Nghịch Thủy Hàn - Chương 53: Tại không khí trung tiêu thất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Nghịch Thủy Hàn


Chương 53: Tại không khí trung tiêu thất


Ba người của Liên Vân Trại một cước đá cửa, xông vào gian nhà cỏ đó.

Cửa gian nhà cỏ vừa ngã, có tiếng la hoảng của nữ nhân trong nhà, còn có tiếng con nít khóc.

Một người đàn bà mặc y phục vải thô ôm một đứa bé sợ sệt hỏi: “Đại gia… các người đến làm gì vậy?”.

Một đại hán mặt rỗ cười quái dị: “Gì chứ? Bọn ta không thể đến sao?”.

Một đại hán mũi tẹt nói: “Người của Liên Vân Trại bọn ta thích đến là đến, thích làm gì là làm”. Giọng cười của gã đầy ác ý, bàn tay to kềnh của gã đập bàn rầm một cái, quát: “Đi mau, kêu Hàn lão đầu về đây, bằng không ta giết con của ngươi, làm thịt bầy heo của ngươi, thành toàn cho ngươi luôn!”.

Nữ nhân kia mặt mày không còn một hột máu, cúi thấp đầu ôm chặt đứa bé bương bả đi ra.

Ba tên cười khà khà.

Tên kia nói: “Nếu không phải ả tướng mạo xấu xa, ta xem ngươi đã không bỏ qua từ đầu rồi”.

Đại hán mũi tẹt bịt mũi hỉ một cái, văng một cục đờm xuống đất: “Lão cửu, sao nói vậy được, lão tử lâu rồi chưa phá giới, thừa lúc chơi được thì chơi, bà nương đó thật khiến cho lão tử nổi hứng rồi, lo gì da thịt thô kệch, bọn ta phải bắt ả rên sống rên chết!”.

“Phải cẩn thận một chút”. Hán tử được gọi là “lão cửu” nói: “Từ lúc Liên Vân Trại bọn ta đổi chủ nhân mới, lão bá tánh hình như không nể mặt bọn ta nữa”.

Đại hán mặt rỗ lớn tiếng chửi: “Con mẹ nó! Đám người đó được họ Thích chìu quá hóa hư, sơn trại rộng lớn, người ta đã không cho “bao lì xì” và “tiền bảo kê”, mà còn muốn bọn ta cả năm bảo vệ giúp đỡ, phân chia lúa gạo, ngồi đợi bọn ta phụng dưỡng!”.

Đại hán mũi tẹt lại hỉ mũi: “Vậy được! Mình có Đại đương gia làm chỗ dựa, bọn chúng đã ăn cái gì thì bắt bọn chúng dâng ra đi!”.

Lão cửu nói: “Sợ rằng đám người đó không nghe lời”.

Đại hán mũi tẹt thò tay ra sau lưng rút một thanh đại đao, đập đao “cạch” một tiếng trên mặt bàn: “Ai không nghe lời, ta chém cho một đao, giết mà không sợ bị quan phủ truy cứu!”.

Lúc đó ngoài cửa có thêm mấy người, đều ăn mặc theo kiểu nông dân, trên vải thô còn lấm bùn đất, chỗ này một cục, chỗ kia một cục, vai vác cuốc xẻng, trong số có một người tuổi tác rất lớn, hai người cỡ trung niên, còn có ba thanh niên, chắc vì sinh sống bằng nghề canh tác cho nên cao lớn chắc nịch.

Nữ nhân còn chưa hết kinh hoàng chỉ tay vào trong nhà: “Là họ”.

Đại hán mặt rỗ vừa thấy người đến, liền hỏi: “Ê, Hàn lão đầu, ngươi về tới thiệt là tốt, năm lượng bạc, bảy con heo, sáu con dê, ba con bò đồ tiến cống của làng An Lạc có chuẩn bị xong chưa?”.

Mấy nông phu đưa mắt nhìn nhau.

Một nông phu trung niên giận dữ hỏi: “Cái gì? Lúc trước không phải chỉ đòi năm con heo, hai con bò sao? Sáu con dê là sao?”.

Đại hán mặt rỗ cười nói: “Sáu con dê? Đó là lộ phí và tiền trà nước cho ba huynh đệ bọn ta! Bọn ta vì mấy thứ cống phẩm cỏn con của các ngươi mà đã qua lại mấy lượt, các ngươi dâng sáu con dê cũng là thiên kinh địa nghĩa rồi!”.

Lão cửu cười hì hì: “Biết điều thì gà vịt ngỗng mang hết cho bọn ta đem đi”.

Đại hán mũi tẹt nheo mắt cười nói: “Còn nữa, còn nữa, trong thôn các ngươi có ả nào coi được thì cũng dâng cho bọn ta hưởng lạc chút đi. Vậy mới không uổng phí đại công đại đức các lão gia bảo vệ tài vật mạng sống cho các ngươi”.

“Nói nhảm!”. Một nông phu nói: “Ở đây luôn luôn bình an, mấy lúc xảy ra chuyện đều là bọn các ngươi đến quấy nhiễu, trong thôn đã mất mấy mạng rồi, còn mặt mũi nào đến đây đòi cống phẩm với bao lì xì gì!”.

Người đó quá xung động, mấy người bên cạnh gã vội ngăn chặn.

Tên mặt rỗ mặt mày sa sầm, chống nạnh hỏi: “Ồ? Các ngươi tính sao? Không nhận nợ à?!”.

Một thanh niên lớn tiếng: “Bọn ta không có thiếu nợ, lấy gì mà kêu bọn ta nhận nợ!”.

“Bằng vào cái này!”. Đại hán mặt rỗ quét một đao, bửa cái bàn thành hai mảnh, huy đao chỉ đám người trước cửa: “Các ngươi không nộp có nghĩa là phản kháng lại Liên Vân Trại, Liên Vân Trại bọn ta đó giờ thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, không sợ chết thì cứ không giao ra!”.

Một nông phu nói năng bình hòa: “Vị đại ca này, trước đây Liên Vân Trại đâu có mấy quy lệ đó, Thích trại chủ luôn luôn chiếu cố cho bọn tôi, sao bây giờ biến đổi hoàn toàn vậy?”.

Đại hán mũi tẹt nghe nhắc tới Thích Thiếu Thương, nổi nóng không thể dằn được nữa, nhảy lên đấm một quyền vào mặt nông phu, đánh mặt mày bầm đen, máu miệng máu mũi ứa chảy: “Cái gì Thích trại chủ chứ! Bây giờ chỉ có Cố đại đương gia, không có Thích trại chủ nào hết!”.

Lão cửu lại cảm thấy không nên đổ ác danh cho người khác, liền tiếp lời đại hán mũi tẹt: “Bọn ta là do Thích trại chủ phái tới, y muốn các ngươi giao bạch ngân hiến cống lễ, bọn ta cũng không có cách nào”.

Mấy nông dân kia tuy to lớn chắc nịch, nhưng lại không biết võ công, đại hán mũi tẹt lách mình đến gần, đám đấm đã tay, bọn họ hoàn toàn không có cách nào ngăn chặn, biết không địch lại mấy tên này, bụng có tức tối mà không dám nói ra.

Đại hán mặt rỗ chớp chớp mắt: “Sao? Các ngươi có giao không?”.

Hàn lão đầu đáp: “Ba vị hảo hán, xin nương tay, bọn tôi không phải không giao, mà là gần đây không được mùa, cống lễ nhiều như vậy, bọn tôi làm sao giao được?”.

Đại hán mặt rỗ cười khằng khặc: “Giao không được? Giao không được thì bọn ta phóng hỏa thiêu rụi ruộng của các ngươi, xem các ngươi có giao hay không?”.

Mấy thanh niên không còn nhịn được nữa, Hàn lão đầu ráng xin: “Các người đừng bá đạo quá mà… Có thể nào dung tha cho một chút, thu ít lại được không?”.

Đại hán mũi tẹt cười đáp: “Cũng được! Bất quá phải đem mấy cô nương trẻ đẹp cung phụng, nếu ba người bọn ta thỏa mãn, sẽ không tính toán với các ngươi nữa!”.

Nông phu dễ xung động kia nổi giận rống lên: “Các ngươi là hạng gì vậy?! Vô pháp vô thiên, lấn áp dân lành, trước đây Liên Vân Trại nào phải như vậy…”.

Đại hán mũi tẹt biến sắc, một đao bửa tới, mấy nông phu vung cuốc xẻng phản kích, mấy người tuy không có võ công, nhưng trút hết căm phẫn xuất thủ, đại hán mũi tẹt không ngờ nhất thời đỡ không nổi mấy chiêu, lão cửu cùng đại hán mặt rỗ cùng xuất thủ, tung quyền tung cước, đánh quỵ mấy người, đại hán mũi tẹt nắm nông phu nóng tính, đè trên lưng người đó, huy đao cười đanh ác: “Ta làm thịt ngươi trước để bọn nó thấy kẻ không nghe lời sẽ có hạ trường ra sao…”. Vừa định huy đao chém xuống, trước mắt đột nhiên hiện ra hai đứa bé.

Hai tiểu đồng này bộ dạng vô cùng khả ái, tóc kết đuôi sam, hai mắt to tròn đen nhánh, răng trắng môi đỏ, hai má phính hồng, đại hán mũi tẹt ngây người, sao lại đột ngột từ trên trời hạ xuống đôi tiên đồng này vậy? Một đao không thể lập tức bổ xuống.

Hai đồng tử nghiêng đầu nhìn gã, gã cũng nghiêng đầu nhìn hai đồng tử, nhìn một hồi méo cả đầu.

Một đồng tử lanh lợi thốt: “Ba người các ngươi thật quá hư đốn, sao lại đàn áp người tốt như vậy?”.

“Cái gì?”. Đại hán mũi tẹt nổi sát cơ, không ngờ bị một đứa bé chỉ mặt chửi mắng.

Đồng tử linh xảo bên kia nói tiếp: “Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi, cút đi!”. Truyện được copy tại Truyện FULL

Hán tử mũi tẹt không nhịn được nữa, quát lên: “Đồ con nít vô tri, còn không mau cút, ta cho một đao tiêu đời bây giờ!”.

Hai đồng tử lại cười thốt: “Bọn ta không sợ, ngươi giết đi!”.

Đại hán mặt rỗ và lão cửu thò hai bàn tay to muốn nắm quăng hai đứa bé như quăng mèo.

Vào lúc đó, kiếm quang nhoáng lên!

Kiếm quang không sáng mấy.

Nhưng cực nhanh.

Đại hán mặt rỗ, đại hán mũi tẹt và lão cửu vừa định đón đỡ phòng ngự, Thiết kiếm của tiểu đồng bên trái đã cắt đứt vành tai phải của đại hán mặt rỗ, rồi chém đứt bàn tay trái của lão cửu, còn Đồng kiếm đâm mù mắt trái của đại hán mũi tẹt, rồi chém đứt tai trái của đại hán mặt rỗ, sau đó hai kiếm đan vào nhau, rẻng một tiếng, tra kiếm vào vỏ, vỗ vỗ tay như quét bụi bặm dính trên mình, lên giọng giữa tiếng rên la của ba kẻ thụ thương:

“Công tử nhà ta nói các ngươi tội đáng xử trảm, nhưng nếu yên thân không xuất thủ muốn giết hai người bọn ta thì còn có thể miễn tội chết”.

“Công tử nhà ta kêu các ngươi nói cho Cố Tích Triều biết, nếu còn giả mạo tên tuổi Thích Thiếu Thương mà tác ác nữa, thì dù vương tử phạm pháp cũng đồng tội với dân thường”.

Đám dân quên đâu có ngờ cặp đồng tử như ngọc như ngà đó võ công lại cao cường như vậy, kiếm thuật lại giỏi giắn như vậy, xuất thủ tàn độc làm sao, ai ai cũng bàng hoàng kinh ngạc, Hào lão đầu không khỏi lên tiếng: “Công tử nhà các người thật ra là ai?”.

Đồng kiếm đáp: “Các người có nghe nói tới Tứ Đại Danh Bộ chưa?”.

Thiết kiếm nói: “Chủ nhân nhà ta là Vô Tình công tử”.

Đám nông phu cả đời khó mà có dịp vô thành, ngoại trừ Hàn lão đầu từng nghe qua uy danh “Tứ Đại Danh Bộ” ra, những người còn lại đâu có ai biết “Vô Tình” là thần thánh phương nào.

Nhưng ba đại hán thụ thương vừa nghe tới hai chữ “Vô Tình” là im bặt chôn vùi tiếng rên trong cổ họng.

Kẻ bị chặt cụt tay, kẻ bị đâm mù mắt, kẻ bị cắt đứt hai tai máu chảy ướt mặt, nhưng vẫn cảm thấy may mắn làm sao — Xong chuyện bọn chúng chỉ cảm thấy hên quá… hên là người xuất thủ hôm đó không phải là Vô Tình!

Nếu Vô Tình đích thân xuất thủ, bọn chúng muốn toàn mạng e rằng cũng là chuyện kiếp sau.

Thiết kiếm cùng Đồng kiếm vào lúc này đã chia tay với hai vị sư huynh và Vô Tình.

Vô Tình tận mắt chứng kiến mọi sự tình.

Y nhận ra giữa Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân và Văn Trương ba người bề ngoài là cùng nhau đối địch, bên trong lại nuôi dã tâm đấu đá lẫn nhau. Cố Tích Triều muốn mượn việc tiêu diệt “Liên Vân Trại” để củng cố địa vị của mình, nâng cao thành tựu của mình giữa triều dã; Hoàng Kim Lân là tổng chỉ huy dẹp loạn, Văn Trương là đốc sát sử dẹp loạn, một nghe lệnh thiên tử, một thừa lệnh Phó thừa tướng, ai ai cũng nuôi dạ tranh công.

Du Thiên Long không ngờ là một trong cửu đại đương gia của Liên Vân Trại, sau này phản bội lại Thích Thiếu Thương, Vô Tình bắt cóc gã, là muốn từ miệng gã để tìm hiểu Thích Thiếu Thương là người ra sao, Liên Vân Trại là tổ chức ra sao.

Giờ y lại từ hành vi của ba tên phản đồ “Liên Vân Trại” mà đã minh bạch tác phong của Liên Vân Trại ngày nay.

Y phân phó cho Thiết kiếm và Đồng kiếm “xử lý” ba tên đàn áp bá tánh kia, còn y quyết định dẫn Kim kiếm cùng Ngân kiếm đi làm một chuyện:

Đuổi theo Lưu Độc Phong!

— Thích Thiếu Thương không nên bị bắt.

Rất nhiều đại đạo sông hồ, rất nhiều kẻ cùng hung cực ác gặp phải Vô Tình, biết y thủ đoạn lãnh khốc, xử sự tàn độc, sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy, giống như chuột đụng phải mèo, có thể chạy thoát giữ mạng là coi như may mắn trời ban rồi.

Nhưng Vô Tình chỉ giết kẻ đáng giết.

Y biết Thích Thiếu Thương đâu có đáng chết.

Y càng rõ chỉ cần Thích Thiếu Thương bị áp giải về Kinh sư, không thể nào không bỏ mạng — Phó Tông Thư muốn y chết, ai cũng không bảo vệ được y.

Cho nên y phải đuổi theo Lưu Độc Phong, hy vọng có thể thuyết phục được ông ta, khuyên ông ta buông tha cho Thích Thiếu Thương.

— Lưu Độc Phong có đáp ứng không?

Điều đó là chuyện không thể nào.

— Có thể đuổi kịp Lưu Độc Phong không?

Vô Tình hoàn toàn không nắm chắc.

Nhưng y chỉ biết một điểm: chuyện nên làm thì nhất định phải làm.

Tuy là y đâu có giao tình với Thích Thiếu Thương, cũng không muốn có địch nhân như Lưu Độc Phong!

Truy tung Lưu Độc Phong tuyệt đối là chuyện cật lực mà không tốt đẹp gì, hơn nữa dễ dàng là chuyện không được kết quả gì.

Lưu Độc Phong xuất thân thế gia vọng tộc, địa vị cao quý, ăn mặc sang trọng, cho dù hành tẩu giang hồ từ trẻ, cũng có tùy tùng như mây, xe thơm thảm đỏ, thanh thế lẫy lừng, phô trương oai vệ, nhưng lần này Lưu Độc Phong mấy phen gian truân mới bắt giữ được Thích Thiếu Thương. Sáu cao thủ trung thành bên mình đã tổn hao hết bốn, hiển nhiên khiến cho Lưu Độc Phong cảnh giác cực kỳ; Vô Tình lần theo chỗ Lưu Độc Phong phải đi qua, đã truy đuổi hai trăm dặm có thừa, vẫn hoàn toàn không thấy tung tích của đoàn bốn người Lưu Độc Phong!

Vô Tình biết rõ Lưu Độc Phong luôn luôn ưa thích phô trương, hơn nữa xuất thân quý phái, nhưng ông ta cũng vẫn là nhân vật tiền bối trác tuyệt nhất trong đám bộ khoái. Nếu quyết ý muốn tránh né sự để ý, che giấu thân phận, trừ phi có tam sư đệ Truy Mệnh bên mình, nếu không, muốn điều tra ra hành tung của ông ta, sợ rằng hy vọng quá mong manh.

Vô Tình không thất vọng.

Y lại đuổi tới thêm trăm dặm.

Bản thân Vô Tình công lực yếu kém, khinh công tuy cao, thân pháp nhanh nhẹn, nhưng sức lực không kéo dài được lâu, bằng vào y mà truy tung Lưu Độc Phong, dĩ nhiên không có cách nào dằng dai; bình thường thì Kim kiếm và Ngân kiếm dùng gậy trúc khiêng y lên đường, Kim Ngân nhị kiếm còn là hài tử, nội lực không thâm hậu, bất kể có nhanh đến đâu cũng còn yếu, hơn nữa thỉnh thoảng cần phải nghỉ ngơi. Cứ như vậy, Vô Tình trong lòng khó tránh khỏi hoài nghi, có thể mình đã bị đoàn người của Lưu Độc Phong bỏ xa! Cho nên y càng quần quật lên đường bất chấp ngày đêm, suốt dọc đường truy tra mà vẫn không không chút tăm tích.

Vô Tình dưới tình hình dồn bức bất lực đó đã làm một chuyện.

Y muốn Kim kiếm và Ngân kiếm đem “Bình Loạn ngọc bội” tới mỗi một phủ quan nha môn.

“Bình Loạn ngọc bội” là khối ngọc vua ban, Tứ Đại Danh Bộ từng theo Gia Cát tiên sinh lập đại công bình loạn cho triều đình, cho nên trong tay bốn người đều có “Bình Loạn ngọc bội”, một khi đưa khối ngọc này ra, quan viên và quân đội địa phương nhất định phải phối hợp điều động theo yêu cầu. Tứ Đại Danh Bộ hành tẩu trên giang hồ đó giờ rất ít khi dùng đến “Bình Loạn ngọc bội”, không muốn ỷ lại và binh quyền và uy danh nhà quan mà hành sự, khiến cho người trong giang hồ xem không ra gì.

Vô Tình lần này động dụng “Bình Loạn ngọc bội”, chỉ là để nghe ngóng một chuyện — xem có phát hiện hành tung của Lưu Độc Phong không?

Vô Tình tính đúng lộ đồ về kinh của Lưu Độc Phong, vốn nghĩ nhất định sẽ phát hiện ra, nhưng không thu hoạch được gì. Y chỉ cần đưa “Bình Loạn ngọc bội” ra, quan viên làng xã địa phương lớn nhỏ ai ai mà không cúi đầu nghe lệnh chứ, điều tra tranh sáng tranh tối, đặc biệt là đám nha sai bộ dịch trong Lục Phiến Môn, vốn nghe danh “Tứ Đại Danh Bộ” từ lâu, ngày nay biết Vô Tình đích thân nhờ vả, cho nên ai cũng nhào ra trinh sát, hy vọng có thể được Vô Tình coi trọng, lập công dương danh, bất quá đi đến đâu cũng tay không quay về.

— Lưu Độc Phong thật ra đã đi đâu?

Vô Tình đã trải qua một phen đấu đá, biết Lưu Độc Phong sợ bè đảng của Thích Thiếu Thương đến cứu, đề phòng Thiết Thủ hay mình xuất thủ mưu đồ cứu người, cho nên che giấu hành tung, khiến người ta không có cách nào truy tra ra được.

Tự mình giả trang ngày nghỉ đêm đi đâu phải chuyện khó, nhưng muốn áp giải một phạm nhân cụt tay thân mang tuyệt kỹ, mà muốn hoàn toàn tránh thoát tai mắt người ta, quyết không phải là chuyện dễ.

— Lưu Độc Phong dùng biện pháp gì để che giấu hành tung?

Không cần biết ông ta dùng biện pháp gì, với thói quen hưởng thụ, tính tình tận hưởng an lạc của Lưu Độc Phong, lẩn trốn lên đường như vầy là một chuyện đại nghịch với thường tình — Lưu Độc Phong vì an toàn mà làm ra hạ sách này, kiên nhẫn là trên hết, Vô Tình bội phục vô cùng.

Điều này khiến cho y càng kiên quyết phải điều tra ra chỗ hạ lạc của Lưu Độc Phong.

Y vốn muốn đuổi bắt Chu Tiếu Tiếu và Huệ Thiên Tử, giờ phải trì hoãn lại. Cứ đi hoài đi mãi như vậy, đã đi gần năm trăm dặm đường, hành trình đã hơn bảy ngày, vẫn không thu hoạch được gì, tin tức về Lưu Độc Phong ban đầu rượt đánh bọn Thích Thiếu Thương, biết bao nhiêu người có thể cung cấp, nhưng đối với hành trình về Kinh của ông ta, lại không có ai biết được.

— Lẽ nào đoàn người đó đã tiêu tán trong không khí rồi sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN