Nghịch Thủy Hàn - Chương 96: Bối hậu dục nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Nghịch Thủy Hàn


Chương 96: Bối hậu dục nhân


Lần nay biến thành Vô Tình dùng tay cầm cương, Văn Trương kẹp chân thúc ngựa chạy về Miêu Nhĩ trấn.

Vô Tình đuổi đến gần thị tứ, càng bất an hơn. Hiện tại Văn Trương bị dồn ép, để sống sót e rằng hắn dám làm mọi chuyện, y lại không đủ năng lực khắc chế, trên đường có nhiều người qua lại, rất dễ tổn thương đến người vô can.

Văn Trương nhận ra Miêu Nhĩ trấn trước mắt, tinh thần phấn chấn hẳn, lúc gần đến lại lo ngại mình toàn thân nhuộm máu, tay giữ ấu đồng, nhất định người khác sinh nghi. Họ có ngăn cản, y cũng không ngại, sợ mỗi việc Vô Tình đuổi kịp sẽ khó thoát độc thủ.

Y nóng lòng, quả nhiên thấy người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ, nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, kỳ thật y thụ thương cực nặng, thượng thân lắc lư, kiệt lực giữ thăng bằng trên lưng ngựa, thành ra càng thu hút ánh nhìn.

Mới ở ven trấn đã gây chú ý, trong trấn người đông đúc, thấy tình cảnh đó ắt còn kinh ngạc hơn. Văn Trương nóng lòng, ngầm vận huyền công, tay phải giơ Đồng kiếm ra sau lưng làm hộ thân phù.

Lúc đó y phi ngựa qua một hiệu bán tơ lụa lệch về phía Tây, chủ điếm sợ nóng nên ngoài hiên có chăng tấm vải bố ngăn ánh nắng chiếu trực tiếp vào.

Bên ngoài sạp chỉ bày mấy loại vải thô không đáng tiền, tơ lụa thượng hàng bày trong hiệu, lúc đó không ai ở ngoài trông coi.

Văn Trương lướt qua, tay trái nén đau thò ra, năm ngón tay chụp nóc tấm vải bố, “soạt”, sạp vải sập xuống, y kéo một tấm vải xám dài hơn trượng lau mặt rồi vung tay trải ra quấn quanh mình và Đồng kiếm.

Như thế tuy hơi kỳ hình quái trạng, đi giữa ban ngày ban mặt chắc chắn khiến người ta ngạc nhiên, có điều không kinh rợn như tỉnh cảnh máu chảy ròng ròng, tay nhấc ấu đồng lúc nãy.

Bất quá, y mới lau qua, chưa sạch hết lớp máu trên mặt, con mắt trái thụ thương đau nhói, máu lại chảy ra như suối.

Trong trấn người qua lại đông đúc, Văn Trương không khống chế được, ngựa xô ngã mấy người, tiếng mắng chửi vang lên, thậm chí có người muốn xông tới ẩu đả.

Y thấy Vô Tình đuổi gần, trong lúc nguy cấp liền nghĩ ra một việc.

Ở đây đông đúc, cưỡi ngựa sẽ vướng víu.

Y có ngựa, Vô Tình cũng có, thêm hai, ba dặm nữa khó lòng thoát khỏi.

Chi bằng bỏ ngựa, nhân lúc lộn xộn chạy cho nhanh, dùng Đồng kiếm làm thuẫn, vị tất không thoát được.

Hà huống, hai chân Vô Tình tàn phế, dù có chạy nhanh đến đâu cũng không bì với y được.

Y lập tức bỏ ngựa, lẩn vào đám đông.

Giữa lúc đông đúc thế này, Vô Tình không dám loạn phát ám khí!

Y mà biết rằng công lực Vô Tình chưa hồi phục ắt không đời nào chọn cách sai lầm bỏ ngựa này.

Vì trừ ám khí, khinh công của Vô Tình cũng là nhất tuyệt.

Vô Tình trời sinh tàn tật, không thể luyện võ, chỉ luyện được ám khí và khinh công, cả hai môn đều đến mức đăng phong tạo cực, khinh công của Văn Trương cũng phi phàm nhưng so với Vô Tình khác nào so mèo rừng với báo.

Văn Trương tung mình mấy lần, từ đại nhai đông đúc rẽ vào một ngõ nhỏ, thầm nghĩ đã thoát được Vô Tình, y không dám nhảy lên cao phi hành, sợ bị ám khí của Vô Tình bắn trúng.

Văn Trương đi vào đám đông, Vô Tình không thể giục ngựa tiến vào, y biết Văn Trương thoát thân rồi sẽ giết Đồng kiếm ngay nên buộc phải đuổi theo, không thể cho phép y hạ độc thủ.

Y đành xuống ngựa theo.

Cơ hồ y ngã khỏi lưng ngựa.

Cú ngã khiến y đau thấu xương nhưng cố nén, dùng tay cố gắng lướt đi.

Không có kiệu hoặc xe thay chân, lại không thể vận kình, mỗi bước của y đều vô cùng gian khổ.

Nhưng để bám sát Văn Trương, y phải cố gắng.

Y chống tay xuống đất lướt đi trong đám đông, biển người tránh qua nhường lối, ai nấy tỏ vẻ đồng đình hoặc kinh ngạc.

“Y là ai nhỉ?”.

“Đáng thương thật, còn trẻ mà đã tàn phế”.

“Y vội vàng quá nhỉ? Ngươi qua xem đi”.

“Ngươi xem, người này…”.

Vô Tình chống tay lướt đi, chân không đứng được nên chỉ cao hơn đầu gối người thường một chút, “đi” một lúc, mồ hồi đầm đìa, ướt đẫm tà áo.

Văn Trương cách đó một con đường, đang lướt đi cực nhanh.

Y biết có đuổi tiếp, nhất định không đuổi kịp song không dám gọi người xuất thủ tương trợ.

Ai giúp y được?

Gọi người chỉ tổ khiến Văn Trương tạo thêm sát nghiệp.

Vô Tình vừa giận vừa nóng lòng, mệt mỏi thở hồng hộc, chợt ba nha sai cùng một hộ viện chặn trước mặt, không cho y vượt qua.

Một nha dịch râu mép lưa thưa quát y: “Ngươi tên gì, từ đâu đến? Đến đây làm gì?”.

Vô Tình thở hắt ra, thấy Văn Trương đang rẽ vào một ngõ khác, chần chừ sẽ mất dấu liền nóng ruột: “Tránh đường”.

Một viên quan sai mặt gãy cười hăng hắc: “Ái chà, tàn phế công tử này còn hung hăng hơn chúng ta”.

Một viên công sai lớn tuổi hơn lên tiếng hòa giải: “Tiểu ca nhi đi nhanh như vậy, chắc có việc gấp, liệu cho chúng ta biết được chăng?”.

Vô Tình thấy Văn Trương sắp tẩu thoát liền tức giận: “Tên bỏ chạy kia là hung đồ sát nhân, hắn định giết một ấu đồng vô tội”.

Nha dịch có râu chợt hơi sửng sốt: “Ở đâu?”. Gã thấy Vô Tình tàn phế, lòng không nghi ngờ y gây ác nên cũng tin mấy phần.

Vô Tình đưa tay chỉ vào con ngõ bên kia đường: “Là y, còn cắp theo tiểu hài tử!”.

Ba người nhìn theo, trên đường người qua lại như mắc cửi, không thấy mục tiêu. Văn Trương sắp hòa vào nhai đạo chợt một người chặn y lại.

Y ngừng bước, người đó trên dưới ngũ tuần, râu quai nón rậm rì, mặt mày trắng trẻo mặc quan phục, chân đi giày da màu xanh, quát vang: “Ngươi là ai, sao trên mình dính máu, lại bắt theo tiểu hài tử? Tiểu đồng này là gì của ngươi?”.

Văn Trương vừa nghe liền biết người đó là quan gia, quyết không phải bách tính tầm thường, y không muốn sinh sự, chỉ muốn tránh đi cho nhanh.

Y mới nghiêng người, lại có ba người ăn vận theo lối người hầu chặn đường, một người vung tay tát mạnh: “Tân lão gia hỏi, ngươi câm rồi hả?”.

Lúc đó Văn Trương mới phát hiện trên mình rối bù, có máu thấm ra, tay cặp Đồng kiếm lại lướt nhanh trên đường, biết khó lòng dối gạt được, lập tức nổi ác tâm, quát vang: “Cút ngay”.

Tiếng quát của y khiến ba bộc dịch quen thói tác uy tác phúc bốc hỏa, tay đấm châm đá định chế trụ hắn.

Văn Trương vừa động thủ, ba công sai vây Vô Tình đều nhìn rõ, người lớn tuổi nhất hô lớn: “Không phải hương thân ở trấn bên cạnh, dịch thừa Tân lão gia sao? Các ngươi trông, tên kia quả cặp tiểu hài theo, đang đánh nhau với Tiểu Thất, Đặng lão nhị, Triệu Thiết Cần”.

Nha sai râu rậm rút thiết xích quát to với Vô Tình: “Ngươi ở lại đây, tên đó phạm tội gì phải cần ngươi lên công đường làm chứng”. Quay sang nói với hai đồng bạn: “Chúng ta đi bắt người”.

Hai người cùng hô “được”, đoạn lướt qua lòng đường lao tới.

Nguyên lai người nhận thấy Văn Trương khả nghi là chủ sự Yến Nam trấn Tân Đông Thành. Y từng tiếp đãi Lưu Độc Phong và Thích Thiếu Thương, còn Đô Thuấn Tài bị cự tuyệt từ ngoài cửa, chuyện này được y coi là khoái ý trong đời, lại nghe Đô Thuấn Tài được tiếp Vô Tình trong Tứ Đại Danh Bộ, vô hình trung kéo tuột vinh diệu của y xuống, thành ra không vui vẻ gì, hôm nay đem ba, bốn quản sự đến Miêu Nhĩ trấn rong ruổi, xảo hợp gặp Văn Trương đang cặp ấu đồng chạy trối chết.

Ba nha sai cũng vừa hay đi tuần hành, nghe thấy náo động mới đến xem nguồn cơn, gặp được Vô Tình định thẩm vấn lại phát hiện Tân Đông Thành cùng người ta động thủ. Họ Tân là quan địa phương, mấy quan sai vội vàng đến hộ giá, tạm không để ý đến Vô Tình.

Cả ba lướt qua lòng đường, lao thẳng đến chỗ ẩu đả, Văn Trương bỏ Đồng kiếm xuống, tay phải vung ra một quyền đấm ngã một bộc dịch, nghiến răng rút chủy thủ trên vai trái xuống.

Y cầm đao trong tay, tuy thụ thương không nhẹ nhưng hai bộc dịch làm sao chống nổi? Chỉ vào chiêu, cả hai đều gục ngã.

Với võ công của y, giết bốn người này dễ như trở bàn tay, nhưng người chặn đường có thể là nhận vật có quan tước, nếu công nhiên sát nhân ở đây, sau này không dễ thoát tội danh, sợ sẽ cắt đứt hoạn lộ nên y không dám hạ sát thủ, chỉ định đẩy lui cả nhóm.

Y rút đao động thủ, người đi đường nhao nhao tránh né, nhất thời cục diện thập phần hỗn loạn.

Tân Đông Thành nhận thấy Văn Trương dũng mãnh, võ công phi thường, biết tình thế không ổn, định lệnh cho thủ hạ rút lui, không nên uổng mạng, vừa hay ba nha sai vây lại, nhân thủ tăng lên, đương nhiên đảm khí của y cũng tăng theo, quát to: “Đến nào, bắt tên hung đồ đã”.

Ba quan sai vung thiết xích vây đánh, Văn Trương vẫn sợ Vô Tình, tính mệnh là quan trọng, biết không thể nấn ná nên hạ quyết tâm, lao vút tới, tay áo phất lên hất văng hai công sai, vung đao chém lướt qua nửa khuôn mặt viên công sai mặt gãy, tức thì máu phun trào, công sai ngã xuống, liên tục rống lên thảm thiết.

Mấy nha sai, bộc dịch cùng Tân Đông Thành đều sững lại.

Văn Trương cười nanh ác: “Ai dám xông lên, ta giết luôn”. Lúc đó mặt y nhuộm máu, hình dáng hung ác, vẻ ôn văn uy nghi bình thường bay biến sạch.

Chợt nghe tiếng một người hít sâu.

Sắc mặt y biến đổi ngay.

Trở nên hoảng sợ, nóng nảy.

Y cúi xuống, định lao về chỗ Đồng kiếm nằm dưới đất.

Thân hình y hơi nhích động, người đó lên tiếng.

Lời lẽ chỉ có một câu, không lấy gì làm đặc biệt: “Đừng động”.

Thân hình hắn sắp bật lên liền dừng ngay lại.

Bọn Tân Đông Thành nhìn lại, chỉ thấy một bạch y thanh niên chống tay xuống đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tóc tai rối bời nhưng hai mắt sáng như điện, lạnh như đao mang.

Người đó nhìn chăm chăm vào yết hầu Văn Trương.

Văn Trương cảm giác cổ họng bị hai lưỡi đao kề vào, đao phong lạnh hơn băng giá, đầu y cứng dần.

“Tốt nhất ngươi đừng nhúc nhích”.

Văn Trương không dám động đậy.

Y biết mình chỉ hơi nhích động, Vô Tình trông có vẻ yếu ớt kia sẽ phát ám khí.

Y không thể lao đến chỗ Đồng kiếm, cũng không thể nhảy lùi lại.

Y hối hận đã buông con tin xuống mà đấu với mấy tên hề kia.

Toàn thân Vô Tình run lên.

Hơi thở cũng không điều hòa.

Y biết mình sắp gục ngã.

Công lực y chưa hồi phục, lại thêm quá lao lực.

Nhưng y không thể gục xuống.

Y cầm chân Văn Trương được nhưng không chế trụ nổi, năng lực phát ám khí đã mất.

Y chỉ còn cách cố gượng.

Nhưng đến được bao giờ?

Chỉ nghe một người hô khẽ: “Lẽ nào công tử là…”. Người lên tiếng là Tân Đông Thành, “Thần bộ Vô Tình đại danh đỉnh đỉnh?”.

Vô Tình cần giữ một hơi nguyên khí, chỉ gật đầu, không đáp.

Viên công sai cáo hứng nhảy cẫng lên: “Có Vô Tình đại gia ở đây, hung đồ bay được lên trời chăng? Còn không mau bó tay chịu trói”. Đoạn định đến bắt Văn Trương.

Vẻ mặt Văn Trương thoáng hiện nét vui mừng.

Vô Tình quát: “Không được hành động”. Y biết viên công sai bước tới sẽ bị Văn Trương bắt làm thuẫn, hoặc làm con tin.

Công sai ngây người, dừng bước ngay.

Vô Tình cất giọng lạnh tanh: “Ám khí của ta không nhận người”.

Văn Trương chỉ còn lại một con mắt, chăm chắm nhìn tay Vô Tình, tính toán xem thư sinh sắc mặt nhợt nhạt, lắc lư sắp ngã kia có thể một đòn giết mình không?

Hai người nhìn nhau cách nửa tầm tên.

Giữa hai người là Tân Đông Thành và hai bộc dịch, hai công sai, cả hai người nằm gục dưới đất. Nguồn tại http://Truyện FULL

Người qua đường sớm đã chạy sạch.

Văn Trương đang đánh giá Vô Tình.

Vô Tình cũng đang nghĩ cách cấm chế y.

Một người không dám vọng động.

Một người không thể hành động.

Vô Tình có vẻ đang chiếm thượng phong nhưng khí Văn Trương phát động, tại hiện trường không ai ngăn nổi.

“Ngươi tha cho ta, ngày sau dễ ăn nói với nhau”.

“Ngươi giết quá nhiều người, tội không thể tha”.

“Nếu ngươi giết ta sẽ chọc giận Phó tướng gia cùng Thái đại nhân, họ quyết không tha ngươi”.

“Ngươi có nhắc tên ai cũng không dọa được ta”.

“Hảo, chỉ cần ngươi để ta đi, sau này ta sẽ thoái ẩn núi rừng, không theo quan nghiệp hay xuất hiện giang hồ nữa”.

“Ngươi không theo quan nghiệp hay xuất hiện giang hồ, sao không vào trong tù trả nợ tội nghiệt?”.

“Vô Tình, ngươi bức ngươi quá đáng”.

“Ta không bức ngươi mà ngươi ép ta phải bức ngươi”.

“Ngươi muốn ta làm sao? Nói mau”.

“Bó tay chịu trói”.

“Bức ta quá, vị tất ngươi giết được ta”.

“Ngươi thử là biết”. Vô Tình nhạt giọng.

Đoạn y không nói tiếp nữa.

Văn Trương có dám thử một lần không?

Hai mắt Vô Tình chợt sáng lên.

“Văn Trương, ta cho ngươi một cơ hội”.

Y quay lưng lại phía Văn Trương.

“Ngươi tấn công sau lưng, ta cũng bắn chết được ngươi”.

Lòng tay Văn Trương toát mồ hồi, toàn thân run lên.

Thanh niên này không coi y ra gì.

Người tàn phế không buồn để ý đến y.

Y chăm chăm nhìn vào gáy Vô Tình, lại nhìn chủy thủ trong tay, định thử một phen nhưng không có lòng tin.

Vô Tình không nắm chắc phần thắng, sao dám quay lưng lại một cách cuồng vọng tự đại như thế?

Y không nắm chắc cơ hội, làm gì còn cơ hội sống sót nữa.

Có thử không?

Thử có được không?

Thử rồi sẽ sống hay chết?

Quyết định của Văn Trương chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này.

Sau cùng y quyết định xuất thủ.

Nhưng không phải với Vô Tình mà mục tiêu là Đồng kiếm.

Vô Tình dám quay lưng lại, chắc chắn đã nắm chắc phần thắng.

Y không hạ thủ với Vô Tình, chỉ cần bắt Đồng kiếm làm con tin là không đến nỗi thất bại.

Vạn nhất Vô Tình xuất thủ cứu người, y cũng còn đối sách đào tẩu.

Y gầm lên vang vọng, nhảy bổ vào Vô Tình, nửa chừng liền quay người vồ lấy Đồng kiếm, đồng thời chụp lấy lớp vải quấn quanh người lúc trước, tạo thành một lớp hộ thân võng.

Chỉ cần y ra tay trước một bước, sẽ không nghe thấy câu đó.

Mà như thế, cục diện ắt không đến nỗi biến hóa đến vậy.

“Ngươi là ai? Lui mau, y nguy hiểm lắm”.

Tân Đông Thành lên tiếng.

Tân Đông Thành quát với kẻ ở sau lưng Văn Trương.

Cũng có nghĩa sau lưng Văn Trương có người.

Ai đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN