Toàn Giới Giải Trí Đang Đợi Chúng Ta Ly Hôn
Chương 6
Edit: Cải Xanh
Trên một diễn đàn ẩn danh, hằng ngày có vô số người tự nhận là người trong ngành tiết lộ những tin đồn trong giới. Cho dù là tồn tại nhiều người nhàm chán như vậy, chỉ cần là tin bát quái mà bạo nổ thì quần chúng ăn dưa cũng không ngại, thà rằng ăn lầm một quả dưa giả còn hơn là bỏ qua một quả dưa thật. Cho nên mọi tin đồn đều rất đắt khách.
Lầu một: [Tôi mang ghế nhỏ ra rồi, chờ ăn dưa.]
Lầu chín: [Minh tinh tên hai chữ, có chồng, trong giới nhiều minh tinh tên hai chữ đã có chồng như vậy, lầu chủ muốn nói tới ai?]
Lầu mười bảy: [Minh tinh tên hai chữ, là cái người XX đó à? Tôi luôn cảm thấy trạng thái giữa hai vợ chồng này là lạ, bình thường phát cẩu lương trên weibo cũng ngại ngùng, nói không chừng đã ly hôn rồi.]
Lầu hai mươi mốt: [Phạm vi rộng quá, ai mà đoán được.]
Lầu ba mươi: [Lầu chủ cũng chạy rồi, tôi thấy mọi người nên giải tán đi!! Loại tin đồn này một ngày tôi cũng có thể viết trăm cái.]
Lầu ba mươi hai: [Lầu chủ đâu? Lâu chủ lăn ra đây ngay!!]
Bởi vì chủ nhân bài viết đột nhiên biến mất, cho nên bình luận cũng lên ba mươi mấy cái rồi chìm dần. Quần chúng vốn tưởng đây là một quả dưa giả, kết quả ba mươi phút sau, lầu chủ đột nhiên quay lại.
Lầu chủ: [Mọi người tin hay không thì tùy, nếu tôi nói dối sẽ bị sét đánh.]
Lầu chủ: [Tôi chỉ có thể tiết lộ thêm là chồng của minh tinh tên hai chữ rất có tiếng, so với đại đa số người mà các người nghĩ đến thì có tiếng hơn nhiều.]
Bởi vì bài viết có diễn biến mới nên dưới lầu lại nhộn nhịp.
Sau đó một cuộc thảo luận sôi nổi diễn ra, dường như là liệt kê hết tất cả những nữ minh tinh tên hai chữ có chồng rất nổi tiếng, cuối cùng có một người bình luận:
[Chồng của minh tinh tên hai chữ rất có tiếng, tôi cảm thấy hơi giống Lương Yên…]
[Lương Yên á? Cái người tên Lương Yên bà xã của Lục Lâm Thành kia à?]
[Nữ minh tinh tên hai chữ, chồng rất nổi tiếng, hình như đúng thật.]
[Không thể nào, Lương Yên thảm như vậy à. Ngay cả số điện thoại Lục Lâm Thành cho cũng không đúng hả?]
[À, cái loại phụ nữ đến chết cũng muốn bám lấy Lục Lâm Thành này thảm cỡ nào đi chăng nữa cũng đáng.]
[Nghe nói hai ngày trước có người chụp được ảnh Lương Yên một mình đi ăn lẩu, cô ta còn nói với người hâm mộ rằng cả đời này cũng không đi ăn lẩu cùng Lục Lâm Thành, trước kia không phải yên tĩnh như gà à, gần đây đầu bị hỏng đúng không?]
[Nghe nói hai ngày trước có người chụp được ảnh Lương Yên một mình đi ăn lẩu, cô ta còn nói với người hâm mộ rằng cả đời này cũng không đi ăn lẩu cùng Lục Lâm Thành, trước kia không phải yên tĩnh như gà à, gần đây đầu bị hỏng đúng không?]
[Rốt cuộc hai người này bao giờ mới ly hôn, tôi chờ đến nỗi mốc meo lên rồi, có thể cho nhau vui vẻ tí được không.]
[Đừng vậy mà, tôi là fan couple của hai người họ đây *icon mặt chó*]
[Haizz, người vừa có nhan sắc vừa có kỹ năng diễn xuất như Lục Lâm Thành nên độc thân, tôi vừa nghĩ tới sổ hộ khẩu của anh ấy viết tên người phụ nữ khác đã cảm thấy đau lòng.]
[Đúng rồi, bây giờ Lương Yên đang làm gì nhỉ, có phải lâu rồi cô ấy không đóng phim không.]
[Hình như cả năm nay chỉ đóng một bộ phim, có lẽ bây giờ đang nằm dài ở nhà đấy.]
Cùng lúc đó, nơi thành phố ngựa xe như nước, ở một công trường khắp nơi là xi măng sắt thép, nữ minh tinh tên hai chữ Lương Yên đầu đội mũ bảo hộ màu vàng, áo khoác ngoài in khẩu hiệu ‘An toàn là tất cả, sinh mệnh tựa thái sơn’, tay đeo găng tay màu trắng, đứng trước một đống gạch, ngẩng đầu nhìn cát bụi tung bay.
Cách đó không xa, MC chính Lưu Hồng Lương chọn được nghề ‘Chủ thầu’ mặc tây trang đen, đầu đội nón bảo hộ, cánh tay kẹp một tập công văn, trên tai dắt một điếu thuốc, chân đi giày da cá sấu, tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực ở đằng kia rất giống đại ca xã hội đen.
Đi theo là nhà sản xuất và đạo diễn.
Lưu Hồng Lương đi qua bên cạnh Lương Yên, thấy dáng người gầy yếu của cô đứng một mình ở đó liền tiến tới vỗ vãi cô: “Lương Yên à làm việc chăm chỉ nhé, anh nhất định sẽ không nợ tiền công của em.”
Buổi sáng lúc chơi trò chơi chọn nghề nghiệp, vì khả năng của Lương Yên có hạn nên thua thảm hại. Vì thế nghề nghiệp còn sót lại là ‘Công nhân’ liền rơi vào tay Lương Yên, mà nhiệm vụ của công việc cũng rất đơn giản đó là: Dọn gạch.
Mà nhiệm vụ của chủ thầu Lưu Hồng Lương là kiếm tiền để trả lương cho công nhân, còn nghề nghiệp tổng tài bá đạo cuối cùng cũng được người nhỏ tuổi nhất là Nghiêm Chuẩm lấy đi. Tần Nguyệt Thi thì lựa chọn nghề phù hợp nhất với hình tượng của mình nhất là giáo viên tiểu học.
Sau khi nói chuyện với Lương Yên xong, Lưu Hồng Lương tiếp tục lên đường đi kiếm tiền cho công nhân. Lương Yên sững sờ nhìn những “núi” gạch trước mặt, cho đến khi nhân viên Tiểu Tráng mà tổ tiết mục sắp xếp lên sàn.
Lương Yên nhìn nhân viên Tiểu Tráng cảm động rơi nước mắt: “Tráng Tráng à, bạn đến giúp tôi à? Cảm ơn hu hu hu…”
“Không đâu, không phải tôi đến giúp.” Tiểu Tráng vừa lắc đầu vừa đẩy một chiếc xe rùa thường thấy ở công trường đến, “Đây là cho cô, không cần cảm ơn đâu, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.”
Lương Yên: “…”
Trong công trường bụi mù, lúc nào cũng có những tiếng ồn kích thích màng nhĩ, Lương Yên đội mũ bảo hộ lên, bàn tay nhỏ bắt đầu nhặt những viên gạch vào xe rùa. Sau đó đẩy xe xiêu xiêu vẹo vẹo, chở những viên gạch đến nơi quy định.
Tuy lúc bắt đầu Lương Yên có hơi ủ rũ, thế nhưng khi đã tiến vào trạng thái làm việc thì rất nghiêm túc, chỉ một lúc đã có thể đẩy xe một cách thành thạo.
Đạo diễn nhìn động tác của Lương Yên mà trong lòng căng thẳng liền nhắc nhở Lương Yên không cần làm việc quá chăm chỉ làm gì.
Vì vậy Lương Yên vừa chuyển gạch vào xe rùa vừa thở nặng nề nói ra cảm nhận của mình về công việc: “Tôi cảm thấy làm công nhân thực sự không dễ dàng, công việc, của bọn họ, thực sự rất cực khổ.”
“Ôi chao, mỗi người công nhân đều là một cái đinh ốc không thể thiếu trong quá trình xây dựng đô thị, chính vì vậy, có bọn họ vất vả cần cù lao động, chúng ta mới có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ.” Lương Yên vừa nói vừa đẩy xe gạch đến địa điểm.
Vì quá chú tâm làm việc nên Lương Yên không để ý tất cả mọi người xung quanh đều đang há hốc mồm nhìn cô.
Mồ hôi trên trán Lương Yên thấm ướt những sợi tóc lòi ra khỏi mũ. Vì mũ rộng hơn đầu nên Lương Yên vừa phải đẩy xe vừa giữ mũ để không bị rơi. Chuyển vài chuyến thì cả người dính đầy bụi bặm, nhưng bởi vì ngũ quan xinh đẹp và làn da trắng, cho dù là đầy bụi đất, cũng khiến cho người ta cảm thấy cô là cô bé lọ lem bị mẹ kế ngược đãi.
Chỉ là trong cổ tích cô bé lọ lem chịu đựng cuối cùng đợi được hoàng tử tới cứu, nhưng Lương Yên chắc chắn không có cơ hội như vậy…
Đạo diễn tiết mục vì bị sốc nên quên cả chuyện ghi lại nội dung trên quyển sổ nhỏ.
Đây thực sự là… bà xã của Lục Lâm Thành à?
Đây thực sự là… nữ minh tinh mà người khác nhìn không thể cưỡng lại ư?
Đây không phải cô bé lọ lem, rốt cuộc là cô gái ma quỷ gì chứ!!!!!!
Đạo diễn sắp phát điên rồi, lúc đầu đã chuẩn bị sẵn kịch bản cho Lương Yên, chỉ cần Lương Yên dọn gạch xong sẽ biên tập lại. Lương Yên là cô gái yếu đuối duy nhất ở công tường làm công việc dọn gạch, bởi vì thể lực yếu nên vừa dọn hai chuyến đã bị thương rồi bật khóc. Cuối cùng nhìn những công nhân vì cuộc sống mà nỗ lực trên công trường, bị sự chăm chỉ cần cù của họ làm cảm động, sau đó dưới sự giúp đỡ của các công nhân mà lấy lại được lòng tin. Dưới bóng hoàng hôn, bóng lưng nhỏ bé gồng mình mà nỗ lực, cắn răng dọn xong đống gạch của hôm nay.
Lúc chuẩn bị gạch tổ tiết mục cũng đã tính toán rất kĩ. Những nữ minh tinh có vóc dáng như Lương Yên quanh năm suốt tháng đều giảm béo, chắc chắn không có sức lao động. Vì vậy số lượng gạch không nhiều cũng không ít, Lương Yên cố gắng một chút là có thể hoàn thành. Nhưng mà, cô gái ma quỷ này lại không theo kịch bản _(:з” ∠)_
Lương Yên chuyển gạch nên hơi mệt, dừng lại tìm ly nước uống một hớp thì phát hiện các nhân viên đều nhìn mình với mặt vẻ mặt kỳ lạ.
Lương Yên sờ sờ mặt mình: “Trên mặt tôi… dính gì sao?”
“Không có không có không có.” Tất cả nhân viên ăn ý lắc đầu.
“Tôi cảm giác mọi người là lạ.” Lương Yên hỏi hai câu, rồi cũng không hỏi nhiều, lấy khí thế ngút trời vùi đầu vào công việc của mình.
Đống gạch cuối cùng cũng dọn xong, Lương Yên ngồi dưới đất nghỉ ngơi, sau đó phủi mông đứng lên đi khắp nơi như tìm kiếm cái gì.
“Lương Yên, đang tìm cái gì thế.” Đạo diễn hỏi.
“Lương Yên, đang tìm cái gì thế.” Đạo diễn hỏi.
Lương Yên: “Gạch đâu rồi, biến mất hết rồi ạ?”
Thái dương của đạo diễn giật giật, cười gượng: “Không phải, tất cả dều bị cô dọn hết rồi…”
Số lượng mà tổ tiết mục đưa ra chỉ có thế, lúc đầu cho rằng Lương Yên dọn gạch phải đến chập tối, không ngờ là thời gian mới qua hơn nửa mà người ta đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Thật sự hết rồi?” Lương Yên vẻ mặt không tin.
“Thật sự không còn.” Đạo diễn lắc đầu, nhìn Lương Yên trên người không có tới hai lạng thịt cười khen ngợi: “Lương Yên, cô thực sự thực sự rất giỏi đấy.”
“Khì khì cảm ơn ạ.” Lương Yên cầm cốc nước ngồi trên bậc thang nhỏ ở công trường. Mặc dù dọn gạch rất mệt nhưng cũng không đạt đến giới hạn thể lực của cô.
Lương Yên từ nhỏ sức lực đã lớn hơn các bạn cùng lứa. Khi còn học tiểu học phải tập cử tạ, bởi vì còn nhỏ nên ở trường không thường xuyên về nhà, cho nên ảnh chụp hồi bé của Lương Yên rất ít, hầu như ảnh hồi bé đều là chụp trong lúc luyện tập. Khi còn bé Lương Yên mập mạp, đầu cắt tóc ngắn, hai gò má lúc nào cũng hồng hào, đứng luyện tập cùng các bạn cũng trông đầy đặn và mộc mạc hơn.
Lương Yên tập cử tạ ba tháng, không ngờ càng lúc lại càng gầy, từ một cô bé mập mạp chắc nịch trở thành một cô gái vừa cao vừa gầy, vừa nhìn là biết không thích hợp luyện cử tạ. Cộng thêm gò má hồng hào của cô dần chuyển thành làn da trắng, ngũ quan cũng trở nên xinh dẹp hơn. Sau đó liền chuyển đến ban nghệ thuật ở bên cạnh.
Trong giới giải trí nhiều nghệ sĩ chia sẻ ảnh hồi nhỏ của mình với người hâm mộ và truyền thông, ngay cả Lục Lâm Thành cũng có một ảnh hồi năm tuổi mặc tây trang nghiêm túc nhìn vào máy ảnh. Vậy mà Lương Yên không có lấy một tấm ảnh hồi nhỏ, việc này khiến fan của Lục Lâm Thành nghi ngờ không biết có phải cô phẫu thuật thẩm mỹ hay không.
Thật ra Lương Yên rất ngại khi chia sẻ ảnh hồi nhỏ của mình, bởi vì ảnh người khác đều là chụp trong công viên, ở trước TV trong nhà, đứa trẻ mặc bộ quần áo mới ôm bộ đồ chơi cười rực rỡ. Mà cô không có ảnh như vậy, quy định tập luyện trong trường rất gay gắt, những ảnh cô chụp lúc nhỏ đều mặc bộ đồng phục xấu xí cười ngốc nhìn vào máy ảnh, phông nền tất cả đều là bức tường sơn bị dụng cụ luyện tập bào mòn.
Trong trí nhớ lúc nhỏ của Lương Yên mãi mãi là bóng dáng say rượu không biết trời đất của người cha và người mẹ lúc nào cũng ngồi trên bàn mạt chược. Nồi nấu cơm trong nhà đã bị gỉ, còn vài cái bát cũng bị ra đi sau những trận cãi vã.
Hai người mà lúc nào cũng cãi nhau kia sau khi ly hôn ai cũng ghét bỏ không muốn chăm sóc cô, vì thế chắc chắn cô bị đưa đến trường thể thao.
Trường thể thao cạnh tranh rất khốc liệt, kết quả đào tạo của mọi người đều bám sát nhau, ai cũng cố gắng hết sức mình vì số người mà hằng năm tỉnh đội chọn không nhiều.
Sự cạnh tranh đó giống như trong giới giải trí, những cô gái trẻ có vẻ ngoài xinh đẹp như cá diếc sang sông, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào tài nguyên có hạn trong giới.
Lương Yên đã từng xem ảnh hồi nhỏ kia của Lục Lâm Thành, mới năm tuổi đã học được vẻ mặt liệt, nhưng với vẻ ngoài trắng trẻo và bộ dáng sau này có thể mang tới tai họa kia lại khiến bao nhiêu fan kêu thảm thiết dưới phần bình luận,”Tại sao hồi bé ông xã có thể đáng yêu như vậy chứ.”
Lương Yên cười hừ một tiếng.
Với bộ dáng như chú gà con yếu ớt này của Lục Lâm Thành, nếu gặp cô chắc chắn có thể một tay bóp chết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!