trẻ em mua quần áo cho Khương Hoài Bắc trước, sau đó lại đi khu thanh thiếu niên mua áo lông, quần jean cho Khương Hoài Nhân với Ôn Dĩ Nam. Nghĩ đến Khương Hoài Nhân đang ở độ tuổi yêu làm đẹp này, Ôn Đinh lại chọn cái váy lông nhung ngắn, với một đôi ủng ngắn thịnh hành nhất năm nay.

Ôn Đinh phụ trách ở phía trước xem xem, mua mua, đến lúc trả tiền vẫn là Ôn Đinh móc ví mình ra tính tiền. Sau lần Ôn Đinh lấy ví tiền của Thẩm Hoài Cảnh đó, thì rốt cuộc anh không muốn lấy về. Ôn Đinh đưa anh, anh cũng không cần, mỗi ngày Ôn Đinh chỉ lấy chút tiền tiêu vặt.

Cho nên, nhiệm vụ của Thẩm Hoài Cảnh chỉ là xách những túi lớn túi nhỏ đi phía sau cô.

Ôn Đinh tay không đi lui về: “Em cũng không nhớ rõ em đi dạo phố như vậy là khi nào nữa.” Những năm này, vội vả kiếm tiền, vội vả đi nơi này nơi kia, quần áo từ trước đến nay đều nhìn kỹ mới trả tiền, nào có thoải mái đi dạo như bây giờ. Mà bây giờ cô có được tất cả như vậy, nguồn gốc đều từ người đàn ông trước mắt này.

Thẩm Hoài Cảnh thấy mặt mày cô cong cong cao hứng thế này, khóe miệng cũng không nhịn được câu lên một vòng nhàn nhạt, đối diện cô hất cằm lên: “Lại đây.”

Ôn Đinh nghi hoặc, lại dừng bước, chờ anh đi tới. Thẩm Hoài Cảnh đi đến bên người cô, xoay người ở môi cô hôn một cái. Ôn Đinh cười, ôm lấy cổ anh, thoải mái ở trên mặt anh hôn một cái ‘Chụt’.

Một cặp đôi không nhịn được ở trước mặt mọi người thân mật, mọi người cũng không thấy kinh ngạc, chỉ cười cười đi qua. Ôn Đinh lại cảm thấy sự ấm áp trong lòng, cô cho tới bây giờ không nghĩ sẽ có một ngày được sống dưới ánh nắng mặt trời, có thể có tâm tư nhìn lên bầu trời, nhìn mây, cảm thụ được những thứ hoặc những thứ mà người khác đã quen thuộc.

Thẩm Hoài Cảnh đặc biệt thích con người không nhiễm tạp chất này của cô, trong mắt chỉ nhìn thấy nụ cười của anh. Nụ cười trước kia của cô rất giả tạo, sau này cô đối với anh không còn giả tạo nữa, nhưng cũng không thả lỏng, trong lòng vẫn phòng. Nhưng bây giờ cả người cô từ thân đến tim đều là anh, nghĩ đến những điều này, thì trái tim anh tràn đầy.

Ôn Đinh ôm lấy cánh tay anh, đầu tựa ở vai anh, cô cảm thấy hiện tại rất vui vẻ, chưa từng vui sướng như vậy.

Ôn Đinh chọn âu phục, cà vạt với thắt lưng cho Thẩm Hoài Cảnh, đem anh đẩy vào phòng thử đồ, nhân viên bán quần áo đứng ở một bên có chút ghen tị: “Bạn trai cô rất đẹp trai a.”

Ôn Đinh trong lòng đắc ý một trận, trên mặt lại rất khiêm tốn: “Cũng tạm, cũng tạm, miễn cưỡng có thể nhìn được.”

Thẩm Hoài Cảnh trong phòng thử đồ ra, vừa vặn nghe được câu này, không khỏi nhíu mày. Ôn Đinh vội vàng le lưỡi, bước đến, người trước mắt một thân âu phục màu xám đậm, thân hình cao ráo, eo rộng hẹp, móc treo đồ tiêu chuẩn.

Bản thân anh mang theo khí tràng cường đại, âu phục màu xám vốn khá giống âu phục truyền thống, ngày thường lại không thích cười, cảm xúc không lộ ra ngoài, cho nên nhìn có chút lạnh lẽo không dễ tiếp cận. Ôn Đinh đi lên trước, bước chân có chút hơi ngừng lại. Thẩm Hoài Cảnh nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Thế nào?”

Nụ cười này của anh, giống như phồn hoa nở rộ, hai cô gái nhân viên phục vụ nhìn, con mắt có chút đăm đăm.

Ôn Đinh đi qua, cùng anh dính vào cùng nhau, ngẩng đầu cảnh cáo anh: “Không cho cười.”

Thẩm Hoài Cảnh càng cười nhiều hơn, xoa xoa tóc cô: “Sao vậy?”

Giọng nói dịu dàng của anh làm lòng Ôn Đinh bỗng dưng nhảy dựng một cái. Thật ra, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, sự dịu dàng của Thẩm Hoài Cảnh như thế vẫn còn ở trên đường.

Ôn Đinh nắm lấy thắt lưng của anh, nhón chân lên, cố gắng nhìn thẳng anh: “Anh có biết người phụ nữ đeo thắt lưng cho người đàn ông là có ý gì không?”

Thẩm Hoài Cảnh lắc đầu.

Ôn Đinh cắn cắn môi, con mắt ướt sũng nhìn anh: “Buộc thắt lưng của em, thì sau này bị em trói lại, không cho phép động tâm với những người phụ nữ khác, cả đời này chỉ có thể là người của Ôn Đinh em.”

Cô nhìn anh như vậy, ánh mắt nhìn như hung ác, thực tế là mang theo thấp thỏm, mang theo lo sợ, mang theo không yên lòng. Mỗi một tia mỗi một hào Thẩm Hoài Cảnh đều thấy rõ ràng. Anh còn cho bên trong chút tình cảm này là anh động tâm trước, là anh nỗ lực khá nhiều, cho tới nay đều là anh cưỡng cầu cô. Anh biết Ôn Đinh yêu anh, lại luôn luôn không dám tìm tòi nghiên cứu phần yêu này là bao nhiêu, bây giờ xem ra, cô yêu cũng không ít so với anh. Loại nhận biết này làm cho lòng anh dâng lên một mảng vui vẻ to lớn, tràn ngập cả người anh, làm anh bỗng nhiên vui sướng.

Dù Ôn Đinh da mặt dày, nói xong lời này cũng có chút đỏ mặt, đẩy anh ra, che dấu ngại ngưng của mình: “Đi thay ra đi, lấy bộ này.”

Thẩm Hoài Cảnh kéo lấy tay mềm mại của cô, tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: “Được.”

Ôn Đinh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn anh: “Ừ?”

Thẩm Hoài Cảnh đã quay người bước vào phòng thử đồ. Ôn Đinh hậu tri hậu giác anh đang trả lời lời cô vừa mới nói, anh nói “Được”, Ôn Đinh đứng ở đó cúi đầu cười. Xưa nay cô không biết cô yêu anh, mà anh cũng vừa mới yêu cô, là một chuyện như thế làm cho người ta vui vẻ.

Nhân viên phục vụ cầm quần áo gói kỹ, Ôn Đinh lấy ví tiền ra trả. Nhân viên phục vụ vừa rồi nhìn dáng vẻ hai người thân mật, cảm thấy hai người là cặp đôi yêu đương, bây giờ nhìn nhà gái trả tiền, hơi nghi hoặc một chút, không khỏi nhìn Thẩm Hoài Cảnh nhiều một chút.

Ôn Đinh cũng là phụ nữ, làm sao lại không biết các cô đang suy nghĩ gì, không khỏi ôm lấy cánh tay Thẩm Hoài Cảnh, trách mắng: “Sau này đừng để em mua âu phục đắt như vậy cho anh nữa, tiền từ ông già kia làm ra đều tiêu trên người anh, ông già sẽ nghi ngờ.”

Ôn Đinh thần lai nhất bút(*), làm cho hai nhân viên phục vụ với Thẩm Hoài Cảnh đều sững sờ. Ngược lại nhân viên phục vụ không cảm thấy kinh ngạc, loại việc bao nuôi tiểu bạch kiểm này các cô cũng thấy nhiều, chỉ là có chút đáng tiếc. Loại người xuất sắc như Thẩm Hoài Cảnh này vậy mà ăn bám phú bà, không khỏi cảm khái nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.

(*) Thần lai nhất bút: Thủ pháp thần diệu. (có phải là chém gió không mọi người?)

Thẩm Hoài Cảnh nghe ngữ điệu kinh người của Ôn Đinh đã thành thói quen, vậy mà biết nghe lời đáp lại một câu: “Được.”

Lần này đến phiên Ôn Đinh kinh ngạc, nhịn không được cúi đầu hé miệng cười, bả vai co lại co lại. Thẩm Hoài Cảnh bất đắc dĩ nhéo nhéo chóp mũi của cô.

Ra cửa hàng, hai người đem đồ vật lên xe, sau đó đi ăn cơm trưa, thẳng đến xuống dưới mới đi thực hiện chuyện xem phim mà buổi sáng nói. Hai người chọn một bộ gần nhất rất hot ‘Trộm mộ phiến tử’, thấy bộ dáng Ôn Đinh xem say sưa ngon lành, rốt cục Thẩm Hoài Cảnh biết người phụ nữ bên người đến cùng thích loại khẩu vị nào, phim điện ảnh.

Ở trong thời gian mật ngọt này thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt thì đến hai mươi bảy tháng mười hai âm lịch. Trên đường mùi vị Tết càng ngày càng đầy ắp, tất cả mọi người đắm chìm trong niềm vui đón Tết.

Tài xế lái xe của Vi Từ Minh bị kẹt ở đường vành đai phía Bắc, càng đến cuối năm, người trên đường phố càng nhiều, đường thì càng khó đi. Vi Từ Minh hạ cửa sổ xe xuống nhìn một chút, phát hiện nơi này cách chung cư của Vi Thiến chỉ có vài phút, dứt khoát để tài xế ngừng xe ven đường, mình xuống xe, đi bộ đến chung cư của Vi Thiến.

__________

Editor:

Chúc mừng truyện NMSCTKL được 10.000 lượt đọc nên Hi tặng mọi người chương này nhé. Cám ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ truyện Hi edit. Love all. ❤️❤️❤️

Chương sau Vi Thiến – Liên Hiên lên sóng nha mọi người. Đón xem nhé.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN