Nghịch Thủy Hàn
Chương 40: Kê Huyết Áp Mao
“Ta phải sống”.
“Ta phải dùng tất cả mọi cách để sống, và còn phải sống thật tốt”.
“Chỉ có sống mới có thể báo thù”.
Đó là những suy nghĩ của Thích Thiếu Thương lúc này.
Ai cũng đều thay đổi. Nhưng đại bộ phận đều cho là bản thân của mình không thay đổi. Kỳ thực nên cần thay thổi, cần thay đổi thì thay đổi. Chỉ là có người âm thầm thay đổi, có người thay đổi toàn bộ, có người thì thay đổi bên ngoài, có người thay đổi bên trong. Có người việc nhỏ thì dễ thay đổi, việc lớn thì không đổi, có người lại chẳng có nguyên tắc gì, chỉ có tính tình là không đổi.
Trưởng thành cũng là một loại thay đổi.
Thành thục cũng là một loại thay đổi.
Hoạn nạn và hạnh phúc, vĩnh viễn là hai nguyên nhân làm thay đổi. Rất ít người có thể không thay đổi sau khi chịu đủ mọi loại khổ sở, hoặc là được hưởng vinh hoa phú quý.
Thay đổi cũng không có gì là không tốt, có những lúc thay đổi là tất yếu.
Người phải dựa vào sự thay đổi hợp lý mới có thể sống sót được, chúng giống như mùa hè thì quạt mát, mùa đông thì mặc thêm áo vậy.
“Bọn họ chịu chết vì ta, ta đáng ra phải ở cùng với họ”. Đó chính là suy nghĩ lúc này của Tức đại nương.
Nàng nghĩ đến cảnh một đám người quần thảo trong mưa, cả người nhiệt huyết dâng trào.
Nàng biết rõ rằng mình với Thích Thiếu Thương nên thoát đi, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tử giang hồ xinh đẹp, có những người, biết sinh mệnh của mình quý hơn ai hết, hiểu các phương pháp đào vong hơn ai hết. Trong đến lúc quan trọng, bọn họ hiến đầu, rải dòng nhiệt huyết, coi tính mệnh nhẹ tựa lông hồng, không chút luyến tiếc.
Đó rốt cục là người thông minh, hay là kẻ ngu.
Có lẽ điều đó cũng không quan trọng. Trên giang hồ, trong võ lâm, trong lịch sử, những sự kiện có thể khóc, có thể cười, hầu hết đều là do nhiệt huyết của những con người đó viết lên.
Thích Thiếu Thương hỏi như vậy, Tức đại nương cũng đồng thời nhớ đến Tần Vãn Tình và Đường Vãn Từ, và những tỷ muội của Hủy Nặc Thành. Thích Thiếu Thương cũng nhớ đến Lôi Quyển, Thẩm Biên Nhi và bọn huynh đệ Liên Vân Trại.
Chỉ là nhớ tới thì có thể làm được gì. Bọn họ vẫn đang đào vong.
Chạy đã lâu, đã xa, nhưng chưa chạy thoát được thiên sinh.
“Đến Tư Ân trấn”. Tức đại nương tuy trong lòng cảm thấy khó nghĩ, nhưng nàng có thể khẳng định một điều:
Bởi vì lâm trận chạy trốn, bọn nàng phải tranh thủ thời cơ.
Tranh thủ thoát khỏi Lưu Độc Phong càng xa càng tốt.
Nếu như có thể nắm chắc thời cơ này, thậm chí có thể cắt được sự truy tung của Lưu Độc Phong.
Đã có người vì điểm này mà hy sinh, bọn họ cũng không nên phí phạm thời cơ trọng yếu này.
“Tư Ân trấn?”. Đối với Thích Thiếu Thương mà nói, Tư Ân trấn chỉ là một trung tâm thị tập, là nơi thương nhân các nơi đổ về tập trung mua bán.
“Đúng, Tư Ân trấn”.
“Vì sao lại đến Tư Ân trấn?”.
“Bởi vì muội đã ước định, Cao Kê Huyết sẽ đợi tiếp ứng tại Tư Ân trấn, Hách Liên Xuân Thủy cũng sẽ đến hội ngộ ở Tư Ân trấn”.
“Muội cùng với Cao Kê Huyết, Vưu Tri Vị, Hách Liên Xuân Thủy bọn họ trước đây đã từng có lần hợp tác cùng nhau đối kháng với cường địch”. Tức đại nương nói tiếp, “Bọn muội lúc tiến thoái đều rất là ăn ý”.
“Đáng tiếc, bọn muội từ trước tới nay chưa từng đối phó với địch thủ chính nghĩa, cường hãn, kiên nhẫn mà lại có võ công cao cường giống như Lưu Độc Phong”.
Vì vậy hai người bọn họ đến Tư Ân trấn.
Khi tiến vào Tư Ân trấn, bọn họ nghe được một tiếng chó sủa rất đặc thù.
Tức đại nương đương nhiên hiểu được ý tứ của tiếng chó sủa này.
Nàng liền đi tới chỗ phát ra tiếng chó sủa.
Cuối cùng đi tới “An Thuận sạn”.
Tiếng chó sủa chợt im bặt.
Tức đại nương cùng với Thích Thiếu Thương đưa mắt nhìn nhau.
Tức đại nương khẽ gật đầu.
Thích Thiếu Thương đưa tay ra gõ cửa, gọi: “Chủ quán, chủ quán”.
Cửa mở.
Một người mập mạp, một lão giả, một thanh niên bước ra đứng ở trước cửa.
Người thanh niên giơ đèn lên, ánh đèn chiếu lên mặt Thích Thiếu Thương cùng với Tức đại nương.
Lão béo áo lam nhìn thấy bọn họ, cười cười quan sát Thích Thiếu Thương, sau đó nhìn nhìn sáu bảy lần, lại trừng mắt thêm bảy tám lần nữa, mới dùng bộ mặt tràn đầy nét cười nói: “Đại nương, vị này có phải là Thích trại chủ từng dạy cho Hách Liên tiểu yêu biết “Tự cổ đa tình không di hận” phải không? Bộ dạng hiện giờ, ta đang làm sinh ý, nhìn xem có nên mua bán với các vị không?”.
Tức đại nương mặt lạnh lùng, nói: “Cao lão bản, ông không để chúng ta vào sao?”.
Cao Kê Huyết mỉm cười nói: “Cho vào thì sao? Không cho vào thì sao?”.
Tức đại nương nói: “Không cần nói nhiều, không cho thì chúng ta sẽ đi ngay lập tức”.
Cao Kê Huyết từ từ nói: “Ta từ xa đến đây, trên đường tốn mất bốn con ngựa, rách mất ba bộ quần áo, vội vàng đến đây. Vừa rồi ở trên lầu thu thập ba mươi tên quan binh, mười tên nha sai và năm tên cao thủ, một vị đại bộ đầu, chính là đợi nàng đến. Nếu không để các vị tiến vào, thì còn để cho ai nữa?”.
“Thêm nữa”. Cao Kê Huyết dùng cái lưỡi dài của mình liếm chóp mũi nói, “Các vị không tiến vào thì còn chạy đi đâu được nữa? Phía trước, nghe báo, có vị tân quý họ Cố, còn có tên cẩu quan dùng tiền mua chức, thêm cái gì ô nha (quạ), đà bối (lạc đà) đại tướng quân nữa, đang tiến về phía này, các vị có thể đào thoát khỏi bọn họ không?”.
“Còn chưa đủ”. Tức đại nương nói, “Đuổi theo phía sau còn có Bộ Thần thời nay, Lưu Độc Phong”.
Cao Kê Huyết đột nhiên không cười nổi nữa.
Hắn đột nhiên thu lại tiếu dung, đến ánh đèn cũng ảm đạm đi.
Hắn nhỏ giọng hỏi: “Đào Thanh bọn họ…”.
Tức đại nương nói: “Ngay cả Hoa Gian Tam Kiệt, La Bàn Cổ cũng lành ít dữ nhiều…”.
Cao Kê Huyết vội vàng hỏi tiếp: “Hắc Liên tiểu yêu đâu?”.
Tức đại nương trả lời: “Không biết sống chết thế nào…”.
Cao Kê Huyết thở dài một tiếng, lùi lại khẽ nghiêng người ý muốn mời Tức đại nương vào trong: “Ta thực sự không nên đáp ứng tương trợ bọn nàng”.
Hắn thở dài một tiếng lại nói tiếp: “Lần này khiến Lão đầu tử bọn ta toàn quân bị diệt. Chúng ta vốn chỉ là những người làm ăn chân chính”.
Tức đại nương vẫn chưa bước vào, nói: “Cho nên ta thật tình nói cho ngươi biết. Giờ hối lại vẫn còn kịp”.
Cao Kê Huyết quay lại nhìn, ở trong điếm có một cái bàn thờ, đang thờ cúng, trên thần đàn là tượng của một vị lão bà bà. Thần thái của lão bà bà, tuy được tạc như thật, nhưng không giống như dung thái của những tượng thần được cung phụng, không giống như thần tiên, mà chỉ như một người bình thường: “Muộn rồi muộn rồi”. Hắn lắc đầu nói: “Đừng quên là ta đã từng thề dưới bài vị của gia mẫu”.
“Lời thề đó chỉ cần ta không nhắc đến, ngươi coi như chưa nhìn thấy ta, cũng không coi là hủy ước”. Tức đại nương nói: “Hiện giờ ta không còn Hủy Nặc Thành, không thể cho ngươi được thứ ngươi cần, ngươi càng có lý do để hủy ước”.
Cao Huyết Kê mỉm cười, nheo mắt lại có vẻ suy nghĩ, nói: “Ta là người làm ăn, mà đã làm ăn thì phải thả dây dài câu con cá lớn, nếu ta nhìn không lầm, vụ làm ăn này cũng rất lớn”. Hắn đưa tay chỉ Tức đại nương, “Nàng còn là Tức đại nương”, rồi lại chỉ sang Thích Thiếu Thương, “Y còn là Thích Thiếu Thương”, ngừng một lát lại nói tiếp: “Chỉ cần Thích Thiếu Thương, Tức đại nương còn sống, ai biết đến ngày nào đó sẽ kiến lập một tòa Hủy Nặc Thành, một Liên Vân Trại”.
Thích Thiếu Thương đột nhiên nói: “Cao lão bản, nếu ông có thể trợ giúp cho ta, sau này khi dựng lại Liên Vân Trại, ông sẽ được trại của ta cung phụng”.
Cao Kê Huyết xua tay: “Cảm ơn thì có thể miễn, đại trại của các người, giảng nào là nhân nghĩa đạo đức, cướp của người giàu chia cho người nghèo, giết kẻ hung đồ trợ giúp người yếu, đương nhiên ta chỉ biết đến tiền, cũng không cần hợp tác với quan phủ triều đình, cũng không nói đến chí khí lý tưởng gì. Ngày trước nếu như còn có Liên Vân Trại, có việc có thể kiếm tiền, thì cứ đến tìm ta. Còn nếu không có gì kiếm ăn, chỉ bàn chuyện hiệp nghĩa không, ta quyết không làm”.
Thích Thiếu Thương nhất thời thất vọng.
Cao Kê Huyết lấy lại khuôn mặt cười cơ cảnh của mình nói: “Xin mời vào, các vị cứ náu ở đây, trốn được là tốt nhất. Nếu không chiếm cứ địa lợi, cùng bọn Lưu Độc Phong, Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân đánh một trận xem thế nào?”.
Thích Thiếu Thương ôm quyền hướng về phía lão giả, hỏi: “Các hạ phải chăng là Vi chưởng quỹ nổi danh cùng thời với Cao lão bản?”.
Vi Áp Mao đáp: “Bọn ta không phải là Chu Du Gia Cát Lượng gì cả mà là súc sinh. Hắn là Kê (gà), ta là Áp (vịt). Hắn biết làm sinh ý, vẽ mưu. Ta biết làm bàn tính, học bút tích, khắc ấn của người khác, chỉ có vậy thôi”. Gã chỉ chỉ vào kẻ phục vụ trong quán: “Đừng coi thường gã. Gã chính là người được giang hồ gọi là Trung Phong Vũ Toàn Thịnh”.
Vũ Toàn Thịnh đang cẩn thận cầm đèn, đưa hai người tiến vào trong, rồi quay ra. Vi Áp Mao nói: “Đêm nay, mọi người ở đây đều là người của chúng ta. Bọn Lưu Độc Phong muốn tra hỏi những người này, cũng sẽ không có vấn đề gì. Tạm thời ẩn náu dăm ba ngày, dưỡng thương cho lành, cũng là một việc tốt”.
“Được”. Thích Thiếu Thương, lại thấy Cao Kê Huyết đang thắp hương trước linh vị của mẫu thân hắn, thập phần cung kính, trong lòng cảm thấy vị “Thương gia tốt” này có được hiếu tâm như thế, thật là khó gặp.
“Đúng rồi”. Tức đại nương đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi: “Vừa rồi các vị nói là bắt được một nhóm người, đó là bọn người nào…”. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nói đến đây, bên ngoài vang lên tiếng chó sủa dồn dập, thê lương tựa như tiếng sói tru.
Cao Kê Huyết vẫn cúi đầu trước linh vị của mẫu thân, chuyên tâm thành ý, thần sắc không đổi
Vũ Thịnh Toàn khẽ biến sắc, nói: “Đến nhanh thật”.
Vi Áp Mao nghiêm mặt, vội vàng nói: “Mau lên lầu”.
Vũ Toàn Thịnh lập tức dẫn Thích Thiếu Thương cùng với Tức đại nương lên lầu, tiến vào căn phòng vừa xảy ra giao chiến lúc trước.
Bọn họ qua khe hở có thể nhìn thấy tình hình ở con đường trước cửa khách điếm.
Người đến là ai?
Sao lại đến nhanh đến vậy.
Đến đây không chỉ có một người.
Mà là một đám người.
Một đội quân binh đông nghịt
Hoa quang rừng rực.
Quân dung nghiêm chỉnh.
Đội nhân mã này, tuy trải qua mấy trường chém giết, bôn ba đã lâu, nhưng vẫn uy phong lẫm liệt, quân kỷ sâm nghiêm.
Đội nhân mã này, trừ quân binh ra còn có người của “Liên Vân Trại” cùng với cao thủ của Thần Uy tiêu cục chừng khoảng hơn bốn trăm người, trong ánh đuốc và tiếng chân ngựa tiến vào Tư Ân trấn.
Cầm đầu chính là Hoàng Kim Lân. Hắn chỉ huy toàn quân.
Toàn quân phân ra làm ba đội: Quân đội do Tiên Vu Cừu phụ trách, cao thủ tiêu cục do Cao Phong Lượng điều động, đám người “Liên Vân Trại” do Du Thiên Long suất lĩnh.
Cố Tích Triều cùng với Lãnh Hô Nhi không có ở trong đó.
Bọn chúng đã đi đâu?
Bọn chúng tiến vào Tư Ân trấn, chính là để tra xét từng hộ.
Từ kết quả tra xét, bọn chúng rất nhanh chóng phát hiện ra một chuyện.
Huynh đệ Lý Phúc, Lý Tuệ cùng đám sai dịch thủ hạ, mất tích ở trong trấn này.
Còn có “Liên Vân Tam Loạn”: Tống Loạn Thủy, Hoắc Loạn Bộ cùng với Phùng Loạn Hổ, còn có hơn ba mươi cao thủ chưa biết ở nơi nào.
Kết quả của đợt tra xét, rất nhanh lộ ra những chuyện này, hoặc ít hoặc nhiều đều liên quan đến An Thuận khách sạn.
Đại đội lập tức đến “An Thuận khách sạn”, bao vây trùng trùng nơi này.
Thích Thiếu Thương biết lần này muốn chạy cũng không được nữa rồi.
Chàng không ngờ sự yểm hộ của Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao lại trở thành ba ba chui đầu vào rọ.
Nhưng mà Tức đại nương thần sắc vẫn như thường.
Bởi vì lúc này, “kẹt” một tiếng, một người mở cửa, bước ra, nghênh đón đại quân đang giương cung, giương tiễn.
Đó chính là “Lam Sam Bàn Tử” Cao Kê Huyết.
Cao Kê Huyết mở cửa chầm chậm bước ra.
Hoàng Kim Lân lần đầu tiên thấy hắn, cũng bị dọa một trận, thầm nghĩ: sao lại là người này! Vội quát: “Không có lệnh của ta, không được bắn tên”.
Toàn quân nhất tề hô vang: “Vâng”. Tiếng hô vang rền có lực, có thể dọa người nhát gan ngất đường trường.
Hoàng Kim Lân hô lớn: “Có phải là Cao đại lão bản không?”.
Cao Kê Huyết ôm quyền, cười nói: “Đại quan phải chăng là Hoàng đại nhân? Ánh lửa làm hoa mắt nên tôi nhìn không được rõ”.
Hoàng Kim Lân trong lòng cảm thấy ngạc nhiên: “Quả nhiên là hắn! Kẻ coi tiền như mạng chuyên làm ăn với triều đình này sao lại xuất hiện ở chỗ này!”. Liền lập tức xuống ngựa, cười nói: “Thì ra là Cao lão bản”.
Cao Kê Huyết tiến lên mỉm cười, nói theo: “Hoàng đại nhân, năm trước còn gặp nhau tại kinh thành, không thể nghĩ rằng chùng ta lại gặp nhau ở nơi này, quả có có duyên! Ha ha ha…”.
Hoàng Kim Lân vận khí toàn thân, đề phòng hắn bất ngờ ra tay, nhưng Cao Kê Huyết không có cử chỉ nào khác lạ, nghĩ thầm người này kết giao với rất nhiều quan lớn trong triều, cũng có quan hệ sâu xa với Phó Tông Thư, không biết vì sao lại muốn chui vào vũng nước đục này, liền nói: “Hạ quan vốn không biết Cao lão bản ở đây làm ăn, bởi vì có công vụ tại thân, nên đến điều tra. Có chỗ nào làm phiền, hy vọng thứ cho tội đường đột…”.
Cao Kê Huyết giả bộ kinh ngạc, khẽ hỏi: “Công vụ, không biết là công vụ gì?”.
Hoàng Kim Lân mỉm cười, khẽ trả lời: “Thật không dám giấu, gặp người như Cao huynh ta mới dám nói, ta đến đây là để bắt khâm phạm của triều đình…”.
Cao Kê Huyết lập tức hỏi: “Khâm phạm triều đình? Thích Thiếu Thương!”.
Hoàng Kim Lân không ngờ được hắn nói ra câu này, ngây người nói: “Huynh cũng biết”. “Đương nhiên biết, lần này tróc nã hai tên phản tặc Thích, Tức, dán lệnh khắp nơi, thiên hạ có mấy ai mà không biết”. Hắn cười cười, thấp giọng nói, “Hà huống, Hình bộ Văn đại nhân chính là nhờ ta phục ở đây, đợi tên nghịch tặc Thích Thiếu Thương chui đầu vào”.
Những lời này nằm ngoài dự liệu của Hoàng Kim Lân, hắn biến sắc không kìm được kêu “a” một tiếng, tự nhiên biểu đạt có chút kinh ngạc cùng không tin.
“Ngài không tin? Cũng khó trách”. Cao Kê Huyết liền lấy ra một phong mật hàm đưa cho Hoàng Kim Lân, nói: “Ngài xem rồi sẽ biết nội tình bên trong. Đây là thủ lệnh của Văn đại nhân”.
Hoàng Kim Lân đưa tay đón lấy bức thư, cẩn thận bóc ra. Lúc cầm đọc hắn rất cẩn thận đề phòng, con mắt cao thủ có thể nhìn ra hắn đang đề phòng trong thư có có độc và phòng bị Cao Huyết Kê ám toán đột ngột.
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của hắn, trong lúc đọc thư, đột ngột giật giật.
Những cây đuốc phát ra những tiếng lách tách, nghe nhưng rõ ràng.
Cả đội quân không một tiếng động, chỉ chờ Hoàng Kim Lân hạ lệnh một tiếng.
Hoàng Kim Lân đọc xong bức mật hàm liền cho lại vào trong bao đưa lại cho Cao Kê Huyết, nói: “Nước lớn ngập Long Vương miếu, đúng là người nhà lại không nhận ra người nhà, đúng là đã đắc tội, mong lượng thứ”.
Thích Thiếu Thương cùng với Tức đại nương phục ở trên lầu tuy không biết nội dung của bức mật hàm, nhưng biết Cao Kê Huyết đã tạm thời ứng phó được định thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Hoàng Kim Lân nói một câu: “Bất quá, hạ quan chức trách trên người, tòa khách điếm này phiền Cao lão bản giúp đỡ, để cho bọn hạ quan tiến hành công sự vào kiểm tra một lượt”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!