Socrates Thân Yêu
Chương 47
Ngôn
Hàm vừa xem tài liệu vừa nghe cô báo cáo, rồi chợt đi thẳng vào vấn đề
với vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Em cho rằng vụ án ở quận Bạch Tháp không
phải là tự sát sao?”
“Vâng ạ! Trong báo cáo điều tra đã đề cập,
cô gái này có khuynh hướng tự sát với trạng thái bi quan chán đời nghiêm trọng và không có thù oán với người khác. Cô ta đã tự mình cắt cổ tay
tự sát ở nhà, cũng không có dấu vết giãy giụa. Nhưng mà… vết cắt trên cổ tay của cô ta không phù hợp.”
Ngôn Hàm lật đến trang sau. Trong
bức hình, trên tay nạn nhân có một vết dao cắt sâu hoắm, da thịt lật ra
ngoài. Anh đặt tài liệu lên bàn, khẽ tựa vào lưng ghế rồi ngước mắt lên, tay đan vào nhau, chăm chú nghe cô nói.
Cô thấy đôi mắt đen thẳm của anh đang nhìn mình đăm đăm thì lại mất tự nhiên, chuyển ánh mắt vào cây xương rồng phía sau lưng anh rồi nói: “Người bình thường rất khó
tìm được vị trí và độ lực thích hợp khi cắt cổ tay tự sát, phần lớn sẽ
là cắt quá cạn, vết thương dù chảy máu nhưng thường sẽ tự khép miệng
lại, phải thử rất nhiều lần mới tìm ra đúng vị trí. Vì vậy, người cắt cổ tay tự sát thì trên tay sẽ có nhiều vết thương sâu cạn không đồng đều,
thậm chí còn có rất nhiều vết thương cũ để lại từ mấy lần trước. Thế
nhưng, người này chỉ cắt một dao là thành công, nên em nghĩ rằng có thể
đã có người giúp cô ta làm.”
Cô vừa nói vừa nghiêng nghiêng ánh mắt, cứ như học sinh đang bị khảo bài học thuộc lòng vậy.
Ngôn Hàm đứng dậy, rót một cốc nước bên máy đun đưa cho cô rồi tiếp tục: “Là vụ án gây chuyện rồi lẩn trốn tự sát thì sao?”
“À cái đó…”
Nửa giờ sau, Chân Noãn liệt kê hết những điểm mà cô cảm thấy khả nghi với
Ngôn Hàm, sau đó hỏi với vẻ hơi thấp thỏm: “Đội trưởng, anh thấy em nói
có lý không ạ?”
Ngôn Hàm trả lời: “Em chờ một chút, anh đến văn phòng của Cục trưởng Thượng một lát đã!”
Nửa giờ sau, Ngôn Hàm đã tập trung người đội Một và đội Ba lại: “Những pháp y của đội Ba đều còn trẻ tuổi, áp lực và trách nhiệm trên vai rất lớn,
cũng không có pháp y lâu năm hướng dẫn, kinh nghiệm lại chưa nhiều. Hơn
nữa, vụ việc lần này rất đặc biệt, là một vụ án tự sát liên hoàn kỳ lạ.
Vụ án của đội Ba thì vẫn do đội Ba điều tra, nhưng đúng lúc vụ án của
đội Một có chút liên quan, nên vụ án tự sát liên hoàn đặc thù lần này sẽ do hai đội cùng nhau hợp tác điều tra. Qua việc này, tôi cũng nhắc nhở
hai đội chúng ta sau này nên thường xuyên trao đổi nhiều hơn trong công
tác hằng ngày, giám sát lẫn nhau để cùng nâng cao nghiệp vụ, tạo cơ hội
tăng thêm tình cảm. Nếu ngày nào đó pháp y của đội Một có sơ suất thì
cũng mong các thành viên của đội Ba nêu ra để sửa chữa.”
Chân
Noãn kinh ngạc nghe xong, phát giác ra vấn đề quan hệ giao tế hóc búa đã được anh giải quyết hoàn hảo đến mức không chút khiếm khuyết.
Danh dự các đội đã thu nhỏ lại về bộ phận pháp y, mấy pháp y và trợ lý cùng
nhau gánh chịu mà không bị nêu tên riêng lẻ, nguyên nhân phạm sai lầm
ngoại trừ điểm “trẻ tuổi” mà ai cũng phải trải qua thì còn có một sự
thật khách quan đó là “không có pháp y có kinh nghiệm dẫn dắt”.
Thậm chí, anh không hề đề cập đến “ngộ phán” mà dùng từ “tự sát đặc thù”.
Sau khi thương lượng với Cục trưởng, anh đã đề nghị không để đội Một toàn
quyền phụ trách mà vẫn để đội Ba tiếp tục điều tra vụ án của họ. Hai đội cùng nhau hợp tác, tăng cường trao đổi và học tập lẫn nhau, như vậy
quan hệ sẽ càng tiến triển hơn một bậc.
Cuối cùng là mời đối
phương giám sát mình, một mặt có thể giữ được thể diện cho đối phương,
mặt khác còn thể hiện được phong thái tự tin và tự giữ kỷ luật của đội
Một.
Thảo nào Lão Bạch nói anh là “Đội trưởng toàn năng”, không
chỉ có chỉ số thông minh cao mà cả chỉ số cảm xúc cũng vượt mức bình
thường. Sau này, cô phải học tập Đội trưởng nhiều hơn rồi. Ừ, phải như
vậy chứ, meo meo!
Chân Noãn chợt nghe thấy nội tâm mình cất
tiếng, bỗng sa sầm nét mặt… Sau này, ai còn gọi cô là Mèo Con nữa thì cô sẽ cào chết người đó!
Phan Lâm – Đội trưởng đội Ba nói: “Sau khi xem qua mấy hồ sơ, về căn bản, vụ án này có thể khái quát thành có
người muốn tự sát, mà nguyên nhân đại loại như là vì không tài nào quyết định, hoặc bởi tỷ lệ thành công không cao, hay vì chết kiểu này quá đau đớn, nên tìm người khác giúp đỡ tự sát hoặc ngụy trang thành sự cố
ngoài ý muốn.”
“Đúng vậy!” Ngôn Hàm cau mày. “Chỉ có điều, bây
giờ còn chưa thể xác định được mối liên hệ cố định đằng sau những vụ án
tự sát liên hoàn này.”
Lúc này, Chân Noãn đang lật tài liệu ra xem thì bỗng sửng sốt khi thấy được một trang: “Đội trưởng…”
“Sao hả?”
Cô thảng thốt ngẩng đầu: “Em nghĩ có lẽ em đã biết tại sao lại có người truy sát em rồi.”
“Vào buổi tối hôm xuống trạm xe buýt suýt bị người ta đụng phải, sáng hôm
đó, em đã kiểm tra lại những vụ án này. Lúc em thấy được vụ án cô gái
cắt cổ tay tự sát ở quận Bạch Tháp đầu tháng Mười, đã từng gọi điện
thoại hỏi người nhà cô ta, sau đó còn liên hệ gia sư hỏi thăm tình trạng gần đây của cô ấy. Số điện thoại và tên của gia sư kia… chính là của cô gái nghiên cứu sinh đã tự sát ở đại học Khoa học và Công nghệ hôm nọ.
Em có nói chuyện với cô ta nên cô ta biết em đang nghi ngờ những vụ án
tự sát này.”
Ngôn Hàm im lặng giây lát rồi nói: “Lần này, chúng ta đã gặp phải sát thủ liên hoàn, hơn nữa còn là nhóm.”
Mỗi người trong phòng họp đều cảm nhận được một bầu không khí nặng nề đang bao trùm.
“Điểm đặc biệt hơn nữa chính là nhóm sát thủ liên hoàn lần này có thành viên
không cố định, sát thủ có thể trở thành kẻ bị giết và kẻ bị giết cũng có thể lựa chọn trợ giúp người khác mà trở thành sát thủ. Nhưng cho dù là
vậy, cơ cấu cả tập thể vẫn rất vững chắc. Điểm khác biệt giữa bọn chúng
và các sát thủ liên hoàn bình thường khác là không những số lượng thành
viên đông đảo mà còn không phải tùy theo sở thích hay phẫn nộ cá nhân để định hướng tìm kiếm con mồi, con mồi sẽ chủ động tìm đến bọn chúng để
xin được giúp đỡ tự sát.”
Vụ án “tự sát liên hoàn” hay “liên hoàn giúp người tự sát” này thật quái gở, đừng nói là Dự Thành mà đến khắp
cả nước cũng chưa từng nghe thấy.
Tô Nhã do dự: “Tập thể sát thủ liên hoàn này có thể còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng, mức độ phức tạp lớn hơn rất nhiều.”
Đội Một và đội Ba nhanh chóng chỉnh sửa lại hồ sơ của những vụ án tự sát và tai nạn có điểm khả nghi. Trong khoảng thời gian từ ngày mồng Ba tháng
trước kéo dài cho đến hôm nay, tổng cộng có sáu vụ.
Nạn nhân thứ
nhất là nữ, 26 tuổi, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn ở nhà sống dựa vào gia
đình vì không tìm được việc làm, thi công chức bốn lần đều thất bại dẫn
đến áp lực tinh thần rất lớn. Cha mẹ cô ta cho biết con gái họ có dấu
hiệu coi thường mạng sống của mình.
Cách chết: Nhảy lầu.
Nạn nhân thứ hai là nam, 29 tuổi, nhân viên bán hàng, tuy đã đến tuổi này
nhưng vẫn không có sự nghiệp, nghề nghiệp không ổn định và cũng không có tương lai. Anh ta vô cùng mù mờ về sự nghiệp của mình, bị ba mẹ nhiều
lần thúc giục đi xem mắt, nhưng vì không có nhà và xe, lương lại thấp
nên bị đả kích gấp bội. Anh ta từng nhiều lần than vãn với ba mẹ và đồng nghiệp rằng “cảm giác không chịu nổi cuộc sống nữa”.
Cách chết: Tai nạn giao thông ngoài ý muốn, bị xe Ferrari đụng, ba mẹ được bồi thường một triệu hai trăm nghìn nhân dân tệ.
Nạn nhân thứ ba là nam, 24 tuổi, là nhà báo nhưng gặp phải những mảng đen
tối và thối nát của đủ mọi ngành nghề nên nảy sinh cảm giác bất lực sâu
sắc và mắc chứng trầm cảm.
Cách chết: Mở khí gas tự sát, trúng độc mà chết.
Nạn nhân thứ tư là nữ, 17 tuổi, đang là học sinh cấp 3, không hài lòng với
tướng mạo của mình vì thường bị bạn học chế giễu. Sau khi phẫu thuật
thẩm mỹ thất bại, cô ta không dám gặp người khác, tính tình trở nên gắt
gỏng và quái gở, thường xuyên khóc lóc với ba mẹ bảo rằng không muốn
sống nữa.
Cách chết: Ngâm mình trong bồn tắm, cắt cổ tay tự sát.
Nạn nhân thứ năm và thứ sáu là anh chàng bị điện giật chết trong hồ bơi và
nữ nghiên cứu sinh chết trong phòng sinh hoạt trường đại học gần đây.
Điểm giống nhau duy nhất của sáu vụ án này là đều không tìm thấy điện thoại
của nạn nhân. Trong đó rất có thể có cài đặt ứng dụng mà nạn nhân dùng
để liên lạc với tập thể sát thủ.
Ngoại trừ nữ sinh trung học cắt
cổ tay tự sát và nghiên cứu sinh của trường đại học là có quan hệ học
sinh và gia sư, những nạn nhân còn lại không có bất kỳ mối liên hệ nào.
Ngoài ra, khi điều tra vụ án nữ sinh trung học cắt cổ tay tự sát, đội Ba đã
từng điều tra đến gia sư của cô ta. Nhưng khi ấy, cha mẹ cô ta bảo quan
hệ giữa gia sư và con gái họ rất tốt, hai người rất hay trò chuyện tâm
sự với nhau. Họ vốn tưởng rằng cô gia sư này có thể khuyên giải được con gái họ thoát khỏi bóng ma của việc giải phẫu thẩm mỹ thất bại. Hơn nữa, khi vụ án xảy ra, nữ nghiên cứu sinh đang học ở trường nên có bằng
chứng ngoại phạm vô cùng xác thực.
Lần này, người của đội Ba điều tra lại vụ án lần nữa, đặc biệt lấy về băng ghi hình giám sát ở gần nơi xảy ra bốn vụ án, kết quả đều phát hiện ra bóng người tương tự với
trong đoạn phim ở trường đại học Khoa học và Công nghệ. Đều là một người mặc áo khoác ngoài rộng thùng thình để che đậy thân thể, đội mũ che kín mặt và mang bao tay màu đen.
Bởi vì mùa đông ăn mặc như thế rất
bình thường nên “hắn” đã nhiều lần tránh được con mắt của cảnh sát điều
tra. Nhưng cũng từ đó có thể chứng minh được kẻ vạch ra kế hoạch phía
sau những vụ tự sát này chính là một tập thể.
Cảnh sát cũng phát
hiện rằng số người mỗi lần ra ngoài của chúng không đồng nhất, bình
thường sẽ là hai hoặc ba người, nhưng qua chiều cao và tư thế đi đứng
của chúng có thể phán đoán được là có bốn người. Có điều, tạm thời chưa
có cách nào xác định được giới tính của họ, cũng không biết còn có thành viên nào đến nay chưa ra mặt hay không.
Đối mặt với kết quả điều tra như thế, Ngôn Hàm đưa ra ý kiến: “Trong bọn người bày ra kế hoạch
kia, nếu tôi chỉ thống kê những người mà bản thân không có khuynh hướng
tự sát và chỉ giúp người ta tự sát thì toàn bộ đều là phái nam.”
Chân Noãn đảo mắt, không hiểu được anh suy luận từ đâu: “Tại sao ạ?”
“Trong vụ án giết người ở hồ bơi, tập thể này đã lộ ra sơ hở.”
“Sơ hở?”
“Lúc giết người ở hồ bơi, bọn chúng đã để cho người tự sát kế tiếp xuất
hiện, cũng chính là nữ nghiên cứu sinh hôm nọ. Bởi vì phái nữ rất khó
dìm chết phái nam trong nước, nên điểm này sẽ có thể làm giảm độ hiềm
nghi rất nhiều. Thử nghĩ xem, nếu lúc đó, người chứng kiến tại hồ bơi là nam thì Hắc Tử, cậu sẽ làm sao?”
Hắc Tử sửng sốt, ngại ngùng gãi đầu: “Tôi sẽ mời hắn về sở, dù thế nào cũng phải lôi kéo hắn, chờ có
kết quả kiểm tra thi thể mới quyết định có thả hắn đi không.”
“Đúng thế!” Tô Nhã nói. “Đây cũng là chỗ nhầm lẫn đầu tiên của tư duy quán
tính. Thoạt nhìn, ai cũng nghĩ hung thủ cần có sức mạnh mới giết người
được, hơn nữa người chết còn là phái nam, nên mức độ hiềm nghi đối với
phái nữ sẽ giảm đi rất nhiều.”
Chân Noãn lập tức định thần trở
lại: “Vì vậy, một cô gái đến hiện trường giúp người ta tự sát có thể làm giảm thiểu nguy cơ bị bắt ngay tại hiện trường. Có điều, cô gái này lại chết vào ngày hôm sau nên tất nhiên cảnh sát sẽ cảm thấy kỳ lạ. Nhưng
dù thế thì cũng rất khó tìm ra người đứng sau, bởi vì kẻ này và nạn nhân hoàn toàn không liên quan đến nhau, mọi thứ đã được sắp xếp rất chu
đáo. Khiến cảnh sát hoài nghi sau khi vụ án xảy ra vẫn hơn là bị bắt
ngay tại hồ bơi hay để cảnh sát thấy mặt. Nếu trong nhóm có một thành
viên là nữ, cảnh sát sẽ rất khó tìm ra mối liên hệ giữa vụ án ở hồ bơi
và ở trường đại học Khoa học và Công nghệ. Vấn đề đã đề cập trước đó
cũng sẽ được giải quyết một cách dễ dàng. Nhưng vì trong nhóm không có
nữ, nên sau khi cân nhắc, chúng chỉ có thể để người tự sát kế tiếp đến
giúp chàng trai ở hồ bơi tự sát mà thôi.”
“Đúng vậy! Bọn giết người liên hoàn này chỉ toàn là nam.”
Lúc này, tổ nghiệm chứng đã có kết quả kiểm tra, trong đó có ba phát hiện
quan trong: Thứ nhất, sợi vải dính trên sợi dây thừng không thuộc về nạn nhân. Mảnh vải bị nắp tủ điện ở hồ bơi kẹp lại cũng không thuộc về nạn
nhân chết đuối. Hai nhóm sợi vải này có thành phần cực kỳ giống nhau,
đều xuất phát từ loại găng tay bảo hộ của thương hiệu cao cấp.
Thứ hai, sợi vải phát hiện trong chậu hoa nhắm vào Chân Noãn và sợi vải
Ngôn Hàm kéo được từ bao tay gã lái xe motor cũng đều xuất phát từ găng
tay bảo hộ của thương hiệu cao cấp này.
Thứ ba, những sợi vải
xuất hiện trong vụ án tự sát liên hoàn và vụ truy sát Chân Noãn đều
thuộc cùng một nhãn hiệu, xuất xứ từ cùng một nhà máy.
Sự thật đã quá rõ ràng, kinh nghiệm và suy luận lúc trước cùng với chứng cứ xác
thực có được hôm nay đã chứng minh được người tổ chức tự sát là một tập
thể, hơn nữa, chúng cũng đang chuẩn bị sát hại Chân Noãn để diệt khẩu.”
Quan Tiểu Du nói: “Đám người này quá bạo gan, quả là xem thường luật pháp, lại dám ra tay với cảnh sát.”
“Vậy thì đúng rồi.” Tô Nhã cười nhạt. “Bởi vì trong mắt bọn chúng vốn không
hề có sự tồn tại của cảnh sát. Thế giới này là thứ gì, cảnh sát lại là
cái quái gì chứ?”
Lời này đã thu hút toàn bộ ánh mắt của cảnh sát và những lời tiếp theo của cô càng khiến mọi người kinh ngạc hơn.
“Bọn người mà chúng ta cần tìm ở độ tuổi 17-23, bỏ học và không có công việc cố định, tình trạng kinh tế gia đình khá giả, tương đối hòa thuận và
không có ám ảnh tuổi thơ. Có thể bọn chúng đang ở khu Thượng Nam, nơi
tập trung tầng lớp mới ở Dự Thành, trà trộn trong giới chơi thể thao
nguy hiểm và Parkour. Bọn chúng hay thay đổi bạn gái, thường xuyên đến
bar chơi và chi tiền rất hào phóng. Hơn nữa, gần đây, chúng từng gây ra
những vụ việc làm mất an ninh trật tự hoặc bị người khác khiếu nại như
gây huyên náo và đua xe tại khu sầm uất. Bọn chúng đột nhiên có hứng thú với suy luận và phá án, xem khá nhiều tiểu thuyết trinh thám và phim
truyền hình. Tôi nghĩ nhân viên điều tra chỉ cần đến những khu thể thao
mạo hiểm như khu Thượng Nam, khu quán bar hay khu 367 để dò hỏi, sau đó
kết hợp với ghi chép của cảnh sát khu vực và đồn cảnh sát tiếp nhận vụ
án là có thể tìm ra họ.”
Mọi người đều biết Tô Nhã là nhà phác
họa tâm lý tội phạm nổi tiếng, nhưng thật không ngờ cô lại dễ dàng
khoanh vùng đối tượng như vậy.
Đàm Ca nói: “Kinh tế gia đình khá
giả thì có thể hiểu được. Hôm đó, ở khu 367, tôi thấy trang bị Parkour
của chúng thuộc loại cao cấp, chưa kể còn có chiếc xe giấu biển số đụng
Chân Noãn nữa. Tuy đó chỉ là dòng xe giá rẻ của BMW, nhưng tuổi bọn
chúng còn nhỏ như vậy thì nhất định là do nhà mua cho rồi. Hơn nữa,
chiếc xe motor kia cũng rất phong cách. Nhìn kỹ năng của nhóm người chơi Parkour cũng nhận ra chắc chắn chúng đã từng luyện tập qua. Mấy thứ này đều không khó suy đoán, với lại đội điều tra cũng đã tra xét qua những
manh mối này rồi. Nhưng còn những căn cứ khác thì sao?”
“Đầu tiên là những người này rất trẻ tuổi.” Tô Nhã thong dong. “Quan niệm về giá
trị và cuộc sống của chúng không có điểm tựa và khá mờ mịt, tinh thần
trống rỗng và không ổn định. Chúng không có mục tiêu sống mà chỉ muốn
thoát khỏi hiện trạng rỗng tuếch, tẻ nhạt, nhưng lại không biết rốt cuộc bản thân mong muốn thứ gì. Vì ảnh hưởng của gia đình và ba mẹ, lại thêm nền tảng giáo dục khắt khe từ nhỏ nên chúng không bạo lực, lệch lạc hay biến thái và cũng không hành hạ người bị hại. Nếu không phải vì sợ bại
lộ sẽ không chủ động giết người.
Giúp người ta tự sát là vì cảm
thấy dù sao đối phương muốn chết nên giúp đỡ cũng không sao, có lẽ cảm
thấy việc này rất mới mẻ và lý thú. Bình thường, sát thủ liên hoàn đôi
khi có sở thích để lại dấu hiệu đặc biệt của mình trong vụ án, hoặc là
chơi trốn tìm với cảnh sát. Nhưng bọn chúng không hề có ý nghĩ này,
chẳng qua xem đó như một trò chơi, như những nhiệm vụ thú vị nảy sinh từ chính cuộc sống nhàm chán của mình. Đội trưởng Ngôn, với nhận định
chúng là người trẻ tuổi, anh hẳn là đồng ý với quan điểm của em, đúng
không nào?”
Ngôn Hàm cầm cốc nước, tựa vào cửa sổ, đưa lưng về phía bầu trời, đôi mắt trông âm u.
“Ừ!” Anh tỏ vẻ đồng ý, nhưng lý do đưa ra rõ ràng và chân thực hơn. “Bọn
chúng xếp đặt vụ án rất trẻ con, chắc hẳn là do nước đến chân mới nhảy,
vội vã tìm linh cảm trong tiểu thuyết nào đó. Vụ án phòng kín ở đại học
Khoa học và Công nghệ rất sơ sài, điện giật trong hồ bơi cũng vậy, thoạt nhìn có vẻ thông minh nhưng lại có chỗ sơ hở trí mạng, đó là việc chúng ta đã thấy được mặt hung thủ. Nếu không phải cô ta đã chết thì vụ án
này đã phá được rồi, đơn giản đến mức kỳ lạ. Bọn chúng chỉ biết lợi dụng quán tính và nhầm lẫn trong tư duy, điều này vừa hay là mấy trò thường
thấy trong tiểu thuyết trinh thám. Trong hành động thực tế, chúng xếp
đặt không tinh vi, nhưng lại rất thích theo đuổi kịch tính, ví dụ như
điện giật và phòng kín. Tâm tính của bọn chúng đúng là có chút trẻ con.”
Ngôn Hàm nhếch khóe môi rất nhẹ, vẻ chế giễu chứ không có ý cười.
Tô Nhã mỉm cười, tiếp lời anh một cách rất tự nhiên: “Đúng vậy! Đây là đặc điểm của chúng: Đam mê trò diễn kịch và theo đuổi sự kích thích. Giống
như cách chúng truy sát Chân Noãn vậy. Mấy trò như tông xe hay ném chậu
hoa xuống lầu đều chỉ là những cách thức lỗ mãng, vốn không được thiết
kế tỉ mỉ. Nhưng quá trình thực hiện của bọn chúng lại vô cùng thu hút:
Xe đua thể thao, Parkour nguy hiểm, xe motor phân khối lớn… Đối với việc giết Chân Noãn, tâm tư và niềm vui thú của bọn chúng không nằm ở việc
giết cô ấy mà xuất phát từ mỗi lần khiêu chiến bản thân.”
Hai
người họ, một tìm chứng cứ, một phân tích tâm lý, người tung kẻ hứng rất nhịp nhàng. Chân Noãn thầm nghĩ đến việc từng nghe nói trước kia họ hợp tác với nhau rất ăn ý. Lúc này, tất cả đều như trở thành thính giả của
họ và cô cũng thế.
Cô khẽ cắn môi, rất muốn góp lời nhưng mà cô không biết ăn nói, chỉ biết khám nghiệm thi thể mà thôi.
“Vui thú à?” Lão Bạch cảm thấy khó tin. “Bọn chúng chỉ là cảm thấy chơi vui thôi sao?”
“Dĩ nhiên, bọn chúng chẳng qua cảm thấy chơi vui thôi.” Tô Nhã khoanh tay,
đi lững thững trong văn phòng, bắt đầu phân tích tâm lý của nhóm sát thủ liên hoàn này. “Thử nghĩ về cuộc sống của tôi đi: không thích đi học vì dù sao cũng không có ích lợi gì, tiền trong nhà chắc chắn đủ tiêu xài
rồi. Học hành thì tẻ nhạt, làm việc cũng vô vị, từ bé đến lớn đều chơi
game, đã sớm cảm thấy không còn hứng thú. Cuộc sống thật sự chẳng có gì
thú vị cả, ngày ngày không có lý tưởng, cũng không có chút mới mẻ. Nhưng cả một ngày dài với nhiều thời gian như vậy thì cũng nên tìm chút
chuyện để làm, đúng không?
Yêu đương à? Chán ngắt, ngay cả bản
thân cũng lười yêu, ngán ngẩm đến độ nào còn lòng dạ chơi với con gái,
thỉnh thoảng tình một đêm cũng đủ thỏa mãn nhu cầu sinh lý rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!