Khí Trùng Tinh Hà - Chương 852: Uy danh chấn động Huyền Minh Tộc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Khí Trùng Tinh Hà


Chương 852: Uy danh chấn động Huyền Minh Tộc


Nhìn thấy khí thế như băng phong vạn lý đang ập tới, không khí dường như tạo thành một con sóng cao vạn trước đang xô tới, cả hư không cũng vì thế mà đổi màu, Tần Vô Song không dám chậm trễ, giang rộng đôi cánh Âm Dương Tử Vân Dực, cả thân thể như trở thành một cánh chim khổng lồ, biến ra một luồng khí màu tím bắn vỡ khí thế băng phong bay thẳng lên trời.
Sự lợi hại của Âm Dương Tử Vân Dực không phải thổi phồng, nó có được là nhờ sự rèn luyện thử thách mà có, cộng với sự việc xảy ra đội ngột, bọn Lăng Thắng chưa phản ứng kịp thì Tần Vô Song đã bay lên trời hàng vạn dặm rồi biến mất trong những tầng mây.
– Lăng Đại Chưởng môn, làm cường đạo đến trình độ không thẳng thắn như ngài cũng là thất bại. Rất tốt, nếu Thiên Sơn Phái ngài không cần thể diện thì ta cũng làm chút chuyện mất thể diện, giết bảo bối quý tử của ngài vậy. Tên tiểu tử đó liên tục đắc tội với ta, đáng chết từ lâu rồi!
Lăng Thắng nghe vậy giận đến run người, gào lên:
– Tinh Hà, tên tiểu tử kia, hôm nay lão tử không phế ngươi thì không đáng giữ vị trí cao nhất của đệ nhất tông môn Cực Bắc Tuyết Vực!
Tần Vô Song cười ha ha:
– Lăng Thắng, có ai mà không huênh hoang được chứ? Nhưng phải xem ngươi phế ta trước hay ta giết con trai ngươi trước!
Lăng Thắng thấy dù đã tăng tốc đến cực hạn nhưng vẫn không thể thu ngắn khoảng cách với Tần Vô Song, thậm chí ngày một cách xa hơn. Lăng Thắng hoảng hốt, kẻ này quả nhiên bay về hướng Tây Nam, nếu đi tìm con trai hắn thật thì rắc rối to, tu vi của Lăng Thiên Chí căn bản không thể kháng cự được. Lúc này Lăng Thắng mới ý thức được rằng hắn đã tính sai rồi, đá nhầm vào tảng đá cứng rồi, chọc nhầm vào tổ ong rồi.
Vội vàng dùng Ngọc bài Truyền thức:
– Thiên Chí con ta, mau trở về hướng Huyền Minh Thành! Đừng hỏi gì cả, làm theo mệnh lệnh của ta, trở về! Ta sẽ mời Đồ Đằng cường giả tiếp ứng cho con, phải nhanh lên, không được kéo dài thời gian!
Lăng Thắng cũng là kẻ thông minh, lập tức đã nghĩ ra cách tốt nhất. Nếu cứ chạy theo hướng Tây Nam thì chắc chắn không thể kịp.
Kẻ này đã nắm được hướng đi thì chắc chắn cũng nắm được hành tung của con trai hắn. Ở yên ở hướng Tây Nam rất nguy hiểm.
Trong tình hình trước mắt e là chỉ có Đồ Đằng cường giả ra tay thì mới có hy vọng. Với tốc độ của hắn thì không thể đuổi kịp tên Tinh Hà kia.
Dù có hốt hoảng nhưng đầu óc Lăng Thắng vẫn rất nhanh nhạy, lập tức truyền thức cho Đồ Đằng cường giả:
– Đại nhân, thuộc hạ Lăng Thắng, xin lão nhân gia ngài hãy đại giá đi cứu khuyển tử Thiên Chí!
Rồi hắn kể ngắn gọn về sự việc một lượt. Đồ Đằng cường giả đó hừ một tiếng:
– Ngươi bảo tên đó có một đôi cánh màu tím, tốc độ vô cùng nhanh?
– Đúng thế đại nhân. Hắn đúng là yêu nghiệt. Tốc độ của thuộc hạ căn bản không thể đuổi kịp hắn. Trừ phi đại nhân ngài đích thân ra tay thì mới chắc chắn áp chế được hắn!
Đồ Đằng cường giả đó nói:
– Lăng Thắng, lần này ngươi gây rắc rối rồi!
– Đại nhân biết hắn sao?
– Ta không biết, nhưng ngươi nên biết mới phải. Lần đó ở Mộng Huyễn Thiên Trì, hắn đã thể hiện tuyệt tài đáng kinh ngạc, ngươi quên rồi sao?
– Tần Vô Song?
Lăng Thắng giật mình thốt lên một cái tên.
– Không sai, Âm Dương Tử Vân Dực nay đã danh chấn Hiên Viên Khâu. Nghe nói Đồ Đằng cường giả của Hiên Viên Tộc cũng phải chịu thua dưới tay hắn. Lăng Thắng, sao ngươi lại động vào tên quái vật ấy?
Huyền Minh Tộc cũng là thế lực Đồ Đằng, sẽ không thấy lạ gì về chuyện của Tần Vô Song. Mà Tần Vô Song lại được sự chiếu cố ngầm của đại lục Chưởng Khống Giả. Lý Bố Y đã cảnh cáo tất cả các thế lực Đồ Đằng không được đến Vô Tận Đông Hải truy sát Tần Vô Song cướp đi Thần Tú Cung. Lời cảnh cáo này sờ sờ ngay trước mắt, Đồ Đằng cường giả sao có thể không biết?
Lăng Thắng lập tức ngẩn người, sắc mặt tím lại. Nếu hắn biết kẻ đó là Tần Vô Song thì có đánh chết hắn cũng không đi trêu chọc vào kẻ này.
Tân gia Thiên Đế Môn bị Tần Vô Song chơi cho thảm đến mức nào, ở đâu trên Đại lục Thiên Huyền này cũng có thể nghe thấy người ta bàn tán, đâu đâu cũng truyền tai nhau vô số phiên bản lời đồn về Tần Vô Song. Lăng Thắng là chư hầu một phương không thể nào lại không biết tin tức, hắn không dám có chút coi thường nào, thậm chí trong lòng còn thấy khâm phục Tần Vô Song.
Thấy nét mặt cổ quái của Lăng Thắng, bốn cường giả kia dường như đã nhận ra sự việc đã không còn giống như họ đã dự tính nữa. Liền vội vàng hỏi:
– Lăng Đại Chưởng giáo, có chuyện gì vậy? Hắn là ai?
– Đồ Đằng cường giả nói sao?
Sắc mặt Lăng Thắng rất khó coi nói:
– Tên tiểu tử đó che giấu thân phận đùa cợt với chúng ta. Hắn có phải là Tinh Hà quái gì chứ? Hắn chính là Đại Chưởng môn của Tần gia Thiên Đế Sơn, Tần Vô Song!
– Là hắn?
– Sao lại là hắn? Sao có thể?
Ai nấy đều thấy mồm miệng đắng ngắt, động vào ai không động, lại động phải sát tinh? Tần Vô Song xuất đạo chưa đến hai mươi năm nhưng những tin đồn về hắn thì vô cùng nhiều phiên bản. Hung danh ở bên ngoài, hơi có ý rằng đường hắn đã đi qua cỏ không mọc nổi. Nhiều năm nay, những người gây hấn với Tần Vô Song rất nhiều, nhưng cuối cùng thì hậu quả của họ vô cùng thê thảm, bao gồm cả Tân gia Thiên Đế Môn!
– Lăng Đại Chưởng giáo, à… tông môn của ta đột nhiên có chút chuyện phải về giải quyết, cáo từ!
Lập tức có người đứng ta tìm cớ rút lui.
– À… Đại Chưởng giáo, con dâu của Lão Nhị nhà ta mới sinh con trai, đang đợi ta về đặt tên. Thật ngại quá, không thể cùng đi với ngài nữa, sau này nhớ đến uống rượu mừng trăm ngày của cháu nó nhé!
Cái cớ của vị này khiến Lăng Thắng há hốc mồm.
– Ờ, Lăng Đại Chưởng giáo, ta… mấy ngày trước tu luyện gặp phải chút sự cố, Thần hồn bị tổn thương. Ở lại cũng không giúp được gì cho ngài, không cản trở đại sự của ngài nữa. Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi!
Lại có người nữa, gần như là cái cớ mở mắt nói lời hàm hồ, vừa rồi còn hùng dũng lắm mà.
– Ta…
Vị thứ tư thật sự là cuống lên, trán rịn mồ hôi, bị ba người kia tìm hết cớ rồi, nhất thời không biết nói gì cho xác đáng.
– Không phải vợ ngài khó đẻ đang đợi ngài về đấy chứ?
Lăng Thắng hầm hầm hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vị đó sắc mặt lúc xanh lúc tím, ngượng ngịu nói:
– Lăng Đại Chưởng giáo, nói vậy thì thật chẳng có ý nghĩa gì. Ngài kéo bọn ta xuống biển lửa, đi giây vào tên sát thần đó. Nếu biết đi cướp của Tần Vô Song thì dù có cho ta hai lá gan ta cũng không làm nổi.
– Hừ, sao ban đầu không nói là không làm được đi?
– Ban đầu bọn ta không biết là đối đầu với Tần Vô Song mà. Lăng Đại Chưởng môn, huynh đệ ta nói thật, huynh đệ ta không có gan đối đầu với Tần Vô Song. Cây Thần Tú Cung của hắn xuất quỷ nhập thần, ta vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Lăng Thắng tím mặt lại:
– Ngươi đường đường là chủ một tông môn mà chỉ được chút chí khí thế thôi sao? Như vậy sao có thể bảo vệ được sự tôn nghiệm của Cực Bắc Tuyết Vực?
– Đại Chưởng giáo, ngài đừng đùa nữa. Nếu tên Tần Vô Song đó xâm phạm Cực Bắc Tuyết Vực, bảo vệ gia viên là trách nhiệm của tất cả mọi người. Nhưng tình hình lúc này chúng ta căn bản không cần thiết phải đi đùa giỡn với tính mạng. Hơn nữa, tên Tần Vô Song đó, đến Tân gia Thiên Đế Môn cũng không động vào nổi, ta tự thấy mình càng không thể làm gì. Lăng Đại Chưởng giáo, Thiên Sơn Phái ngài tuy mạnh nhưng cũng không cần phải động vào cường địch một cách vô duyên vô cớ. Theo ta, chi bằng nhún nhường một chút, xin lỗi hắn một câu. Cho dù có bị hắn nói mỉa, nói kháy mấy câu thì vẫn hơn là bị mất mặt.
Người này cũng là biết tiến biết lùi. Chỉ có điều, là người đứng đầu chỉ dưới Đồ Đằng Cực Bắc Tuyết Vực, Lăng Thắng không thể hạ mình mất thể diện như vậy. Nhưng thể diện quan trọng hay là tính mạng con trai quan trọng?
Nghĩ vậy, Lăng Thắng dứt khoát gật đầu:
– Thôi được rồi, tên Tần Vô Song này là yêu nghiệt, mọi người đều không dám đắc tội hắn, Lăng mỗ hà tất phải làm ác nhân? Đuổi theo, dù phải thỏa hiệp cũng phải đuổi kịp hắn!
Thế rồi cố gắng tăng tốc đuổi theo Tần Vô Song.
– Tinh Hà các hạ, Lăng mỗ có mắt không thấy Thái Sơn, không biết lai lịch của Tinh Hà các hạ. Chuyện hôm nay là Lăng mỗ đã lỗ mãng. May mắn là chưa tạo thành sai lầm lớn, Lăng mỗ nhận sai, muốn đánh muốn phạt gì xin nghe các hạ!
Lăng Thắng dù là chủ một tông môn lúc này cũng không thể không cúi đầu. Hắn dùng thần thức truyền âm nói với Tần Vô Song.
Tần Vô Song cười ha ha:
– Lăng Thắng, trước mặt ta ngươi muốn giở trò không được đâu. Dù có nhận sai thì cũng phải đợi ta giết con trai ngươi đã rồi nói.
Lăng Thắng khổ sở nói:
– Tần Đại Chưởng môn, lần này Thiên Sơn Phái ta xin nhận lỗi. Có điều kiện gì xin cứ nói. Ngài không cần phải làm khó khuyển tử của ta chứ?
Lăng Thắng cũng là bị ép đến đường cùng rồi. Tần Vô Song cách con trai hắn chỉ có vài nghìn dặm, còn con trai hắn thì cách Huyền Minh Thành đến hai ba vạn dặm. Dù là Đồ Đằng cường giả đích thân xuất mã thì e là cũng khó đón được Lăng Thiên Chí trước khi Tần Vô Song đến nơi.
Nếu không phải như thế thì sao Lăng Thắng có thể hạ mình như vậy? Hắn biết nếu cứ tiếp tục cứng rắng con trai hắn sẽ không có bất cứ cơ hội sống sót nào. Đặc biệt là sau khi biết thân phận thật sự của Tần Vô Song, cây Thần Tú Cung đó mà bắn thì đến mười Lăng Thiên Chí cũng toi mạng!
Tần Vô Song cũng cảm nhận được Lăng Thắng đã bị dồn vào đường thỏa hiệp, hắn cười:
– Lăng Đại Chưởng giáo, ngươi chặn đường ta là vì lợi ích. Nếu ta giết con trai ngươi có thể báo thù nhưng lại chẳng có lợi ích gì. Nếu ngươi đã nghiêm túc đầu hàng, cũng được, cho ngươi một cơ hội. Ta sẽ mời con trai ngươi đến Thiên Đế Sơn chơi một chuyến. Đợi khi ta nghĩ ra muốn ngươi bồi thường gì thì sẽ thông báo cho ngươi. Ngươi đưa đồ đến Tần gia Vấn Đỉnh Sơn thì có thể đưa Lăng Thiên Chí về. Ngươi muốn một đứa con trai còn sống hay là muốn một cái xác thì tự ngươi quyết định!
Nói rồi Tần Vô Song tăng tốc đến cực hạn, chỉ một loáng, pháp nhãn mở ra nhìn thấy bóng dáng của Lăng Thiên Chí. Tần Vô Song bắn ra từ lòng bàn tay một đạo kim quang biến thành một bàn tay lớn ngay trước mặt Lăng Thiên Chí. Bàn tay ấy tóm chặt lấy Lăng Thiên Chí, cầm cố Thần hồn của hắn.
Tần Vô Song phong ấn Lăng Thiên Chí lại nắm trong tay, cười nói:
– Lăng Đại Chưởng giáo, hãy gửi lời hỏi thăm của ta đến Đồ Đằng cường giả Huyền Minh Tộc. Lệnh lang phải thiệt thòi cùng ta đi một chuyến. Cứ ở nhà đợi tin của ta, cần gì ta sẽ thông báo. Có điều ngươi phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị ta sư tử há mồn một lần đấy!
Dứt lời, Tần Vô Song biến mất không chút tông tích trong những đám mây màu tím.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN