Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn
Chương 54
Tất cả sinh hoạt dường như đi vào quỹ đạo, mấy ngày này chuyện công ty bận rộn, Đường Hải không có ở nhà là chuyện bình thường. Ở trong biệt thự Đường gia, cho dù Khổng Tiếu nhìn Ôn Đinh không vừa mắt, nhưng ngại sắc mặt Đường Thư Đình, cũng không dám nói cái gì.
Càng kể một ngày nọ, lúc Ôn Đinh trong bếp tìm đồ ăn, Khổng Tiếu không cẩn thận làm rớt chén trà bể nát trên mặt đất. Nửa tiếng sau, thì Ôn Dĩ Nam từ trong trường học xông về, rống lớn với bà một chút, mà Đường Thư Đình không hề nói gì, hiển nhiên che chở Ôn Dĩ Nam. Điều này khiến Khổng Tiếu càng thêm thấy rõ sự thật, hai đứa con gái bà trong nhà này, một chút phân lượng cũng không có, vĩnh viễn không sánh bằng một sợi tóc của cháu trai Đường gia.
Mà Ôn Dĩ Nam khẩn trương với Ôn Đinh như thế, cũng làm cho Đường Thư Đình trực diện càng thêm hiểu rõ ý nghĩa của Ôn Đinh đối với Ôn Dĩ Nam, trong lòng cảm thấy có chút so đo.
An an ổn ổn qua hết tháng giêng. Tháng giêng qua đi, Đường gia nghênh đón một vị lão bằng hữu. Cháu trai của đối tác làm ăn trước kia của Đường Thư Đình trở về, thuận tiện tới Đường gia thăm Đường lão gia tử.
Mấy năm trước, Mạc gia làm ăn thất bại, gia đình đã rời thành phố G, đến một thành phố cách đó hàng ngàn cây số, nơi đó nằm gần Nội Mông (Nội Mông Cổ). Mặc dù vắng vẻ một chút, lại làm cho cha con Mạc gia phát hiện cơ hội buôn bán, làm nên sữa bò hữu cơ. Bây giờ cũng coi là khôi phục vinh quang của quá khứ.
Cùng Đường Thư Đình hàn huyên chút thời gian, có chút do dự vài lần mở miệng: “Ông nội Đường, nghe nói tiểu Ninh trở về rồi?”
Đường Thư Đình nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mạc Dĩ Quân đều mang theo chờ, hai mắt tỏa sáng. Khi còn nhỏ, Mạc Dĩ Quân toàn chơi Đường Ninh vô cùng tốt. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Sau đó, hai năm kia Đường Ninh theo mẹ trở về, chỉ cần là nghỉ đông và nghỉ hè, Mạc Dĩ Quân đều hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ dính ở Đường gia. Lúc đó, tất cả mọi người có thể nhìn ra Mạc Dĩ Quân đối với Đường Ninh là thích. Khi ấy, ông còn cùng lão gia tử Mặc gia thương lượng qua chuyện hai người làm thông gia đây.
Hiện tại Mạc gia đến địa phương xa như vậy, mấy năm cũng chưa chắc trở về một lần, không phải vừa vặn sao?
Đường Thư Đình nâng tách trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Vừa hay, gần đây tâm tình tiểu Ninh không tốt lắm, bây giờ hẳn là ở phòng hoa sau vườn. Con với nó nói chuyện tâm tình đi.”
Mạc Dĩ Quân nghe nói vậy lập tức vui vẻ đứng lên, thì hướng sau vườn đi, đi vài bước lại cảm giác không ổn, quay lại cúi người chào Đường Thư Đình: “Vậy, ông nội Đường, con đi trước.”
Lúc Mạc Dĩ Quân tìm kiếm ở sau vườn, thì nhìn thấy bên trong phòng hoa thủy tinh trong suốt, một cô gái mặc váy dài màu da ngồi ở bên trong sắc màu rực rỡ, an tĩnh vẽ tranh. Trên người cô choàng lấy một chiếc áo choàng có hoa màu lam nhạt, mái tóc ngang vai bị cô tùy ý vén sau tai. Ánh sáng mặt trời buổi chiều vào trên mặt trắng nõn của cô, mờ nhạt ấm áp, cùng với Đường Ninh trong trí nhớ của anh ta không khác nhiều.
Mạc Dĩ Quân đứng ở đó nhìn thật lâu, mới nhẹ nhàng cất bước đi tới, muốn nhìn một chút cô vẽ lên thứ gì. Trước kia thì Đường Ninh thích vẽ tranh, khi đó anh ta cũng đã nói cô rất có thiên phú, đáng tiếc sau này xảy ra nhiều chuyện như vậy, thì cô đại học cũng chưa học xong, đáng tiếc.
Ôn Đinh từ trước đến nay mẫn cảm, đương nhiên ngay lập tức cảm nhận được người lạ tới gần, đem bản phác họa khép lại, quay người lại.
Nhìn thấy một mặt ánh nắng Mạc Dĩ Quân, Ôn Đinh sửng sốt một chút, tiếp theo có chút kinh hỉ đứng lên: “Sao lại là anh?”
Mạc Dĩ Quân nhướng nhướng mày: “Sao không thể là anh?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Mạc Dĩ Quân đi đến bên trong phòng hoa đối diện cô ngồi xuống, nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Em gầy rồi, tiểu Ninh.”
Ôn Đinh sờ sờ mặt mình, cười: “Có sao? Bây giờ không phải là thịnh hành gầy mới đẹp à.”
“Em xem, khí sắc cũng không tốt, có phải trải qua không tốt”
Ôn Đinh cười cười, không có trong vấn đề này xoắn xuýt, nói sang chuyện khác: “Anh bây giờ ở công ty ba anh làm việc sao?”
Mạc Dĩ Quân lắc đầu, nhà bọn anh mấy năm trước phá sản, vì vậy…”
Đường Thư Đình phía xa nhìn hai người vui vẻ trò chuyện, lộ ra vẻ mặt hài lòng, quay người căn dặn phòng bếp, hôm nay làm thêm vài món thức ăn, giữ Dĩ Quân lại ăn cơm.
*
Mạc Dĩ Quân bởi vì chuyện làm ăn nên nán lại thành phố G một khoảng thời gian, cho nên trong khoảng thời gian này, chỉ cần vừa có thời gian, thì Mạc Dĩ Quân đến Đường gia tìm đến Ôn Đinh. Khoảng thời gian trước Ôn Đinh sầu não, uất ức không thích nói chuyện, nhưng kể từ sau khi Mạc Dĩ Quân đến, bắt đầu trở nên mở lòng, cũng thích cười. Hai người thường xuyên nói chuyện vào buổi sáng và buổi chiều. Đường Thư Đình đối với sự thay đổi này của Ôn Đinh rất hài lòng, thẳng đối với Mạc Dĩ Quân nói để anh đến bồi Ôn Đinh nhiều hơn, ngụ ý tự nhiên không cần nói cũng biết.
Chỉ chớp mắt, đã tháng ba, cái lạnh mùa đông bắt đầu tan dần, vạn vật khôi phục, thời tiết cũng dần dần ấm lên, đã có chút hơi thở mùa xuân.
Khổng Tiếu đứng ở cửa sổ sát đất nhìn Ôn Đinh đang tưới nước cho hoa cỏ trong vườn hoa đằng trước, lông mày hơi nhíu, dường như đang suy tư điều gì.
Quần áo mùa xuân mặc càng ngày càng ít, có một số việc thì bắt đầu không che giấu được. Ôn Đinh vốn không mập, sau này đến Đường Gia, cả người càng gầy xuống, cho nên bụng dưới hơi lồi đặc biệt rõ ràng. Khổng Tiếu đã sinh hai đứa con gái, từ trạng thái ngày thường với đi đường của Ôn Đinh có một chút thay đổi, thì suy đoán ra khẳng định Ôn Đinh mang thai.
Trên khuôn mặt Khổng Tiếu hiện ra một vòng nụ cười, quay người bước đến phòng sách của Đường Thư Đình.
Đường Thư Đình đối với chuyện Ôn Đinh mang thai này cũng không có bất kỳ biểu thị gì, điều này khiến Khổng Tiếu có chút không hiểu được suy nghĩ của ông.
Sau vài ngày, sau bữa cơm tối, bảo mẫu bưng một bát thuốc Đông y tới. Đường Thư Đình tự nhiên nói: “Tiểu Ninh a, ta nhìn gần đây khí sắc con không được tốt, lại đúng lúc giao mùa, chợt ấm chợt lạnh, ta tìm cho con một đơn thuốc Trung y kết hợp một chút thuốc bổ.”
Ôn Đinh nhìn chén thuốc đen sì được đưa tới, nhẹ nhàng cười cười, đối vừa Ôn Dĩ Nam mới vừa trong nhà vệ sinh ra vẫy tay: “Dĩ Nam, lại. Em giúp chị nếm thử chén này thuốc có đắng hay không, chị sợ đắng.”
Ôn Dĩ Nam đi tới, không rõ cho lắm: “Thuốc Trung y? Chị. Chị sao thế?”
Ôn Đinh cầm chén thuốc đưa tới miệng Ôn Dĩ Nam: “Em nếm thử?”
Trong mắt Ôn Dĩ Nam lóe lên một tia sáng, tiếp nhận bát liền muốn đưa vào trong miệng uống. Một cây quải trượng hoành không xuất hiện hất đổ chén thuốc, bắn tung tóe hai người, mùi thuốc khó ngửi nhanh chóng tản ra trong phòng khách.
Sắc mặt Đường Thư Đình u ám: “Thuốc bổ thân thể phụ nữ. Con là đàn ông, uống cái gì mà uống.”
Mặc dù đến cùng Ôn Dĩ Nam không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết chén thuốc này khẳng định có vấn đề. Sắc mặt rất khó coi, hai tay giữ ở bên người, cố gắng nhẫn nhịn.
Đối với chuyện mang thai, giấy không gói được lửa, Ôn Đinh cũng không cảm thấy có thể luôn giấu đi, nhưng Ôn Đinh không nghĩ tới Đường Thư Đình hiển nhiên thẳng đến giả bộ như không biết. Mặc dù chén thuốc này đến cùng cô không biết là thuốc gì, nhưng bây giờ cô có thể khẳng định Đường Thư Đình đã biết chuyện cô mang thai.
Từ ngày hôm đó, Ôn Dĩ Nam nghiệm ngặc kiểm soát thức ăn của Ôn Đinh, tất cả đồ ăn của Ôn Đinh cậu đều nếm thử qua một miếng. Ngược lại Ôn Đinh cũng không phải rất để ý chuyện thuốc Trung y lần trước, cô cảm thấy chén kia thuốc chắc chắn sẽ không phải là thuốc sinh non gì đó. Dù sao Đường Thư Đình cũng không ngốc, nhiều nhất chỉ là muốn thăm dò thái độ của cô một chút, mà phản ứng của Ôn Đinh đã cho ông giải thích tốt nhất. Cô muốn giữ lại đứa bé này.
Nhưng Ôn Đinh cũng không có ngăn hành vi của Ôn Dĩ Nam. Dù sao ở Đường gia này, bây giờ chỉ có Dĩ Nam mới có thể bảo vệ được bọn họ. Chỉ cần Ôn Dĩ Nam quan tâm Ôn Đinh nhiều hơn, Đường Thư Đình cũng không dám cứng với cô.
Điều mà bây giờ Ôn Đinh để ý chính là, nếu như Đường Thư Đình muốn cô lấy chồng, như vậy khẳng định con không giữ lại được. Cho nên đến cùng ông định làm gì, cô đoán không ra.
*
Thời gian nhìn như hướng về phía trước dịu xuống mấy ngày, rốt cục nghênh đón một ngày không an tĩnh.
Thẩm Hoài Cảnh tới cửa thăm hỏi.
Đường Thư Đình đã sớm ngờ tới Thẩm Hoài Cảnh sẽ đến, nhưng là không nghĩ tới sẽ muộn như vậy. Ông vẫn cho là Thẩm Hoài Cảnh sẽ không giữ được bình tĩnh.
Người còn chưa vào nhà, người hầu trước ôm Huân Y Thảo(*) tiến vào. Bốn năm người hầu, mỗi người đều ôm một bó to Huân Y Thảo, trong phòng khách trong nháy mắt bị ngập tràn hương hoa.
(*) Huân Y Thảo: Chú thích và hình ảnh ở Chương 24.
Đường Thư Đình với Đường Hải ngồi ở trên ghế sô pha, hai người cũng không động. Đường Hải giả cười: “Thẩm Tổng quá khách sáo rồi.”
Thẩm Hoài Cảnh cũng không cần chào hỏi bọn họ, tự mình ở trên ghế sô pha ngồi xuống. Thiệu Thành Hi cùng anh đến đây, mỉm cười: “Đường Tổng nói đùa, hoa này cũng không phải là cho các người, sao mà nói là khách sáo.”
Sắc mặt Đường Hải lập tức khó coi, nhẫn nhịn chưa có phát tác. Mấy tháng gần đây, công ty của hắn bị Thiệu Thành Hi với Tần Vũ quậy đến rối tung, từ sau lần trước bị bọn họ hố kia, tiền của hắn luôn quay vòng không đến. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Khoảng thời gian gần đây, Thiệu Thành Hi với Tần Vũ ở sau lưng bên trong càng làm các loại động thái nhỏ, quấy nhiễu việc buôn bán của hắn, nếu không phải Từ Kính ra tay giúp hắn, công ty vận chuyển bây giờ đã có phiền toái. Hắn không dám nói cho Đường Thư Đình, sợ Đường Thư Đình nói hắn vô dụng. Bây giờ thấy Thiệu Thành Hi với Thẩm Hoài Cảnh, tất nhiên là lửa giận công tâm.
So với Đường Hải, thì Đường Thư Đình trầm ổn hơn: “Hôm nay Thẩm Tổng đến là có chuyện gì sao?”
Mắt đen Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt nhìn lướt qua, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Đường Thư Đình: “Nói chuyện làm ăn.”
“Làm ăn?” Đường Hải cười nhạo: “Thẩm Tổng với chúng tôi nói chuyện làm ăn? Không phải nói đùa sao. Gần đây Thẩm Tổng cũng gây không ít phiền phức cho tôi nha.”
“Phiền phức?” Thiệu Thành Hi cười nói tiếp: “Ý vị thâm trường. Đường Tổng cảm thấy là phiền phức sao? Nếu như là phiền phức, nhưng chính là phải chú ý, tuyệt đối đừng để người ta cho hố.”
Đường Thư Đình nhíu mày lại, nhìn về phía Đường Hải, hạ giọng: “Công ty gần đây gặp rắc rối sao?”
Đường Hải có chút hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Chờ một lát giải thích với ba.”
Đường Thư Đình trừng mắt liếc hắn một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh: “Thẩm Tổng muốn nói làm ăn cái gì?”
Thiệu Thành Hi nói tiếp: “Lão gia tử cũng biết loại chuyện làm ăn này, thêm một bằng hữu so với thêm một kẻ địch phải tốt hơn nhiều. Vì sao mọi người chỉ là đều kiếm tiền, đã có thể cả hai cùng có lợi, sao khổ làm cho người chết ta sống, phải không? Hôm nay chúng tôi đến chính là muốn cùng các người hòa giải, sự việc lần trước, tôi ở đây với Đường Tổng bồi cái không phải, mọi người ngồi xuống ăn bữa cơm, bắt tay giảng hòa, thế nào?”
“Hừ, cậu cảm thấy có khả năng.”
Đường Thư Đình đưa tay cắt ngang Đường Hải, đôi mắt nghiêm nghị nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh: “Cho nên, Thẩm Tổng muốn như thế nào?”
Thẩm Hoài Cảnh đưa tay sửa sang lại ống tay áo, giọng nói nhàn nhạt: “Ông biết tôi muốn chính là cái gì.”
Đường Thư Đình trong mắt lóe lên trào phúng, một tên nhóc con muốn cùng Đường gia ông đối nghịch, thật sự là quá buồn cười. Lại còn dám thoải mái đến Đường gia cùng ông bàn điều kiện, cho rằng Đường Thư Đình ông những năm này là lăn lộn không công sao?
“Thẩm Tổng muốn cái gì, ta hẳn là đại thể biết một chút. Con bé ở trong vườn hoa phía sau, hay là cậu tự mình đi xem một chút.”
Thẩm Hoài Cảnh cũng không dài dòng, trực tiếp đứng dậy, xuyên qua phòng khách hướng vườn hoa phía sau đi.
Đường Thư Đình nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, cười khinh bỉ.
*
Bên ngoài phòng hoa thủy tinh, một nam một nữ ngồi đối diện nhau. Trên mặt người phụ nữ mang theo nụ cười điềm tĩnh, nhìn về phía ánh mắt của người đàn ông mang theo ánh sáng nhu hòa, cả người được tắm dưới ánh mặt trời, toàn bộ thân thể đều tản ra một chút ánh sáng khác.
Ngón tay Thẩm Hoài Cảnh xuôi ở bên người có chút cuộn lại, thanh duệ trong tròng mắt đen tách ra một đạo ánh sáng nguy hiểm.
Giống như Ôn Đinh cảm nhận được điều gì, giương mắt đi qua nhìn về bên này. Lúc nhìn thấy rõ thân hình thẳng tấp của người đàn ông, tim Ôn Đinh bỗng dưng xiết chặt, thẳng thắn nhảy dựng lên, hô hấp đều có chút không suôn sẻ.
Thì hai người yên lặng nhìn nhau như thế, ai cũng không nói gì, ai cũng không có tiến lên một bước.
Khuôn mặt xinh đẹp kia hoàn toàn như trước đây không có biểu cảm gì. Cái khoảng cách mấy mét này, tràn ngập một chút ý lạnh.
Ôn Đinh chậm rãi dời ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông đối diện, tay phủ trên tay anh ta: “Dĩ Quân, anh có phải hơi lạnh hay không? Tay của anh thật mát.”
Chủ động của Ôn Đinh làm Mạc Dĩ Quân cũng có chút kinh hỉ, vội vàng lắc đầu: “Không lạnh, không lạnh. Ngược lại là anh nhìn bộ dáng của em có chút không thoải mái, em không có chuyện gì chứ?”
Ôn Đinh nhìn thấy người kia đã không lưu tình chút nào xoay người rời đi, đem tay rút về, khe khẽ lắc đầu, nắm chặt góc áo trong tay áo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!